Nguyện Ước Một Vì Sao

Chương 19

Tin đồn của Hoắc Minh Đào và Liễu Tinh Đồng gây sốt trên diễn đàn trường suốt hai ngày.

Ảnh hưởng lớn nhất vẫn là Thẩm Viên Tinh, đi đến đâu cũng bị người khác nhìn bằng ánh mắt thương hại nhìn chằm chằm.

Điều này khiến Thẩm Viên Tinh càng quyết tâm đào sâu "nền móng".

Chiều thứ Tư tuần đó, cô đi ngồi lớp Viết cơ bản của Từ Thành Liệt.

Đúng giờ, cô lẻn vào lớp từ cửa sau, ngồi xuống chiếc ghế trống bên phải Từ Thành Liệt, ngay khi anh mới ngồi xuống chưa đầy một giây.

Lúc đó, Từ Thành Liệt đang mở sách ra trước mặt, tay kia quay cây bút mực nước đen vô định.

Anh cùng bọn Kiều Anh Tuấn đi học chung, nhưng tách ra trước khi vào lớp, ba người Kiều Anh Tuấn đi nhà vệ sinh.

Nhận ra có người ngồi cạnh, Từ Thành Liệt tự nhiên cho rằng đó là Kiều Anh Tuấn, không thèm nhấc mí mắt, lạnh nhạt nói: "Sao về nhanh vậy?"

Thẩm Viên Tinh vừa ngồi xuống giật mình, mái tóc xoăn dài buộc cao rũ xuống một lọn trước má, che đi vẻ mặt lúng túng của cô.

Có lẽ rất lâu sau không thấy câu trả lời, Từ Thành Liệt mới nhìn sang canh, đông cứng, "Chị..."

Anh nhíu mày hoài nghi, như để kiểm tra xem mình có nhầm lớp không, còn nhìn quanh một lượt. Quả thực, xung quanh toàn bạn cùng lớp, anh không đi nhầm. Nhưng tại sao Thẩm Viên Tinh lại ở đây?

Ánh mắt Từ Thành Liệt rơi xuống cuốn vở và bút đặt ngay ngắn trước mặt cô, giọng điệu hoài nghi: "Sao chị ở đây?"

"Ngồi nhờ thôi, dù sao cũng rảnh rỗi mà." Giọng nói của Thẩm Viên Tinh nhẹ nhàng, hào phóng xen lẫn nụ cười nhàn nhạt. Như thể việc cô xuất hiện ở đây rất bình thường.

Từ Thành Liệt định nói gì đó, nhưng bị cắt ngang bởi Kiều Anh Tuấn và hai người quay lại từ nhà vệ sinh.

Khi thấy Thẩm Viên Tinh ngồi cạnh Từ Thành Liệt, Kiều Anh Tuấn và Cao Thần đều tỏ ra ngạc nhiên. Chỉ có Thẩm Minh Xuyên vẻ mặt bình thản, như đã biết từ trước. Ba người lần lượt ngồi xuống bên trái Từ Thành Liệt.- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác.

Kiều Anh Tuấn rất phấn khích, vẫy tay chào Thẩm Viên Tinh qua người Từ Thành Liệt: "Chào chị gái, chị đuổi theo A Liệt tới tận lớp à?"

Dù bị nhìn thấu tâm tư, Thẩm Viên Tinh vẫn thản nhiên, khóe miệng nhếch lên: "Cũng có thể nói vậy."

Từ Thành Liệt bị kẹp giữa hai người: "..."

Anh tưởng sau đêm thứ Bảy ở phòng vệ sinh quán karaoke, anh đã nói rõ ràng.

Nếu là cô gái khác, bị từ chối rồi ít nhất cũng tránh xa anh chứ?

"Chị thật tuyệt vời, em ủng hộ chị!" Giọng Kiều Anh Tuấn hào hứng hơi chói tai.

Từ Thành Liệt liếc lạnh lùng sang, người kia lập tức im bặt.

Ngay khi giáo sư bước vào từ cửa trước của lớp học, căn phòng học rộng lớn ngay lập tức trở nên yên tĩnh. Lời nói đuổi người của Từ Thành Liệt bị nghẹn ở cổ họng, cuối cùng anh chỉ nhìn Thẩm Viên Tinh một cái thâm thúy, rồi mở sách ra, tập trung nghe giảng mặc kệ mọi thứ.

Nhưng Thẩm Viên Tinh ngồi cạnh anh thì không yên một chút nào.

Khi giáo sư trên bục bắt đầu giảng bài, cô lật vở ra, bỏ nắp bút, cúi đầu viết gì đó.

Ban đầu, Từ Thành Liệt nghĩ cô thực sự đến nghe giảng, còn mang theo vở để ghi chép nghiêm túc đến thế. Cho đến khi bàn tay thon dài trắng nõn của cô gái cẩn thận đẩy cuốn sổ tới trước mặt anh.

Trên giấy viết rõ ràng: [Tôi kết bạn Wechat với cậu rồi mà, sao cậu không phản hồi gì hết vậy?]

Không đồng ý cũng không từ chối, giống như phớt lờ yêu cầu kết bạn của cô vậy. Không biết anh có chủ ý hay vô tình, Thẩm Viên Tinh đành mạnh dạn hỏi lại một câu.

Nhìn thấy nét chữ nguệch ngoạc của cô của cô, Từ Thành Liệt cau mày. Anh hạ mi mắt suy nghĩ một lúc, nhưng vẫn không có phản ứng gì.

Tròng lòng thầm nghĩ quả thực bản thân đã nhận được lời mời kết bạn trong những ngày qua nhưng anh lờ đi, cũng không thèm bấm vào xem kỹ hơn. Không ngờ người thêm anh là Thẩm Viên Tinh.

Trong lúc Từ Thành Liệt đang trầm tư, Thẩm Viên Tinh lại kéo vở về phía mình, viết thêm nội dung mới. Viết xong lại đẩy qua trước mặt anh.

[Xin lỗi về chuyện hôm liên hoan đó, tôi không nên cọ chân cậu dưới gầm bàn, cũng không nên chạm vào người cậu mà không được phép.]

Từ Thành Liệt bình thản nhưng trong lòng đã nổi sóng gió. Tự hỏi không biết Thẩm Viên Tinh bị làm sao, tại sao lại thay đổi phong cách như vậy. Rốt cuộc trong đầu cô đang âm mưu cái gì.

Anh liếc cô một cái, ánh mắt sâu thẳm đầy hoài nghi, nhưng vẫn không có phản ứng gì.

Thế là Thẩm Viên Tinh tiếp tục.

[Thực ra tôi không phải kiểu người như vậy, cậu đừng hiểu lầm.]

[Tôi tuyệt đối không phải người nhẹ dạ cẩu thả.]

Lông mày Từ Thành Liệt càng nhíu chặt hơn, đôi môi mỏng mím thành đường thẳng, trong lòng nổi lên cảm giác bứt rứt, khô khốc.

Anh muốn ngắt lời Thẩm Viên Tinh, nhưng cô viết nhanh quá.

Lại xuất hiện dòng chữ mới: [Tôi cũng chỉ tùy tiện với cậu một chút thôi mà......thật đó!]

[Cậu không thích tôi sẽ không làm thế nữa, cậu đừng giận tôi nhé?]

[Tôi thực sự muốn theo đuổi cậu.]

[Mặc dù cậu đã từ chối...nhưng tôi vẫn muốn thử lại, không muốn bỏ cuộc!]

[Từ Thành Liệt, tôi nhất định sẽ chiếm được cậu!]

Lần lượt từng dòng chữ màu đen chèn vào trong tầm mắt của Từ Thành Liệt. Những dòng chữ ấy như bầy kiến bò tới bò lui khắp trái tim anh, gây ra cảm giác ngứa ngáy lan tràn khắp lồng ngực.

Ban đầu định hoàn toàn phớt lờ Thẩm Viên Tinh, nhưng bây giờ trong đầu anh toàn hình bóng của cô. Ngay cả giáo sư trên bảng nói gì anh cũng không nghe lọt.

Từ Thành Liệt nhớ lại cảnh tượng mình từ chối Thẩm Viên Tinh tối hôm đó. Câu "Tôi từ chối" kiên quyết đó, anh phải suy nghĩ rất nhiều mới quyết định nói ra.

Bề ngoài là từ chối theo đuổi của Thẩm Viên Tinh, thực chất, đó là cách Từ Thành Liệt kết thúc những suy nghĩ lộn xộn về cô trong lòng mình.

Anh nghĩ rằng sau khi từ chối, Thẩm Viên Tinh sẽ tránh xa cuộc sống của mình, và anh sẽ không còn bị cô làm tâm phiền trí loạn nữa.

Không ngờ cô lại quay trở lại, lần này thậm chí còn quyết tâm hơn, thái độ rõ ràng là không đạt được mục đích thề không bỏ cuộc.

Một lúc lâu sau, Từ Thành Liệt giật lấy quyển vở Thẩm Viên Tinh đang viết.

Dùng cây bút mực nước đen trên tay, anh cúi đầu viết thẳng thừng một dòng lên vở.

Lúc anh viết, Thẩm Viên Tinh ghé đầu qua nhìn chăm chú.

Ánh nắng chiều lọt qua cửa sổ lớp học, rọi lên gò má và sống mũi của Từ Thành Liệt, phủ một lớp ánh sáng mỏng trên chiếc mũi cao thẳng và làn da tinh tế của thiếu niên.

Thẩm Viên Tinh nhìn chăm chú đến mức hầu như bị mê hoặc bởi làn da trắng ngần không tì vết của anh, muốn vươn tay vuốt ve đường nét trên sống mũi cao thẳng tắp ấy.

Đúng lúc đó, Từ Thành Liệt trả lại quyển vở cho cô.

Trên trang giấy trắng in rõ một dòng chữ rõ ràng, mạnh mẽ: [Đừng làm phiền tôi nghe giảng.]

Thẩm Viên Tinh: "......"

Sững sờ nửa ngày, Thẩm Viên Tinh mới phụng phịu, gục đầu xuống bàn, viết thêm một câu: [Được rồi....]

Cô còn cố ý kéo dài dấu ba chấm đó. Nhưng dù vậy, Từ Thành Liệt đọc xong vẫn không có phản ứng gì.

Vì thế, Thẩm Viên Tinh ngoan ngoãn im lặng suốt thời gian còn lại. Cô cũng biết làm phiền người khác học là điều không hay, nhất là sau khi đã bị nhắc nhở. Vậy nên, cô tựa cằm nhìn chằm chằm dòng chữ mạnh mẽ trên vở một hồi lâu. Thầm cảm thán nét chữ của Từ Thành Liệt cũng giống như tính cách của cậu ta vậy, thật đẹp, mạch lạc uyển chuyển.

Giọng nói trầm ấm dễ nghe của ông giáo sư già trên bục giảng chắc chắn là bản nhạc ru ngủ lý tưởng cho buổi chiều ngày mùa thu này.

Thẩm Viên Tinh đối với môn viết văn này cơ bản không có hứng thú, nhìn lác đác vài dòng trò chuyện trên vở rồi gục đầu xuống bàn gác tay, yên lặng chăm chú ngắm nhìn Từ Thành Liệt ở bên cạnh.

Anh giống như một tác phẩm nghệ thuật đã được mài giũa tỉ mỉ nhiều lần, bất kể đường nét khuôn mặt hay dáng người cho đến làn da đều hoàn hảo tuyệt đối, không gì sánh bằng.

Lúc này, Thẩm Viên Tinh dần hiểu được lý do các nữ sinh thậm chí cả nữ sinh lớn tuổi hơn cũng đều say mê Từ Thành Liệt. Chỉ nghĩ đến việc có một người bạn trai mang khuôn mặt đẹp như bức tượng điêu khắc tinh xảo này để ngắm đã là việc khiến các cô gái vui sướng cả đời rồi.

*

Thời gian lặng lẽ trôi, ánh nắng chiều trên sống mũi Từ Thành Liệt cũng dần dịch chuyển sang hướng tây.

Sau khi trả lời Thẩm Viên Tinh trên vở, anh ngồi thẳng lưng, mắt nhìn thẳng về phía giáo sư trên bục giảng và chăm chú lắng nghe.

Cố gắng tập trung tinh thần, không để tâm trí bị phân tán.

Nhưng từ khi Thẩm Viên Tinh gục đầu xuống nhìn chằm chằm anh, biển lòng Từ Thành Liệt chưa bao giờ yên ả.

Từ những làn sóng nhẹ ban đầu, đến những con sóng dữ dội sau này, anh cảm thấy như ngồi trên đống lửa, bồn chồn khó chịu qua từng phút, từng giây.

Vài lần suýt nữa không nhịn được mà liếc xuống nhìn Thẩm Viên Tinh.

Dần dà, ánh nhìn thản nhiên nhưng chuyên chú kia biến mất. Sóng gió trong lòng Từ Thành Liệt dịu đi, anh cuối cùng cũng dám liếc nhìn xuống cô gái nằm bất động trên bàn.

Thấy cô đang lim dim, trái tim đang thắt chặt của anh dần dần thả lỏng, anh thở phào nhẹ nhõm.

Ánh mắt anh dừng hồi lâu trên khuôn mặt đang yên giấc ngủ ngon lành trên chiếc bàn dài trong lớp học, bên tai vẫn văng vẳng tiếng phấn, tiếng lật vở , tiếng giảng bài lẫn trong tiếng sột soạt lật sách vở, nhưng Từ Thành Liệt không nghe lọt bất cứ thứ gì nữa. Trước mắt anh chỉ còn hình ảnh cô gái ấy. Từ Thành Liệt lại mất tập trung...

Anh chỉ cần hạ mi mắt đã nhìn thấy Thẩm Viên Tinh nằm gọn trong tầm mắt, thấy ánh nắng ấm áp lan tràn lên mái tóc đen của cô, rọi lên mu bàn tay trái đặt yên ắng trên bàn.

Thẩm Viên Tinh ngủ rất say, có vẻ đang mơ giấc mơ đẹp, khóe miệng cô cong lên một đường nhạt. Khuôn mặt dịu dàng mềm mại, yên bình tuyệt đẹp, khiến người khác không thể rời mắt.

Như có một sức mạnh thôi miên. Từ Thành Liệt chỉ nhìn cô một lúc cũng thấy cơn buồn ngủ tràn đến. Anh gối đầu trên cánh tay, nằm sấp xuống bàn theo hương mặt đối diện với cô gái.

Kiều Anh Tuấn ngồi bên cạnh chú ý thấy động tĩnh, quay đầu nhìn thoáng qua, sững sờ hồi lâu.

Ánh nắng ấm áp của buổi chiều tà rực rỡ đang chiếu rọi, tràn ngập khắp nơi, bao phủ mái tóc và gương mặt của Thẩm Viên Tinh và Từ Thành Liệt. Cửa kính cách đó không xa như khung tranh, đưa hình ảnh cặp trai gái đối mặt nằm sấp xuống bàn ngủ say sưa vào trong bức tranh.

Tuy rằng không nhìn thấy rõ khuôn mặt Từ Thành Liệt, cũng không biết anh có nhắm mắt hay không, nhưng Kiều Anh Tuấn cảm thấy đây xứng đáng là cảnh tượng kinh điển thế giới, cậu ta phải chụp lại kỷ niệm!

Không chỉ chụp ảnh, còn phải kéo Cao Thần và Thẩm Minh Xuyên cùng chiêm ngưỡng khoảnh khắc hiếm thấy này.

Nữ thần sắc đẹp và nam thần phong độ cùng xuất hiện trong khuôn hình, cảnh tượng này không phổ biến cho lắm.

Tách!

Tiếng máy ảnh di động phá vỡ bầu không khí yên tĩnh hài hòa trong lớp.

Không chỉ giáo sư trên bục quay lại nhìn mà các bạn cùng lớp cũng đổ dồn ánh mắt về phía Kiều Anh Tuấn.

Nguy hiểm nhất là Từ Thành Liệt vốn nằm gục trên bàn cũng ngồi thẳng dậy. Có vẻ nghe thấy động tĩnh, anh quay đầu nhìn Kiều Anh Tuấn tay đang cầm điện thoại.

"Bạn vừa chụp ảnh kia, cố gắng chịu đựng thêm chút nữa, giờ học sắp kết thúc rồi." Giáo sư lớn tuổi hóm hỉnh xoa dịu tình huống bất ngờ.

Kiều Anh Tuấn áy náy cất điện thoại, ngượng nghịu cúi đầu xuống.

Khi giáo sư tiếp tục giảng, các bạn cũng chuyển sự chú ý trở lại bục giảng. Nhưng Kiều Anh Tuấn thì không dám chủ quan, vì Từ Thành Liệt vẫn đang nhìn cậu ta chằm chằm, đôi mắt lạnh lùng sắc bén.

Chương kế tiếp