Nha Đầu Và Đốc Xưởng Của Nàng

Chương 13
Trong bóng đêm, Ngô Thận cảm thấy toàn thân như bị rút cạn, không còn sức lực.

Xung quanh im lặng đến đáng sợ, chỉ có thể nghe thấy tiếng thở dốc nặng nề của chính hắn, vang vọng trong phòng giam trống rỗng.

Hắn nằm nghiêng, lưng dựa vào bức tường ẩm mốc, lạnh lẽo. Dưới đống cỏ khô vàng úa một con gián bò ra.

Hắn che ngực lại, đó là chỗ vừa rồi Thanh Nhụy bôi thuốc cho hắn. Một cảm giác ấm áp tràn ngập trong lồng ngực.

Mặc dù bây giờ toàn thân lạnh toát, nhưng giờ phút này, hắn lại có cảm giác như đang ngâm mình trong nước suối nóng ấm áp. Cảm giác mềm mại, ấm áp, bao phủ toàn bộ cơ thể. Tâm trạng yên tĩnh thanh bình khiến khóe môi hắn cong lên.

Hoá ra trong thế giới tràn ngập ác ý này, còn có một người sẵn sàng chấp nhận quan tâm đến hắn.

Hắn chợt nhíu mày,trước khi đi nữ nhân kia hỏi hắn Hoàng Hậu để ý nhất thứ gì. Hắn trả lời, hắn không biết.

Hắn hy vọng nàng không làm gì cả. Nhưng có vẻ như nữ nhân kia vô cùng quật cường, nàng không vì mấy câu của hắn mà có thể thay đổi tâm ý.

Nếu nàng thật sự vì cứu hắn, làm ra việc ngu ngốc gì thì biết phải làm sao.

Ngô Thận đột nhiên nhíu mày, hắn gian nan dựa vào tường, chống mặt đất ngồi dậy.

Hắn muốn tỉnh lại, nghĩ cách thoát khỏi nhà giam này. Trước khi nữ nhân kia làm ra việc ngốc nghếch gì đó vì hắn.

Vinh Thân Vương sẽ cứu hắn sao? Mục đích của hắn ta chính là lợi dụng mình để giải quyết Uông Thành. Cũng không có bao nhiêu quan tâm đến mình.

Ngô Thận tự biết, bản thân mình chỉ là một quân cờ. Quân cờ chết hay sống phụ thuộc vào việc hắn có hữu dụng hay không.

Nếu hắn vì chuyện này mà chết, vậy là do bản thân mình không có bản lĩnh. Vinh Thân Vương cũng sẽ không giúp hắn.

Đối với kế hoạch hiện tại, hắn chỉ có thể tự cứu lấy mình.

Hắn dựa vào tường tư thế như ngồi thiền, nhắm mắt lại suy nghĩ.

Bỗng nhiên, nghe thấy tiếng xiềng xích buộc chặt được mở ra.

Hắn mở mắt ra, một ánh sáng yếu ớt liền đập vào trong mắt hắn.

Không thích ứng được với ánh sáng đột ngột, hắn lấy tay che ánh sáng, khẽ mở mắt ra nhìn thấy rõ người đến - Uông Thành.

Đêm đã khuya lắm rồi, hắn ta còn tới đây làm gì?

Thị vệ mở cửa cho Uông Thành đặt chân đèn có ngọn nến đang cháy lên bàn, sau đó đi ra ngoài, khóa cửa lại rồi liền lui xuống. Ở đây, chỉ có hai người bọn họ.

Uông Thành mắt đơn phượng, mũi ưng, tóc hoa râm búi lên cao, thường phục đơn bạc.

Rõ ràng đã hết nhiệm vụ, sao lại ăn mặc như vậy.

Vì sao? Vì sao hắn ta đã chuẩn bị đi ngủ còn chạy tới đây?

Nghĩ đến đây, Ngô Thận kinh hãi. Cảm xúc kéo miệng vết thương, xé rách ra đau đớn.

Hắn che miệng vết thương, cảnh giác nhìn chằm chằm Uông Thành.

Uông Thành cầm giá cắm nến trong tay, ngọn nến lập lòe, bóng nhảy múa trên mặt hắn ta một cách kỳ dị. Khiến cho khuôn mặt hắn càng thêm quỷ dị.

Uông Thành thấy hắn nhìn mình như vậy, con ngươi hẹp dài mang vài phần khinh miệt.

Hắn ta ngồi trên ghế, thưởng thức ngón tay của mình, chậm rãi mở miệng: “Nghĩ kỹ chưa? Sự kiên nhẫn của ta có giới hạn.”

Ngày hôm qua, Ngô Thận bị bắt đến đây, Uông Thành nhìn thấy vật nhỏ mà mình luôn tâm tâm niệm niệm cuối cùng cũng rơi vào tay mình, vô cùng phấn khích.

Hắn ta không quan tâm đến chuyện Hoàng Hậu muốn từ trong miệng Ngô Thận đào ra hung thủ thật sự đứng sau giết Tĩnh tần là Vinh Thân Vương.

Bởi vì, Đông Xưởng chỉ đặc biệt mở ra vì Hoàng Thượng, cái hắn ta quan tâm chỉ là tâm tư của hoàng đế, những người khác căn bản không thèm để ý.

Lấy hiểu biết của hắn ta với Hoàng thượng mà nói, hẳn sẽ không muốn biết kết quả này.

Hoàng Thượng mềm lòng trọng tình nghĩa, sẽ không làm ra chuyện chuyện giết hại thủ túc này.

Cho nên chân tướng như thế nào không quan trọng. Hoàng Thượng chỉ muốn áp chế việc này mà thôi.

Như vậy, chuyện này cần phải có một người đứng ra chịu trận.

Đó chính là tiểu mỹ nhân xinh đẹp này.

Hắn ta nghĩ, chỉ cần tiểu mỹ nhân nghe lời mình, lấy năng lực của hắn ta, kim ốc tàng kiều giấu hắn đi cũng không phải không có khả năng.

Vì vậy, ngày hôm qua, hắn ta dùng tất cả nghiêm hình tra tấn ám chỉ Ngô Thận có đi theo mình hay không.

Đêm nay nằm trên giường nhắm mắt mở mắt đều thấy dáng vẻ tiểu mỹ nhân bị đánh đáng thương, tâm can ngứa ngáy cho nên mới tới xem.

Theo hắn ta sao? Nực cười! Cho dù chết! Cũng không có khả năng!

Ngô Thận rũ mắt, chỉ nhìn chằm chằm đống cỏ khô trên mặt đất.

Uông Thành thấy hắn như vậy, lông mày hoa râm nhíu lại.

“Quả nhiên xương rất cứng! Ngay cả bị tiên hình cũng không chịu nhả ra. Đúng là không giống với những thứ mà ta từng nhìn thấy trước đây.”

Ngô Thận này vừa đẹp lại có khí chất, tuy nhìn vào khiến người ta tức giận nhưng nếu chiếm được người như vậy sẽ khiến người ta cảm thấy sung sướng thỏa mãn hơn gấp bội.

“Công công, ngài đừng quên, Hoàng Hậu nương nương để ngài tra cái gì. Đừng nghĩ tới những chuyện lung tung. Nếu như để Hoàng hậu phát hiện ngài tâm tư bẩn thỉu, không ai có thể bảo đảm sẽ phát sinh chuyện gì.” Ngô Thận nghiêm túc nói.

Uông Thành cười điên cuồng, giống như nghe được chuyện cười lớn : “Hừ, Hoàng Hậu.

Ta không hề để bà ta vào mắt! Ta chỉ nghe theo lệnh của Hoàng Thượng!

Nếu không phải Hoàng Thượng cho phép, ngươi cảm thấy ta sẽ nhúng tay vào việc này sao?”

“Nếu Công công đã biết là Hoàng Thượng cho phép, hẳn cũng biết ta là người của Hoàng Thượng. Nếu ngươi dám làm bậy, Hoàng Thượng biết ngươi làm chuyện xấu xa, sẽ không tha cho ngươi.”

Uông Thành nghiêng đầu cười nói: “Ngươi nghĩ mình là ai? Hoàng Thượng sẽ vì ngươi, mà gây rắc rối cho ta sao?

Ngô Thận, ngươi đừng quá xem trọng bản thân mình.”

Chỉ thấy Ngô Thận cúi đầu, sau đó ngẩng đầu lên, trong mắt lộ ra hung ác cùng tự tin: "Thật sao? Công công, chúng ta có nên đánh cược không? Hoàng thượng đêm mai sẽ tới tìm nô tài?"

Sắc mặt Uông Thành lập tức tối sầm xuống, nhìn kỹ Ngô Thận.

Không biết vì sao, hắn ta luôn cảm giác có mấy phần không yên.

Uông Thành chán ghét loại cảm giác này. Thân là đề đốc Đông Xưởng, quyền cao chức trọng. Đã bao lâu rồi hắn không cảm nhận được sự sợ hãi như thế này từ một tiểu thái giám không quyền không thế.

“Ngươi đang uy hiếp ta?”

“Không phải uy hiếp, là sự thật!”

“Rất tốt!” Uông Thành đập vào bàn, bàn liền rung lên phát ra tiếng vang nặng nề: “Người đâu.”

Tiểu thái giám đang canh giữ góc phòng, mí mắt trên đang đánh nhau với mí mắt dưới.

Vừa nghe tiếng gọi từ xa truyền đến vừa nhỏ vừa đáng thương.

Bởi vì hôm nay công công tới đây cho nên trốn xa một chút.

Tiểu thái giám kia cười đáng khinh, ha ha, có phải công công động thủ đây là tiếng của tiểu tử kia hay không.

Ai, tiểu thái giám im lặng thương tiếc cho Ngô Thận một giây.

Càng về sau, giọng nói càng khẩn thiết, càng lúc càng lớn.

Không đúng, đó là tiếng của công công.

Tiểu thái giám vội vàng chạy tới.

Nhìn thấy công công trợn mắt giận nhìn mình.

Xong rồi xong rồi! Công công lại muốn nổi giận.

Tay tiểu thái giám run run, mở cửa sắt ra.

“Công công! Ngài có gì phân phó?” Tiểu thái giám cười nịnh nọt.

Uông Thành một chân đá văng người ngã xuống đất: “ Chết rồi sao? Chết hết rồi có phải không?”

Hiện tại hắn ta vô cùng tức giận, mình đã kêu nhiều lần như vậy mà không nghe đúng là một đám giá áo túi cơm*!

(Giá áo túi cơm là câu thành ngữ chỉ những người vô dụng, hèn kém, không làm được những việc chính, việc to tát, mà chỉ làm được những việc phụ lặt vặt.)

Thái giám kia ôm bụng, bò dậy nói: “Công công! Bớt giận bớt giận!”

Bớt giận? Sao có thể không giận được. Tiểu mỹ nhân tức giận với mình, những hạ nhân ngu xuẩn này cũng tới chọc giận hắn ta.

Hắn ta hít sâu một hơi nói: “Gọi người chuẩn bị, ta phải đích thân thẩm vấn tội nhân này. Ta ngược lại cũng muốn xem miệng của hắn cứng tới mức nào?”

Ngô Thận nhìn ánh mắt thâm độc của hắn, dự cảm không lành tràn ngập trong lòng hắn.

Đêm đó. Thanh Nhụy khoác một chiếc áo choàng có mũ màu xanh đậm, cả khuôn mặt đều giấu hết dưới mũ, vội vàng đi nhanh trên hành lang, thỉnh thoảng nhìn đông nhìn tây sợ bị người khác phát hiện.

Nàng đi tới phòng Ngô Thận mở cửa ra.

Tiểu Lại Tử đang uống trà, nhìn thấy Thanh Nhụy tiến vào, vội vàng rót cho nàng một ly trà đặt ở phía đối diện, chờ nàng ngồi xuống.

Thanh Nhụy cởi mũ, hít sâu ngồi xuống uống hết ly trà kia.

Tiểu Lại Tử vội vàng hỏi: “Sư nương, thế nào? Sư phó thế nào?”

Thanh Nhụy vẻ mặt nghiêm túc, buông chén trà: “Đến rất nhanh, hôm nay đi đã bị thương rất nghiêm trọng, toàn thân trên dưới không có chỗ nào lành lặn!”

Vốn dĩ trên người đã bị đao làm cho bị thương, sao có thể chịu được loại khổ hình này. Chỉ cần nghĩ đến dáng vẻ đáng thương kia của Ngô Thận, trong lòng Thanh Nhụy sẽ vô cùng đau đớn.

Vẻ mặt Tiểu Lại Tử u sầu: “Sư nương! Ngài nói cách đó có thể có tác dụng không? Cảm giác ······”

Cảm giác thật mạo hiểm, chỉ cần không chú ý một chút sẽ dễ dàng bị cuốn vào.

Đối phương là Hoàng Hậu! Đừng nói bọn họ, ngay cả Hoàng Thượng cũng chưa chắc có thể làm gì được bà ta!

Thanh Nhụy nhìn dáng vẻ lo lắng của Tiểu Lại Tử, nàng biết hắn sợ hãi.

Thanh Nhụy kéo tay Tiểu Lại Tử, vỗ vỗ: “Tiểu Lại Tử, nếu ngươi sợ có thể không tham dự, chỉ là ta muốn mượn ngươi một chút tiền.”

Tiểu Lại Tử vô cùng cảm động nhìn nữ tử kiên định trước mặt nói: “Sư nương, tuy ta gọi ngươi là sư nương, nhưng thật sự ngươi và sư phó chưa quen nhau được bao lâu, thành hôn cũng chỉ được mấy ngày.

Tiểu Lại Tử không rõ, tại sao? Tại sao ngươi có thể vì sư phó mà làm tới mức này?”

Trong lòng Thanh Nhụy tràn đầy dịu dàng, nàng nói: “Có lẽ ······ có lẽ là bởi vì, so với việc sợ Hoàng Hậu, ta càng sợ mất đi hắn hơn.”

Tiểu Lại Tử trước giờ là một người nhát gan, nhưng sư nương và sư phó chưa quen nhau được bao lâu, sư nương có thể vì sư phó mà tính mạnh không màng, Tiểu Lại Tử hắn có gì mà không thể.

Lúc trước, khi bị đám người kia khi dễ, bắt nạt hắn còn từng nghĩ đến việc tự sát.

Là sư phó cho hắn hy vọng, mạng của Tiểu Lại Tử là sư phó cho! Hắn không thể làm người vô tình vô nghĩa!

Tiểu Lại Tử cắn môi nói: “Không. Không cần, sư nương. Tiểu Lại Tử muốn cùng ngươi, cứu sư phó. Tính cho ta một phần.”

“Được.”Thanh Nhụy kiên định gật đầu.

Trong bầu trời đêm đen kịt, một tiếng vang đinh tai nhức óc xuyên thủng sự im lặng bí hiểm, khiến cho cả đàn quạ đang ngủ trên cây cũng giật mình bay lên trời kêu quạc quạc.

Trong phòng giam, hai sợi xích sắt cắm vào xương bả vai Ngô Thận, máu tươi không ngừng chảy ra.

Hắn bị treo trên giá gỗ hình chữ thập, đầu đầy mồ hôi lạnh, cắn răng, nhắm hai mắt, há mồm thở dốc.

Người hành hình vạm vỡ lui sang một bên, rõ ràng là vừa cắm móc sắt vào bả vai Ngô Thận.

Uông Thành ngồi trên ghế, uống trà, thưởng thức vẻ mặt lúc này của mỹ nhân, liễu nhược phù phong, thật sự chọc người trìu mến.

“Thế nào? Còn cãi bướng không?” Chưa từng có người nào bị trừng phạt đến mức này còn dám bướng bỉnh đối nghịch với hắn ta. Xương cứng đến đâu rồi cũng sẽ mềm cầu xin lòng thương xót.

Ngô Thận nhắm mắt, chịu đựng đau đớn từ bả vai.

Tóc hắn hỗn độn, rối loạn theo mồ hôi dính sát vào khuôn mặt: “Công công, ngài sẽ hối hận, ta bảo đảm!”

Uông Thành là nhân vật như thế nào? Sao có thể để hắn nhục nhã như vậy được? Hắn ta tiến lên đánh một quyền vào miệng vết thương trên ngực Ngô Thận.

Gân xanh trên người Ngô Thận nổi lên, hét lên một tiếng.

Lực đạo trên tay Uông Thành càng nặng, hắn ta cắn răng nói: “Hối hận sao? Trước khi ta hối hận chỉ sợ ngươi đã chết trên tay ta rồi.”

Chương kế tiếp