Nha Đầu Và Đốc Xưởng Của Nàng

Chương 14
Lực đạo trên tay Uông Thành càng nặng, Ngô Thận đau đến suýt nữa té xỉu.

Một tiểu thái giám đột nhiên lảo đảo chạy tới.

Nói với Uông Thành: “Xưởng công, không xong rồi!”

Uông Thành thu tay lại, cầm lấy chiếc khăn mà một thái giám khác đã chuẩn bị sẵn, lau tay nói: "Sao lại hoảng hốt vậy?"

Hắn ta cảm thấy hoảng loạn như vậy, làm việc không ổn trọng chút nào, nhìn thấy thật phiền, cau mày lại.

Ngô Thận cúi đầu thở dốc, giảm bớt cơn đau vừa rồi.

“Công công, Hà Tri Thư đã xảy ra chuyện.”

Hà Tri Thư là con nuôi Uông Thành nuôi bên ngoài. Ở Mạc thành, tìm cho hắn một chức quan huyện lệnh nhỏ nhỏ.

Con nuôi của Uông Thanh rất nhiều. Bởi vì là thân vệ của Hoàng Thượng, hơn nữa Đông Xưởng quản lý duy trì trật tự tất cả quan lại, người không muốn vuốt mông ngựa cho hắn chính là kẻ không muốn tiếp tục ở lại trốn quan trường này. Hoặc là nói, rất khó sống nổi.

“Hà Tri Thư bị người ta bị buộc tội mua bán nữ nhân trái quy định.”

Uông Thành không để bụng, theo hắn ta mà nói, chuyện này cũng không có quan hệ gì lớn, con nuôi nhiều như vậy, sao có thể quản được hết từng người một.

Chỉ là, sau đó tiểu thái giám kia nói điểm mấu chốt là hiện tại Cẩm Y Vệ đang điều tra việc này, chuẩn bị định tội cho Hà Tri Thư.

Uông Thành vừa nghe thấy, liền không vui.

Cẩm Y Vệ cùng Đông Xưởng đều có chức năng duy trì trật tự kiểm soát quan lại.

Để tranh giành phạm nhân, giành cơ hội được lập công trước mặt Hoàng thượng, Đông Xưởng và Cẩm Y Vệ nhiều năm qua luôn sáng tối đấu đá nhau, đã sớm chất chứa oán hận.

Con nuôi của Uông Thành rất đông, thật ra cũng không cần phải để ý tới một đứa có hay không cũng chẳng sao, chỉ là chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ Đan Sùng biết rõ Hà Tri Thư là con nuôi của mình lại dám đụng đến hắn, vậy chính là có ý động thổ trên đầu thái tuế.

Bất luận là vì mặt mũi Đông Xưởng, hay là vì thể diện của mình Uông Thành đều không thể bỏ qua được việc này.

Cho nên, cả đêm hắn ta chạy đi triệu tập tất cả thuốc hạ của Đông Xưởng, thảo luận việc này không quản đến sống chết của Ngô Thận.

Ngô Thận bị ném trở lại phòng giam, đã vắt hết sức lực.

Hắn đau đớn đến mức sắp ngất đi, nhưng tin tức vừa nghe cứ không ngừng vang vọng trong đầu hắn.

Hắn nghĩ, hắn có lợi dụng sự tình này đánh vào Đông Xưởng được hay không?

Ngày thứ hai, là một ngày nắng

Tiểu Lại Tử đi tới nơi của Tứ hoàng tử Vương Càn.

Vương Càn 15 tuổi ở trước mặt hoàng thượng, vẫn luôn là một hài tử ngoan ngoãn nghe lời, cái gì cũng tốt, không giống như Lục hoàng tử Vương Du xấu tính phản nghịch, chỉ là, hắn không thích đọc sách chỉ thích làm nghề mộc. Mô hình thuyền gỗ mộc điêu khắc vo cùng sinh động.

Hoàng đế luôn ký thác kỳ vọng rất cao vào hắn, nhưng đứa nhỏ này thiên tư bình thường, việc này làm cho hoàng đế vốn muốn lập hắn lên lại dần hạ xuống có chút dao động.

Tiểu Lại Tử đem một thùng vải tới cho Vương Càn. Hắn nói với Vương Càn, đây là trái cây Tây Vực tiến cống, người đầu tiên Hoàng thượng muốn ban cho chính là Tứ hoàng tử.

Vương Càn đương nhiên vui vẻ nhận lấy. Hắn vô cùng thưởng thức nghề mộc của mình, vừa nhìn vừa ăn vải.

Ngũ hoàng tử Vương Khôn 13 tuổi, chạy tới.

Hắn cũng muốn ăn. Lại bị lời lẽ nghiêm khắc của Tứ hoàng tử từ chối.

Ngũ hoàng tử nhìn nhìn đồ mộc của Vương Càn, chớp mắt, liền khen hắn làm rất tốt. Sau đó quay đầu rời đi.

Tứ hoàng tử Vương Càn nghe thấy đương nhiên vô cùng vui vẻ. Làm hoàng tử Đại Chu, từ nhỏ hắn đã nghe được thấy không ít lời khoa khoang xung quanh chỉ là không có ai dám ở trước mặt hắn bất kính ngông nghênh.

Tứ hoàng tử nhìn thấy Ngũ đệ đã rời đi, trong lòng vô cùng vui vẻ. Chỉ cần khiến cho ngũ đệ không thoải mái, không vui vẻ bản thân mình sẽ cực kỳ sung sướng.

Mọi người đều nói, hắn là Thái tử được phụ hoàng lựa chọn, chỉ là gần đây phụ hoàng không còn hướng vào hắn nữa.

Thậm chí có lời đồn đại, nếu hắn không trở thành thái tử, ngũ đệ có khả năng cao nhất sẽ trở thành thái tử tương lai. Làm sao hắn có thể cam tâm.

Thấy Vương Khôn chán nản bỏ đi, tâm tình hắn rất tốt, ăn thêm mấy trái vải rồi chạy ra hậu hoa viên, chuẩn bị đi thử thuyền gỗ nhỏ mới nhất của mình.

Vương Khôn đi ra khỏi tiểu viện của Vương Càn, phi một câu.

Tiểu thái giám bên cạnh Vương Không nói: “Ai da, Ngũ hoàng tử, cẩn thận một chút, đừng để người khác nhìn thấy.”

Vương Khôn nhìn xung quanh, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nghiêm mặt nói: “Ngươi xem đi, đây là do phụ hoàng và mẫu hậu bất công.

Có thứ tốt gì đều nghĩ tới tức ca. Căn bản không để ta trong lòng.

Ta thật sự không hiểu vì sao! Rõ ràng ta cũng là nhi tử của mẫu hậu.

Vương Càn là cái gì chứ. Suốt ngày chỉ biết chơi mấy tấm gỗ, một tên du mộc đầu*. Ta kém hắn ở chỗ nào?”

(Du mộc đầu: kém cỏi vô dụng)

Thái giám Tiểu Xuyên tử bên cạnh nói: “Ngũ hoàng từ ngài đừng nóng vội! Chỉ cần ngài đọc sách thật tốt, Tứ hoàng tử không có bản lĩnh. Đến lúc đó, con đầu lòng không được, Hoàng Hậu cũng chỉ có thể nghĩ ngài.

Dù sao cũng chỉ có ngài mới là nhi tử chân chính của của Hoàng hậu nương nương.”

Ngũ hoàng tử Vương Khôn cười khẳng định. Thật không uổng công hắn nhiều năm luôn cổ vũ Tứ hoàng tử Vương Càn học nghề mộc, chỉ cần phế Vương Càn đi, tầm mắt của mẫu hậu nhất định sẽ chuyển lên người của mình. Nhất định.”

Đang nói chuyện, đột nhiên phía sau truyền đến một tiếng kêu, Vương Càn tứ hoàng tử rơi xuống nước.

Ngũ hoàng tử Vương Khôn nghe thấy động tĩnh, vội vàng cùng Tiểu Xuyên Tử chạy tới.

Chưa tới đi tới hồ đã thấy một cung nữ từ sau núi giả hốt hoảng vội vàng chạy ra.

Hắn quát: “Đứng lại!”

Cung nữ kia dừng chân lại một chút.

Người đó chính là Thanh Nhụy, nàng vội vàng quay đầu lại hành lễ với Ngũ hoàng tử ương Khôn: “Nô tỳ, thỉnh an Ngũ hoàng tử.”

“Sao ngươi lại kinh hoảng như vậy?” Ngũ hoàng tử Vương Khôn nghe nói Tứ ca rơi xuống nước, cung nữ này lại ở bên cạnh, vẻ mặt luống cuống, thật sự rất khả nghi.

Thanh Nhụy đáp: “Hồi Ngũ hoàng tử, nô tỳ ······ nô tỳ đang đi quan nơi này, chợt nghe Tứ hoàng tử rơi xuống nước, nên muốn đi gọi thêm nhiều người nữa tới đây cứu Tứ hoàng tử.”

Ngũ hoàng tử Vương Khôn từng bước tới gần nàng. Đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm Thanh Nhụy.

Thanh Nhụy cúi đầu, không dám động đậy. Trên trán nàng chảy ra một tầng mồ hôi.

Thời khắc làm cho người ta hít thở không thông qua đi, Ngũ hoàng tử Vương Khôn nói: “Đi thôi.”

Thanh Nhụy âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Tiểu Xuyên Tử đi theo Ngũ hoàng tử Vương Khôn xoay người đi, không nhịn được quay lại nhìn bóng dáng vội vàng bước chân như có gió của Thanh Nhụy.

Tiểu Xuyên Tử đuổi theo bước chân Vương Khôn hỏi: “Ngũ hoàng tử, người nọ ······ nhìn không ổn.”

“Ngươi có thể nhìn ra người đó không ổn, ta có thể không thấy được sao?”

Tiểu Xuyên Tử kinh ngạc há to miệng: “Vậy······vì sao ngài lại thả nàng ta đi?”

Vương Khôn nói: “Đó là cung nữ bên cạnh lục đệ, người này ta biết.

Mặc kệ có phải nàng làm hay không.Chuyện này đối với ta mà nói không phải rất tốt sao? Nói không chừng, ngày nào đó ta còn phải đi cảm ơn lục đệ tử tế thì sao?”

Tiểu Xuyên Tử đã hiểu, khen Vương Khôn thông minh.

Kết quả còn chưa tới bên hồ, đã thấy có người ôn Vương Càn chạy về.

Sắc mặt hắn lập tức tối sầm, sao lại không chết! Bất đắc dĩ, hắn đành phải đóng vai đệ đệ tình thâm, đi tới ân cần hỏi thăm.

Qua không bao lâu, Hoàng Thượng và Hoàng Hậu chạy đến.

Hai người đều vô cùng lo lắng quan tâm tới Vương Càn.

Thái y nói có thể lúc rơi xuống nước bị sắc, chỉ cần nghỉ ngơi một đợt là sẽ không sao.

Chỉ là không ngờ ngày hôm sau tuy Vương Càn tỉnh lại nhưng lại mê mê tỉnh tỉnh.

Trong miệng còn không dừng kêu quỷ! Quỷ! Quỷ!

Người trong cung đều đang lan truyền tin đồn Tứ hoàng tử có phải gặp quỷ hay không.

Hoàng đế luôn luôn tôn trọng Đạo giáo, tu luyện thành tiên, trường sinh bất lão, là mộng tưởng đời này của ông ta.

Ở trong cung đương nhiên ông ta đã nuôi dưỡng một vị lão tổ Đạo giáo, Thần Tiên Sống, Lý tiên nhân.

Ông ta để Lý tiên nhân đến nhìn rốt cuộc Tứ hoàng tử có vấn đề gì

Lý tiên nhân tóc đen, có thêm mấy sợi tóc bạc, râu cá trê, một thân đạo phục, toàn thân từ trên xuống dưới rất có dáng vẻ danh môn chính phái uy nghiêm.

Hắn ta vừa thấy Vương Càn, liền quỳ gối trước mặt Hoàng Thượng Hoàng Hậu, nói là tiên hoàng bám vào người Tứ hoàng tử.

Hoàng đế hỏi vì sao? Vì sao Lão gia tử lại muốn tới tìm tôn tử gây rắc rối.

Lý tiên nhân nói, đại khái là lão gia tử muốn nói cho Tứ hoàng tử biết nơi cất giấu bí dược trường sinh bất lão, đang liên thông linh hồn với nhau!

Hoàng đế nghe xong, mừng rỡ khôn xiết, chẳng lẽ thật sự muốn đi tìm bí kíp trường sinh bất lão sao? Vẫn cần thông qua tứ nhi tử! Tứ nhi tử thật đúng là hài tử ngoan, tứ nhi tử thật sự rất lợi lại.

Hoàng hậu thấy Hoàng đế căn bản không hề quan tâm chút nào đến an nguy của tứ hoàng tử, chỉ một lòng khát khao muốn tìm được thuốc trường sinh bất lão.

Hơn nữa, còn không đồng ý cho thái y đến xem, nói không cần phải trị bệnh, trái tim liền trở nên băng giá.

Hoàng hậu nghe thấy Lý tiên nhân nói với hoàng đế, chỉ cần ba ngày có thể chữa khỏi bệnh ngốc này của Tứ hoàng tử, đến lúc đó liên lạc với thần hồn của Tứ hoàng tử, sau đó có thể biết được vị trí chính xác của tiên dược.

Hoàng đế vô cùng tin tưởng không hề nghi ngờ việc này.

Hoàng Hậu trở lại Khôn Ninh Cung, ngồi trên trường kỷ gạt phăng chén trà Phù Dung đưa đến.

Phù dung cô cô quỳ trên đất run bần bật, khuyên nhủ: “Hoàng Hậu nương nương. Ngài bớt giận.”

Hoàng hậu ngồi trở lại trường kỷ ấm áp, đập lòng bàn tay chiếc bàn thấp làm bằng gỗ tử đàn: "Đáng giận. Nhi tử của mình bị bệnh. Còn không cho ai tới xem. Chỉ một mực tin vào mấy lời của Lý tiên nhân. Phu quân như vậy, phu quân như vây, quả thực là một kẻ ngu ngốc"

Phù dung cô cô nhìn xung quanh, sau khi xác định không có ai ở đó mới nói: “Hoàng hậu nương nương xin ngài nhỏ giọng một chút, đừng để kẻ nào có lòng dạ không tốt nghe thấy.”

Hoàng hậu ôm trán, tràn đầy phẫn nộ: "Phù Dung! Ngươi nói, quyết định lúc trước của bổn cung có đúng hay không?"

Phù Dung lập tức quỳ xuống đi tới trước mặt hoàng hậu, nói: "Nương nương, việc này cũng đã xảy ra hơn mười năm rồi, sao ngài vẫn còn nghĩ tới"

Phù Dung biết, Hoàng hậu đang nói tới việc mình vứt bỏ Vinh Thân Vương, gả cho Hoàng Thượng.

Lại tiếp tục nói: “Hoàng Hậu nương nương, nếu Vinh Thân Vương đã tự mình ra lệnh, giết chết Tĩnh tần. Liền đại biểu, ngài ấy muốn khiêu chiến với ngài.

Hắn đang muốn uy hiếp ngài!

Ngài tính kế muốn giết chết Ngô Thận, không phải cũng vì muốn đánh trả sao?

Hiện giờ, hai người đã không còn tình cảm gì để nói nữa rồi.”

Ánh sáng trong mắt Hoàng hậu cợt xoay chuyển, sau đó thở dài, bình tĩnh trở lại.

Đúng vậy, nếu đã mình quyết định, muốn đối nghịch với Vinh Thân Vương, thì không thể nào quay đầu lại.

Năm đó, vì vinh nhục của gia tộc, nhân lúc Vinh Thân Vương xuất chinh bên ngoài, sau khi bà ta gả cho hoàng thượng, giữa bọn họ căn bản không còn bát kì khả năng nào nữa.

Bây giờ, bà ta chỉ muốn bảo vệ thật tốt vinh nhục của gia tộc, dưỡng dục nhi tử của minh trở thành trữ quân tương lai mà thôi.

Chỉ là, bà ta vất vả ngày đêm xử lý chính sự thay cho hoàng thượng! Hiện tại, ngay cả nhi tử ruột của mình sinh bệnh cũng không cho tìm thái y.

Nực cười! Thật sự quá nực cười!

Hoàng đế! Thật sự quá chướng mắt!

Ban đêm, Tiểu Lại Tử và Thanh Nhụy lại gặp nhau ở phòng của Ngô Thận.

Tiểu Lại Tử thở hổn hển, tức giận nói: “Sư nương. Ngươi có đưa tiền cho Lý tiên nhân kia hay không?”

Thanh Nhụy nhíu mày, trong lòng cũng vô cùng tức giận: “ Ta đưa, nhưng ta chỉ để cho hắn nói, đây là bởi vì hoàng hậu làm nhiều chuyện xấu, cho nên bị quỷ báo thù.

Muốn Hoàng Hậu giảm bớt việc chết chóc đang làm!”

Đây là kế hoạch của Thanh Nhụy, để cho Tứ hoàng tử ăn một lượng vải lớn làm cho đầu váng mắt hoa. Sau đó lại dùng mặt nạ quỷ quái, dọa hắn rơi xuống nước.

Cuối cùng, tiếp tục tăng thêm lượng thuốc, để hắn tiếp tục rơi vào hôn mê.

Đến lúc đó, cho Lý tiên nhân một số tiền nói ra mấy lời đó.

Hoàng Hậu quan tâm Tứ hoàng tử sẽ thả Ngô Thận ra.

Chỉ là Lý tiên nhân kia cầm tiền, lại có thể nói ra mấy lời ma quỷ như tiên hoàng mượn thân truyền thụ vị trí của tiên dược! Thanh Nhụy thật sự trăm triệu lần không nghĩ tới.

Tiểu Lại Tử lại đập vào bàn: “Đáng giận! Tên hỗn đãn cầm tiền mà không chịu làm.”

Thanh Nhụy nhíu mày, tròng mắt xoay tròn, nàng nói: “Ta muốn đi gặp Lý tiên nhân kia một lần nữa.”

Chương kế tiếp