Nhật Ký Chăm Bé Phản Diện Của Đại Lão

Chương 165: Con riêng là vũ khí hình người của tông chủ 20
Trời nắng như đổ lửa, không khí cũng trở nên vặn vẹo. Mặt đất đầy những vết nứt như mai rùa.

Tần Trạch không kiên trì được nữa: “Dừng lại nghỉ ngơi một lát trước đi.”

Tần Hạt lập tức chạy tới phía dưới một gốc cây lớn, ánh nắng chói chang bị tầng tầng lớp lớp lá cây che lại, lập tức mát mẻ hơn rất nhiều.

Lại một cơn gió thổi tới, thổi bớt đi sự khô khan trong lòng người qua đường.

Tần Hạt mở túi nước ra: “Tông chủ, uống chút nước đi.”

Tần Trạch không chút khách khí nhận lấy, sau đó híp mắt: “Hôm nay nóng quá, ta không có nội lực hộ thể, thực sự rất khó chịu.”

Tần Hạt trầm ngâm, Tần Trạch còn cho rằng tiểu gia hỏa này hiểu ý mình. Không nghĩ tới Tần Hạt lại nói: “Tông chủ, không bằng để thuộc hạ đưa ngài tới thành trì tông môn gần nhất, sau đó thuộc hạ đi Dược Vương Cốc mời cốc chủ đến.”

Tóm lại, ý này của Tần Hạt rất hợp lý và hiệu quả Nhưng vấn đề căn bản là Tần Trạch không bị thương, mục đích của hắn cũng không phải vì trị liệu.

Nam nhân trầm mặc một lát, sau đó nói: “Bổn tọa không tin người ngoài.”

Tần Hạt suy nghĩ một lúc, gật đầu tán thành. Đồng tử nâu nhạt trong veo thuần khiết, chân chất đơn thuần như một đứa trẻ.

Từ trước tới nay dù Tần Trạch có nói gì hắn cũng chưa bao giờ thắc mắc.

Tần Trạch nhướng mày, Tần Hạt không phải không nghe lời, hắn quá mức hiểu chuyện.

“Bổn toạ chán chết rồi, chúng ta đi dạo ở gần đây chút đi.”

Tần Hạt im lặng đi theo sau nam nhân, cách đối phương khoảng hai bước.

Có điều phong cảnh hoang vu không ai chăm sóc, cành khô vương vãi khắp nơi, cỏ dại mọc um tùm.

Ngay cả cây cối xanh ngắt cũng cao cao, thấp thấp. Còn có một ít cây cối chưa trưởng thành đã bị gió lớn thổi cong, sau đó mọc xiên xẹo. Thật sự là giải thích sinh trưởng vô cùng nhuần nhuyễn.

Dưới cái sự thiêu đốt của mặt trời, chim muông dã thú cũng tìm chỗ râm mát nghỉ ngơi, đám người Tần Trạch ở nơi hoang dã, nhưng lại có loại yên tĩnh dị thường.

Đột nhiên, một vệt phần hồng nhàn nhạt cuối cùng cũng xuất hiện giữa màu xanh nhàm chán, nếu không phải nhãn lực Tần Trạch tốt thì căn bản nhìn không ra.

“Tần Hạt, phía trước có phải đào lông hay không?”

Tần Hạt: “Hồi tông chủ, đúng là đào lông.”

Hắn cẩn thận quan sát Tần Trạch, nhỏ giọng dò hỏi: “Tông chủ lại khát nước sao?”

Tần Trạch kéo kéo cổ áo, giống như nóng không chịu nổi: “Ngươi đi hái mấy quả lớn nhất tốt nhất về đây.”

“Vâng, tông chủ.”

Chỉ thấy dưới sự phân phó của nam tử, một bóng dáng giống như chuồn chuồn, trong chớp mắt đã bay về phía cây đào lông dưới ánh mặt trời, hái mấy quả ở chỗ cao nhất của cây đào.

Trên thân đào lông có những sợi lông tơ rất nhỏ, nếu hơi chạm vào một chút, sẽ nổi mẩn đỏ và phát ngứa.

Trước kia Tần Hạt chưa bao giờ ăn đào lông, đương nhiên cũng chưa từng chạm qua. Cho nên sau khi khi hắn mang theo những quả đào trở về, mu bàn tay bắt đầu đỏ lên.

Hai tay hắn trở nên ngứa ngáy, nhưng vẫn cố kìm lại.

Tần Trạch đặt quả đào xuống đất, sau đó nói: “Ngươi đừng nhúc nhích.”

Tần Hạt thật sự bất động. Chỉ có một đôi mắt rụt rè nhìn thoáng qua Tần Trạch, giống như tiểu hài tử phạm phải sai lầm.

Tần Trạch kéo khăn quàng cổ cho vào trong nước, cẩn thận lau sạch tay cho Tần Hạt, sau đó lấy ra từ trong tay áo một lọ thuốc bôi lên.

Tần Hạt chỉ cảm thấy đôi tay mới vừa rồi còn cực kì ngứa ngáy chốc lát liền trở nên mát lạnh, vô cùng thoải mái.

Hai người gần nhau như vậy, Tần Hạt có chút không được tự nhiên, lại có chút cảm giác khác: “… Tông chủ?”

Trong trí nhớ của hắn, hắn từng thấy nam nhân cẩn thận lau miệng vết thương cho nhi tử của mình, lau nước mắt, lại dẫn người đi mua đồ ăn vặt.

Cảnh tượng trước mắt thật giống với cảnh tượng trong trí nhớ.

Lông mi Tần Hạt run run, hắn luôn luôn không biết phải đáp lại sự ôn nhu này như thế nào. Giống như dã thú đối với ngọn lửa, khát vọng ấm áp nhưng lại sợ bị đốt cháy.

Tần Trạch thu hồi lại tay: “Xong rồi.”

Tần Hạt ngập ngừng nói: “Thuộc hạ đa tạ tông chủ.”

Nam nhân thở dài, gọi tên hắn: “Tần Hạt…”

Tần Hạt chờ đợi lời nói kế tiếp, nhưng không có gì. Hắn đánh bạo ngẩng đầu lên, không nghĩ tới lại vừa vặn đối mặt với Tần Trạch.

Tần Hạt vội vàng cúi đầu, nhưng trong đầu lại khắc sâu ánh mắt phức tạp của nam nhân.

Dường như thương tiếc, đau lòng, lại dường như không có gì, nhưng rất ôn nhu, không còn giống với trước kia, trong mắt mang theo sự chán ghét và tàn nhẫn.

Không đợi Tần Hạt suy nghĩ kĩ càng, Tần Trạch ngồi xuống đất, dùng chủy thủ gọt quả, hắn gọt rất khéo, lớp da được gọt đi rất mỏng, tạo thành một dải dài cho đến khi gọt bỏ hết vỏ.

Toàn thân đào trắng nõn, ở đầu có điểm một chút đỏ, vô cùng xinh đẹp.

Tần Trạch dùng nước sạch rửa đào thêm lần nữa, cả quả đào nhiễm một tầng ẩm ướt.

Tần Hạt tập trung chú ý vào quả đào xinh đẹp, thầm nghĩ đào này nhìn lông xám xịt, không nghĩ sau khi gọt vỏ đi, lại trông đẹp như thế.

Đang miên man suy nghĩ, bỗng nhiên nửa quả đào được đưa qua trước mặt: “Không uổng công tay ngươi chịu tội một hồi, nếm thử đi.”

Nam nhân nửa ngồi, khuôn mặt hếch lên, tuổi của hắn không còn trẻ, dưới ánh nắng chói chang, còn thấy rõ được nếp nhăn nơi khóe mắt, những nếp nhăn đó giống như roi da, quất vào linh hồn Tần Hạt.

Không nghĩ tới, hiện giờ những nếp nhăn đó giãn ra, thế nhưng lộ ra hai phần hiền từ.

Quả nhiên là đầu óc hắn hỏng rồi, lại xuất hiện ảo giác như thế.

Tần Hạt phủ định suy đoán của mình, thử vươn tay thăm dò, cầm lấy nửa quả đào, đưa tới bên miệng, lại kỳ quái liếc nhìn Tần Trạch một cái, ánh mắt chạm nhau, Tần Hạt há mồm cắn một miếng

Dù quả đào này bị hạ độc, hắn cũng nhận.

Đương nhiên đào này không có độc, thậm chí còn ngọt thanh ngon miệng, rất thơm.

Tần Trạch gọi hắn: “Còn đứng đó làm gì, ngồi xuống đây.”

Tần Hạt ngoan ngoãn ngồi xuống, Một lớn một nhỏ ngồi song song. Không ai nói chuyện, nhưng không khí rất tốt.

Một đàn chim không biết từ nơi nào bay qua, vang lên tiếng hót. Mang lại sự sống cho nơi hoang dã tĩnh lặng như vật chết.

Tần Trạch tựa đầu, âm thanh ôn hòa: “Tần Hạt.”

Tần Hạt lập tức ngồi thẳng lên: “Tông chủ có gì phân phó.”

Tần Trạch nhìn về nơi xa xăm: “Ban ngày nghỉ ngơi, sớm muộn gì cũng lên đường. Nếu gặp được thành trấn thì vào thành nghỉ tạm.”

Tần Hạt: “Vâng.”

Qua một lát, hắn lại do dự lên tiếng: “Thương thế của tông chủ…”

Vấn đề này là tối kỵ, Tần Hạt đã chuẩn bị tinh thần cho sự tức giận của Tần Trạch, nhưng hắn rất lo lắng.

Tông chủ vội đi, nhưng không thể dùng nội lực, Tần Hạt thật sự không nhìn ra thương thế ra sao.

Hắn lo trên đường đi gặp phải chuyện ngoài ý muốn.

Tần Trạch như biết hắn nghĩ gì: “Ta không sao.”

Sợ Tần Hạt không tin, Tần Trạch bịa chuyện: “Là tu luyện công pháp đó, trong lòng ta hiểu rõ, cho nên ta không vội, hiểu chưa?”

Tần Hạt nghe vậy nhẹ nhàng thở ra, hắn cũng chưa chú ý tới sự thay đổi xưng hô của Tần Trạch.

Đến khi chạng vạng, Tần Hạt mang theo Tần Trạch phi hành, đi ngang qua một huyện thành, Tần Trạch ra lệnh cho Tần Hạt vào đó.

Tòa huyện thành này được nước bao quanh, Tần Trạch chọn một khách điếm được xây gần sông nghỉ chân.

Hắn không có khẩu vị lắm nên chỉ gọi vài món chay, tiểu nhị cũng rất lanh lợi, đề cử nói: “Khách quan, rượu anh đào của tiểu điếm vô cùng độc đáo, khách quan vừa uống rượu vừa ngắm cảnh, sẽ vô cùng thích ý.”

Tần Trạch nhướng mày: “Vậy mang lên một bình rượu anh đào.”

Rượu anh đào mang theo hương quả ngọt, không giống rượu, mà giống nước trái cây hơn.

Tần Hạt uống một ngụm, mặt mày đều giãn ra.

Tần Trạch cười nói: “Tối nay đẹp trời, ngươi cùng ta uống cho thật thống khoái.”

Có lẽ là cảnh sắc hợp lòng người, lại có lẽ là Tần Hạt tự cho là lừa mình dối người, hắn không cự tuyệt mà thuận theo, tiểu nhị vui vẻ hầu rượu, Tần Hạt uống một ly lại một ly, giống như uống nước.

Tần Trạch cụp mắt, nhìn vào thân ảnh phản chiếu trong chén rượu, nở một nụ cười trào phúng.

Tần Hạt trước đây quá đơn điệu, chỉ có luyện công, luyện công. Hắn không biết mình bị dị ứng với lông đào, cũng không biết rượu trái cây vẫn là rượu, ngược lại bởi vì rượu trái cây thơm ngọt, mang theo lớp ngụy trang khiến người ta tưởng rằng uống rượu trái cây sẽ không say kết quả là từng ngụm từng ngụm uống vào.

Tần Trạch phát hiện Tần Hạt say là bởi vì cái này tiểu gia hỏa này ngẩn người ra. Tuy bình thường Tần Hạt cũng rất ít nói, nhưng biểu tình nghiêm túc và ngơ ngác vẫn khác nhau.

Tần Trạch quơ tay qua lại trước mặt Tần Hạt: “Tần Hạt?”

Một hồi lâu sau, Tần Hạt mới phản ứng lại: “Tông chủ…”

m thanh của hắn mềm mại, giống như kẹo bông gòn.

Tần Trạch đứng dậy tới gần hắn một chút rồi ngồi xuống: “Ngươi uống say rồi?”

Đôi mắt Tần Hạt rũ xuống, hai má nóng nhưng không đỏ, Tần Trạch xoa xoa đầu hắn, gọi hắn một cách trìu mến.

Ánh mắt mơ hồ của thiếu niên chuyển động, cọ cọ lòng bàn tay Tần Trạch, sau đó nhếch môi lộ ra một nụ cười thẹn thùng.

Gió sông thoải mái, ánh trăng treo cao, màu trăng sáng bạc mê người.

Tần Hạt nghiêng đầu nhìn Tần Trạch, bỗng nhiên, hắn mơt mồm gọi: “Cha.”

m thanh lanh lảnh, không có do dự, như trong lòng nghĩ vậy, ngoài miệng đã hô.

Trăng sáng sao thưa, mặt nước lóng lánh gợn sóng dưới ánh trăng, trong lòng Tần Trạch dao động như những gợn sóng bị gió thổi qua.

Hắn được rất nhiều hài tử gọi cha, nhưng không thể không thừa nhận, mỗi một lần đều cho hắn cảm giác bất đồng. Trên đời này không có lá cây nào hoàn toàn giống nhau, cũng tự nhiên không có “Hài tử” tương đồng.

Cho nên mỗi một tiếng 【cha】 đều không giống nhau.

Đôi mắt hắn toả ra ánh sáng vỡ vụn, dường như còn sáng hơn sao trời, nhu hòa ấm áp. Tần Trạch thuận theo lòng mình, cúi người ôm lấy Tần Hạt: “Cha đây, A Hạt.”

Tần Hạt dựa vào vai nam nhân, nghe tiếng nỉ non bên tai, bỗng nhiên đầu mũi chua xót, nước mắt liền thi nhau rơi xuống, như hồng thủy vỡ đê, ào ạt chảy xiết, Tần Hạt cơ hồ khóc không thành tiếng: “Cha, cha…”

Tần Trạch vỗ vỗ lưng hắn: “Cha đây.”

Không biết Tần Hạt có nghe thấy không, hắn vừa khóc, vừa gọi cha. Giống như đang khóc lóc vì ủy khuất những năm qua.

Làm sao có thể không có ủy khuất.

Rõ ràng là thân nhân huyết thống tương liên nhưng hắn còn không bằng một nô bộc.

Tần Trạch thở dài không nói nên lời, hắn đối mặt Tần Hạt đã thở dài không biết bao nhiêu lần.

Tần Trạch vỗ vỗ gáy Tần Hạt, ôn nhu nói: “A Hạt, có lẽ cha có chút hối hận.”

Vốn dĩ Tần Hạt sắp ngừng khóc nghe vậy liền sửng sốt trong chốc lát, sau đó lại không thể khống chế được mà gào khóc.

Hắn chưa từng nói điều này với bất kì ai, luôn chôn suy nghĩ này ở nơi sâu nhất trong lòng, ngày thường không dám nghĩ tới.

Tần Hạt đã từng vọng tưởng một ngày nào đó, cha hắn có lẽ sẽ nhận hắn, sẽ nói rất hối hận vì đã đối xử với hắn quá khắc nghiệt.

Dù có nằm mơ hắn cũng không dám mơ đến, mà giờ lại nghe được lời đó bên tai.

Tần Trạch ôm hắn, mặc kệ cho hắn khóc, đến khi Tần Hạt khóc mệt rồi, hoàn toàn thiếp đi.

Đêm nay Tần Hạt không nằm mơ gì, ngủ một giấc đến bình minh.

Có điều do tối hôm qua khóc quá nhiều khiến đôi mắt Tần Hạt sưng húp mở mắt không nổi.

Càng tệ hơn chính là, nhớ lại chuyện xảy ra tối qua, sắc mặt Tần Hạt đỏ lên.

Tối hôm qua hắn đã làm cái gì vậy!!

Kẽo kẹt một tiếng, Tần Trạch từ bên ngoài đi vào, theo sau còn có tiểu nhị đi cùng.

Tiểu nhị ân cần nói: “Công tử, tiểu nhân hầu hạ ngài rửa mặt.”

Tần Hạt hàm hồ đồng ý, hiện tại hắn không biết nên đối mặt với tông chủ như thế nào.

Nhưng tiểu nhị thực rất nhanh đã rời đi, phụ tử hai người ngồi đối diện nhau ăn cơm.

Tần Hạt do dự trong chốc lát, gắp một cái bánh bao nhân thịt cho Tần Trạch: “Tông chủ nếm thử.”

Tần Trạch cười như không cười: “Thế nào, muốn ta mới sáng sớm lại phải chờ ngươi uống hai bình rượu anh đào?”

“Uống say mới nói thật, hửm?”

Tần Hạt bị dọa thiếu chút nữa cắn vào đầu lưỡi, lập tức đứng dậy quỳ xuống: “Tông chủ, tối hôm qua…”

Tần Trạch đánh gãy lời hắn, đỡ hắn dậy: “Ngươi say, nhưng ta không say.”

Tần Hạt không dám tin ngẩng đầu nhìn lên, Tần Trạch nhìn thẳng vào hắn, trong mắt mang theo một tia âm trầm: “Tần Hạt, ta cảm thấy thật sự có chút hối hận”

Tần Hạt ngây ra đứng im như khúc gỗ, thật lâu sau mới nghe thấy âm thanh gian nan: “Vì… Cái gì?”

Hắn không hiểu vì sao tông chủ căm ghét hắn như thế, cũng không hiểu vì sao bây giờ tông chủ đột nhiên lại thấy hối hận.

Tần Hạt cho rằng hắn sẽ rất vui vẻ, thậm chí mừng rỡ như điên, nhưng lúc này lại có chút bối rối.

Tần Trạch cầm lấy tay hắn, hai phần nghiêm túc, nói: “A Hạt, còn người đều sẽ thay đổi, đặc biệt sau khi trải qua một phen sinh tử.”

Tần Trạch nói lúc luyện công tẩu hỏa nhập ma, nửa thật nửa giả hù dọa Tần Hạt.

“Năm ngoái đã muốn nhận ngươi.” Tần Trạch kéo kéo khóe miệng, không biết là châm chọc hay là tự giễu: “Băng dày ba thước, không phải do một ngày lạnh.”

Bọn họ không rời khách điếm, cả người Tần Hạt đều choáng váng, hắn đứng ở bên cửa sổ gió thổi, nhưng đầu óc vẫn luôn nóng hầm hập, không ngừng quanh quẩn lời của cha hắn… Tông chủ… Lời nói.

Tông chủ hối hận, nói hắn muốn nhận ta.

Mộng đẹp trở thành sự thật, đẹp đến mức có chút không chân thật.

Tần Hạt tự véo mình một cái, đau. Khóe miệng hắn không kìm được nhếch lên.

Lúc ăn cơm chiều, Tần Trạch ôn thanh nói: “Ăn xong chúng ta ra ngoài.”

Tần Hạt: “Vâng.”

Tần Trạch giải thích: “Đêm nay trong thành tổ chức hội mật đào, vô cùng náo nhiệt, nghe nói đoán được câu đố trên đèn và làm thơ hay có thể giành được nhiều quả đào lớn nhất.”

Sắc mặt Tần Hạt ửng đỏ: “Tông chủ, thuộc hạ…”

Hắn thình lình đối diện với ánh mắt Tần Trạch, vụng về mà sửa miệng: “Ta, ta sẽ không biết làm thơ cũng không biết làm câu đối.”

Hắn cúi đầu chán nản.

Tần Trạch: “Có sao đâu, ngươi không được, thì để ta là được.”

Hai mắt Tần Hạt sáng rực lên, buổi tối đi dạo phố, hắn nhìn cha hắn tài trí hơn người, áp đảo những thư sinh khác, đoạt được mật đào.

Tần Trạch biết Tần Hạt dị ứng với đào lông, nên tự mình mang. Lúc trở về gọt vỏ cho Tần Hạt ăn no, Tần Hạt chưa bao giờ thấy thỏa mãn như thế.

Tần Trạch mang theo Tần Hạt nhấm nháp điểm tâm mỹ thực ven đường, rõ ràng có đường gần, lại mướn một con thuyền nhỏ, dẫn theo Tần Hạt cùng nhau học chèo thuyền.

Khi trời mưa Tần Trạch sẽ cùng Tần Hạt ở dưới mái hiên pha trà, chơi cờ. Giống như một người cha bình thường dạy dỗ hài tử, đôi khi nói giỡn với Tần Hạt, không khí ấm áp làm Tần Hạt cảm giác bản thân mình đã rơi vào trong hũ mật.

Điều hắn luôn tha thiết ước mơ đã thành hiện thực.

Nhưng Tần Hạt vẫn rất xấu hổ khi phải mở miệng gọi cha, nhưng ngược lại sẽ trộm gọi nhiều thêm hai tiếng.

Tần Trạch mang theo hắn du sơn ngoạn thủy, còn Tần Cử đang cách xa ngàn dặm lại đang bị một núi việc bức nổ mạnh, sau đó “bùm”, vẫn phải tiếp tục làm việc.

Chương kế tiếp