Nhật Ký Chăm Bé Phản Diện Của Đại Lão

Chương 166: Con riêng là vũ khí hình người của tông chủ 21
Trước tết Trung Thu.

Tần Trạch mang theo Tần Hạt đến kinh thành, đó chính là nơi náo nhiệt nhất trần gian.

Tuy Tần Hạt vẫn luôn nghi hoặc, bọn họ không phải muốn đến Dược Vương Cốc sao, tại sao lại đến kinh thành lần nữa?

Tần Trạch luôn nói không sao, nhưng trong lòng hắn hiểu rõ. Tần Hạt quan sát sắc mặt hồng hào của Tần Trạch, không có một điểm tái nhợt mới thôi.

“Vị khách quan này, ngày mai chính là tết trung thu, đèn lồng ở kinh thành chúng ta có thể khiến cho ban đêm mọi nơi đều rực rỡ ánh sáng.”

Tần Trạch uống một ngụm trà, thong thả mà ung dung nói: “Vậy ta thật ra phải nhìn một chút. ”

Tần Hạt cũng không khỏi sinh ra vài phần chờ mong.

Kinh thành phồn hoa thiên hạ nổi tiếng, nhưng Tần Hạt tận mắt nhìn thấy vẫn không khỏi rung động.

Mười dặm đường dài treo đầy đèn lồng, người người đi bộ qua lại tấp nập, triền miên không dứt.

Tần Hạt đưa mắt nhìn lại, căn bản không thể nhìn tới điểm cuối của biển người.

Tần Hạt giữ chặt tay hắn: “Đừng phân tâm, chú ý theo sát ta.”

Tần Hạt nhìn bàn tay hắn bị nắm chặt, tim đập loạn. Hắn ngoan ngoãn đáp ứng, giống như một tiểu hài tử năm sáu tuổi theo cha ra đường, vì sợ đi lạc mà nắm chặt tay cha.

Tần Hạt nghĩ bàn tay cha vốn dĩ vừa dày rộng lại vừa ấm áp, quả nhiên những đứa nhỏ kia thật sự không gạt người.

Tần Trạch dẫn theo hắn dừng lại trước một dàn đèn lồng rất lớn, Tần Trạch quay đầu cười: “A Hạt, lại đây xem thử thứ con rất thích.”

Có rất nhiều đèn con thỏ, đèn hoa sen, đèn lục giác, đèn hồ ly, vân vân… có đủ loại khiến người xem loá mắt.

Tần Hạt liếc mắt nhìn qua, cảm thấy đèn lồng thực sự vừa tinh xảo vừa đẹp, nhưng hắn cũng không phải muốn. Cho đến khi hắn nhìn thấy một ngọn đèn bọ cạp.

Có lẽ là phát hiện ánh mắt hắn nhìn chiếc đèn kia lâu hơn một chút, Tần Trạch ôn nhu nói: “Muốn chiếc đèn kia sao?”

Ngữ khí khẳng định.

Tần Hạt ngượng ngùng gật đầu.

Tần Trạch đi lên phía trước hỏi giá, nhưng ông chủ lại không bán trừ phi hắn có thể đoán ra câu đố của đèn bò cạp.

Xung quanh không ít người vây xem, cuộc gặp với Tần Trạch không khác biệt lắm. Chẳng qua có một chút làm thơ, đối câu đối.

Tần Trạch bước lên nhìn thoáng qua câu đố trên chiếc đèn bò cạp.

“Bốn sơn tung hoành, hai ngày trù mâu, phú từ hắn khởi chân, mệt là hắn dẫn đầu.” 【 chú 】

Bên cạnh có người lắc đầu: “Câu này khó quá.”

“Câu này có gì khó.” Một nam tử áo tím vung tay mở quạt: “Đáp án chính là…”

Tần Trạch chốt một câu: “Điền.”

Nam tử áo tím: ???

Hắn ta nổi giận, tìm kiếm người vừa nói, “Ngươi… Sao có thể như thế? Đáo án này rõ ràng là bổn công tử nghĩ ra trước.”

Tần Trạch nhàn nhạt nhìn hắn: “Ai nói trước thì được tính.”

Những người xung quanh cũng khuyên nhủ: “Đúng vậy, vị lão gia này nói ra trước, tiểu tử, ngươi chậm một bước.”

Nam tử áo tím tức tối, đã cố tình còn vô pháp.

Tần Trạch nhận lấy chiếc đèn con bò cạp đưa cho Tần Hạt. Hai người vui vẻ rời đi.

Tần Trạch nói với Tần Hạt: “Vừa rồi con thấy đấy, ngàn vạn lần đừng làm bộ làm tịch, trì hoãn như vậy, chiếc đèn bò cạp đến tay rồi cũng sẽ thuộc về người khác.”

Tần Hạt nâng niu chiếc đèn, nghiêm túc nói: “Cha yên tâm, hài nhi làm việc đương nhiên vừa nhanh, vừa tàn nhẫn mà chính xác.”

Tần Trạch xoa đầu hắn: “Không hổ là nhi tử của ta, rất thông minh.”

Tần Hạt cười như trăng tròn.

Thật ra mà nói, nam tử tầm tuổi hắn, quan hệ con cái với cha nương rất dễ có khoảng cách, nhưng đối vớI Tần Hạt và Tần Trạch thì ngược lại.

Khao khát có người làm bạn, có người khích lệ của Tần Hạt bây giờ đều đã trở thành sự thật.

Hắn đi trong đám người, lòng không còn tràn đầy sự cô tịch nữa mà cuối cùng cũng đã hoà làm một với đám đông. Hắn biết ấm, biết lạnh, đã hiểu được tình yêu và được yêu.

Tần Trạch bỗng nhiên nghiêng đầu hỏi: “Có khát không?”

Tần Hạt: “Cha, con không khát, cha khát sao?”

Tần Trạch đang muốn nói chuyện, bên cạnh lại có một đám người vội vàng chen qua: “Nhanh, nhanh lên, hoa khôi của Vạn Hoa Lâu đang múa.”

“Ngày thường không được nhìn nàng, nếu đi chậm sẽ không nhìn thấy.”

Bỗng nhiên có một cỗ lực đạo từ phía sau đẩy tới, Tần Hạt nhất thời lảo đảo, thân thể mất cân bằng, ngoài dự liệu ngã vào một vòng tay ấm áp.

Trên đầu truyền đến tiếng thở dài: “Chú ý một chút.”

Sắc mặt Tần Hạt đỏ ửng: “Cảm ơn cha.”

Tần Trạch trêu chọc hắn: “Con cũng không còn nhỏ nữa, có muốn đi xem hoa khôi không?”

Tần Hạt lắc đầu cự tuyệt, hắn đối với nữ tử cũng không có cảm giác. Đương nhiên, đối với nam tử cũng như vậy.

Nhưng mà lại không ngờ ngày hắn bị vả vào mặt lại đến nhanh như vậy. Tần Hạt đang cùng cha của hắn đi bên bờ sông hóng gió thì có đứa bé bị rơi xuống nước.

Tần Hạt theo bản năng nhìn về phía Tần Trạch, hắn gật đầu. Tần Hạt nhón mũi chân, bay đến giữa sông cứu đứa bé lên.

“Tiểu bảo, tiểu bảo, đệ doạ chết tỷ tỷ.”

Nữ tử ôm đứa trẻ vào lòng khóc oa oa, trong lòng vẫn còn sợ hãi. Tần Hạt định rời đi lại bị nữ tử đó gọi lại: “ n công xin chờ chút.”

Nữ tử chạy đến trước mặt Tần Hạt: “Không biết tôn tính đại danh của ân công là gì, tiểu nữ nhất định hậu tạ.”

Tần Hạt: “Không…”

Nói được một nửa, hắn thấy trên cổ nữ tử có miếng ngọc bội, kí ức xa xăm lại xuất hiện trong lòng.

【 Đây là ngọc bội mẫu thân ta lấy từ trong miếu ra để bảo vệ ta. 】

【 Tại ngươi mà ngọc bội bị tì vết rồi, nhưng thôi bỏ đi, ta che giấu chút là được, nếu không ngươi sẽ bị đánh chết mất. 】

Tần Hạt lại nhìn nữ tử lại một lần nữa, lông mày rất đậm, sống mũi so với nữ tử bình thường có phần cao hơn, môi màu hồng nhuận, đích thực có thể nhìn ra một ít bóng dáng khi còn bé.

Tần Hạt lùi về phía sau nửa bước, nữ tử còn muốn hỏi tiếp nhưng Tần Hạt nhảy lên mặt hồ nước bay đi.

Tần Trạch đứng cách đó không xa nhìn thấy rất rõ ràng, không khỏi cảm thán duyên phận giữa Tần Hạt và nữ tử kia.

Đáng tiếc là lại hữu duyên vô phận.

Tần Trạch nhìn về phía nhi tử vừa bay đi, ánh mắt thương hại.

Trong lòng Tần Hạt mang tâm sự, không để ý đến ánh mắt của cha hắn.

Lát sau Tần Trạch phát hiện tinh thần Tần Hạt không tập trung, hơn nữa có lúc còn biến mất không thấy người. Không cần đoán, chắc chắn là đi tìm nữ tử kia.

Tần Trạch vẫn còn có chút tò mò Tần Hạt tìm người ở đâu, vì thế đã trộm đi theo một hồi, phát hiện ra Tần Hạt trốn vào một góc nhìn nữ tử kia.

Tần Trạch:…

Như thế này vẫn có thể đuổi người ra, chỉ là Tần Trạch không nhúng tay vào.

Cho nên vẫn tìm một người có kinh nghiệm tới.

“Hắt xì…”

Tần Cử hắt xì một cái, nhìn công vụ trước mắt hắn thật sự muốn khóc. Ngày hôm nay hắn đã làm hơn nửa ngày rồi, tại sao lại còn nhiều việc như vậy.

Cha hắn và Tần Hạt tại sao vẫn chưa quay về.

Hắn đã lâu rồi chưa được ra ngoài chơi …

Vào lúc Tần Cử đang oán thán thì nhận được một phong thư, Tần Cử nhảy lên cao ba thước.

“Tả hộ pháp, hữu hộ pháp, các người xem, đây chính là thư của cha ta, cha bảo ta đến kinh thành.”

“Là mệnh lệnh của cha, ta tuy rằng không muốn rời khỏi tông môn nhưng không thể không tuân thủ.”

Tả hữu hộ pháp: Thiếu tông chủ, nụ cười kia của ngài cũng nên thu liễm một chút đi.

Tả hộ pháp phái một đoàn người hộ tống Tần Cử đến kinh thành, thật ra ngoại trừ việc Tần Cử nhận được thư thì tả hữu hộ pháp cũng có được thư của Tần Trạch, cho nên bọn họ mới thoải mái mà để Tần Cử đi như vậy.

Ở kinh thành bên này, một buổi sáng nọ Tần Trạch bỗng nhiên nói với Tần Hạt: “Ta có thể sử dụng nội lực rồi, không cần đi Dược Vương Cốc nữa.”

Tần Hạt mờ mịt. Còn cảm giác được hai phần vô lý.

Tại sao nội lực của cha hắn nói có là có, nói không có thì thì không có.

Tần Hạt thành thật, sẽ không suy nghĩ nhiều như vậy. Bỏ đi, nói chính xác hơn hắn không nghĩ quá nhiều vấn đề về cha mình.

Hiện tại hắn cảm thấy thực sự hạnh phúc.

Về phần những thứ khác, Tần Hạt lại không dám mưu cầu nhiều.

Lúc Tần Cử tới kinh thành phát hiện ra cha hắn ở cùng Tần Hạt, còn có chút mơ hồ, Tần Trạch lại nói hai ba câu lừa gạt hắn.

Hắn ở bên ngoài luyện công tẩu hoả nhập ma, bị Tần Hạt đang đi bắt phản đồ bắt gặp sau đó Tần Hạt hộ tống Tần Trạch đến Dược Vương Cốc.

Còn Tần Trạch sau khi đứng giữa ranh giới sinh tử bồi hồi, sau đó tỉnh ngộ, hơn nữa trên đường đồng hành hắn cảm thấy đứa con trai Tần Hạt này cũng không tồi, rốt cục thì cũng nhận.

Tần Cử đơ ra một lát, kích động nhảy dựng lên mà đi theo, còn vui vẻ hơn cả Tần Hạt.

“Cha, cha nhận lại Tần Hạt nhất định là rất được lợi.”

Tần Trạch cười cười, xem như thừa nhận.

Tần Hạt đối với với người ca ca này vừa cảm kích lại vừa thấy ngượng ngùng.

Lát sau Tần Trạch và Tần Cử lại đề cập đến chuyện Tần Hạt có người trong lòng.

Tần Cử nháy mắt, tinh thần hưng phấn: “Cha, cha yên tâm, chuyện này con rất rành.”

Tần Trạch: Emmm

Hắn càng không thấy yên tâm.

Bỏ đi, để đàn em của hắn đi.

Tần Cử làm sao mà tìm người đây, hắn cùng lắm có chút thực lực mà tự tin.

Hắn tốt xấu gì cũng nói, lôi kéo Tần Hạt đi tìm nữ nhân vô tình gặp được, tặng hoa, tặng lễ vật.

Kết quả đương nhiên là không khả quan.

Nếu lúc trước không có Tần Hạt cứu đệ đệ của nữ nhân đó, nàng ta đã đánh cho Tần Hạt một trận rồi.

Tần Cử xấu hổ, kinh nghiệm yêu đương của hắn như thế nào mà lại không thành công.

Hai huynh đệ dắt nhau đi uống rượu giải sầu, Tần Cử đột nhiên phát hiện ra mối quan hệ “Tiền duyên” giữa Tần Hạt và nữ chính.

Tần Cử tỉnh lại, không nói câu nào đã kéo Tần Hạt đi theo nữ chính, vốn tưởng làm như vậy nữ chính sẽ đối xử với bọn họ khác đi, nhưng nàng lại ngẩn người, nói với Tần Hạt “Cảm ơn.”

Cảm ơn Tần Hạt đã nhớ lại cô ấy, cảm ơn Tần Hạt đã thích cô ấy.

Bây giờ Tần Hạt cũng không ảo tưởng nữa.

Mặt Tần Cử xám xịt kéo đệ đệ quay về, ủ rũ nói: “Thực xin lỗi, ta đã làm sự tình rối lên rồi.”

Tần Hạt lắc đầu: “Không liên quan đến ca ca.”

Nếu không có sự can thiệp của Tần Cử làm mọi chuyện rõ ràng, hắn có lẽ vẫn ôm hi vọng nữ nhân đó có thể vì thương hại mà thích hắn.

Nhưng không thích thì chính là không thích.

Tính cách nữ chính như thế, yêu ghét rõ ràng.

Đây cũng chính là lý do Tần Trạch không nhúng tay vào, cho dù không có nam chính thì Tần Hạt cũng không phải kiểu người mà nữ chính thích.

Dưa hái xanh thì không ngọt.

Chi bằng sớm kết thúc.

Tần Trạch đưa theo hai đứa con mình trở về Hoả Thánh Tông, dọc đường đi Tần Cử đều an ủi Tần Hạt, trong lòng vẫn còn oán trách nữ chính, cảm thấy tức nữ chính vô tình.

Sau này hắn nhất định phải tìm nữ tử ôn nhu dịu dàng làm vợ.

Nhưng lại không ngờ tới, mùa đông năm đó lão trang chủ của Thần Mộc sơn trang cách vách đưa cháu gái đến Hoả Thánh Tông làm khách.

Tần Cử và tiểu nữ của Thần Mộc sơn trang xảy ra nhiều cãi cọ, đánh nhau thế nhưng hắn lại thích người ta.

Tần Cử bị phân tâm, Tần Hạt cũng dừng không để ý nữ chính một thời gian. Tần Trạch triệu hồi hai nhi tử về, viết tên Tần Hạt vào gia phả, công khai hắn chính là nhị thiếu chủ của Hoả Thánh Tông.

Nhận tổ quy tông.

Đây chính là chấp niệm của nương đẻ Tần Hạt nhưng cuối cùng lại trói buộc hắn, biến thành chấp niệm của hắn.

Tần Trạch vì Tần Hạt mà đến, đột nhiên muốn hiểu hết tất cả những mong cầu của hắn, nhưng những thứ thật sự không cầu được ví dụ như nữ chính, Tần Trạch cũng khuyên Tần Hạt buông xuống.

Tần Cử có chút kinh ngạc nhưng rồi lại cảm thấy đó là chuyện bình thường.

Tần Hạt phản ứng nhanh hơn, môi hắn run rẩy, vừa như khóc lại vừa như cười, khuôn mặt không biết là biểu cảm gì nữa.

Tần Cử vỗ vỗ vai hắn: “Chúng ta cuối cùng cũng danh chính ngôn thuận trở thành huynh đệ.”

Sống mũi Tần Hạt cay cay, nước mắt không tự chủ mà rơi xuống.

Tin tức hắn chính là nhị thiếu chủ của Hoả Thánh Tông nhanh chóng chuyền ra ngoài, thậm chí Tần Trạch còn cố ý tổ chức yến hội, mời các đại phái trên giang hồ, thứ nhất là để thể hiện hắn yêu thương Tần Hạt như thế nào, thứ hai là để mọi người trên giang hồ biết mặt Tần Hạt.

Tần Hạt đã từng đứng phía xa nhìn cha hắn đưa theo ca ca, mọi người khen không ngớt. Lúc đó hắn chỉ là một phần của đám đông.

Không nghĩ có một ngày, hắn cũng được như Tần Cử, hắn lúng túng, trong không khí long trọng như vậy khiến hắn càng lúng túng hơn.

Tần Cử đứng bên cạnh giới thiệu, các đại phái đều kinh ngạc, không ngờ Hoả Thánh Tông này lại có huynh đệ cùng cha khác nương có quan hệ tốt đến như vậy.

Chương kế tiếp