Nhật Ký Chăm Bé Phản Diện Của Đại Lão

Chương 168 Tần Trạch cùng Trì Tố
Nhiệm vụ hoàn thành, rời khỏi thế giới võ hiệp.

Tần Trạch và Trì Tố trở lại không gian nhiệm vụ, hình vẽ chuồn chuồn loé sáng, Trì Tố hóa thành hình người.

Tần Trạch cười hỏi: “Thấy thế nào?”

Trì Tố nhìn tay chân của mình: “Cảm giác chân thật hơn.”

Toàn thân đều có sức lực.

Hệ thống tiến lên: “A Trạch, tôi đã nói rồi, chỉ cần cậu hoàn thành tốt nhiệm vụ là phần thưởng sẽ rất hậu hĩnh.”

Tần Trạch nhướng mày: “Nếu đã vậy, hay là cho tôi nghỉ đi.”

Hệ thống nghẹn họng: “Cái, cái gì?”

Hệ thống pha trò: “Trời ạ, tôi không hiểu cậu đang nói gì hết, tôi còn có việc đi trước đây.”

Hệ thống chuồn mất.

Trong không gian hệ thống chỉ còn lại Tần Trạch và Trì Tố, Trì Tố kéo tay anh: “Anh trêu hệ thống làm gì?”

Tần Trạch: “Đùa vui.”

Trì Tố lắc đầu: “Anh ấy…”

Một sợi tóc mái rơi xuống, Tần Trạch đưa tay vén lên cho vợ.

“Anh cứ cảm thấy hơi khó chịu.” Tần Trạch thở dài.

Trạng thái linh hồn gần như phục chế lại y đúc cơ thể thật sự. Nhưng dù tóc có nhẹ đến đâu thì cũng có cảm giác. Không giống bây giờ…

Trì Tố liếc nhìn anh từ trên xuống dưới, trêu chọc nói: “Những người khác liều mạng tu hành, là để có một ngày phi thăng, rời khỏi cơ thể xác thịt.”

“Anh thì khác, bây giờ còn ghét bỏ nữa cơ.”

Tần Trạch gãi sống mũi: “Không phải ghét bỏ, chỉ là… Cảm thấy thiếu mất gì đấy.”

Trì Tố hiểu ý của Tần Trạch, cô suy nghĩ một lát, cúi người tiến đến thì thầm bên tai Tần Trạch.

Hệ thống đã trốn đi: ╯╰

Ngây thơ.

Không gian hệ thống này là của nó, nói thầm không thể giấu được nó.

Chẳng phải chỉ là muốn hoàn thành nhiệm sớm rồi trốn đi, sau đó hai người quay về cơ thể thật yêu đương thôi sao.

Nhưng hệ thống không nghĩ tới, liệu có phải Trì Tố với Tần Trạch đang cố ý hay không ←_←

Hai người Tần Trạch và Trì Tố nghỉ ngơi trong không gian hệ thống được một lúc, hệ thống nhảy ra: “A Trạch, lúc nào hai người cũng ở bên nhau, đừng có quấn quýt nữa.”

Tần Trạch tấm tắc cảm thán: “Hệ thống à, nhà tư bản thấy cậu cũng phải rơi nước mắt đấy.”

Hệ thống ngơ ra một lúc, tìm hiểu một phen mới biết được là có ý gì, nó kích động nói: “Cậu đang phỉ báng, là bôi nhọ tôi.”

Nó không phục: “Rõ ràng tôi cố gắng thỏa mãn tất cả yêu cầu của cậu.”

Tần Trạch nhân cơ hội nói tiếp: “Vậy tôi ở đây với Tố Tố thêm lát nữa.”

Hệ thống lắp bắp: “Hai người… Chẳng phải hai người vẫn ở luôn cạnh nhau sao.”

Nó làu bàu: “A Trạch, cậu nghĩ đi, cậu là người có trọng trách nặng nề đấy.”

Trì Tố không nhịn được bật cười thành tiếng, lắc tay chồng mình: “Được rồi, đừng trêu hệ thống nữa, đi thôi.”

Hệ thống lớn tiếng nói: “Đúng rồi đúng rồi, đến tiểu thế giới sau thôi.”

Tần Trạch và Trì Tố nhìn nhau cười, Trì Tố biến thành hoa văn hình chuồn chuồn, cùng chồng mình đến tiểu thế giới sau.

Tần Trạch xoa cổ tay, hành trình sau này có vợ yêu bầu bạn, anh sẽ không bao giờ cảm thấy cô đơn.

—— Toàn văn hoàn ——