Nhật Ký Chăm Bé Phản Diện Của Đại Lão

Chương 167: Con riêng là vũ khí hình người của tông chủ (Kết thúc)
Tần Hạt trở về quê cũ một chuyến, sở dĩ gọi là quê cũ bởi vì nương hắn được chôn cất ở đó.

Nhị công tử của Hỏa Thánh Tông rất giàu có và quyền lực, hắn cho người đến để mở rộng ngôi mộ. Trước ngôi mộ được đặt lên rất nhiều món đồ cực kì khí phái.

Tần Hạt lùi lại hai bên, một mình hắn đứng trước phần mộ.

Thật lâu sau đó hắn mới thì thầm: "... Nương, cha nhận con rồi." Trong giọng nói của hắn là sự vui sướng khi ước nguyện ấp ủ nhiều năm được hoàn thành.

Tiếng gió vù vù, giờ phút này lá xanh suốt bốn mùa của cây bách cũng đang nhẹ nhàng lắc lư.

Tần Hạt nhìn xuống, trong mắt hắn là sự buồn bã nhưng không có nhiều miễn cưỡng.

Hắn đưa tay ra và vuốt ve bia mộ: "Ca ca đối xử với con rất tốt, con không muốn khiến cho huynh ấy cảm thấy khó xử.”

"Nương là nương của con, từ nay về sau mỗi khi đến thanh minh con sẽ đến đốt tiền giấy cho nương, nhưng nương cũng chỉ là nương của một mình con thôi.”

Phu nhân của tông chủ Hỏa Thánh Tông chỉ có một người duy nhất là nương của Tần Cử.

Tần Hạt đã đọc sách, đã hiểu biết, cũng biết hành vi của nương mình năm đó đáng xấu hổ như thế nào, nhưng phận làm con cái, không thể nói cha nương mình không tốt.

Tần Hạt kể cho nàng nghe những chuyện hằng ngày mà hắn trải qua cùng với cha, trong mắt tràn ngập sự vui vẻ.

Cành cây bách rung rinh trong gió, dường như cũng bị ảnh hưởng bởi cảm xúc của Tần Hạt.

Ba ngày sau, Tần Hạt rời đi.

Trở lại Hỏa Thánh Tông, cả Tần Trạch lẫn Tần Cử đều không dò hỏi Tần Hạt. Cho dù là phụ tử huynh đệ thì cũng cần phải có không gian riêng.

Trong những ngày Tần Hạt rời đi, Tần Cử thật sự cũng không có xoay quanh cha hắn thảo luận việc về việc có nên đón nương ruột của Tần Hạt về dây hay không. Nhưng nếu hắn đề nghị như thấy thì lại thấy có lỗi với nương.

Tần Trạch xoa đầu con trai lớn: "Con quan tâm đến đệ đệ như thế nào thì đệ đệ cũng sẽ tôn trọng con giống y như vậy.”

Nếu đã tôn trọng thì sẽ không khiến huynh trưởng của mình khó xử.

Sau khi được Tần Trạch chỉ bảo, Tần Cử đã hiểu. Có lẽ trong lòng hắn chấp nhận Tần Hạt đã là giới hạn cao nhất rồi.

Khúc mắc cuối cùng của hai anh em đã được loại bỏ, tình cảm càng ngày càng trở nên tốt hơn.

Sau khi bước qua mùa hè, Tần Cử đính hôn với cháu gái của trang chủ Thần Mộc sơn trang, đến cuối năm sẽ thành hôn.

Trong lòng Tần Hạt thật sự vui mừng nhìn ca ca kết hôn rồi có con.

Tần Trạch cũng có một vài người để lựa chọn cho Tần Hạt. Tần Hạt quá thụ động. Ngay đoạn nhân duyên của Tần Hạt với nữ chính cũng là nữ chính chủ động tiếp cận trước.

Sau khi Tần Trạch thảo luận với trưởng bối bên nhà gái, hắn lấy cớ trưởng bối hai nhà đang nói chuyện, sau đó để cho đôi trẻ nói chuyện với nhau.

Tần Hạt không có ngốc. Lần đầu tiên đã biết cha hắn có ý gì nhưng hắn không chống đối, chẳng qua là hơi khó xử, quen rồi thì ổn hơn, nhưng nữ tử kia lại ghét bỏ hắn quá nhàm chán. Tần Hạt thì như nào cũng được nên chuyện cũng kết thúc luôn.

Sau đó gặp thêm người thứ hai, người thứ ba đều không thành công.

Tần Trạch đã chuẩn bị sẵn sàng "tiêu diệt toàn quân", cho đến lần thứ năm và cũng là người cuối cùng, Tần Hạt thực sự trò chuyện với nữ tử kia.

Đó là con gái của một vị đại nho, họ Thẩm. Cũng là vì trong hai năm qua, Hỏa Thánh Tông đã trừng phạt cái ác và biểu dương cái thiện, danh tiếng tốt hơn, đại nho mới đồng ý cho nữ nhi của mình gặp gỡ Tần Hạt.

Tần Trạch đã gặp qua nữ tử kia rồi. Là một tiểu thư khuê các dịu dàng chững chạc.

……

Xuất hiện mưa nhỏ ở phía đường chân trời, đôi trẻ vội vã chạy đến một chòi nhỏ trú mưa. Gió cuốn theo mưa bụi mang hơi lạnh chui thẳng vào trong da thịt.

Đột nhiên có một chiếc khăn tay được đưa tới.

Tần Hạt nghi hoặc, Thẩm cô nương nhẹ nhàng nói: "Lau mặt đi.”

"Cảm… cảm ơn." Hắn trông hơi vụng về. Vừa chuẩn bị nhận lấy khăn tay thì lại thấy Thẩm cô nương cầm khăn tay trực tiếp lau nước mưa trên mặt cho hắn.

Hai người dựa rất gần, Tần Hạt vừa hô hấp là đã có thể ngửi được mùi cơ thể của nữ tử. Mùi hương rất nhẹ, hơi giống mùi hương quế trong lành dưới ánh trăng, mùi thơm vấn vít.

Tần Hạt lơ đãng thất hần, nghe được trước mặt truyền đến cười khẽ: "Có thể hô hấp."

Tần Hạt mờ mịt: "Cái gì?”

Thẩm cô nương không nhịn được cười: "Có phải ngươi vừa mới nín thở hay không, mặt đều phiếm đỏ cả rồi."

Nói chung, đàn ông trưởng thành không liên quan đến sự dễ thương, nhưng Thẩm cô nương thấy rằng việc sử dụng sự dễ thương để mô tả Tần Hạt thì không cần quá chính xác.

Người đàn ông này có hơi ngốc, nói ít, nhưng lại rất hiền lành, chân thành.

Cần có sự hướng dẫn của nàng ấy.

Thẩm cô nương mím môi, vành tai nóng lên, nàng thu lại khăn vuông, cố ý lấy tay bảo vệ cánh tay, tỏ ra dáng vẻ trông như đang rất lạnh.

Hai bên tóc mai của nàng bị nước mưa làm ướt, dính sát vào khuôn mặt, phối hợp với ánh mắt nhu nhược, nhìn rất điềm đạm, đáng yêu.

Tần Hạt do dự một lúc, sau đó giơ tay cởi áo sơ mi bên ngoài khoác lên người Thẩm cô nương. Hắn nhìn sang nơi khác, Thẩm cô nương khoác trên người áo của một người đàn ông cũng không nói lời nào. Mưa ngày càng lớn hơn, nhưng bầu không khí trong chòi nhỏ thì lại nhu hoà.

"Hắt xì…"

Tần Hạt nhìn về hướng phát ra âm thanh, Thẩm cô nương ngượng ngùng.

Tần Hạt hỏi: "Còn lạnh không?”

Thẩm cô nương đang cân nhắc giữa việc dè dặt và nói sự thật, cuối cùng đã chọn nói sự thật: "Mưa làm ướt quần áo nên lạnh."

Tần Hạt hơi cau mày: "Thứ lỗi."

Sau đó, hắn nắm lấy tay của Thẩm cô nương, thật sự là tay lạnh như băng.

Tay của Tần Hạt đặt lên tay của Thẩm cô nương, sau đó truyền nội lực của mình sang cho nàng. Thẩm cô nương cảm thấy có một luồng nhiệt tiến vào cơ thể, quần áo trên người cũng tự nhiên khô ráo.

Thẩm cô nương không biết võ, nàng cực kì ngạc nhiên: "Đây là nội lực sao? Thật kì diệu."

Giống như một đứa bé tò mò, nàng hỏi Tần Hạt mọi thứ về võ thuật. Chỉ một động tác khinh công nàng cũng khen ngợi Tần Hạt lên trời.

"Thật lợi hại, mất bao lâu để học mới có thể làm được như vậy?”

"Hái lá để đánh cho người khác bị thương không phải là bịa đặt chứ?”

"Làm nóng nước bằng nội lực thật giống như tiên pháp.”

Lời khen ngợi của Thẩm cô nương rất chân thành mà mãnh liệt, Tần Hạt căn bản chống đỡ không nổi, hắn ngóng trông mưa sắp ngừng, nhưng mưa vẫn tiếp tục rơi.

Tần Hạt luôn cảm thấy quá khứ của mình đơn điệu, không biết nói cái gì, nhưng Thẩm cô nương luôn có thể từ một ít đồ vật lơ đãng phát tán, cuối cùng mặc kệ rẽ đi đâu, lại sẽ khen ngợi hắn.

Tần Hạt vừa bối rối vừa mừng rỡ, ngày mưa này Tần Hạt trải qua cực kỳ mâu thuẫn. Hắn cảm giác thời gian rất dài, nhưng cuối cùng đến lúc hoàng hôn mưa ngừng, hắn đưa Thẩm cô nương về nhà, Tần Hạt lại giật mình phát hiện thời gian trôi qua thật nhanh.

Trong lòng hắn còn suy nghĩ, không thể ngủ yên, ban đêm lại trèo lên nóc nhà hít gió lạnh.

Tần Cử đi ra hít thở không khí, trong lúc vô tình nhìn thấy một màn này, giật giật khóe miệng. Hắn nhảy nhảy mấy lần bay qua vỗ nhẹ vào vai Tần Hạt: "Đang làm gì vậy?”

Tần Hạt lắc đầu: "Không có gì."

Tần Dụ trợn trắng mắt: "Được rồi. Mỗi lần đệ có tâm sự thường thích ngồi trên mái nhà. ”

Tần Hạt…

Tần Cử khều khều lỗ tai: "Nói đi, ta nghe. Ca ca phân tích cho đệ.”

Mặc dù hầu hết thời gian, phân tích của Tần Cử là vô ích.

Tần Hạt do dự nói ra chuyện trú mưa hôm nay, nhưng cố tình che giấu một số chi tiết mập mờ.

Tần Cử sờ sờ cằm, sau đó nắm bàn tay lại thành nắm đấm, khẳng định: "Hai người đều có tình cảm với nhau. Đây là chuyện chạy trốn không nổi rồi.”

Trong lòng Tần Hạt tràn ngập vui mừng, hắn nắm lấy cánh tay Tần Cử: "Thật sao?”

Tần Cử: "Đương nhiên là sự thật.”

Tần Cử nói chắc như đinh đóng cột, Tần Hạt cũng nghiêng về suy nghĩ đấy.

Lúc đầu Tần Hạt đối với Thẩm cô nương chỉ là có chút ấn tượng tốt, nhưng càng ở chung thì hắn lại càng thích đối phương. Tần Hạt cảm nhận được từ trên người Thẩm cô nương một loại dịu dàng và vẻ đẹp của mỹ nữ độc nhất vô nhị.

Vì vậy khi Tần Trạch hỏi về sự tiến triển của hai người, Tần Hạt xấu hổ nhưng kiên quyết nói: "Cha, con muốn cưới Thẩm cô nương làm vợ.”

Tần Hạt chưa bao giờ nghĩ tới, có một ngày hắn có thể cùng một nữ tử ở chung vui vẻ như vậy

Nếu như bỏ lỡ Thẩm cô nương, hắn nhất định sẽ hối hận cả đời.

Tần Trạch hỏi hắn: "Nghĩ kỹ chưa?”

Tần Hạt gật đầu.

Tần Trạch hỏi lại: "Thẩm cô nương có nghĩ đến chuyện đó không?"

Tần Hạt lại gật đầu không do dự.

Không lâu sau, Hỏa Thánh Tông đã chọn ngày lành để đến nhà họ Thẩm nói chuyện cưới hỏi, sau đó thành hôn.

Những gì Tần Cử có khi đại hôn, Tần Hạt cũng có.

Tần Trạch và Thẩm đại nho ngồi ở vị trí cao, nghe hỉ nhân cất cao giọng "nhị bái cao đường", Tần Hạt một thân hỉ phục màu đỏ làm nổi bật hắn càng thêm tuấn lãng.

Hoa văn chuồn chuồn trên tay Tần Trạch lóe lên: "Tần Hạt đã thay đổi rất nhiều so với quá khứ.”

Tần Trạch nói với giọng trầm: "Mọi chuyện ngày càng tốt hơn, phải không?”

Thanh niên này mười mấy năm trước kia đã chịu không ít khổ, cuối cùng lại nghênh đón cái kết viên mãn, sau này phần đời của hắn sẽ đều là hạnh phúc và an ổn.



Mặc dù Tần Cử cảm thấy công vụ phức tạp nhưng vẫn nguyện ý giải quyết một số việc

Thật không may, năng lực vẫn chưa đủ.

Tần Hạt đã có năng lực, nhưng hắn lại kiêng dè ca ca, ngoài ra hắn còn có một số thiếu sót trong tính cách được tạo ra từ thời thơ ấu nên hắn cũng không phù hợp để trở thành người đứng đầu nhất tông.

Vì vậy cuối cùng Tần Trạch đã chọn người thừa kế là một trong số những đứa cháu mà hắn hài lòng nhất. Trên dưới Hỏa Thánh Tông cũng tâm phục khẩu phục.

Cho nên Tần Tuyển cuối cùng từ trong cháu trai chọn một người thừa kế hắn hài lòng nhất. Hỏa Thánh Tông trên dưới cũng tâm phục khẩu phục.

Tần Cử và Tần Hạt suốt đời làm anh em tốt, không bao giờ trở mặt với nhau.

Chương kế tiếp