Nhật Ký Chăm Bé Phản Diện Của Đại Lão

Chương 43: Kẻ ăn chơi có được dụng cụ phát trực tiếp ngoài hành tinh (1)
Tuy Hình Bộ gọi là Hình Bộ, nhưng mà so với ra hình phạt thì thật ra Hình Bộ chủ yếu phụ trách pháp luật thẩm định, cùng với xét duyệt các án tử ở các nơi.

Mà nói đến Hình Bộ, là không thể không nói đến Đại Lý Tự và Đô Sát Viện. Hình Bộ cũng thường giao tiếp với hai bên này nhất.

Tam tư hội thẩm dùng để nói đến ba bộ này. Đại Lý Tự không chính thức kết tội “kẻ tình nghi”, Hình Bộ không có quyền được đi bắt người.

Cho nên, Đại Lý Tự mơ hồ có xu thế lớn mạnh hơn Hình Bộ.

Nguyên chủ là Hình Bộ thị lang, tương đương với phó lãnh đạo của Hình Bộ, mỗi ngày phải làm rất nhiều việc, cuối cùng chết vì làm việc quá sức.

Sau khi Tần Trạch xuyên không đến, tuy giữ được cái mạng nhưng bệnh tật trong cơ thể này vẫn còn. Nếu vẫn còn bận rộn như lúc trước thì chỉ sợ Tần Trạch cũng xanh cỏ.

Hắn lật xem luật pháp trên bàn xử án, nảy ra một ý tưởng.

Không bao lâu sau, trong phòng nghỉ phía đông vang lên một tiếng động nặng nề, gã sai vặt chờ bên ngoài cảm thấy có gì đấy sai sai, thử thăm dò gọi: “Đại nhân?”

“Tần đại nhân?”

Không có phản ứng.

Gã sai vặt luống cuống, mạnh dạn gõ cửa: “Tần đại nhân, Tần đại nhân ngài sao vậy?”

“Tần đại nhân?”

Vẫn không có tiếng vang.

Gã sai vặt suy nghĩ một lúc, căng da đầu đẩy cửa ra, sau đó phát hiện Tần đại nhân ngã trên mặt đất.

“Người đâu, người đâu đến đây, Tần đại nhân ngất xỉu.”

“Truyền thái y!”

Mười lăm phút sau, toàn bộ người trong Hình Bộ đều biết Tần thị lang liều mạng làm việc, cuối cùng kiệt sức ngã trên bàn xử án.

Hình Bộ thượng thư cũng không ngồi yên nổi, hắn ta rất thích cấp dưới Tần Trạch này, làm người kiên định chịu khó lại còn thông minh, chia sẻ được rất nhiều công vụ với hắn ta.

Nếu Tần Trạch ngã xuống…

Ban ngày ban mặt mà Hình Bộ thượng thư lại lạnh gáy.

Hắn ta bước đi nhanh hơn, đi thẳng đến sương phòng phía đông dùng để nghỉ tạm của quan viên Hình Bộ.

Sương phòng phía đông gần phòng phía đông nơi Tần Trạch làm việc.

Thái y đút đan Cứu Tâm cho Tần Trạch, lúc này đang châm cứu cho Tần Trạch, sắc mặt nghiêm túc. Hình Bộ thượng thư thấy thế cũng nhỏ giọng.

“Hoà thái y, Tần thị lang thế nào rồi?”

Hoà thái y vuốt râu, trầm trọng nói: “Thượng Thư đại nhân, Tần thị lang vất vả lâu ngày thành bệnh, cơ thể suy yếu, may mà lần này phát hiện kịp thời, nếu không chỉ sợ Tần thị lang sẽ hi sinh vì nhiệm vụ.”

Hình Bộ thượng thư hoảng sợ: “Nghiêm trọng vậy sao.”

Hắn ta nhanh chóng phản ứng kịp, khẽ cắn môi nói: “Nếu cho Tần thị lang nghỉ ngơi nửa tháng, có khả năng điều trị được không?”

Đây là giới hạn nghỉ ngơi dư dả duy nhất mà Hình Bộ thượng thư có thể cho Tần Trạch. Lại còn là nể mặt Tần Trạch làm việc cực khổ nhiều năm như vậy, nếu vẫn không được thì hắn ta chỉ có thể tiếc nuối đề bạt một thị lang mới trong số các thuộc hạ.

Hoà thái y cũng biết chỗ lợi và hại trong đó, đang do dự nên nói thế nào, mí mắt Tần thị lang đang hôn mê run rẩy, chậm rãi mở to mắt.

Lọt vào trong tầm mắt là hai nam tử trung niên tuổi tác tựa tựa nhau, nhưng công phục trên người hai người rất dễ phân biệt được chức vụ của hai người.

Dáng người Hình Bộ thượng thư tròn trịa, mặt như mâm ngọc, mí mắt dày nặng, đôi mắt cũng khá to tròn rũ xuống thành một đường hẹp.

Hắn ta nhìn thấy Tần Trạch đã tỉnh, lập tức tiến lên quan tâm: “Tần thị lang cảm thấy thế nào, có chỗ nào thấy khó chịu không?”

Tần Trạch ngẩn người, sau đó sờ ngực, nhíu mày: “Tức ngực.”

Hình Bộ thượng thư lập tức nhìn về phía thái y, Hoà thái y hỏi: “Ngoại trừ tức ngực ra thì Thị lang còn khó chịu chỗ nào nữa không?”

Tần Trạch lắc đầu.

Hoà thái y: …

Hình Bộ thượng thư biết tính tình của thuộc hạ Tần Trạch này, tích chữ như vàng, làm việc trôi chảy.

Cuối cùng Hoà thái y viết một phương thuốc, cho người đi bốc thuốc sắc để Tần Trạch uống.

Hình Bộ thượng thư quan tâm thuộc hạ một phen, sau đó đau lòng nói Tần Trạch có thể về nhà tĩnh dưỡng một tháng.

Tần Trạch: …

Hệ thống lẩm bẩm trong đầu hắn: “Rõ ràng trước đấy thượng thư nói với thái y là muốn cho ngươi nghỉ nửa tháng mà.”

Mới nói mấy câu đã được thêm nửa tháng.

Sắc mặt Tần Trạch không thay đổi, nói: “Bảy ngày là được.”

Ánh mắt Hình Bộ thượng thư sáng lên, nhưng khi đối diện với sắc mặt trắng bệch của Tần Trạch, hắn ta lại hụt hẫng xua tay: “Được rồi Tần thị lang, bản quan không phải người nhẫn tâm vô tình. Ngươi yên tâm nghỉ một tháng đi.”

Tần Trạch không tranh luận nhiều với Hình Bộ thượng thư, không phải hắn đồng ý với lời Hình Bộ thượng thư nói, mà là hắn không nói được.

Nguyên chủ bị nói lắp.

Hình như khi còn nhỏ nguyên chủ bị sốt cao, không được chữa trị kịp thời nên mới để lại bệnh này.

Lúc ấy nguyên chủ đã hiểu chuyện, biết nói lắp sẽ ảnh hưởng rất lớn đến mình, thậm chí có khả năng sẽ chặt đứt con đường làm quan của hắn.

Vì thế nguyên chủ dựa vào chút dũng cảm của bản thân, giả dạng thành bộ dạng ít nói.

Tần Trạch dựa vào vách xe ngựa, nhớ lại chi tiết.

Xe ngựa khẽ đong đưa, đi được ba mươi phút mới dừng lại trước một tòa phủ đệ hơi cũ. Đây là phủ đệ của Tần Trạch.

Tần phủ gần Tây Trực Môn, tuy vẫn nằm bên trong kinh thành nhưng bên này lại không náo nhiệt phồn hoa. Đi về hướng nam giáp với ngoại thành, mới là nơi náo nhiệt nhất. Đương nhiên, quan viên bình thường cũng không mua nổi phủ đệ ở chỗ đấy.

Xa phu gỡ ghế nhỏ ra, đỡ Tần Trạch từ trên xe ngựa xuống dưới.

Tin Tần Trạch mệt đến ngất ở Hình Bộ đã truyền tới Tần phủ trước một bước, thê tử ốm yếu của nguyên chủ cố gắng đứng chờ ở cửa lớn, tiểu tử trẻ tuổi đứng bên cạnh đỡ nàng là nhi tử của nguyên chủ, Tần Bạch.

Thiếu niên kia khoảng chừng mười ba, mười bốn tuổi, làn da trắng nõn, mắt tròn, mũi không cao lắm, các đường nét trên mặt chưa được rõ lắm, có cảm giác tuấn tú non nớt.

Nếu ánh mắt đối phương né tránh như vậy thì có đứa trẻ này sẽ là đứa trẻ rất được yêu thích.

Tần Trạch nhanh chóng liếc mắt nhìn Tần Bạch một cái, ánh mắt dừng lại trên cái nhẫn cũ kỹ trên tay đối phương một lát, sau đó nói chuyện với Vương thị.

Hơn phân nửa là Vương thị hỏi tình trạng cơ thể của hắn, Tần Trạch trả lời “Ừ”, “Đúng vậy”.

Tần Bạch đứng bên cạnh mẫu thân, hoàn toàn không dám ngẩng đầu nhìn cha hắn.

【 Sao lại thế này, không phải đã bảo cha của Tiểu Tần mệt đến ngất xỉu sao, Sao Tiểu Tần không quan tâm tý gì thế. 】

【 Tôi cảm thấy cha của Tiểu Tần rất hung dữ, vừa rồi đối phương có liếc mắt đến đây một lát, tôi biết anh ta không thể phát hiện ra chúng ta, nhưng mà… Tôi sợ đến mức sau lưng đổ mồ hôi lạnh. 】

【 Hình như Tiểu Tần rất sợ cha cậu ấy. 】

Tần Bạch muốn cho mình thêm can đảm nên không bảo nhẫn “yêu ma” câm miệng, lúc này ồn ào đến mức hắn nhức đầu, Tần Bạch hơi hối hận.

Vốn dĩ hắn muốn quan tâm cha hắn, dù có nói thế nào thì kia cũng là cha ruột của hắn. Nhưng Tần Trạch vừa xuống xe ngựa, ngoại trừ sắc mặt không tốt ra thì không khác gì ngày thường.

Tần Bạch xấu hổ… Khụ, rén.

Khi Tần Bạch suy nghĩ miên man, bọn họ đã đi đến phòng khách, đang mùa hè nhưng Vương thị vẫn còn khoác áo choàng. Cơ thể nàng thật sự không được khoẻ lắm.

Tần Trạch mở miệng: “Nước thuốc?”

Đại nha hoàn phía sau Vương thị hiểu ra, hành lễ nói: “Bẩm lão gia, phu nhân đã uống thuốc rồi.”

Vương thị nhẹ giọng nói: “Lão gia đừng lo, thiếp thân vẫn khoẻ.”

Sắc mặt nàng tái nhợt, tóc búi lên nhưng lại không đeo trang sức. Bởi vì nguyên nhân thân thể nên Vương thị cũng không thích mang trang sức, có mấy lần khắp toàn thân Vương thị chỉ có cổ tay phải đeo một cái vòng ngọc, cái này là do khi bà mẫu còn sống tặng cho nàng.

Hai phu thê nói chuyện ngắn gọn, Tần Bạch ở bên cạnh làm phông nền.

【 Emmm, đây là người một nhà à? 】

【 Là người một nhà. Tuy tôi cũng cảm thấy kỳ quặc. 】

Tần Bạch đứng bên cạnh chán chường vuốt ve chiếc nhẫn trên tay mình.

Nhà bọn họ không được tính là giàu có, cho nên dù có là tiểu chủ tử duy nhất của Tần phủ, Tần Bạch cũng không thể tiêu xài tuỳ ý, bình thường có mua cái gì cũng phải tính trước tính sau.

Hắn rất thích đến ngoại thành, bên kia nhiều bình dân, có rất nhiều thứ rẻ mà lại thú vị. Chiếc nhẫn này là do Tần Bạch mua ở một sạp hàng vỉa hè.

Lúc ấy nhắm mắt lại có duyên.

Thân là con cháu quan gia, tất nhiên Tần Bạch sẽ đọc sách biết chữ, nhưng hắn không thích sách nghiêm túc, bình thường hắn thích đọc những chuyện lạ lý thú, trong đầu thiếu niên như có lỗ đen, cái gì cũng dám nghĩ.

Tần Bạch thấy nhẫn cũ kỹ, nghĩ đến những quyển truyện thần tiên yêu ma kia, hết lấy lửa đốt nhẫn đến dùng nước ngâm, cuối cùng còn cắt ngón tay lấy máu.

Kết quả sau này hắn mới biết tất cả chỉ là phí công, hoàn toàn không cần làm như vậy.

Mặt khác, thật ra nó lại chứng minh thiết bị phát sóng trực tiếp đã được mở.

Tần Bạch không hiểu thiết bị phát sóng trực tiếp là gì, sau khi giao tiếp, hắn mới tự hiểu được.

Đây là nhẫn phong ấn yêu ma, lẫn lộn trong số những món đồ trang sức khác nên bị hắn nhặt được. Hiện tại hắn là chủ nhân của nhẫn. Theo lý thì số yêu ma kia sẽ làm việc cho hắn.

Nhưng yêu ma quá vô dụng, còn cực kỳ ồn ào.

Thiết bị phát sóng trực tiếp: …

Người lập trình thiết bị phát sóng trực tiếp lấy lý do thoái thác, nói với Tần Bạch là phòng phát trực tiếp của hắn phải đạt được một số lượng người xem nhất định thì mới có khen thưởng, đều là “những thứ mới lạ”.

Tần Bạch nghe cái hiểu cái không.

Nhưng có mấy chỗ tốt, chỉ cần hắn muốn là hắn có thể bảo “bầy yêu ma” câm miệng.

Tần Bạch không biết quy tắc của thiết bị phát sóng trực tiếp, nhưng “Khán giả” hiểu.

Đây là sản phẩm mới do công ty khoa học kỹ thuật đứng đầu Tinh Tế mới sản xuất, thiết bị phát sóng trực tiếp ngoài hành tinh được thả ngẫu nhiên trong vũ trụ, có đôi khi bị thả xuống một hành tinh hoàn toàn không có sự sống, bị hoàn cảnh khắc nghiệt cực đoan ở nơi đó phá vỡ tan. Có mấy cái là hành tinh có sự sống, “Khán giả” nhìn trộm dân bản xứ. So với giá trị thực dụng, quan sát “hành tinh cấp thấp” có thể mang đến cho bọn họ cảm giác sung sướng và vượt trội.

Bởi vì hiện tượng này, cho nên cũng có một bộ phận người phản đối thiết bị phát sóng trực tiếp ngoài hành tinh này được đưa ra thị trường. Đáng tiếc hiệu quả không được tốt lắm.

Nhưng dù cho nó có tạo ra ảnh hưởng gì, thiết bị phát sóng trực tiếp này cũng cực kỳ lợi hại. Lúc trước nó kiểm tra đo lường được hệ thống ngôn ngữ của Tần Bạch là ngôn ngữ của sao thuỷ cổ đại, lập tức đồng bộ thay đổi.

Mà lời của “bầy yêu ma” mà Tần Bạch nghe thấy không phải do tất cả người xem trong thiết bị phát sóng trực tiếp nói, mà là những bình luận có lượt like cao nhất mới được thiết bị phát sóng trực tiếp dùng giọng nam giọng nữ truyền vào trong đầu Tần Bạch trong quãng thời gian Tần Bạch đồng ý nghe “bầy yêu ma” nói chuyện.

Nếu biểu hiện của Tần Bạch tốt, hấp dẫn rất nhiều người xem, những người xem kia sẽ liều mạng tặng tinh tệ, đạt đến mức độ nhất định thì thiết bị phát trực tiếp cũng sẽ mở khóa phần thưởng tương ứng.

Đây là một con số đáng kinh ngạc và thậm chí còn đáng sợ, thế nên mới nói ban đầu công ty khoa học kỹ thuật đứng đầu nghiên cứu cái này là vì tiền.

Nhưng thiết bị phát sóng trực tiếp sẽ không nói thẳng với “Chủ nhân” của nó như thế, mà tìm từ uyển chuyển hơn nói.

Mà phần thưởng của thiết bị phát sóng trực tiếp được đặt trong không gian gấp của thiết bị phát trực tiếp, nếu “Chủ nhân” của nó không đủ thú vị, không hấp dẫn được nhiều người xem tặng quà. Vậy “Chủ nhân” của nó cũng có thể dùng vàng bạc, đá quý ở nơi đó để đổi.

Đương nhiên, phần lớn thời gian, một miếng ngọc bội cực phẩm hoặc một bức họa nổi tiếng rất có thể chỉ đổi được một cái cốc thuỷ tinh bình thường nhất ở Tinh Tế, hiện tượng này khiến khán giả không ngừng cười mỉa mai, sau đó tặng quà trong cảm giác ưu việt.

Mà làm công ty khoa học kỹ thuật số 1 đứng sau lưng thiết bị phát sóng trực tiếp, đương nhiên sẽ kiếm cả hai đầu.

Nhưng bởi vì nguyên nhân kỹ thuật nên trong không gian gấp chỉ có thể chứa được mấy món đồ nhỏ nhỏ, rất hạn chế, hơn nữa không thể vượt qua trình độ khoa học kỹ thuật hiện có của dân bản xứ quá nhiều.

Có lẽ cái này là sự ngăn cản lớn nhất của ý thức của thế giới này.

“A Bạch.” Một giọng nói nghiêm túc kéo lại dòng suy nghĩ của Tần Bạch.

Hắn vừa ngẩng đầu lên đã đối diện với gương mặt uy nghiêm của phụ thân.

Trong lòng Vương thị thở dài, giúp đỡ nói: “Gần đây ngươi học tập có thuận lợi không.”

Tần Bạch chớp mắt, ậm ừ nói: “Cũng cũng được.”

Vì thế cả nhà ăn xong cơm trưa, Vương thị được nha hoàn đỡ vào nội viện nghỉ ngơi, Tần Bạch bị cha hắn gọi vào thư phòng.

Sau khi tình cảm rút ra, ký ức của hoàng tử sư vẫn còn, Tần Trạch đã quen ra câu hỏi, không đến thời gian một chén trà nhỏ đã ra được ba đề lý luận, ra hiệu cho Tần Bạch làm hết.

Tần Bạch: ???

Tần Bạch hơi hoảng sợ: “Cha, ta...”

Tần Trạch nâng hai ngón tay lên, nhẹ nhàng gõ bàn, giọng nói trầm thấp vang lên truyền đạt mệnh lệnh của Tần Trạch: “Ba mươi phút.”

【 Tôi!!! 】

【 Tự dưng cảm thấy quen thuộc, hơi sợ, đã cảm ơn. 】

【 Yêu thương Tiểu Tần một giây. 】 【 Ghế dựa Hoa Hoa 】tặng máy bay đồ chơi x10.

【 Thảm quá đi 233333 】 【 Đồ ăn đâu 】 tặng cơ giáp x1.

【 Đậu má, đến rồi. 】

Một máy bay đồ chơi giá một trăm tinh tệ, đương nhiên mười máy bay đồ chơi sẽ là một nghìn tinh tệ.

Mà tặng cơ giáp, một cái là mười nghìn tinh tệ.

Trước đấy khi Tần Bạch ăn cơm trưa đã ra lệnh cho “yêu ma” câm miệng, tất nhiên hắn cũng không nghe thấy những bình luận có lượt like cao kia.

Mà ở giao diện tài khoản cá nhân của Tần Bạch, hiển thị hiện tại hắn có tinh tệ: 18359.

Khán giả không phải đồ ngốc, mấy ngày trước Tần Bạch vẫn luôn nằm ngoài tình huống nên không có gì để xem, đồng thời cũng ít người tặng quà.

Lúc này thấy hắn chịu thiệt, không ít người vui vẻ, cũng tình nguyện tặng quà.

Nhìn thấy cảnh này, lông mày nhân viên công ty khoa học kỹ thuật đứng đầu cũng giãn ra.

Nếu Tần Bạch mãi mà không được tặng quà, bọn họ sẽ nghĩ cách tìm cho thiết bị phát sóng trực tiếp “chủ nhân mới”.

Chương kế tiếp