Nhật Ký Chăm Bé Phản Diện Của Đại Lão

Chương 44: Kẻ ăn chơi có được dụng cụ phát trực tiếp ngoài hành tinh (2)
Trong thư phòng đơn giản, Tần Trạch đứng trước kệ sách mở đọc thư tịch, sau lưng hắn là Tần Bạch dựa vào bàn trả lời.

Tần Bạch: Cứu… Cứu mạng với!!

Ba đề sách luận, hắn ta chỉ miễn cưỡng biết đúng một đề.

Tuy khán giả không hiểu chữ viết cổ đại lắm, nhưng thông qua các khoảng trắng lớn trên giấy, cùng với biểu cảm của Tần Bạch, cũng đoán được hắn ta không biết làm.

【 Đậu, hoàn toàn không biết. 】

【 Hai khắc là bao lâu thế? 】

【 Trả lời lầu trên, ba mươi phút hhhhh 】

Chỉ trong chốc lát như vậy, lại có người tặng quà cho Tần Bạch, nhưng chỉ là mấy con số nhỏ.

Tần Bạch cầm bút lông, không biết từ lúc nào trên cái trán trơn bóng đã đổ mồ hôi, hắn hung tợn nhìn chằm chằm đề bài sách luận, giống như thể làm vậy là sẽ hiểu hết.

Mãi đến khi bên cạnh có một bóng râm che phủ, Tần Bạch thật sự không dám ngẩng đầu.

“Sai rồi.” Trên đỉnh đầu vang lên giọng nói trầm thấp quen thuộc.

Tần Bạch khẽ cắn môi, cúi đầu nhận sai: “Rất xin lỗi, cha.”

Những câu quát tháo trong dự đoán của hắn ta không xuất hiện, ngược lại trước mặt lại xuất hiện một quyển sách.

Mở một trang ra, vừa hay một đoạn trong đó là đáp án đề bài sách luận của hắn.

Tần Bạch không biết hắn cha có ý gì, yếu ớt ngước mắt.

Tần Trạch nhìn xuống hắn, giọng nói không chút phập phồng, ra lệnh: “Đọc hết đi.”

Đồng tử của Tần Bạch co lại, hắn ta run rẩy nói, không dám tin tưởng: “Cả quyển sách này sao?”

Tần Trạch: “Đúng vậy.”

Tần Trạch không lạnh lùng sắc bén, càng không có lớn tiếng trách mắng, hắn chỉ hơi híp mắt lại, nói cho Tần Bạch biết chuyện này.

Trong dụng cụ phát sóng trực tiếp hình chiếc nhẫn đeo trên tay Tần Bạch, lúc này khán giả cũng giống Tần Bạch, trực tiếp đối mặt với khí thế nghiêm khắc có một không hai của người làm sư giả của Tần Trạch.

Phòng phát sóng trực cũng yên tĩnh mất một lúc.

Tần Bạch như bị sét đánh: “Cha, ta không làm được.”

“Quá khó khăn!”

Tần Trạch lại giống như không nghe thấy gì: “Bảy ngày, đọc hết đi.”

Tần Bạch: …

Để hắn chết đi.

Có lẽ do hôm nay đã liên tục phải chịu cú sốc đến từ cha mình, Tần Bạch vực dậy từ đáy vực, nhanh trí nói: “Cha, ta ta là thư đồng của Tứ hoàng tử, ta muốn…” Giọng của hắn ta dần trở nên yếu ớt: “Ta phải đi cùng Tứ hoàng tử.”

Ẩn ý là hắn ta không có thời gian đọc.

Tần Trạch suy tư trong chốc lát, nói: “Ừ.”

Tần Bạch: “Ừ?”

Tần Bạch vừa muốn hỏi thêm, cha hắn đã đi mất. Tần Bạch gãi mặt, không biết có phải cha hắn tức giận rồi không.

Hắn ta hơi áy náy, nhưng khi ánh mắt liếc đến quyển sách trước đấy cha hắn để trên bàn.

Buông tha cho hắn đi, đừng nói bảy ngày, có là một tháng hắn ta cũng không đọc được.

Đến buổi chiều, Tần Bạch về viện của mình đọc sách, là loại sách nổi tiếng nhất thời đấy.

Chỉ là những tình tiết thú vị khi trước, hôm nay Tần Bạch có làm thế nào cũng không đọc được.

Lúc hắn ở trong cung nghe thấy cha hắn xảy ra chuyện, vội vàng xin nghỉ chạy về nhà. Nhưng đoạn đường này chạy như điên bao nhiêu, thì chờ sau khi hắn về phủ, đón cha hắn vào phủ lại nhút nhát bấy nhiêu.

Nghĩ đến sắc mặt trắng bệch của cha hắn, thật ra Tần Bạch rất muốn hỏi cơ thể cha hắn sao rồi?

Nhưng hắn lại không hỏi được.

Tần Bạch ôm thoại bản, lăn vòng vòng trên giường đệm. Lăn qua lăn lại y như một con bọ.

Tần Bạch cứ vậy bối rối đến tận buổi tối, Tần gia ít người, Tần Trạch ít lời, Vương thị lại yếu ớt, Tần Bạch lại sợ cha hắn, cho nên mỗi khi đến lúc cả nhà ăn cơm tối, bầu không khí thật sự yên tĩnh đến xấu hổ.

【 Kiểu bầu không khí này, ai mà nuốt nổi cơm? 】

【 Tôi còn không có hứng ăn ấy… 】

【 Cảm thấy Tiểu Tần hơi đáng thương. 】 【 Nhảy nhót 】 tặng máy bay ngắm cảnh x1

Thông qua hệ thống, Tần Trạch có thể nhìn trộm hết tất cả. Tương đương với hệ thống mô phỏng lại nội dung trong phòng phát sóng trực tiếp của Tần Bạch vào đầu của hắn.

Sau khi ăn xong, Tần Bạch quay lại viện của mình, ánh nến bị gió thổi lung lay, người làm cúi đầu dẫn đường, Tần Bạch chỉ nghe thấy tiếng bước chân của hai người, cùng với tiếng lá cây thỉnh thoảng bị gió thổi bay.

Ngày mùa hè nóng bức, vốn dĩ gió mát như vậy sẽ khiến người ta cảm thấy thoải mái, uống rượu ngắm trăng hóng gió trong đình, nhìn kiểu gì cũng thấy nhàn nhã và đầy ý thơ.

Nhưng mà giờ phút này, ánh trăng trong veo kia lại như bông hoa tuyết mùa đông, lạnh lẽo như lưỡi dao khiến người ta vô thức rùng mình.

Đột nhiên ánh đèn trước mắt sáng lên, Tần Bạch biết, hắn đã về đến tiểu viện tử của mình.

Thế nên hắn mới không thích ở nhà. Trước khi sắp đi ngủ, Tần Bạch hơi tủi thân thầm nghĩ.

Ngày hôm sau, khi trời còn chưa sáng hắn đã bận rộn vội vàng chuẩn bị tiến cung. Nhưng khi hắn đi đến đại môn, lại bị quản gia vội vàng đi đến ngăn cản.

“Thiếu gia, hôm nay lão gia dâng tấu, nói hai chủ tử Tần gia bệnh tật, không có ai làm chủ, mong Thánh Thượng chấp nhận cho thiếu gia xin nghỉ.”

Tần Bạch nghe xong, im lặng một lát, sau đó nhìn xung quanh, vẻ mặt mờ mịt nói: “Trình quản gia, ngươi đang trêu ta đấy à?”

Trình quản gia cung kính nói: “Lão nô không dám lừa gạt thiếu gia.” Hắn dừng một lúc rồi lại nói: “Lão gia đang chờ thiếu gia trong thư phòng.”

Biểu cảm Tần Bạch nứt ra, sững sờ đứng đó y như thể khúc gỗ.

Tần Bạch gần như cùng tay cùng chân đi đến thư phòng, trong thư phòng hơi âm u được ánh lửa chiếu sáng, bóng dáng cao gầy của Tần Trạch bị ánh nến chiếu lên cửa sổ.

Tần Bạch nuốt nước miếng, cảm thấy như chân nặng nghìn cân. Hắn đứng ngoài cửa thư phòng nhẹ giọng nói: “Cha, là ta, ta…”

“Vào đi.”

Tần Bạch yên lặng ngậm miệng, căng da đầu đẩy cửa đi vào.

Tần Trạch mặc một bộ thường phục màu lam, năm nay hắn đã tầm bốn mươi tuổi, Vương thị yếu ớt, cho nên đến năm Tần Trạch hai mươi tám tuổi mới có một đứa con trai độc nhất là Tần Bạch.

Ánh sáng màu vàng cam chiếu lên mặt hắn, chiếu ra những nếp nhăn của năm tháng. Trong tay Tần Trạch cầm một quyển sách, mái tóc màu đen búi sau đầu, dùng một cây trâm đơn giản để cố định. Bộ râu ngắn ngủn được xử lý gọn gàng.

Sau khi Tần Bạch đến gần rồi, mới phát hiện quyển sách trong tay cha hắn chính là quyển sách mà hắn cần phải đọc thuộc.

Tần Trạch lại lần nữa lật đến trang đầu tiên, sau đó đưa sách cho Tần Bạch.

Tần Bạch khổ đại cừu thâm nhìn chằm chằm vào quyển sách, cuối cùng vẫn chấp nhận số phận.

Giọng Tần Trạch cũng khá ôn hòa: “Đọc đi.”

Tần Bạch đành phải đọc từng chữ từng chữ một, không biết là do bực mình, hay là không phục cha hắn, tiếng đọc của Tần Bạch cực kỳ to.

Dù sao nơi này cũng cách chủ viện một khoảng, Tần Bạch không sợ làm ồn đến nương của hắn.

Tần Bạch đọc một hồi, phần sau gần như là hét lên. Tần Trạch cũng không ngăn cản, cuối cùng ngược lại là Tần Bạch không chịu được trước, ho sù sụ, vội vã tìm nước uống.

Tần Trạch chờ hắn ổn định lại mới hỏi: “Đã hiểu ý này chưa?”

Tần Bạch lắc đầu nguầy nguậy.

Khi Tần Bạch lại lần nữa cầm lấy sách, một ngón tay khớp xương rõ ràng đặt lên trên sách: “Chú thích.”

Hắn như đang thở dài nói: “A Bạch.”

Giọng nói kia như thể ẩn chứa sự dịu dàng, không còn lạnh băng như trước nữa, Tần Bạch hơi nhút nhát.

Tần Trạch nhìn hắn: “Nghiêm túc.”

Tần Bạch mất tự nhiên sờ tai, ậm ờ nói: “Vâng.”

Sau đấy Tần Bạch chậm rãi hạ thấp âm lượng, liên hệ với chú thích trên sách, hắn nhanh chóng hiểu được ý của văn chương, trong một buổi sáng sớm, hắn đọc được ba trang sách.

Đến bữa sáng, Vương thị chậm chạp không đến, hỏi rồi mới biết được nàng lại không thoải mái, có lẽ là do hôm qua gặp gió.

Tần Bạch cũng không ăn ngon, sai người đi mời đại phu cho nương của hắn, sau đó cùng đến thăm nương với cha của hắn.

Đại phu lại thay đổi phương thuốc cho Vương thị, dặn dò không được ra ngoài, tránh để nhiệt độc ngấm vào người, càng không thể dùng quá nhiều băng lạnh.

Phụ tử Tần thị đồng ý. Tần Trạch bảo hệ thống khám thử cho Vương thị, phát hiện chỉ là cơ thể Vương thị yếu ớt, cho nên mới dễ bị nhiễm bệnh.

Trừ phi có nước thuốc ôn hoà, cải thiện thể chất…

Tần Bạch cảm thấy sởn tóc gáy, quay đầu lại mới phát hiện là cha hắn đang nhìn hắn.

Tần Bạch cười mỉa: “Cha, sao vậy ạ?”

Tần Trạch: “Không sao.”

【 QAQ, ba Tiểu Tần làm tôi sợ gần chết. 】

【 Đại Tần thật sự quá sắc bén, đây là làm quan sao?! 】

【 Dân bản xứ yếu ớt quá, đứng dưới nắng chút thôi đã bị bệnh. 】

Lúc này Tần Bạch đang cấm “nhóm yêu ma” lên tiếng, cho nên không nghe thấy những bình luận đó, nếu không kiểu gì cũng tức chết.

Tần Trạch và Tần Bạch nhìn Vương thị ăn cháo, uống thuốc rồi đi ngủ, hai phụ tử bọn họ mới rời đi.

Tần Bạch đã đói đến bụng réo vang, lần đầu tiên cơm sáng ăn ngon như vậy.

Chương kế tiếp