Nhật Ký Chăm Bé Phản Diện Của Đại Lão

Chương 59: Kẻ ăn chơi có được dụng cụ phát trực tiếp ngoài hành tinh 17
Cuộc thẩm vấn vẫn đang tiếp tục, mặt trời đang dần dần lặn về tây, mọi người vốn nên mệt mỏi, thế nhưng trên công đường của Đại Lý Tự, mọi người đều đang căng da đầu lên.

Dưới công đường, người đã quỳ rạp xuống, từ Cửu Lưu cho đến quan viên, ai cũng không biết người tiếp theo bị bắt tới sẽ là ai.

Hình Bộ Thượng Thư lại đổi một chiếc khăn tay khác lau mồ hôi trên trán, nếu như không phải tình thế không cho phép, hắn ta thật muốn kéo Tần Trạch rống, tiểu lão đệ, một vừa hai phải thôi.

Mãi cho đến chạng vạng tối, Tần Trạch mới tuyên bố vụ án tạm thời kết thúc, phạm nhân bị tống giam.

Nhưng lần này Dương Truyền không còn cô đơn nữa, bởi vì còn có rất nhiều người vào nhà lao cùng với hắn ta.

Đúng lúc này, đại nội thị bên cạnh thiên tử đi tới hỏi thăm, Tần Trạch đội lại mũ quan trên bàn xử án lên, sau đó sắp xếp chứng cứ, chuẩn bị cùng đại nội thị vào cung.

Mí mắt của Đại Lý Tự Khanh giật giật, cũng đi theo.

Những người khác hoàn hồn lại, Tam Hoàng Tử, Tứ Hoàng Tử, Đô Sát Viện vân vân, từng người một đi theo sau.

Hay cho một tên Tần Tử Túc, trước mặt Thánh Thượng, ta nhất định phải dốc sức tố cáo ngươi.

Nội đình hoàng cung.

Hoàng hậu mất đi ái tử, giao lại mọi chuyện cho các phi tần khác, không để ý tới sự vụ, cho nên hiện tại ở trong nội đình chỉ có Tam Hoàng Tử và mẫu phi của Tứ Hoàng Tử.

Hoàng đế ngồi phía sau long án, hai vị phi tử đứng ở hai bên, ở phía trước long án có rất nhiều quan viên đang đứng.

Đại Lý Tự Khanh hùng hồn dõng dạc chỉ trích Tần Trạch đủ thứ không phải, đặc biệt là khi Tần Trạch ra lệnh cho người mở quan tài để khám nghiệm tử thi, đã mắng còn mắng to hơn.

Tuy nhiên, đương sự tỏ ra vô cùng bình tĩnh.

Đại Lý Tự Khanh trách mắng xong, Tần Trạch mới chậm rãi nói: "Thánh thượng, chuyện đặc biệt phải xử lý theo phương pháp đặc biệt."

Không đợi Đại Lý Tự Khanh phản bác, Tần Trạch đã nói: "Thánh thượng nhân đức, tài đức sáng suốt, thương xót chúng sinh vạn vật."

Hắn vái một cái thật sâu, vẻ mặt khẩn thiết: "Có thể làm thần tử của Thánh thượng, Tử Túc đã không còn gì hối tiếc. Sau khi chuyện này sau khi xong xuôi, thần xin về hưu để đền tội."

Tất cả mọi người kinh hãi, ánh sáng trong mắt thiên tử vụt tắt, Đại Lý Tự Khanh ấp a ấp úng nói: "Ngươi đừng lấy về hưu ra để chặn miệng ta."

Lúc Tần Trạch đối mặt với hắn ta, hắn lại ưỡn ngực nói: "Quân tử trọng lời hứa, làm sao có thể lật lọng?"

【 A a a a, không, đừng mà. 】

【 Đại Tần, ngươi mau thu hồi lời nói vừa rồi lại. 】

【 Đại Tần, ngươi đừng trúng kế 】

【 Sốt ruột quá sốt ruột quá!!! 】

Đại Lý Tự Khanh nhất thời không nói nên lời, có lẽ những người khác đều kinh hãi trước tin tức này, Tần Trạch tranh thủ thời gian kể lại diễn biến của vụ án hôm nay.

Tứ Hoàng Tử thầm nghĩ nguy rồi: "Phụ hoàng, chuyện này nhi thần có lời muốn nói."

Thiên tử: "Nói đi."

Tứ Hoàng Tử bị hỏi khó, nhất thời thật sự không biết nên bắt đầu từ đâu.

Vẫn là Mai Phi phản ứng nhanh, cũng không để ý đến các đại thần đang có mặt mà lập tức quỳ xuống khóc rống: “Thánh thượng, thần thiếp cũng không biết nhà mẹ đẻ của cháu thần thiếp lại khốn nạn như vậy, thần thiếp phạm tội sơ xuất trong việc giám sát. Xin thánh thượng phạt thật nặng đứa cháu khốn nạn của thần thiếp, cho người đáng thương một công đạo."

Tần Trạch dời tầm mắt, chiêu lấy lui làm tiến này dùng tốt thật.

Thiên Tử không lên tiếng, im lặng kệ Mai Phi một lúc rồi mới để nàng ta đứng dậy.

Tần Trạch biết rằng thái độ này của thiên tử có nghĩa là ông ta không quá giận Mai Phi, thế nhưng đừng vội, chuyện gì cũng phải từ từ tới.

Tần Trạch đúng lúc nói: "Thánh thượng, không biết thần nên xử trí Cung công tử như thế nào."

Hoàng đế nhìn Mai Phi, Mai Phi lập tức bày tỏ lòng trung thành: “Thánh thượng, Tiểu Ngũ ngoan cố bất kham, xin Thánh thượng nghiêm phạt.”

Nghiêm phạt nghiêm phạt, điều Tần Trạch muốn chính là nghiêm phạt.

Thiên tử mềm lòng đối với Mai Phi cùng Tứ Hoàng Tử, vốn đã có chút đuối lý nên đương nhiên sẽ đối xử với Cung gia vô tình.

Ngay khi hình phạt được đưa ra, Tần Trạch đã vào phòng giam quang minh chính đại nói cho Cung Ngũ biết.

Quả nhiên, Cung Ngũ đã lầm tưởng rằng mình bị gia tộc coi làm con dê thế tội nên vô cùng tức giận, trong lúc tái thẩm, Cung Ngũ đã liên lụy thêm rất nhiều người.

Người nhà họ Cung đã chiếm đoạt hàng ngàn mẫu đất màu mỡ, cướp đoạt dân nữ, người nhà họ Cung tức đến giậm chân, thế nhưng lúc này Cung Ngũ hối hận cũng đã muộn rồi.

Tần Trạch lần theo manh mối này đi sâu vào điều tra, không bao lâu đã tra ra được người nhà họ Cung gia cùng Tứ Hoàng Tử âm thầm luyện tư binh, chế tạo vũ khí, thậm chí còn làm cả long bào, gần như đã khắc hai chữ "mưu phản" cỡ lớn lên mặt.

Cung lão thái gia trực tiếp tức tới ngất đi, Cung phủ loạn tung tùng phèo.

Đến lúc này, một vụ án giết người nho nhỏ đã làm lộ ra ý đồ soadn vị của Tứ Hoàng Tử, cái loại phát triển "sụp đổ" này không ai có thể ngờ tới.

Thiên tử vô cùng tức giận, Mai Phi bị giáng xuống lãnh cung, Tứ Hoàng Tử bị tống giam, nhưng tốt xấu gì vẫn giữ lại được một cái mạng.

Về phần phe phái của nhà họ Cung và Tứ Hoàng Tử, người bị giết đều bị giết, người bị sung quân đi biên cương đều bị đày đi biên cương.

Khu hành quyết của kinh thành máu chảy thành sông.

Mà với tư cách là chủ thẩm xét xử vụ án của Dương Truyền, Tần Trạch đã kéo đầy cột thù hận.

Chỉ trong vòng nửa tháng, Tần Trạch đã bị ám sát hai lần, còn may là đều tránh thoát được.

Có lẽ là thiên tử thương hại hắn, hoặc cũng có thể là do nguyên nhân khác, sau khi vụ án của Dương Truyền được giải quyết xong, ông cũng không cho phép Tần Trạch về hưu, đè tấu chương xin về hưu của Tần Trạch lại.

Cửa ải cuối năm này, Tần phủ đón tiếp một vị khách một vị khách bất ngờ nhưng không quá ngoài ý muốn —— Dương Truyền.

Có lẽ là do đã đi trên bờ vực của sự sống và cái chết, cuối cùng được trầm oan giải tội, cả người Dương Truyền có một loại khí chất không nói ra được, rất dịu dàng, rất khoan dung.

Loại khí chất này rất hiếm thấy ở trên những người thanh niên đang ở độ tuổi đôi mươi. Những người cùng tuổi thường có khí phách hăng hái, hoặc trách móc thế đạo, hoặc tệ hơn là căm ghét thế tục.

Được người hầu dẫn vào phòng khách của Tần phủ, khi nhìn thấy một người đàn ông trung niên nghiêm túc, Dương Truyền vén vạt áo, hai đầu gối quỳ xuống, hướng về phía Tần Trạch kiên định dập đầu ba cái.

"Đại ân đại đức của đại nhân, Dương Truyền suốt đời khó quên."

Hắn ta sẽ không bao giờ quên cảnh Tần Đại nhân đứng trên công đường của Đại Lý Tự, vì thay hắn ta giải oan mà chịu đựng những lời nhục mạ từ mọi người, bị buộc phải cởi bỏ mũ quan.

Hàng ngàn vạn lời chỉ chính cũng không gì hơn được cái này.

Lòng dạ phải rộng rãi đến mức nào mới có thể vì một người xa lạ làm đến mức này.

Còn người nhà của hắn ta, sau khi hắn vào nhà lao, chịu đủ loại tiếng xấu, chật vật khắp nơi, nếu không có Tần đại nhân tương trợ, cho dù hắn ta có thành công ra tù thì sợ cũng cô đơn lẻ bóng.

Đại ân lớn như thế, đại ân lớn như thế...

Vành mắt Dương Truyền đỏ bừng, hai hàng nước mắt chảy xuống: "Đại nhân!"

Tần Trạch đỡ hắn ta dậy, kéo hắn ta ngồi xuống ghế, Tần Bạch liếc mắt nhìn cha hắn, ngẩng đầu một cách kiêu ngạo.

Cha hắn ta thực sự là quan chức tốt nhất trên đời này, mặc dù có hơi dữ một chút khụ khụ.

Hắn ta sau này sẽ giống như cha mình. Tần Bạch thầm nghĩ, nhưng sau đó lại mất đi tự tin.

Bởi vì hắn ta không biết liệu sau này hắn ta có thể làm quan hay không. Tài học của hắn ta không ổn.

Tần Trạch nhìn thoáng qua tay Dương Truyền: "Còn nhanh nhạy không?"

Dương Truyền động động ngón tay, không khỏi mỉm cười, nhưng lúc nói lại nghẹn ngào: "Đại phu đại nhân tìm cho đệ tử vô cùng tốt, hiện tại tay của đệ tử đã tốt hơn rất nhiều rồi."

Dương Truyền có một dự cảm không thể giải thích được rằng đôi tay của hắn ta sẽ khôi phục trở lại như trước.

【 Đại Tần lén bỏ dịch trị liệu cấp thấp vào cao dược ngươi dùng, còn không khôi phục được sao? 233333 】

【 Các chị em, em thấy Đại Tần chính là người ngoài lạnh trong nóng, người đàn ông như này sao còn không mau xông lên đi? 】

【 Khụ khụ, chú ý một chút, hãy nghĩ đến Tiểu Bạch và mẹ cậu ấy đi. 】

【 Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha 】

Lại là một lượt khen thưởng khác.

Hôm qua, Tần Trạch đã được nhân viên của Công ty phát sóng trực tiếp công nghệ đầu tiên "giựt giây" mua một cái gậy tích điện khác, có thể sạc bằng năng lượng mặt trời. Một kính viễn vọng siêu rõ ràng.

Không gian gấp của thiết bị phát sóng trực tiếp có hạn, và về mặt thực tế nội dung bên trong chỉ còn thừa lại hai bình dịch trị liệu cấp cao.

Các nhân viên công tác cũng biết giá trị của dịch trị liệu cấp cao nên đã trực tiếp tăng giá vọt lên 1,5 tỷ. Tuy đã bị khán giả mắng thậm tệ nhưng vẫn không thay đổi.

Tổ trưởng suy nghĩ rất tinh tường, dù sao thì rao giá trên trời, trả tiền ngay tại chỗ.

1,5 tỷ thì không được, nhưng 500 triệu thì được, cùng lắm là kiếm ít tiền hơn.

Về sau một thiết bị phát sóng trực tiếp người ngoài hành tinh sẽ mất vài năm để kiếm được một tỷ, vậy nếu một trăm, một nghìn thiết bị phát sóng trực tiếp người ngoài hành tinh thì sao?

Chỉ cần nghĩ thôi đã thấy mê rồi.

Năm đó, Dương Truyền có thể bộc lộ tài năng giữa một đám thí sinh thi hội, hắn ta đúng là có tài năng thực sự, Tần Trạch nói về một số luận điểm, Dương Truyền cũng đồng ý với luận điểm của hắn, thái độ giọng điệu cứ như một học trò.

Đối với một người đã từng là phu tử mà nói, việc có một “học trò" chỉ cần chỉ điểm một cái là thông quả thực sung sướng đến tột cùng.

Tần Trạch và Dương Truyền trò chuyện vô cùng vui vẻ, Tần Bạch phát hiện mình không chen lời vào được, sắp ghen chết rồi.

Buổi trưa, Vương thị sai người làm một bữa trưa thịnh soạn, Tần Trạch giữ Dương Truyền ở lại dùng bữa trưa.

Vào buổi chiều, Tần Trạch hỏi Dương Truyền sau này tính làm gì.

Dương Truyền nhã nhặn nói: "Đương nhiên là trở về quê cũ rồi, kỳ thi mùa xuân hai năm sau lại tái đấu."

Sau khi trải qua cực hình, bị oan sai, sự thật được phơi bày ra ánh sáng, Dương Truyền không oán hận, không sa ngã mà còn vô cùng tích cực, điều này thực sự rất đáng quý.

Vì vậy Tần Trạch nói: "Ở lại đi."

Dương Truyền: "Đại nhân?"

Tần Trạch: "Gần đây A Bạch cần một phu tử."

Hắn suy nghĩ một chút rồi lại nói: “Tám lạng hai bạc mỗi tháng, được không?”

Mức giá này là bình thường, nhưng với gia cảnh của Tần phủ, thì nằm trong phạm vi hợp lý mà Tần phủ có thể chi trả.

Cả người Dương Truyền run lên, vội vàng nói: "Đại nhân không thể." Hắn ta kích động nói: "Đại nhân đã giúp đỡ học trò rất nhiều, giống như ân tái tạo lại vậy, cho dù học trò thịt nát xương tan tan thành mảnh vụn đều có thể, bây giờ chẳng qua chỉ là dạy dỗ tiểu thiếu gia, học trò làm sao có thể nhận bạc hàng tháng được."

Hắn ta lui về phía sau vài bước, hướng Tần Trạch quỳ xuống, dập đầu thật mạnh: "Đại nhân thật sự ép học sinh quá."

Tần Trạch thở dài, đỡ hắn ta dậy: "Dương Truyền."

Dương Truyền còn muốn nói thêm thì Tần Trạch lại lắc đầu nói: "Không cần bạc, Tần phủ chỉ có, một phu tử có mưu đồ khác."

"Không..." Dương Truyền mím môi, sau đó nghiêm túc nói: "Học trò nhất định phải tận lực dạy dỗ tiểu thiếu gia."

Vì hắn ta, người nhà của Dương Truyền rời xa quê hương, gia tài ly tán sạch. Hiện tại nếu như không có không có nguồn kinh tế thì làm sao để sống đây?

Dương Truyền vẫn muốn tham gia thi khoa cử, vậy hà cớ gì phải qua lại bôn ba, chỉ cần ở lại kinh thành là được, vụ án này kéo dài mất hơn nửa năm, từ giờ cách kỳ thi mùa xuân lần sau chỉ còn hai năm sau.

Tần phủ tưng bừng náo nhiệt đón năm mới, người trong tộc bên kia tặng quà năm mới, Vương Thị sai người trả lễ vật.

Người trong tộc Tần gia rất coi trọng Tần Trạch, nhưng bọn họ cũng thật sự e ngại Tần Trạch không lo không sợ, vì vậy tận lực duy trì khoảng cách.

Sau kỳ nghỉ hàng năm, các quan viên vẫn làm nhiệm vụ bình thường, nhưng không ai dám dùng câu Tần Trạch nói trước đó là "sau khi vụ án của Dương Truyền đã kết thúc sẽ về hưu" để hỏi chặn hắn.

Không thấy rằng hơn phân nửa quan viên trọng Đại Lý Tự đều đã ngã xuống rồi?

Đó quả thực là một sát tinh, tránh xa mà đi thôi.

Điều đáng nhắc tới là ở buổi thẩm vấn đầu tiên khi Dương Truyền bị oan, hai người trong số họ có quan hệ họ hàng với Cung phủ, bị nghi ngờ tiết lộ nghi vấn nhưng cuối cùng không đủ bằng chứng nên vụ việc bị bác bỏ không giải quyết được gì.

Công danh được bảo toàn, nhưng hai người bọn họ bị gạt ra bên lề, tiền đồ đương nhiên cũng không còn.

Ngay khi mọi thứ bình tĩnh trở lại, Tần Trạch lại bị ám sát khi ra ngoài làm việc. Lần này hắn không trốn thoát được.

Một mũi tên chính giữa tim, thọc xuyên qua.

Chương kế tiếp