Nhật Ký Chăm Bé Phản Diện Của Đại Lão

Chương 73: Sau khi bị đánh tráo, thiếu gia thật bị dạy hư (12).
Cửa nhà họ bị gõ vang, Tần Thăng đi mở cửa, Sài Trường Bình mang trứng gà và thịt heo tới, cười nói: “A Thăng, Tần ca có ở nhà không?”

“Có có.” Tần Thăng vừa nhận đồ vừa dẫn Sài Trường Bình vào nhà.

Vết thương của Tần Trạch đã tốt hơn nhiều. Hắn đang làm thịt viên ở trong bếp, A Lương phụ hắn một tay.

“Ca.” Sài Trường Bình hô.

Tần Thăng ở phía sau nói: “Trường Bình thúc lại cho đồ cho nhà chúng ta này, nhiều đồ quá!”

Tần Trạch cũng cười: “Trưa nay Trường Bình ở lại đây ăn cơm đi.”

Sài Trường Bình gật đầu đồng ý. Hắn tìm xem mình có thể giúp gì được không. Thấy củi gỗ hơi ít, hắn lập tức chạy đi bổ củi.

Tần Trạch dùng đũa nấu ăn gắp thịt viên từ trong nồi ra, sau đó lại đổi một đôi đũa cá nhân gắp thịt viên đưa đến bên miệng A Lương: “Nếm thử xem, vừa ra lò ăn mới ngon.”

A Lương ngẩng đầu nhìn hắn một cái, xấu hổ nói: “Để chút nữa mọi người cùng nhau ăn đi.”

“Không sao đâu.” Tần Trạch lại đưa thịt viên đến bên miệng hắn. A Lương thử há mồm cắn một miếng.

Tần Trạch: “Ngon không?”

A Lương mím môi, sau đó lại mở miệng ra, xem như cười nói: “Ngon ạ.”

Tần Trạch biết hắn thấy ngại nên nói: “Cho ca ca ngươi nếm thử đi.”

A Lương nhẹ nhàng thở phào, lập tức kẹp thịt viên đưa đến bên miệng Tần Thăng.

Tần Thăng hỏi: “Thúc ăn chưa?”

Tần Trạch: “Thúc không đói, các con ăn trước đi.”

Đến giữa trưa, Tần gia nấu ba món mặn hai món chay, Tần Trạch còn mở rượu ra uống. Hai đứa nhỏ chỉ nhìn, chủ yếu là Tần Trạch và Sài Trường Bình uống.

Khi Sài Trường Bình ra về, A Lương và Tần Thăng chủ động đi tiễn hắn.

Tuy trên mặt Sài Trường Bình không có biểu hiện gì nhưng trong lòng lại vô cùng kinh ngạc.

Hắn nhìn A Lương, định nói gì đó, nhưng cuối cùng không nói nữa.

Trong năm nay, chắc chỉ có Tần Thăng sống vui vẻ nhất, vô ưu nhất. Với tính tình rộng rãi của Tần Thăng thì chắc chắn sẽ không có khổ cực.

Năm sau, vết thương của Tần Trạch lành hẳn. A Lương lại muốn trốn đi, nhưng may là Tần Thăng và Tần Trạch kịp thời khuyên lại.

Tần Trạch biết A Lương không được tự nhiên nên sắp xếp cho bọn hắn đi sang Trì gia. Chủ yếu vẫn là để A Lương học tập nhiều tri thức hơn.

Tần Trạch lén đút lót quà nhập học. Trì Kính không nhận, Tần Trạch khuyên can mãi hắn mới nhận lấy.

Vì thế Trì Kính nghiêm khắc trong việc học với hai đứa nhỏ này hơn, còn Trì Tố vẫn dịu dàng như trước.

Mỗi ngày, Tần Trạch đều bôn ba ngược xuôi ở bên ngoài, không biết đang làm gì. Có đôi khi buổi tối A Lương về nhà, trong nhà không có Tần Trạch, A Lương vừa nhẹ nhàng, vừa hơi buồn bã.

Ngày ngày qua đi, năm này qua tháng nọ, A Lương ngày càng cao thêm. Hắn đã mười tuổi rồi.

Ngày sinh nhật mười tuổi của A Lương, Tần Trạch tổ chức sinh nhật rất lớn, còn mời cả người nhà họ Trì và người nhà họ Sài.

A Lương cũng có chút vui vẻ. Cuối cùng cũng đến sinh nhật rồi. Nhưng nghĩ lại thân phận con hoang của mình, A Lương lại cúi đầu.

Buổi tối hôm đó, Tần Trạch kể chuyện cổ tích ru hắn ngủ. Đây chỉ là việc dỗ trẻ con thôi, mà A Lương đã mười tuổi rồi.

A Lương không quen cho lắm, nhưng theo lời kể của Tần Trạch, A Lương và Tần Thăng càng nghe càng thấy thú vị.

Tần Trạch kể về truyện hai đứa trẻ bị tráo đổi với nhau. Tần Thăng tức giận nói: “Bà vợ nông dân kia xấu tính quá.”

Tim A Lương đập nhanh như nổi trống. Hai mắt Tần Trạch phiếm hồng. Rất nhanh, A Lương dời ánh mắt đi chỗ khác.

Kể một lúc thì Tần Trạch không kể nữa. Tần Thăng vội vàng thúc giục: “Thúc, sau đó thì sao? Thúc, aiza con hồi hộp quá.”

Tần Trạch thở ra một hơi: “Ta cũng không biết, ngủ đi.”

Tần Thăng: Hắn ngủ được mới là lạ.

Mí mắt A Lương vẫn cứ nhảy liên hồi. Hắn có cảm giác có chuyện gì đó sắp xảy ra.

Nhưng mà không ngờ mọi việc đến nhanh như vậy. Sáng hôm sau, ngay khi mặt trời vừa mọc, thôn đã rất náo nhiệt.

Bởi vì thôn Tiểu Thạch đột nhiên xuất hiện hai chiếc xe ngựa, bên cạnh xe còn có người hầu đi theo. Cuối cùng bọn họ ngừng ở cửa của Tần gia.

Ôn Lễ Nhân, Ôn phu nhân và Ôn lão phu nhân đều tới.

Ôn phu nhân và Ôn lão phu nhân đã khóc một đêm, đôi mắt đều sưng lên. Hai người dựa vào nhau.

Ôn Lễ Nhân hít một hơi thật sâu, sau đó tự mình gõ cửa Tần gia.

Tần Thăng vốn dĩ định đi mở cửa, nhưng lại bị Tần Trạch gọi lại: “A Lương đi mở cửa đi.”

Trong thời khắc đó, tim A Lương đập liên hồi. Khoảng cách từ sân đến cửa chỉ có vài mét nhưng hắn vừa bước một bước vừa quay đầu lại nên đi rất lâu.

Tiếng gõ cửa ngày càng dồn dập, tay A Lương bắt đầu run rẩy. Hắn nâng tay lên nhiều lần, cuối cùng mới chầm chậm mở cửa ra.

Ngay khi cửa được mở, gương mặt nho nhã thanh tuấn của Ôn Lễ Nhân xuất hiện đầu tiên. Ông đã khá lớn tuổi nhưng mặt mũi lại giống A Lương đến chín phần.

Miệng Tần Thăng há to đến mức có thể nhét một quả trứng gà vào.

Ôn Lễ Nhân chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, thiếu chút nữa ngất xỉu.

Ôn phu nhân lập tức đẩy trượng phu ra, ôm A Lương vào trong ngực gào khóc: “Con ơi, con ta…”

Thôn dân vây quanh ngơ ngác không biết chuyện gì đang xảy ra.

A Lương cảm thấy khó chịu, vất vả lắm mới thoát ra được. A Lương lập tức chạy vào sân, Ôn phu nhân vội vàng đi vào theo.

Tần Thăng cũng ngơ ngác, hắn ngẩng đầu nhìn Tần Trạch, sắc mặt Tần Trạch rất bình tĩnh. Tần Trạch dẫn những người khác của Ôn gia vào nhà, nhưng khi dẫn Ôn lão phu nhân vào, Tần Thăng buột miệng thốt ra: “Bồ Tát sống!”

Ôn lão phu nhân khó hiểu, Tần Thăng cười nói: “Ngài không nhớ rõ ta sao. Một năm trước ta xin cơm bên cạnh xe ngữa của ngài, ngài chẳng những cho ta điểm tâm, trà nóng, còn cho đệ đệ ta…”

Tần Thăng dừng lại, căn nhà bỗng chốc yên tĩnh không tiếng động. Ôn lão phu nhân nắm chặt ngực mình. Bà cứng đờ nghiêng đầu, giống như một người gỗ đã cũ, chuyển động một chút lại dừng lại, cuối cùng cũng quay được đầu, thấy “Đệ đệ” của Tần Thăng.

Lúc ấy cậu bé ăn mày bẩn thỉu, đầu bù tóc rối, Ôn lão phu nhân không nhìn rõ mặt của đối phương.

Nhưng cặp mắt kia vừa đen nhánh lại vừa sạch sẽ.

Ôn lão phu nhân không quên được.

“Là con, là con ——” Ôn lão phu nhân gần như là không đứng nổi, phát ra một tiếng than khóc từ trong cổ họng. Ôn Lễ Nhân và Ôn phu nhân nhanh chóng đỡ lấy bà.

Ôn lão phu nhân nước mắt như mưa, không biết lấy sức lực từ đâu, chạy qua ôm chầm lấy A Lương, thất thanh khóc rống.

“A Lương, A Lương, cháu của ta, cháu của ta…”

Khó trách, khó trách ngay lần đầu tiên gặp mặt, bà đã thấy thương cho đứa bé này.

Đây là sự chỉ dẫn của huyết mạch.

Đây là cháu trai ruột của bà?

Bà đã làm cái gì?

Khi cháu trai rượu của bà xin cơm, bà đang yêu thương con của người khác.

Ôn lão phu nhân khóc rống hối hận. Bà không thể hồi tưởng, cứ hồi tưởng liền cảm giác như tim bị người khác đâm ngàn vạn nhát vậy.

“A Lương đáng thương của ta, là do nãi nãi không tốt, nãi nãi mắt mù, A Lương của ta…”

“Ông trời, sao ông lại đối xử với chúng ta như vậy?”

Ôn lão phu nhân tình nguyện nhận hết những đau khổ ấy. Cháu trai của bà còn nhỏ, còn nhỏ như vậy mà.

Ôn phu nhân oán hận trừng mắt nhìn Tần Trạch một cái, bước nhanh đi về phía con trai của mình, cùng ôm lấy A Lương với Ôn lão phu nhân.

Tần Thăng không ngốc, kết hợp với việc tối hôm qua Tần Trạch thúc đột nhiên kể chuyện, lại xem cảnh tượng hôm nay, cuối cùng Tần Thăng đã hiểu.

Cho dù mọi chuyện thật ly kì trong mắt hắn.

Tần Trạch dẫn người Ôn gia vào nhà chính. Tần Trạch kể đại khái mọi việc, cũng kể lý do tại sao A Lương lại làm ăn mày trong một thời gian.

Về mặt lý trí, người Ôn gia có thể hiểu. Nếu người không hiểu rõ sẽ rất dễ hiểu nhầm vợ Tần Trạch lén mang thai với người khác và sinh “Con hoang” ra.

Nhưng về mặt tình cảm, người Ôn gia rất khó không giận chó đánh mèo. A Lương mới là người Ôn gia chân chính.

Ôn gia nuôi lớn con trai của Tần Trạch, nhưng Tần Trạch lại bạc đãi con trai của bọn họ, bọn họ thật sự không tiếp thu được.

Nước mắt của Ôn lão phu nhân vẫn chưa thể ngừng được. Chỉ cần bà nhìn A Lương một cái liền sẽ nghĩ đến lúc trước đứa bé này xin cơm của bọn họ. Suýt chút nữa còn quỳ xuống cảm ơn.

Không nên như thế, mọi chuyện không phải như thế.

A Lương hẳn là nên ngồi ở trong xe ngựa, mặc thật đẹp, ăn điểm tâm thật ngon, uống trà nóng hổi.

Nếu A Lương kén ăn còn sẽ chê đây không phải là trà đắt. Hắn nên được nuôi dưỡng trong sự giàu sang mà không phải, mà không phải cuộc sống lấy đất làm giường lấy trời làm chăn.

A Lương nghe bọn họ nói chỉ cảm thấy hoang đường, sai lệch. Hắn cảm thấy có phải hắn điên mất rồi hay không.

Hắn đang mơ một giấc mơ.

Chẳng những hắn không phải con hoang mà còn là thiếu gia của gia đình giàu có. Cha hắn là quan viên triều đình.

A Lương cau mày, đột nhiên chạy tới phòng bếp. Người Ôn gia và người Tần gia đều chạy theo. A Lương cầm dao phay trên tay, chém vào tay mình một nhát.

“A Lương!”

“A Lương ——”

Tần Trạch chạy như bay qua, lập tức băng bó cho hắn. A Lương ngơ ngác: “Tay… Tay ta đau, chảy máu.”

“Không phải ta đang nằm mơ.”

Tất cả mọi người sửng sốt.

Ôn phu nhân suýt chút nữa thì khóc đến mức ngất xỉu. Tần Trạch ôm chặt hắn, nức nở nói: “A Lương, không phải mơ đâu, đây không phải là mơ đâu.”

“Là thật, ngươi mới là thiếu gia chân chính của Ôn gia.”

“Ta không tin.” A Lương quá mức bình tĩnh, hắn nhìn Ôn Lễ Nhân: “Chúng ta lấy máu nghiệm thân đi.”

Thật ra Ôn gia đã lấy máu nghiệm thân với Ôn Tòng Ngọc rồi. Máu của bọn họ không hòa vào nhau.

Hơn nữa dung mạo của A Lương và Ôn Lễ Nhân cực kì giống nhau, cũng không cần lấy máu nghiệm thân nữa.

Nhưng A Lương nhất quyết muốn làm. A Lương chẳng những nghiệm thân với Ôn Lễ Nhân, còn nghiệm thân với Ôn phu nhân, Ôn lão phu nhân. Tất cả máu đều dung hòa.

Ôn lão phu nhân đau lòng: “Thôi thôi, đừng lấy máu nữa, mau băng bó vết thương lại đi.”

Vì thế A Lương xác nhận hóa ra hắn là người của Ôn gia.

Nữ nhân ác độc Đào Nguyệt kia đánh tráo hai đứa bé với nhau. Khó trách Đào Nguyệt đối xử tàn nhẫn với hắn như vậy. Hóa ra nàng không phải là mẹ ruột của hắn.

Từ lời của Ôn Lễ Nhân, mọi người biết Đào Nguyệt không ở nơi dơ bẩn kia không nổi nữa mới nhớ tới con trai “Thiếu gia” của mình, vì thế chạy đến Ôn gia nhận thân. Ôn Tòng Ngọc mới có mười tuổi, người hầu bên người hắn sao dám giấu giếm nên lập tức báo chuyện này lên, vì thế việc này càng ngày càng lớn.

Lúc mới bắt đầu Đào Nguyệt còn không thừa nhận, nhưng sau khi bị đánh mấy gậy thì nàng lập tức khai thật. Có lẽ là ghen ghét Ôn phu nhân sống sung sướng nên Đào Nguyệt kể mấy năm nay nàng ngược đãi A Lương như thế nào.

“Ngươi là phu nhân thì thế nào, con của ngươi còn bò như chó trước mặt ta kìa.”

“Ngươi không biết ta đắc ý thế nào đâu.”

Nếu không phải còn có một tia lý trí, Ôn phu nhân suýt chút nữa sai người đánh chết Đào Nguyệt.

Ôn gia nhốt Đào Nguyệt lại, sau đó người Ôn gia lại lấy máu nghiệm thân với Ôn Tòng Ngọc, quả nhiên không dung hòa.

Sau đó Ôn Lễ Nhân phái người điều tra, điều tra ra thôn Tiểu Thạch. Vốn dĩ Ôn Lễ Nhân nghĩ bên thôn Tiểu Thạch cũng khá tốt, ít nhất con trai ruột của ông không lạnh không đói, ai ngờ…

Trước mặt mọi người dân thôn Tiểu Thạch, Tần Trạch dẫn theo A Lương đi ra ngoài nói ra chân tướng. A Lương không phải con hoang, hắn là thiếu gia thật bị Đào Nguyệt đánh tráo.

Đám người ồ lên. Không ngờ mọi việc khúc chiết đến như vậy. Bọn họ thống nhất mà mắng Đào Nguyệt độc ác.

Ở trong nhận thức của A Lương, cuối cùng hắn đã không phải mang tiếng xấu là “Con hoang” nữa rồi. Hắn họ Ôn, hắn là thiếu gia cao cao tại thượng.

Người của Ôn gia hôm nay tới đây là vì mang hắn đi.

A Lương hốt hoảng. Quá nhanh, tất cả xảy ra quá nhanh.

“Từ từ.” Trước khi lên xe ngựa, A Lương quay đầu lại nhìn về phía Tần Trạch. Tần Trạch đang cười với hắn, hốc mắt Tần Thăng hồng hồng vì lưu luyến hắn.

“Ca.” Ánh mắt của A Lương lại nhìn về phía Tần Trạch.

Người của Ôn gia hiểu lầm. Ôn Lễ Nhân nói với Tần Thăng: “A Thăng, ngươi đi theo chúng ta đi. Về sau ngươi chính là nghĩa tử của ta, cũng là thiếu gia của Ôn gia.”

Tần Thăng rất rung động. Nhưng so với sự hậu đãi của Ôn gia, Tần Thăng vẫn thích Tần Trạch hơn.

Tần Thăng đang định từ chối, Tần Trạch lại ghé vào tai hắn nói gì đó. Tần Thăng do dự một chút, liền chạy về phía Ôn gia.

“A Lương, đi thôi.”

Người Ôn gia lên xe ngựa, nhanh chóng ra khỏi thôn Tiểu Thạch. Mà ở trưa hôm đó, Ôn Tòng Ngọc thay cẩm y hoa phục bằng một bộ quần áo thô đến thôn Tiểu Thạch.

Chương kế tiếp