Nhật Ký Chăm Bé Phản Diện Của Đại Lão

Chương 74: Sau khi bị đánh tráo, thiếu gia thật bị dạy hư (13).
Diện mạo của Ôn Tòng Ngọc thật sự rất giống nguyên chủ. Mới mười tuổi đã thấy mũi tương đối cao, lông mày rậm, đôi mắt đen bóng, diện mạo thiên về anh khí.

Hắn mặc một bộ bố y màu nâu, tiến vào cửa Tần gia. Sân được quét tước rất sạch sẽ. Ôn Tòng Ngọc nhìn phụ thân ruột của hắn, Tần Trạch.

Hắn há mồm, muốn kêu một tiếng “Cha”, nhưng Ôn Tòng Ngọc phát hiện mình không kêu ra được.

Ôn Tòng Ngọc đang nhìn Tần Trạch, Tần Trạch cũng đang đánh giá Ôn Tòng Ngọc. Không thể không nói người Ôn gia dạy dỗ Ôn Tòng Ngọc rất tốt. Cho dù từ đám mây ngã xuống, Ôn Tòng Ngọc cũng chỉ là có chút tiều tụy, cũng không có oán giận.

Tâm tính của Ôn Tòng Ngọc tốt hơn bạn cùng lứa tuổi nhiều.

Tần Trạch nấu cơm, hai người im lặng ăn. Buổi tối Ôn Tòng Ngọc định đi vào phòng A Lương lại bị Tần Trạch gọi lại.

“Tòng Ngọc, con là con, A Lương là A Lương, A Lương có phòng của hắn, con cũng không cần ở chỗ mà A Lương đã từng ở. Cha chuẩn bị một gian phòng mới cho con.”

Ôn Tòng Ngọc nghe vậy mới thả lỏng chút. Thật ra hắn rất sợ Ôn gia không chào đón hắn, Tần gia cũng không có vị trí của hắn.

“Con biết rồi.” Ôn Tòng Ngọc mím môi, nhỏ giọng nói: “Cha.”

Tần Trạch gật đầu, bảo đứa bé đi nghỉ ngơi.

Buổi tối nằm ở trên giường, Ôn Tòng Ngọc, không, từ hôm nay trở đi, hắn là Tần Tòng Ngọc.

Tần Tòng Ngọc nhắm mắt lại, cuộc sống ở Ôn gia hiện lên trước mắt hắn. Ôn phu nhân yêu thương hắn rồi lại oán hận hắn.

Ôn lão phu nhân khóc rống.

Ôn đại nhân cô đơn, bi thương.

Từng biểu cảm biến hóa của từng người vây quanh Tần Tòng Ngọc. Mỗi câu nói đều đang chất vấn hắn: Vì sao hắn lại cướp đi nhân sinh của A Lương?

Tần Tòng Ngọc cảm giác đầu như sắp nổ tung. Cho dù không phải hắn mong muốn, nhưng hắn thật sự đã hưởng phúc thiếu gia mười năm rồi.

Hắn thật sự rất mệt, rất mệt, muốn nghỉ ngơi. Hắn rất muốn ngủ say, ngủ một lát là được.

Tần Tòng Ngọc mặc niệm tâm kinh, cuối cùng dần dần thiếp đi. Nhưng mà đến nửa đêm, Tần Tòng Ngọc còn ở Ôn phủ. Cha mẹ hắn, nãi nãi đều đang ở đó.

Hắn vui vẻ chạy tới: “Nương ——”

“Bốp ——”

Ôn phu nhân giơ tay tát vào mặt hắn một cái, chán ghét nhìn hắn từ trên xuống: “Khi con trai ta xin cơm, ngươi lại được hưởng thụ cẩm y ngọc thực, tại sao hả?!!!”

Ôn lão phu nhân cũng oán hận chỉ vào hắn: “Khi cháu trai ruột của ta ăn đói mặc rách, phải chịu khổ, ngươi lại có người hầu thành đàn!”

Ôn đại nhân cũng đi tới. Biểu cảm của ba người dữ tợn, đồng thời lạnh giọng quát: “Ngươi trả mười năm lại cho A Lương!!”

“A a a ———” trong sương phòng truyền ra tiếng kêu thảm thiết của đứa trẻ.

Tần Trạch lập tức chạy từ nhà chính ra, dùng chân đá văng cửa sương phòng, ôm lấy nam hài đang khóc thút thít trên giường.

“Tòng Ngọc, Tòng Ngọc, không sao đâu, cha ở đây rồi.” Tần Trạch cảm thấy đứa bé trong lòng ngực run rẩy nên nhẹ nhàng vỗ lưng hắn an ủi.

Tần Tòng Ngọc như rơi vào trong hầm băng, mãi cho đến khi độ ấm trên người Tần Trạch truyền đến, hắn mới cảm thấy có chút ấm áp.

Hắn ngơ ngác ngẩng đầu, nước mắt giàn giụa: “… Cha?”

Tâm tình của Tần Trạch trầm trọng, ôm chặt hắn: “Cha ở đây, cha ở đây, Tòng Ngọc.”

Mũi Tần Tòng Ngọc cay xót. Nhiều ngày phải sống trong hoảng loạn, khủng hoảng, vào giờ phút này bùng nổ ra. Hắn dùng sức ôm lấy nam nhân trước mắt, khóc rống nói: “Cha, cha ——”

“Cha ở đây.”

Tần Trạch an ủi hắn: “Cha biết con khó chịu. Khóc đi, không có việc gì đâu.”

Thật ra, với sự phú quý của Ôn gia, đừng nói là nuôi thêm một đứa trẻ, cho dù là nuôi mười đứa cũng được.

Nhưng Tần Tòng Ngọc không chỉ là con trai của Tần Trạch, trên người hắn còn chảy dòng máu của Đào Nguyệt.

Đào Nguyệt vốn đã ghen ghét Ôn phu nhân, hiện nay chân tướng được phơi bày, giấc mơ phú quý của Đào Nguyệt tan vỡ, nàng cảm thấy mình không còn cái gì cả, không sợ gì cả, vì thế Đào Nguyệt chỉ nói cho sướng miệng, không ngừng kích thích Ôn phu nhân, kỹ càng tỉ mỉ kể rõ mấy năm nay nàng giày xéo A Lương như thế nào.

Sau khi biết quá khứ đáng thương, bi thảm của A Lương, làm con trai của kẻ gây tội, người Ôn gia cho dù tốt bụng đến mấy cũng không thể giữ Tần Tòng Ngọc lại nữa.

Ôn phu nhân cố nén tức giận, chỉ bảo Tần Tòng Ngọc rời đi. Ôn đại nhân phái người đưa Tòng Ngọc đến thôn Tiểu Thạch, nhưng vẫn lén cho Tòng Ngọc hai trăm lượng ngân phiếu.

Tình cảm mấy năm cứ như vậy mà chấm dứt.

Tần Tòng Ngọc do Ôn đại nhân tự mình dạy vỡ lòng. Học tập nhiều năm, hắn biết chính mình đuối lý, hắn càng biết chính mình được như hiện tại đã là được Ôn gia nương tay rồi.

Nhưng về mặt tình cảm, hắn cũng là người, cũng biết buồn bã, bi thương.

Người thân không phải người thân, gặp mặt như người lạ.

Mỗi khi nghĩ đến việc này, Tần Tòng Ngọc lại vô cùng đau lòng. Cuối cùng hắn khóc ngất trong lòng của Tần Trạch.

Mà A Lương sau khi trở lại Ôn phủ cũng không có quá vui vẻ. Hắn càng cảm thấy mơ hồ nhiều hơn.

Ôn Lễ Nhân hiện giờ là chính tứ phẩm kinh quan, làm việc ở Lại Bộ. Ngày thường Ôn Lễ Nhân xử sự khéo léo, khéo đưa đẩy, cho nên dù Ôn Lễ Nhân là xuất thân nhà nghèo nhưng hiện tại cũng quyền cao chức trọng hơn người cùng lứa tuổi rất nhiều. Hơn nữa triều đại có hậu đãi với quan viên, Ôn Lễ Nhân là một quan tứ phẩm, cũng có thể hợp lý ở trong viện tam tiến tam xuất, người hầu thành đàn.

Ôn Lễ Nhân, Ôn lão phu nhân, Ôn phu nhân tự mình dẫn A Lương tới sân mà sau này hắn sẽ ở. Ngoại trừ nhà chính, còn có năm sáu gian sương phòng, bên ngoài bên trong viện còn trồng hoa cỏ, dưới đại thụ có bộ bàn ghế bằng đá.

Hai nha hoàn 13-14 tuổi xinh xắn, khi nhìn thấy bọn A Lương thì hơi cúi người hành lễ, miệng xưng thiếu gia.

Miệng của Tần Thăng không khép lại nổi. Quá phú quý, hắn nằm mơ cũng không dám mơ giấc mơ như vậy.

Ôn phu nhân kéo tay con trai: “A Lương, con cảm thấy còn thiếu cái gì thì nói với mẫu thân”

A Lương không được tự nhiên lắc đầu: “Vậy là… Tốt rồi.”

Hốc mắt Ôn phu nhân lại đỏ: “A Lương…”

Ôn Lễ Nhân giữ chặt nàng, nhẹ nhàng nói với A Lương: “Buổi tối có sợ không, cha ở lại ngủ với con nhé.”

A Lương vẫn lắc đầu.

Tất cả mọi thứ ở đây đều rất tốt. Ôn phủ phồn hoa, bên trong phủ to như thế, bị chia thành rất nhiều sân, còn có hoa viên, có núi giả hồ nước, giống như tròn thoại bản viết vậy.

Mà hắn là tiểu chủ nhân của nơi này.

Quá tốt đẹp, tốt đẹp đến mức không chân thật, không thuộc về hắn.

Ôn phu nhân còn định tiếp tục khuyên, Ôn Lễ Nhân ngăn cản thê tử trước rồi lại sờ mặt con trai, sau đó Ôn Lễ Nhân dẫn thê tử và mẫu thân đi.

Ông nhìn thấy được A Lương đang ngại.

Khi Ôn Lễ Nhân đi khỏi, A Lương và Tần Thăng đều nhẹ nhàng thở phào.

Sau đó nha hoàn trong viện định hầu hạ bọn họ nhưng A Lương đều từ chối.

Hắn và Tần Thăng vào phòng, đóng lại cửa phòng. Tần Thăng cuối cùng cũng không nhịn được, vội vàng chạy đi ôm vật trang trí trên giá.

“Đệ, cái thứ này vừa thấy đã biết rất đáng giá rồi.”

“Bán một cái đi là có thể mua đồ ăn trong một tháng của chúng ta nhỉ?”

Tần Thăng nhìn bên trái một cái rồi lại sờ bên phải một cái, thỉnh thoảng lẩm bẩm, ngược lại làm A Lương thả lỏng lại. Cũng may… Cũng may là còn ca đi cùng với hắn.

Nghĩ đến cái gì, A Lương hỏi: “Ca, lúc ở Tần gia, cha… Tần… Trạch thúc nói cái gì với ca vậy?”

A Lương nhận ra được lúc mới bắt đầu Tần Thăng không muốn đến đây.

Tần Thăng rất thích Tần Trạch, tuy rằng không nói rõ, nhưng khi làm việc hay nói chuyện, Tần Thăng đều để Tần Trạch ở vị trí “Phụ thân”.

Tần Thăng nghe vậy, lập tức dừng lại. Hắn cẩn thận để bình hoa lại chỗ cũ, sau đó gãi gãi đầu: “Không, không có gì đâu.”

A Lương không nói mà chỉ lẳng lặng nhìn hắn.

Tần Thăng: QAQ

Tần Thăng rối rắm xoa mặt: “Được rồi được rồi, nói cho ngươi vậy.”

“Thúc nói, ngươi là đệ đệ của ta, làm gì có chuyện ca ca tách xa đệ đệ. Không có ca ca ở bên cạnh, ngươi sẽ khóc nhè đấy.”

Mặt A Lương tối sầm lại, sau đó đỏ lên: “Nói bậy gì đó.”

Tần Thăng chạy tới khoanh lại cổ hắn: “Ta còn không hiểu đệ à.”

“Buổi tối nào đệ mà chẳng ngủ với ta.”

A Lương trừng mắt nhìn hắn một cái: “Không thể nào.”

Tần Thăng hừ lạnh: “Vậy đêm nay ai ngủ giường nấy.”

A Lương không nói nữa.

Đến lúc đêm khuya, sau khi hai người tắm gội xong, nằm ở trên giường mềm mại, Tần Thăng duỗi chân: “Đệ, cái giường này vừa thơm lại vừa rộng. Tốt thật.”

A Lương không nói gì.

Tần Thăng không nghĩ nhiều như vậy, ngáp một cái rồi ôm A Lương ngủ.

Nhưng mà A Lương lại không ngủ được, cả người cứng đờ như đầu gỗ, không thể nào thả lỏng được.

“Ca?” Hắn thử kêu.

Tần Thăng: “zzzzzZZZZ”

A Lương: …

A Lương rũ mắt xuống, lúc này cha hắn… Tần Trạch thúc đang làm gì nhỉ?

Đối phương hẳn là đang đoàn tụ với con trai ruột của thúc ấy.

Đêm dài miên man, A Lương gần như là mất ngủ đến hừng đông.

Ngày hôm sau, không có người gọi bọn họ dậy sớm. A Lương nhẹ nhàng dậy. Theo thói quen, hắn định đi múc nước nhưng không ngờ chỉ vừa mới mở cửa đã có nha hoàn bưng nước ấm tới hầu hạ hắn rửa mặt.

Sau đó một nha hoàn khác thay quần áo cho hắn. Áo gấm màu nguyệt bạch mặc ở trên người hắn, nha hoàn cúi người giắt ngọc bội, túi thơm lên dây lưng, san bằng bóng loáng quần áo. Thậm chí còn có mùi hoa nhàn nhạt.

Mà tóc của hắn không dùng dây cột tóc cột lên mà dùng một cây trâm ngọc thật tinh xảo.

Ngồi trước gương đồng, A Lương nhìn thân ảnh chiếu ra trong gương, hình ảnh từ từ trùng với hình tượng khi hắn lần đầu tiên gặp Ôn Tòng Ngọc.

Cẩm y ngọc thực, công tử quan gia cao quý, ngay cả đế giày cũng sạch sẽ.

Lúc trước Ôn Tòng Ngọc ngã xuống, hiện tại là A Lương hắn đạp lên đám mây.

Nhưng mà…

A Lương nhếch miệng mãi mới miễn cưỡng lộ ra một nụ cười.

“Thiếu gia, có cần đánh thức Thăng thiếu gia không?”

Vừa dứt lời, Tần Thăng lập tức tỉnh dậy. Hắn nhìn mọi người trong phòng, ngơ ngác một chút, sau đó phát hiện tiểu công tử kim tôn ngọc quý ở không xa kia là đệ đệ của hắn, Tần Thăng kích động đến mức nhảy lên.

“A Lương!!”

Hắn xoay quanh A Lương vài vòng: “Trời đất ơi, A Lương, đệ thay đổi nhiều quá.”

A Lương bất đắc dĩ cười: “Ta vẫn là ta mà thôi.”

“Không không không.” Tần Thăng điên cuồng lắc đầu. Hắn lui ra sau hai bước, sau đó ôm quyền giống mô giống dạng nói: “Bái kiến A Lương thiếu gia.”

A Lương bị chọc cười: “Ca, huynh đừng đùa nữa.”

Bọn nha hoàn cũng hầu hạ Tần Thăng rửa mặt. Khác với áo gấm màu nguyệt bạch của A Lương, Tần Thăng mặc áo gấm màu xanh lam, nhìn chín chắn hơn nhiều.

Tần Thăng không quá quen, cảm thấy quần áo quá nặng, cũng cảm thấy quần áo quá quý báu. Tần Thăng giống như bị trói tay chân, sợ làm rách quần áo. Hắn không trả nổi tiền đâu.

Lúc này Ôn phu nhân tự mình dẫn người lại đây. Vẻ mặt nàng mỏi mệt, chắc hẳn tối hôm qua cũng không nghỉ ngơi tốt.

Nhưng khi nhìn thấy A Lương, Ôn phu nhân lại nỗ lực cười nói: “Sao lại không ngủ thêm chút nữa?”

A Lương: “Ngủ không được.”

Tần Thăng muốn chào hỏi với Ôn phu nhân nhưng Tần Thăng phát hiện không có chỗ cho hắn nói chuyện.

Ôn phu nhân dẫn theo A Lương và Tần Thăng đi nhà ăn. Ôn lão phu nhân và Ôn Lễ Nhân đều đã ở đó đợi.

A Lương và Tần Thăng lễ phép chào hỏi. Ôn Lễ Nhân và Ôn lão phu nhân nhìn A Lương bằng ánh mắt vô cùng từ ái.

Mọi người ngồi xuống. Nha hoàn nối đuôi nhau bưng cơm sáng lên. Sủi cảo tôm, màn thầu nhỏ, bánh bột ngô, xíu mại, cháo thịt nạc, cháo bát bảo, trứng gà. Tất cả đều là vật tầm thường, nhưng tay nghề của đầu bếp Ôn phủ rất tốt, mỗi món đều nhìn rất hấp dẫn.

Ôn phu nhân tự lột trứng gà cho con trai mình: “A Lương còn muốn ăn gì khác không, ta bảo phòng bếp làm cho con?”

A Lương nhẹ nhàng nói: “Không cần phiền phức như vậy đâu. Vậy là tốt rồi.”

Lông mi Ôn phu nhân hơi run. Con trai vẫn chưa chịu gọi nàng là mẹ.

Ôn phu nhân lại ngước mắt, cười nói: “Được, nghe lời con.”

“A Lương ăn nhiều một chút đi, tuổi của con dễ đói lắm đấy.”

A Lương đồng ý. Cách hắn ăn rất văn nhã, gần như là không phát ra tiếng gì. Ôn phu nhân sườn mặt của con trai mình, cắn chặt răng mới nuốt nước mắt vào trong.

Đào Nguyệt nói nàng cố ý dạy A Lương thành kiểu lưu manh, dạythành một tên lưu manh.

Nhưng trước mắt, cử chỉ của A Lương lịch sự, ít nói, bình tĩnh, khác xa với hình tượng mà Đào Nguyệt đã nói.

Ôn phu nhân còn cho rằng Đào Nguyệt lừa nàng. Nếu không phải lúc trước Ôn lão phu nhân gặp phải A Lương thì…

Phải chịu bao nhiêu khổ cực, A Lương mới thành ra như thế này cơ chứ…

Chương kế tiếp