Nhật Ký Chăm Bé Phản Diện Của Đại Lão

Chương 78: Sau khi bị đánh tráo thiếu gia thật bị dạy hư
Hôm nay người tới y quán xem bệnh rất nhiều, hàng dài từ từ di chuyển, Tần Lương chờ đến không kiên nhẫn, hắn muốn rời đi.

Đúng lúc này Tần Trạch lại ho khan vài tiếng, dường như cực kỳ khó chịu khom lưng xuống.

Tần Lương đỡ Tần Trạch: “Cha, cha không sao chứ?”

Hắn quay mặt về phía trước oán giận: “Sức khỏe của cha ta không tốt, các ngươi nhường ta một chút không được sao.”

Gân xanh trên trán Tần Trạch nhảy lên.

Nam nhân phía trước quay đầu lại, Tần Trạch lập tức nói: “Thật xin lỗi, là do con trai của ta lo lắng cho ta quá.”

Tần Trạch xoa đầu Tần Lương: “Không sao đâu, cha còn chịu được.”

Tần Lương hơi hé miệng, ý của hắn không phải là như vậy, cũng không đúng, hắn vừa bởi vì muốn cho cha hắn được khám bệnh sớm, vừa vì hắn chờ đến không kiên nhẫn nữa rồi.

Tần Trạch câu được câu không nói chuyện với Tần Lương, một lúc lâu sau rốt cuộc cũng đến lượt bọn họ, đại phu liếc mắt nhìn vẻ mặt của Tần Trạch một cái, hai hàng lông mày liền nhíu lại, rồi bắt mạch cho Tần Trạch.

“Khí huyết hư nhược, nội tạng không thông…” Sắc mặt đại phu càng ngày càng khó coi: “... Dẫn tới phát bệnh.”

Đại phu lạnh giọng nói: “Thân thể của ngươi cũng giống như dáng vẻ thể hiện ra ngoài. Bên trong gần như trống rỗng.”

Tần Lương ở bên cạnh nghe cái hiểu cái không, nhưng nhìn sắc mặt của đại phu, còn có gì mà “bên trong trống rỗng”, lại nhớ đến gương mặt của cha hắn ngay cả mùa hè cũng không hồng hào là bao, Tần Lương đã biết sự tình rất nghiêm trọng.

Đại phu kê đơn thuốc, để cho dược đồng đi lấy, trước khi Tần Trạch rời khỏi, đại phu bỗng nhiên nói: “Thân thể là quan trọng nhất, ngươi nhỏ còn chưa trưởng thành, càng phải tự yêu quý bản thân.”

Tần Trạch gật đầu.

Tần Lương vẫn luôn ở cạnh nhìn, hắn không hiểu dược lý, cũng không biết các loại dược liệu, nhưng hắn vẫn biết phân biệt cái gì khác nhau.

Thuốc hắn lấy cho cha với loại thuốc mà tối hôm qua nương của hắn mang về không hề giống nhau.

Dược đồng dặn dò: “Một ngày hai lần, ba chén nước một chén thuốc, tránh làm việc mệt nhọc.”

Tần Trạch gật đầu, sảng khoái trả tiền.

Không phải tiền đồng mà là bạc vụn, trái tim Tần Lương nảy lên, cha hắn chỉ xem chút bệnh, mua chút thuốc đã mất hai lượng bạc.

Trời ạ.

Cũng quá dọa người rồi.

Trên đường bọn họ trở về, Tần Lương lẩm bẩm: “Cha thật là phung phí.”

Tần Trạch làm như không nghe thấy, bọn họ đi đến giữa trưa mới về tới nhà, người trong thôn thấy trong tay Tần Trạch mang theo gói thuốc, tò mò hỏi.

Tần Trạch nói: “Trên người ta đau nhức không chịu được, nên sáng sớm mới bảo A Lương đưa ta vào thành.”

“Đào Nguyệt đâu?”

Tần Trạch không nói.

Tần Lương nói giúp nương nàng: “Nương của ta có việc.”

Người trong thôn không tỏ ý kiến, lại hỏi Tần Trạch: “Đại phu nói thế nào?”

Tần Trạch cười khổ: “Về sau chỉ sợ là ta đã một nửa phế người rồi.”

Thôn dân xấu hổ, hận không thể bịt miệng mình lại: “Nào, làm sao có thể, nhất định sẽ tốt lên thôi.”

Thôn dân tìm cớ rồi rời đi.

Tần Trạch mang theo Tần Lương trở về, Đào Nguyệt không ở nhà, quần áo bẩn trong viện vẫn chất đống ở đằng kia.

Tần Trạch hỏi: “Đã đói bụng chưa.”

Tần Lương sờ bụng: “Hơi hơi ạ.”

Ăn ba cái bánh bao thịt và một bát hoành thánh đến giờ vẫn còn no.

Tần Trạch: “Cha cũng không quá đói.”

“Nếu không chúng ta chờ nương ngươi trở về rồi ăn?”

Tần Lương ở bên ngoài ăn đồ ngon, không mang về cho nương vốn dĩ đã có chút chột dạ. Lúc này nghe thấy vậy, Tần Lương liền lập tức đồng ý.

Tần Trạch nói: “A Lương, con sắc thuốc cho cha được không?”

“A.” Tần Lương không vui.

Tần Trạch cô đơn rũ xuống mắt, xung quanh trở nên yên lặng, Tần Lương liếc mắt nhìn cha hắn một cái: “Được rồi, được rồi, con đi sắc cho cha.”

Lúc Tần Lương sắc thuốc, Tần Trạch ở bên cạnh nói chuyện: “Sức khỏe của nương ngươi không tốt, ngươi lại còn nhỏ, cha bây giờ cũng bị bệnh, làm ra không đủ sống, cho nên cha muốn cho thuê đất trong nhà. Chúng ta thu tiền thuê.”

Tần Lương không hiểu những việc này lắm, cha hắn nói như thế nào, hắn một chút cũng không có ý kiến.

Uống thuốc xong, Tần Trạch liền mang theo A Lương đến nhà Sài Trường Bình, nói rõ ý của mình.

Không mất bao nhiêu thời gian, cuối cùng dưới sự chứng kiến của thôn trưởng, người hai nhà Tần Sài cùng ấn dấu tay lên tờ khế ước.

Việc này đã thành.

Lúc này tin tức trong thôn truyền ra, biết thân thể Tần Trạch không tốt, mọi người cũng có chút phát sầu thay Tần Trạch.

Đặc biệt hôm nay Tần Trạch còn lộ ra việc vào trong thành lấy thuốc, có người hỏi đắt hay không, Tần Lương liền nhảy nhảu trả lời, hết hai lượng bạc.

Người trong thôn hít một ngụm khí lạnh, trời ạ, đắt như vậy sao.

Tần Trạch mang theo Tần Lương đi dạo một vòng trong thôn, lúc bọn họ về nhà, Đào Nguyệt vẫn chưa trở lại.

Tần Trạch lại hỏi: “Có đói bụng không?”

Lúc này Tần Lương gật đầu.

Tần Trạch nói: “Cha không thể cúi người, ngươi đi nhóm lửa, sau đó cha làm hai bát mì được không.”

Tần Lương đồng ý.

Đào Nguyệt đi đâu rồi?

Đào Nguyệt bị chọc tức, liền cầm tiền chạy vào trong thành, nàng nghĩ rất hay, nhất định muốn Tần Trạch và Tần Lương nhận thua, nếu không nàng sẽ không bỏ qua.

Nàng oán hận gặm đùi gà, rất nhanh mùi gà thơm phức đã làm nàng vui vẻ.

Chờ đến tận khi trời tối, Đào Nguyệt mới trở về. Tần gia lại tối om.

Đào Nguyệt có dự cảm không tốt. Nàng vội vã chạy vào, hô to: “Tần Trạch, Tần Lương?”

Một hồi lâu, Tần Lương trong nhà mới bật đèn, cha con hai người buồn ngủ mơ màng đi ra: “Đào Nguyệt ngươi làm gì.”

Đào Nguyệt không dám tin tưởng trừng hắn: “Lời này hẳn là ta hỏi.”

“Trong mắt các ngươi còn có ta hay không!”

Tần Trạch mặc kệ nàng: “Ngươi đi đến tối mới trở về thì sao?”

Đào Nguyệt hơi hoảng loạn, nhưng rất nhanh đã đúng lý hợp tình nói: “Ta là bị chọc tức.”

Tần Trạch: “Ai chọc tức ngươi.”

Đào Nguyệt phẫn nộ: “Ngươi và Tần Lương.”

Tần Trạch: “Tức như thế nào?”

“Ta…” Đào Nguyệt nhất thời nghẹn lời. Nàng dậm chân: “Ngươi còn làm ta bực mình.”

Nàng lập tức vọt vào nhà chính, chốt cửa lại.

Tần Trạch nói với Tần Lương phía sau: “Không có việc gì đâu, trở về ngủ đi.”

Tần Lương cảm thấy kỳ quái, lại không nghĩ ra quái chỗ nào.

Đào Nguyệt đợi ở nhà chính một lát, không có động tĩnh. Nàng đợi thêm một lát.

Sau nửa canh giờ nàng đi ra, bên ngoài lại tối đen như mực.

Đào Nguyệt: A a a a…

Đào Nguyệt bị tức chết, tự nhiên ngủ không ngon, ngày hôm sau nàng bị tiếng đập cửa đánh thức.

“Nương, ăn cơm.” Tần Lương ở bên ngoài gọi.

Đào Nguyệt cả giận nói: “Không ăn.”

Tần Lương còn muốn gọi, một giọng nói khác truyền đến: “Vậy chúng con ăn đây.”

Sau đó là tiếng bước chân đi xa.

Đào Nguyệt: ???

Mười lăm phút sau, Đào Nguyệt trong bụng trống trơn bước ra, nhà chính không có ai, trên bàn cũng không có đồ ăn.

Đào Nguyệt xông vào phòng bếp, bên trong là mùi thuốc nồng nặc.

“Tần Lương, ngươi làm gì vậy?”

Tần Trạch nói trước: “A Lương đang sắc thuốc cho ta, làm sao vậy.”

Lông mày Đào Nguyệt nhíu chặt.

Tần Trạch lại nói: “Ngày hôm qua ta vào trong thành xem bệnh, tiêu hết hai lượng bạc.”

Con ngươi của Đào Nguyệt run lên, giọng the thé nói: “Hai lượng bạc?!!”

“Ngươi cái đồ phá của này!” Nàng vừa muốn mắng chửi người, đột nhiên không kịp đề phòng đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Tần Trạch.

Tần Trạch nói: “Ta bị bệnh, xem bệnh mua thuốc thì làm sao?”

Đào Nguyệt một hơi dồn trong cổ họng, suýt nữa sặc chết nàng.

Còn làm sao nữa, kia chính là hai lượng bạc đó, hai lượng bạc!!

Đã bệnh đến như vậy, sao lại không chết luôn đi.

Hai lượng bạc thăm khám, ngươi xứng sao?

Tần Trạch giống như không nhìn thấy sắc mặt nàng, lại nói: “Đại phu nói ta không được làm việc nặng, cho nên ta đã cho thê đất ở trong nhà.”

“Về sau ta sẽ nhàn rỗi, mỗi ngày đều ở nhà với các ngươi.”

Thân hình Đào Nguyệt lung lay.

Tần Trạch còn ngại không đủ, tiếp tục nói: “Đúng rồi, ta không thể cúi người, nên về sau việc giặt giũ nấu cơm trong nhà, đều dựa vào ngươi vậy.”

Đào Nguyệt một hơi không lên được, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

“Nương, mẹ” Tần Lương chạy tới đỡ nàng, nhịn không được trách Tần Trạch: “Cha sao lại như vậy?”

Tần Trạch khó hiểu: “Ta làm sao?”

Tần Lương: “Cha…”

Tần Trạch: “Ta không phải vẫn luôn hòa hợp nói chuyện sao.”

Tần Lương chịu không nổi, rống hắn: “Nương con té xỉu rồi.”

Tần Trạch chậm rì rì đi tới, giả vờ giả vịt đỡ lấy một bên nhưng không dùng sức. Thân thể hiện tại này của hắn chỉ cần dùng một chút lực, thì người đau sẽ chính là hắn.

Vì nữ nhân Đào Nguyệt này, không đáng.

Tần Lương tức giận: “Ngươi cái đồ phế vật này chưa ăn cơm à.

“Nương, mẹ.”

Tần Trạch chậm rãi buông tay ra, xoay người xấp một cái khăn ướt nhẹp, rồi đặt trên mặt Đào Nguyệt.

Tần Lương sửng sốt: “Ngươi làm gì vậy!”

Nhưng mà không bao lâu, Đào Nguyệt có phản ứng, Tần Lương nhanh chóng lấy khăn ra: “Nương, Nương, người tỉnh rồi.”

Đào Nguyệt chờ một hồi lâu mới tỉnh hẳn, nhìn vẻ mặt lo lắng của Tần Lương, lại nhìn sang Tần Trạch.

Phòng bếp chật chội, mùi thuốc không thể bay đi cứ luẩn quẩn trước mũi.

Đào Nguyệt oa một tiếng khóc lê : “Số của ta sao lại khổ như vậy.”

“Tại sao ta phải sống những ngày thế này.”

Tần Trạch khàn giọng nói: “Đào Nguyệt, ta thực sự xin lỗi ngươi, lát nữa ta sẽ đi báo quan giúp ngươi tìm người nhà.”

Tiếng khóc của Đào Nguyệt ngay lập tức ngừng lại.

Tần Trạch nói với Tần Lương: “Nương của ngươi đã từng nói qua, nàng là thiên kim gia đình phú quý, chỉ là gặp nạn.”

“Hiện tại sức khỏe của ta không tốt, ta muốn báo quan, nhờ quan phủ tìm được người nhà của nương ngươi, về sau chúng ta sẽ không thiếu tiền tiêu.” Trong lòng Tần Lương rung động, đôi mắt sáng quắc nhìn Đào Nguyệt: “Nương, thì ra nhà ngoại con là người có tiền sao.”

“Nương, chúng ta báo quan đi, đợi khi tìm được nhà ngoại con, về sau chúng ta sẽ được sống ở nhà lớn, thoải mái ăn thịt.”

Ngực Đào Nguyệt đập mạnh, bén nhọn quát: “Không được!”

“Nhà mẹ đẻ của ta không còn ai, ta lại gặp nạn…” Đào Nguyệt lại khóc: “Số của ta quá khổ…”

Nàng còn muốn nói ra Tần Trạch và Tần Lương đối xử với nàng không tốt như thế nào, Tần Trạch đã cắt ngang: “Lỡ như còn thì sao.”

“Đào Nguyệt, chúng ta hiện tại đã như vậy, dù sao báo quan, cũng là quan phủ điều tra, vạn nhất anh em nhà mẹ đẻ của ngươi còn sống, đến lúc đó chúng ta cùng đến nhờ cậy thì không phải khổ thế này nữa.”

Đào Nguyệt trợn trắng mắt, lại tức đến hôn mê.

Tần Trạch nói: “Nương của ngươi vậy mà lại kích động đến té xỉu.”

Tần Lương cũng cực kỳ kích động, lần này nó tự mình đem tấm khăn đã xấp nước đặt trên đầu nương của nó.

Đào Nguyệt vẫn không tỉnh.

Tần Trạch từ từ nói: “Bấm huyệt nhân trung của nàng.”

Tần Lương ấn xuống, Đào Nguyệt vẫn không tỉnh.

Tần Trạch nói: “Dùng sức.”

Tần Lương hơi do dự, nhưng nhìn thoáng qua nương nó, cuối cùng khẽ cắn môi, dùng sức bóp một cái, Đào Nguyệt gào khóc bật dậy.

Liên tục bị gây khó dễ, đặc biệt Tần Trạch và Tần Lương còn muốn báo quan tìm người thân, Đào Nguyệt lo sợ, cũng không làm quá lên nữa.

Nàng ăn bữa sáng, cân nhắc thế nào mới thuyết phục được Tần Trạch và Tần Lương, Tần Trạch đã nói trước: “Đào Nguyệt, chút nữa ngươi giặt đống quần áo kia đi, đặt trong nhà mấy ngày rồi.”

“Dựa vào cái gì!” Đào Nguyệt bất mãn.

Tần Trạch nhượng bộ: “Được rồi, ta nghĩ cách khác.”

Đào Nguyệt rốt cuộc cũng cảm thấy dễ chịu.

Nhưng mà đến buổi chiều, lúc Đào Nguyệt đi dạo ở trong thôn thì có người hỏi nàng: “Đào Nguyệt, nhà mẹ đẻ của ngươi vậy mà lại giàu có như thế ạ.”

Mí mắt Đào Nguyệt nhảy lên.

Vài người vừa đi vừa nói chuyện: “Tần Trạch đã nói thế, khẳng định là không sai.”

“Đúng đấy, hôm nay Tần Trạch còn tiêu tiền thuê ta giặt quần áo, hắn nói hắn muốn đi tìm nhà mẹ đẻ của thê tử.”

“Thân thể kia của Tần Trạch thật sự là không ổn, may mắn bây giờ có thể chuyển biến tốt rồi.”

Đào Nguyệt:…

Đào Nguyệt hùng hổ chạy về nhà, Tần Trạch đang ở nhà chính chơi đùa với Tần Lương.

Đào Nguyệt quát: “Tần Trạch, có phải ngươi đi ra ngoài nói bậy hay không.”

Tần Trạch khó hiểu: “Cái gì cơ.”

Đào Nguyệt xấu hổ: “Chính là, chính là chuyện ngươi nói muốn tìm nhà mẹ đẻ của ta đó.”

Tần Trạch phản ứng lại: “Đúng vậy.”

“Hôm nay ta thuê Ninh tẩu tử giặt quần áo, nàng nói nhà chúng ta cũng không dễ dàng, không chịu lấy tiền, ta liền nói nhà mẹ đẻ Đào Nguyệt có tiền, ngày lành của chúng ta ở phía sau rồi, sau đó Ninh tẩu tử mới đồng ý nhận lấy sáu văn tiền ta đưa.”

“Sáu văn tiền!” Đào Nguyệt giận đến điên lên: “Cái đồ nghèo kiệt xác như ngươi giả vờ làm con nhà giàu làm gì.”

Tần Trạch đen mặt: “Ngươi nói cái gì.”

Dáng người Tần Trạch đứng ở đằng kia, sau khi đen mặt, khí thế hoàn toàn bùng nổ, Đào Nguyệt theo bản năng hoảng sợ.

Nàng cắn môi, xoay người trở về nhà chính, khóa cửa lại.

Chương kế tiếp