Nhật Ký Chăm Bé Phản Diện Của Đại Lão

Chương 77: Sau khi bị đánh tráo thiếu gia thật bị dạy hư
Tần Lương hoảng sợ: “Này, ngươi định làm gì?”

Hắn có hơi luống cuống, định bỏ chạy nhưng chân dường như bị đang cắm rễ xuống đất. Tần Lương nhìn xung quanh một hồi, sau đó liền tiến về phía trước vài bước, lúng túng lau nước mắt cho Tần Trạch, nhẹ nhàng nói: “Cha, có vẻ như ngươi thực sự rất đau.”

Một người đàn ông cao lớn như vậy mà lại đang khóc sao?

Tần Trạch nghẹn ngào không nói lên lời.

Tần Lương cảm thấy hôm nay cha mình có hơi đáng thương, định bảo Tần Trạch nấu cơm nhưng thấy cha hắn lại thành ra như vậy nên Tần Lương nhất thời không nói lên lời.

Trong khi Tần Lương đang mải suy nghĩ về vấn đề đó thì chợt thấy tay mình đang bị nắm lấy.

“A Lương.” Âm thanh từ giọng nói của một người đàn ông nhẹ nhàng phát ra. Ánh mắt lại cực kỳ dịu dàng.

Dường như đó là đôi mắt biết truyền tải cảm xúc, Tần Lương đột nhiên nhìn cha mình, phản chiếu với hình ảnh của bản thân là một người đang hoảng sợ.

“Ngươi đi nghỉ ngơi trước đi, để ta nấu cơm cho.”

Tần Lương hoang mang chạy đi, tai hơi đỏ ửng. Hắn chạy vào bếp và xoa vào mặt mình liên tục.

Cha hắn thật kỳ lạ.

“Nhưng so với trước đây thì đã tốt hơn một chút rồi.” Tần Lương nói thầm.

Tần Lương đang định đi nấu cơm thì đột nhiên phát hiện tủ đã bị khóa, hắn loay hoay một hồi không biết làm gì đành phải quay lại tìm Tần Trạch.

“Cha, ngăn tủ…”

Tần Trạch hiên ngang đứng dậy, nhìn cũng biết tâm trạng hắn đang không được tốt.

Tần Trạch vẫy tay, Tần Lương do dự bước đến, Tần Trạch xoa xoa đầu hắn: “Có thể cho cha dựa nhờ một chút được không?”

Tần Lương không nói gì, lặng lẽ đi về phía Tần Trạch.

Bọn họ cùng nhau đi vào bếp, Tần Trạch lấy đá mài dao trực tiếp đập nát ổ khóa.

Tần lương sợ hãi: “Cha, nương sẽ nổi giận nếu ổ khóa bị hư đấy.”

Tần chọn: “Không sao, mọi chuyện đều có ba lo.”

“A Lương, con biết nhóm lửa không?” Hắn lại hỏi.

Tần lương hừ nhẹ một tiếng: “Đương nhiên là biết.” Nếu như có ngày hắn ra ngoài trộm đồ ăn, nhất định hắn sẽ phóng hỏa.

Tần Lương nhanh chóng nhóm lửa, Tần Trạch lấy thức ăn từ trong tủ, vo gạo để nấu cháo đặc, sau đó thì mang thịt đi rửa sạch.

Tần Lương liếc mắt nhìn một cái liền chảy nước miếng.

“Cha, buổi tối ăn thịt đi.”

Tần Trạch cười nhẹ: “Ăn chứ, ngươi muốn ăn thế nào?”

“Như thế nào cũng được.” Đôi mắt Tần Lương nhìn chăm chú không lúc nào rời khỏi miếng thịt to lớn như vậy.

Tần Trạch nghĩ ngợi một lúc, quyết định một nửa làm rau trộn thịt, một nửa thì hâm lại.

Trong lúc cắt thịt, Tần Lương vẫn luôn ngoái cổ dõi theo, Tần Trạch bỗng kêu hắn qua gần.

Tần Lương còn tưởng mình sẽ bị sai đi làm việc khác, kết quả là vừa lại gần thì một miếng thịt luộc chấm nước tươ g đã được đưa vào miệng hắn.

Tần Lương lập tức ăn luôn, mùi vị thật thơm ngon.

Tần Lương nhai một hồi lâu xong mới nuốt xuống, đôi mắt lấp lánh đang dõi theo. Sau đó hắn đưa mắt nhìn lên, hắn thấy cha hắn đang mỉm cười với hắn.

Tần Trạch: “Vị nó ngon không?”

Tần Lương dịch khai ánh mắt: “Không có vấn đề gì.”

Tần Trạch: “Há miệng.”

Tần Lương theo bản năng làm theo, sau đó trong miệng lại được nhét vào một miếng thịt.

Tần Trạch lại cúi đầu tiếp tục thái thịt, “Con tuổi này rồi còn tham ăn, thích ăn thì mua đi.”

Tần Lương hốt hoảng: Sao cảm thấy có chút không chân thật vậy.

Nương luôn nói trong nhà nghèo, bảo hắn không được mua cái này, không được mua cái nọ.

Ba mươi phút sau, bữa ăn đã chuẩn bị xong, Tần Lương phát hiện không những có hai món thịt, cha hắn đã làm thêm hai quả trứng luộc từ khi nào.

Tần Trạch lấy đôi đũa gắp vào bát Tần Lương hai miếng thịt: “Ăn nhiều một chút.”

Rốt cuộc thì Tần Lương cảm thấy có điều gì đó không đúng, yếu ớt nói: “Cha, có phải người quên nương rồi không?”

“Cha không quên, nhanh ăn đi.” Tần Trạch suy nghĩ một chút rồi lại nói: “Có phải con chê tay nghề của cha không tốt không?”

“Thật sự không có.” Tần Lương nghĩ thầm cha hắn thực sự là một đầu bếp giỏi.

Tần lương ăn thịt, lại đi bóc vỏ trứng gà, cắn một nửa, đắc ý mà rung chân. Thật sự giống như tên lưu manh.

Tần Trạch không cản. Hiện tại không phải lúc thích hợp để mở miệng.

Tần Trạch không mấy hứng thú, hơn một nửa thời thời gian dành để gắp thức ăn cho Tần Lương. Tối đó, Tần Lương được ăn thịt đến no nê, vô cùng vui vẻ.

Sau khi ăn xong Tần Lương ra quá mức, giả vờ dọn dẹp ai ngờ Tần Trạch liền đồng ý.

Tần Lương mở to mắt ngạc nhiên, quả thật hắn cũng chỉ là nói suông vậy thôi.

Tuy nhiên khi đối mặt với ánh mắt của cha, Tần Lương cắn răng dọn dẹp theo như những gì mình đã nói.

Nhưng mà…

“Choang” một tiếng, một cái bát đã bị vỡ tan tành.

Tần Lương hơi khó hiểu, nếu như nương hắn ở bên cạnh thì đã mắng ngay lập tức. Hắn vội vã định dọn dẹp, kết quả là bị mảnh vỡ nhỏ cắt trúng vào tay, trong nháy mắt, Tần Lương bỗng nhiên hắn cảm thấy vô cùng hoảng sợ, tưởng như máu chảy thì sẽ có chuyện chẳng lành.

Toàn thân hắn đang bị loại cảm giác hoảng sợ này bao trùm, đã quên mất cơn đau của mình.

“Con.” Tần Trạch không biết đã lại gần từ khi nào, ôm đứa con nhỏ bé vào lòng, sau đó dùng nước sôi để nguội rửa vết thương, động tác cực kỳ tinh tế.

Tần Lương sụt sùi nói: “Cha, bát bị vỡ mất rồi.”

Tần Trạch thuận miệng nói: “Không may nên bị vỡ mất thôi mà.”

“Hả?” Tần Lương ngây người, có thể nói được như vậy sao.

Tần Lương bị thương ở tay nên quyết định thu dọn từ phía sau.

Mùa hè nắng nóng, nước để tắm không cần phải quá ấm, Tần Trạch nói bản thân bị đau lưng, nhờ Tần Lương chà lưng giúp hắn.

Tần Lương lẩm bẩm: “Tay con còn đang bị đau.”

Hắn do dự một hồi cuối cùng vẫn quyết định bước tới. Khi nhấc ngón tay bị đau lên xoa thì bất ngờ phát hiện ra.

“Cha, vết thương sau lưng của người…”

Tần Lương nhìn thế nào cũng thấy giống vết thương do dao tạo nên. Nhưng cha hắn lại là một người làm nông.

“Vết thương sao?” Tần Trạch chậm rãi nói: “Cha không phải là người trong kinh thành, mà là người phương Bắc”

Tần Trạch kể cho Tần Lương về quá khứ của hắn và việc đến được Kinh thành khó đến nhường nào, Tần Trạch không tự thôi miên bản thân mà chỉ kể bằng giọng bình thường, giống như người ngoài cuộc đang kể chuyện.

Nhưng Tần Lương nhìn vết thương sau lưng của cha hắn, không thể thuyết phục bản thân là cha đang kể chuyện.

“A Lương, con biết không.” Tần Trạch: “Cha đã đi tới giới hạn của sự sống cái chết mới phát hiện ra mình đã sai mất rồi.”

Tần Lương: ?? Ủa ủa!

Tần Lương nghiêm túc: “Cha sai ở đâu chứ? Có phải cha cảm thấy không tốt cho con không?”

Tần chọn gật đầu: “Đúng vậy, cha cảm thấy đối với con là không tốt.”

Tần Lương trợn mắt lập tức nói: “Là cha cho con tiền, người ta cũng cho ta tiền, điều này đã là tốt với con rồi.”

“Đứa bé ngốc.” Tần Trạch cười mắng một tiếng.

Tần Lương quay mặt đi, bĩu môi. Chê, giận dỗi.

Hai cha con tắm rửa sạch sẽ, Tần Trạch không đi vào phòng chính, ngược lại là đi tới phòng của con trai.

Nói thật, phòng của Tần Lương thật bừa bộn. Mùa đã nóng mà trong phòng còn hôi nữa..

Tần Trạch cảm thấy bất ngờ: “Con không cảm thấy điều gì sao?”

Tần Trạch đỏ bừng cả mặt lên kêu to: “Vậy con đi quét sạch cho ta!”

Sau đó Tần Trạch thật sự cho hắn đi dọn dẹp sạch sẽ căn phòng, tất cả quần áo bẩn đều mang ra ngoài đi giặt, những thứ đồ linh tinh cũng quăng hết ra ngoài.

Tần Lương chớp chớp đôi mắt: “Đó đều là bảo bối của con, cha đừng động vào.”

Tần Trạch dừng hành động lại, một lần nữa rửa sạch tay nằm lên giường để cho Tần Lương bôi thuốc vào lưng.

Lúc này đây, Tần Trạch không dùng chai thuốc chữa bệnh có tác dụng nhẹ kia nữa. Chỉ là hệ thống giúp cơ thể này giảm bớt một chút nỗi đau, Tần Trạch vẫn đang chịu đựng căn bệnh của chủ cơ thể trước đây.

“Cha, người thật phiền phức.” Tần Lương bất đắc dĩ bôi thuốc cho cha. Lúc này, cha hắn liền ngáp một cái

Kỳ lạ, Tần Lương còn tưởng hắn ngủ vào ban ngày. Tại sao lại buồn ngủ lúc này? Chắc tối nay hắn sẽ có rất nhiều việc.

Tần Trạch nhắm hờ mắt, trong lòng đang nghĩ điều gì đó. Hắn không biết cái thế giới nhỏ bé này tại sao lại tấn công hắn và cuối cùng còn kéo hắn trở lại.

Nhưng một lần nữa, Tần Trạch thực sự quý trọng nó.

Tần Lương thì có thể từ từ dạy bảo, nhưng Đào Nguyệt là mối lo lớn.

Đào nguyệt một phần có ảnh hưởng đến A Lương, một phần là mẫu thân ruột thịt của Tòng Ngọc. Nếu bây giờ phơi bày tất cả sự thật thì hai đứa nhỏ sẽ trở về đúng vị trí của chúng.

Như vậy tình hình càng rối loạn hơn mà con đường sự nghiệp của Tòng Ngọc sẽ bị vụt tắt.

Về phần A Lương, thành thật mà nói với cái tính khí thẳng thắn này của hắn mà quay trở về, Ôn gia nhất định sẽ thấy xấu hổ vì hắn và khẳng định nếu mọi chuyện hoàn toàn trông chờ vào hắn, tiền bạc và quyền lực đều không phải là thứ ép buộc thì cuối cùng chỉ khiến A Lương trở thành một kẻ vô dụng.

Tần Trạch trong lòng suy tư nhiều điều, sau đó nghe được tiếng ngáy rất nhỏ, quay sang thì không biết Tần Lương đã ngủ từ khi nào rồi.

Tần Trạch bất đắc dĩ đem đứa bé nhỏ lại gần, đặt nó lên gối và hắn cũng đi ngủ.

Thời điểm Đào Nguyệt về nhà thì phát hiện trong nhà đã tối om, nàng liền hét lên: “Tần Trạch, Tần Lương.”

“Tần Trạch, Tần Lương ——”

Hai cha con bị đánh thức, Tần Lương có hơi hoảng sợ, Tần Trạch chậm rãi mặc quần áo, cùng Tần lương đi ra ngoài.

Đào nguyệt giọng the thé nói: “Hai cha con các ngươi dám đi ngủ trước sao?!”

“Các ngươi không đợi ta, tự trước ngủ, các ngươi còn lương tâm không hẻ.”

Một chiếc mũ trực tiếp bị đẩy qua.

Tần Lương vừa chạy lại muốn giải thích thì bị Tần Trạch kéo đi tới gian nhà chính.

Trong phòng chỉ có một chiếc đèn, Đào Nguyệt ném gói thuốc thật mạnh lên bàn rồi chống nạnh quát: “Vì ngươi ta đã phải chạy cả ngày dưới trời nắng to.”

“Tần Trạch, Đào Nguyệt ta đối xử với ngươi không tốt hay sao.”

“Còn có ngươi.” Đào nguyệt chỉ vào Tần Lương: “Ngươi là đứa mù.”

“Đào Nguyệt!” Tần Trạch nói to để ngắt lời nàng.

Đào Nguyệt có chút sợ hãi, khí thế có phần giảm đi.

Nàng cảm thấy mất mặt nên nàng ngồi ở trên ghế, hừ lạnh một tiếng.

Tần Lương lén nhìn nàng, vẻ mặt đau khổ, anh ngoan ngoãn nghe lời nương thì ích gì?

Thấy vậy Tần Trạch liền đem gói thuốc mở ra, lần lượt nói ra tên của từng loại thuốc: “Đây đều là những loại thuốc thông thường, bên cạnh có chỗ bán, cần gì phải lên tận kinh thành để mua?”

Vẻ mặt Đào Nguyệt khó hiểu, nàng lập tức nhảy dựng lên: “Tần Trạch, ngươi có ý gì hả?!”

Tần Trạch lạnh lùng nhìn nàng: “Đào Nguyệt, thời gian ta bị thương nàng đang ở đâu?”

“Trong nhà lúc ấy chỉ có A Lương.”

Tần Lương suýt chút nữa bị sặc nước miếng, thật ra hắn cũng mới trở về không lâu, thật trùng hợp.

Trong mắt Tần Trạch tràn đầy thất vọng: “Đào Nguyệt, nàng luôn nói phụ nữ sẽ chăm sóc đàn ông khi bị thương. Nhưng ta cũng là người, sẽ sinh bệnh, có thể mất máu mà chết. Ta bị thương nằm ở trên giường, lúc ấy nàng ở đâu?”

Đào Nguyệt ấp úng: “A Trạch, ngươi đừng như vậy, ta… Ta…”

Nàng nhìn đến thuốc trên bàn, vội nói: “Ta đi mua thuốc cho ngươi.”

Tần Trạch không nói lời nào.

Tuy hắn không nói lời nào, nhưng những lời lớn tiếng chỉ trích vừa nãy vẫn làm Đào Nguyệt thấy hoảng sợ.

“Trong nồi còn có cháo, ngươi có thể ăn.” Tần Trạch đứng dậy mang theo Tần lương rời đi.

Đào Nguyệt lập tức nói: “A Lương!”

Tần Lương dừng lại.

Đào Nguyệt cố nén nước mắt, nói: “Con không cần nương nữa sao?”

Tần Lương lập tức đẩy Tần Trạch, chạy về phía Đào Nguyệt.

Tần Trạch cảm thấy hơi đau đầu, hắn không vội rời đi, quay trở lại ghế ngồi.

Đào Nguyệt: …

Đào Nguyệt thầm ghét Tần Trạch lại có mắt ở đây lúc này, bởi vậy mà Đào Nguyệt không thể nói quá nhiều.

Cuối cùng Đào Nguyệt đã tự mình vào bếp lấy cháo, tự nhiên thấy được ngăn tủ trên bị hỏng mất khóa rồi.

“Tần Lương!! Đồ khốn, cái này là do ngươi làm phải không!”

Đào Nguyệt cầm cái khóa hỏng đùng đùng nổi giận, lập tức chạy tới gian nhà chính chất vấn, Tần Lương hoảng sợ, vừa định giải thích thì Tần Trạch đứng lên chắn ở phía trước: “Đào Nguyệt, A Lương là con của ta.”

“Hắn là con, còn ta là cái gì!”

Đào nguyệt sững lại, nàng cảm thấy có gì đó không đúng, Tần Trạch hôm nay thế nào lại phản bác lại nàng.

Đào Nguyệt nén tức giận , cầm cái khoá bị hỏng nói: “Ngươi giải thích chuyện này cho ta.”

“Có gì để giải thích đâu.” Tần Trạch từ tốn nói: “Đồ vật không cần thiết trong nhà thì nên bỏ đi thôi.”

Không đợi Đào Nguyệt kịp phản bác, Tần Trạch lại nói: “Về sau trong nhà, các ngăn tủ không cần phải khóa lại nữa.”

Đào Nguyệt choáng váng vì tức giận. Nhưng nàng lại không biết phản bác lại thế nào, càng giận.

“Ta không ăn!” Nàng oán hận quay người, trở về gian nhà chính, còn khóa cửa lại.

Tần Lương từ phía sau chọc chọc vào lưng cha: “Cha, người có muốn đi dỗ nương không?”

Tần Trạch cảm thấy khó hiểu: “Ta làm gì sai mà phải xin lỗi?”

“Nhưng… Nhưng mà” Tần Lương bối rối: “Nương tức giận rồi.”

Tần Trạch: “Không đi, có thể do thời tiết quá nóng thôi.”

“Nếu không con tưởng ngăn tủ trong bếp tiếp tục bị khóa lại sao?”

Tần Lương yên lặng không nói lời nào.

Tần Trạch xem cũng không thèm liếc mắt nhìn đống thuốc ấy một cái, mang theo A Lương đi vào phòng của A Lương để đi ngủ.

Đào Nguyệt tức tối trong cả một đêm, trời gần sáng mới ngủ được. Chờ nàng tỉnh dậy, trong nhà đã không còn ai, ngược lại là trong phòng còn có một đống quần áo bẩn thu hút ánh nhìn nàng.

Sắc mặt Đào Nguyệt nhăn nhó.

Sáng sớm, Tần Trạch liền mang theo Tần Lương đi vào thành phố, đứa bé nhỏ đảo mắt nhìn quanh không ngừng, dường như đôi mắt không đủ để nhìn hết được.

Mùi hương của các loại đồ ăn truyền tới, A Lương nhìn chằm chằm vào bánh bao thịt mà đi không nổi.

Bỗng nhiên một con bàn tay to đặt lên vai hắn: “Muốn ăn sao?”

Tần Lương ra sức gật đầu.

Tần Trạch nói với ông chủ: “Sáu cái bánh bao thịt. Chia làm hai túi giấy thấm dầu.”

Ông chủ cười như nở hoa: “Được thôi.”

Tần Lương còn bị “sáu cái bánh bao” làm cho hoảng hốt, sau đó hắn được nhét chô một cái túi giấy thấm dầu vào trong lòng, bên trong có ba cái bánh bao thịt, trắng trắng, to và mềm mềm còn đang tỏa hơi nóng.

“Ăn đi.” Tần Trạch nói xong, tự mình cầm một cái bánh bao thịt lên ăn.

Tần Lương nuốt nuốt nước miếng, liền lập tức cầm lấy bánh bao ăn, bánh bao có vỏ rất mềm, nhân bên trong còn có nước tương ăn rất ngon.

Tần Lương ăn xong ba cái bánh bao thịt, cũng không biết hắn đã ăn như thế nào, nửa mặt Tần Lương dính đầy vỏ bánh, thịt băm và hành, ăn xong còn liếm ngón tay. Tần Lương cảm thấy đó là điều bình thường, chỉ liếm liếm, Tần Lương phát hiện cha đang nhìn hắn chằm chằm.

Tần Lương đột nhiên cảm thấy liếm ngón tay không ngon nữa. Dưới ánh mắt của Tần Trạch, Tần lương chậm rãi buông tay.

Tần Trạch hỏi: “Con ăn chưa thấy no sao?”

Tần Lương kỳ thật đã ăn khá no rồi nhưng đây chính là cảm giác thèm.

Tần Trạch thấy hắn không nói lời nào, hắn gật đầu: “Ta hiểu rồi.”

Tần Lương há hốc miệng, hắn chưa nói gì mà sao cha hắn biết cái gì vậy?

Tần Lương đã nhanh chóng hiểu ra, bởi vì bọn họ đã vừa ngồi xuống một quầy bán hoành thánh.

Tần Trạch gọi hai bát hoành thánh.

Tần Lương mím môi, vẫn là không nhịn được, hỏi: “Cha, nương đâu rồi?”

Tần Trạch có chút khó hiểu với hắn: "Nương ngươi ở nhà còn thiếu đồ ăn sao?”

Tần Lương: Được, có lý đấy.

Hương thơm ngào ngạt của hoành thánh nóng hổi đang được bưng tới, Tần Lương háo hức bắt đầu ăn, vừa ăn vừa gác một chân lên chiếc ghế đẩu. Đầu dường như đang vùi vào trong bát,trông khá giống một con heo đang ăn.

Tần Trạch siết chặt chiếc đũa, yên lặng ăn hoành thánh, hắn cố ăn thật chậm. Vậy nên khi Tần Lương đã ăn đến mức bụng to ra và nấc lên một cái, liền phát hiện cha hắn đang ăn một cách rất từ tốn.

Lại nhìn trước mặt hắn, đũa ở một bên, chén ở một bên, mặt bàn còn dính không ít nước canh bị bắt ra.

Nhưng đột nhiên Tần Lương phát hiện có người đang nhìn hắn, Tần Lương lập tức quát: “Nhìn cái gì mà nhìn! Đồ lưu manh.”

Đối phương vốn đã ghét tính cách Tần Lương, nghe vậy liền nổi giận: “Tiểu tử thối ngươi muốn ăn đánh sao!”

Đối phương giơ bàn tay xông tới, Tần Trạch ném đũa ra, lúc này đối phương mới phát hiện Tần Trạch đang ở đó.

Tần Trạch nhẹ nhàng nói: “Huynh đệ, thật xin lỗi.”

Tần Trạch nhìn về phía Tần Lương: “A Lương, mau xin lỗi đi.”

Tần Lương quả thật có chút sợ, nhưng vẫn bướng bỉnh nói: “Ta không xin lỗi.”

Tần Trạch sắc mặt trầm xuống: “Là con không được mắng chửi người lạ, mau xin lỗi họ đi.”

Tần Lương cứng họng, nhấc chân lên định chạy đi. Lại bị Tần Trạch đã nắm lấy hắn bằng một tay.

Tần Trạch xách theo đứa bé nhỏ đi qua, đối phương nhìn đến Tần Trạch to con, có chút sợ sệt: “Ngươi muốn làm gì.”

Tần Trạch nói: “Huynh đệ, xin lỗi. Hoành thánh của ngươi coi như ta mời, coi như thay lời xin lỗi.”

Sắc mặt đối phương dịu đi, lại nhìn thoáng qua Tần Lương đang ở trong tay Tần Trạch giãy giụa, khuyên nhủ: “Đại ca, đừng chiều con quá.”

Tần Trạch: “Ta biết.”

Tần Trạch cuối cùng đã thanh toán ba hoành thánh, Tần Lương cảm thấy không vui: “Cha người thật tiền nhiều.”

Tần Trạch: “Không nhiều lắm.”

Hắn cúi đầu cùng đối diện với đứa con: “Ta vốn tưởng con đã lớn, trong tay cũng nên có chút tiền. Ta định một ngày cho ngươi năm văn, nhưng vì hôm nay con mắng chửi người ta, cha phải bồi thường họ tám văn. Cho nên hôm nay con không có tiền, ngày mai cũng chỉ có thể cho con hai văn.”

Tần Lương nghe như sét đánh giữa trời quang, lập tức tinh thần tỉnh táo lại, sao đó kêu la: “Cha, cha không cần như vậy đâu.”

“Là tên lưu manh kia gây sự trước mà.”

Tần Trạch: “Lại mắng chửi người khác.”

Tần Lương lập tức che miệng lại. Một lát sau lại nói: “Ai bảo người đàn ông kia nhìn con.”

Tần Trạch biết rõ nhưng vẫn cố hỏi: “Tại sao lại nhìn con vậy, có phải con không mặc quần áo đâu.”

“Con…” Tần Lương cảm thấy có người nhìn mình, nhưng lại không thể biết chính xác là ai, chỉ là cảm thấy người đàn ông kia nhìn hắn với ánh mắt ghét bỏ mà thôi. Ánh mắt ấy làm hắn thấy không thoải mái.

Tần Trạch không nói lời nào, đi thẳng tới một phòng khám bệnh, nhân lúc Tần Lương phân tâm, Tần Trạch thản nhiên nói: “Lần sau ăn cơm, đừng gác chân lên ghế nữa.”

Tần Lương: “A?”

Tần Trạch đã đi xếp hàng để chờ đến lượt khám.

Chương kế tiếp