Nhật Ký Chăm Bé Phản Diện Của Đại Lão

Chương 80: Sau khi bị đánh tráo thiếu gia thật bị dạy hư
Đào Nguyệt không rời kinh thành bởi vì không có cái gọi là nhà mẹ đẻ đó. Nàng cầm tiền rồi thản nhiên rời đi.

Tần Trạch đã nhờ người theo dõi nàng, mà người đó là Cẩu Thặng

Cẩu Thặng rất vui mừng, bây giờ mỗi ngày hắn đã có thu nhập cố định, hắn sẽ không đói bụng nữa, hắn chỉ cần để mắt đến một người mà thôi.

Tiểu tử này rất thông minh, đi tới địa bàn của người khác đều biết đạo tiên hiếu kính cho nên không xảy ra vấn đề gì.

Bảo vật mà Đào Nguyệt tìm thấy đương nhiên là do Tần Trạch đặt ở đó trước, dó tài sản mà Tần Trạch mang đến thế giới trước đó.

Còn ở phía Tần gia, Tần Trạch đang dạy dỗ Tần Lương, hắn quá hiểu tâm lý hiện tại của Tần Lương cho nên hắn chọn kê thuốc đúng bệnh.

"Mẫu thân con đã tìm được người thân rồi, nhà giàu như vậy, nhất định sẽ rất quy tắc, con muốn làm khó mẫu thâm con sao?"

Tần Lương yên lặng đặt chân xuống ghế, chỉnh lại quần áo.

“Buổi chiều chúng ta đến Trì gia đi.” Tần Trạch nói.

Tần Lương không nói gì.

Tần Trạch yên lặng lấy ra một thảm cỏ bện, hai mắt Tần Lương sáng lên, "Cái này làm thế nào vậy?"

Tần Trạch: "Con dạy ta viết, ta dạy con bện."

Tần Lương trợn tròn mắt, sau đó đồng ý.

Tần Lương không quen thân với Trì gia, nhưng khi gặp Trì Tố, hắn cảm thấy thân thiết một cách khó hiểu.”

Trì Tố là một nữ tử rất dịu dàng, ăn nói nhẹ nhàng, nếu hắn viết chữ đúng, Trì Tố sẽ thưởng cho hắn.

Thỉnh thoảng Tần Lương nhìn lén nàng, trong lòng thầm nghĩ, nếu mẹ mình cũng giống như Trì Tố cô cô thì tốt biết mấy.

Hôm nay khi hai người tán gẫu, nói đến bện cỏ, Tần Lương khổ não nói: "Cháu cảm thấy cha cháu làm chuồn chuồn rất dễ dàng, nhưng cháu học nửa ngày cũng không làm được."

Trì Tố suy nghĩ một chút, đứng dậy đi ra sân nhặt cỏ, nhanh chóng làm một con chuồn chuồn trước mặt Tần Lương.

Tần Lương vô cùng kinh ngạc, nhưng sau khi xem một hồi, hắn cười ha ha nói: "Cô cô à, cô làm sai rồi. Chuồn chuồn có hai đôi cánh, không phải ba đôi."

Trì Tố sửng sốt, hình như ai đó đã nói điều tương tự nhưng nghĩ kỹ lại không có ai.

Tần Lương cầm con chuồn chuồn bằng cỏ về nhà, đưa cho cha xem: "Cha thấy thế nào, con chuồn chuồn con làm trông có đẹp không."

Tần Trạch nhìn thoáng qua con chuồn chuồn có ba đôi cánh, sau đó lại liếc nhìn Tần Lương, cười nói: "Rất đẹp."

“Đợi chút nữa sau khi con dạy cha viết chữ xong, lát nữa chúng ta cùng bện cỏ, sau đó đem bán.” Tần Trạch thở dài: “Chúng ta phải cầm cự đợi mẹ con trở về, đúng không?”

Nghĩ đi nghĩ lại, Tần Lương cũng thấy rất có lý.

Thế là buổi sáng, Tần Lương cùng cha đi bán cỏ bện.

Không biết vì sao, từ trước đến nay Tần Lương chưa từng bán thứ gì nhưng không hiểu sao lại quen thuộc như vậy.

Họ không có địa điểm cố định, vừa đi vừa bán.

“Chuồn chuồn đây, chuồn chuồn bện bằng cỏ đây, sáu xu một con.”

"Xem đi xem đi, chuồn chuồn rơm đẹp quá..."

Tần Lương hét rất to, một đôi nam nữ trẻ đi tới hỏi giá, Tần Trạch cố ý dừng lại, Tần Lương vội vàng nói: "Sáu văn một cái, chúng ta làm rất vất vả, hơn nữa bây giờ trời lạnh rồi, không có hoa cũng không còn chuồn chuồn nữa cho nên đặt con chuồn chuồn bằng cỏ này trong nhà cũng rất thú vị.

Đôi nam nữ trẻ bị thuyết phục, bỏ tiền ra mua một con, Tần Lương cầm lấy sáu xu bỏ vào túi đựng tiền, lẩm bẩm với cha rất tự hào.

Tần Trạch không tỏ thái độ gì cả.

Bởi vì kiếm được tiền, Tần Lương rất vui, cha hắn nói hắn đã kiếm được năm mươi lăm xu rồi.

Gần trưa, Tần Lương kêu đói nên Tần Trạch dẫn hắn đi mua bánh bao, ai mà biết trong tiệm bánh bao đó lại nuôi chó, cũng không biết vì sao, đàn chó đột nhiên nhe răng cắn Tần Lương.

Tần Lương sững sờ, thấy con chó cắn về phía mình mình, thân hình Tần Lương đột nhiên bay lên không trung, theo sau là tiếng rú của con chó.

Chủ quán bánh bao thấy con chó bị đá, đang định mắng người, Tần Trạch đã hét lên: “Ngươi sao thế, bán đồ ăn không buộc chó lại, suýt chút nữa nó đã cắn con trai của ta rồi."

"Trả lại tiền cho ta, ta không lấy nữa."

"Ai mà biết có lông chó trong bánh bao không chứ."

Những vị khách khác nghe vậy, bọn họ đều không muốn ăn bánh bao nữa yêu cầu trả lại tiền.

Chủ tiệm bánh bao mặt tái mét, nhưng chó nhà mình cắn người ta trước nên hắn phải trả lại tiền.

Khi Tần Trạch bọn họ quay người đi, họ lại nghe thấy tiếng chó sủa, hóa ra là chủ tiệm bánh bao đã nổi giận và đá con chó một cái, sau đó tìm một sợi dây thừng để trói chặt con chó lại.

Tần Trạch bế Tần Lương đi ra ngoài, phát hiện Tần Lương vẫn không có động tĩnh gì, Tần Trạch ấm áp nói: "Con sao vậy?"

Tần Lương bật khóc.

Tần Trạch giật mình: "Không phải vừa rồi con bị cắn rồi chứ?"

“Không phải.” Tần Lương sờ sờ mặt: “Con cũng không biết.”

Vừa rồi khi con chó tấn công, hắn đã được cha mình bảo vệ, đột nhiên Tần Lương cảm thấy vô cùng ấm ức và an toàn.

Hắn cảm thấy trong lòng không thoải mái, khi cha hắn gọi, Tần Lương mới nhận ra là mình đang khóc.

Tần Trạch thở dài: "Chút nữa ăn hoành thánh có được không?"

Tần Lương khịt khịt mũi: "Được."

Sau khi ăn một bát hoành thánh, Tần Lương đã hồi phục lại và đòi một xiên kẹo hồ lô.

Nhưng khi hắn đang ăn, hắn đã dùng tay lén kéo vạt áo của Tần Trạch.

Tần Trạch hỏi hắn: "Nếu con thích kẹo hồ lô như vậy, sau khi vào mùa đông, chúng ta bán kẹo hồ lô đi."

Tần Lương sửng sốt một chút, sau đó vui mừng nhảy dựng lên: "Được!!"

Buổi chiều, Tần Lương đến nhà Trì Tố để học.

Hắn đang học Tam tự kinh với Trì Tố, Trì Kính cảm thấy Tần Lương có thái độ không tốt, còn Tần Lương cảm thấy Trì Kính quá cứng nhắc, hai người không ưa gì nhau nên Tần Lương theo Trì Tố để học.

"Cô cô, những thứ này là có ý gì?"

Khi cha hắn hỏi hắn thực sự khiến Tần Lương cứng họng, cảm thấy không thể mất mặt nên Tần Lương đã đặc biệt hỏi Trì Tố.

Cuộc sống trong thôn Tiểu Thạch rất yên bình, mỗi ngày Tần Lương đều luôn luôn ở cùng Tần Trạch, không có Đào Nguyệt nói những lời xấu xa, dần dần Tần Lương đã trở nên thân thiết với Tần Trạch

Chương kế tiếp