Nhật Ký Chăm Bé Phản Diện Của Đại Lão

Chương 81: Sau khi bị đánh tráo thiếu gia thật bị dạy hư
Về phía Đào Nguyệt, Tần Trạch muốn tạm thời ổn định nàng trước, Tần Trạch muốn cho A Lương có giảm xóc đã.

Đào Nguyệt sau khi có tiền, cũng học người khác đi xem kịch, bỗng có một ngày xem được vở diễn ly miêu đổi thái tử, nàng bị cuốn theo nó rồi chạy đến Ôn phủ, nàng muốn cùng con ruột của nàng bồi dưỡng tình cảm trước, kết quả là bị Ôn phu nhân “tình cờ” gặp được.

Chỉ là lần này sự tình cũng không ầm ĩ quá lớn, người của Ôn gia đều đã trấn áp xuống.

Còn Tần Gia.

Tần Lương nhìn đến tiểu ăn mày được Tần Trạch mang về, có chút không biết nói làm sao.

Tần Trạch giải thích nói: “Hôm nay ta ở bên ngoài bị té xỉu, may có tiểu huynh đệ này giúp ta mới không bị làm sao.”

“Tiểu huynh đệ này không có người thân, nên ta đã mang hắn theo trở về.”

Cẩu Thặng ngoài mặt ngượng ngùng, trong lòng thì lại âm thầm mừng rỡ, hắn không tin được là chỉ giúp đỡ một chút lại có thể được cùng Tần Trạch về nhà.

Dù sao trước kia Tần Trạch cũng trả tiền để hắn đi quan sát người khác, cũng coi như là chủ nhân cũ của hắn, Cẩu Thặng cảm thấy giúp đỡ Tần Trạch là điều nên làm.

Nhưng mà hiện tại, Cẩu Thặng cũng sẽ không gây rắc rối cho Tần Trạch.

Hắn vô cùng đáng thương mà nhìn Tần Lương: “Tiểu thiếu gia, ngài yên tâm, ta rất chăm chỉ, ngài cho ta ở lại đi.”

Tần Trạch hơi hơi nhướng mày.

Ánh mắt tên Cẩu Thặng này rất không tồi.

Đây là lần đầu tiên có người gọi Tần Lương là tiểu thiếu gia, trong lòng cảm thấy rất mỹ mãn, ngay cả cảm giác bài xích Cẩu Thặng lúc ban Tần Trạch nấu nước cho Cẩu Thặng rửa mặt, Tần Lương chủ động lấy quần áo của hắn ra, tiếc là quần áo quá nhỏ, cuối cùng thì Cẩu Thặng vẫn phải mặc quần áo của Tần Trạch.

Cẩu Thặng sau khi tắm rửa thì trở nên thay đổi rõ rệt, tuy rằng da hơi đen, mặt mũi cũng bình thường, nhưng mà đôi mắt sáng làm người ta rất có hảo cảm.

Hai mắt Tần Lương nhìn nhìn hắn, trong lòng cảm thấy vui vẻ.

Trên bàn ăn, Tần Lương ngồi gần Cẩu Thặng, hắn còn chủ động gắp đồ ăn cho Cẩu Thặng.

Cẩu Thặng thụ sủng nhược kinh: “Cảm ơn tiểu thiếu gia.”

Tần Trạch ngẩng đầu nhìn Tần Lương, Tần Lương gãi gãi đầu: “Ai, người đừng gọi ta là tiểu thiếu gia, gọi ta là A Lương đi.”

Tần Trạch đúng lúc lên tiếng: “A Lương nhỏ hơn người hai tuổi.”

Cẩu Thặng gật gật đầu, Tần Trạch thúc nói lời này là có ý tứ gì.

Ý là hắn lớn hơn A Lương hai tuổi nên hắn là ca ca sao.

Nhưng mà Cẩu Thặng hắn chỉ là một tên ăn mày mà.

Đến buổi chiều, Tần Lương đến Trì gia đọc sách, Tần Trạch bảo Cẩu Thặng cũng đi theo đi.

Cẩu Thặng nghĩ là mình thành thư đồng của Tần Lương, nhưng khi đến Trì gia, Tần Lương quấn lấy Trì Tố làm nũng: “Cô cô, hôm nay cháu mang theo một người tới nữa, có thể giữ lại hắn được không?”

Nữ nhân mặc thường phục vẻ ngoài xinh đẹp, tóc đen vén nhẹ, bên tai cài một bông hoa vàng nhạt, cảm giác tịch mịch và ấm áp dung hoà, giống như đóa hoa mai xinh đẹp giữa tuyết trắng ngày đông.

Đôi mắt Cẩu Thặng nhìn thẳng.

“Cẩu Thặng ca, Cẩu Thặng ca?” Tần Lương nhỏ giọng gọi hắn.

Cẩu Thặng lúc này mới hoàn hồn, mặt đã đỏ bừng, không dám nhìn Trì Tố, chỉ lắp bắp nói: “Chào tỷ tỷ.”

Tần Lương sửng sốt, sau đó cười ha ha: “Cẩu Thặng ca, huynh nên gọi là cô cô, sao có thể gọi là tỷ được.”

Cẩu Thặng đột nhiên ngẩng đầu, không dám tin: “Cô cô?”

Trì Tố nén cười gật đầu.

Một tiếng răng rắc vang lên, Cẩu Thặng cảm thấy có gì đó đã vỡ vụn.

Sau đó, Cẩu Thặng luôn uể oải không phấn chấn, lúc học chữ cũng không để tâm.

Đến hoàng hôn, Tần Lương vẫy tay chào tạm biệt Trì Tố: “Hẹn gặp lại cô cô.”

Trì Tố: “Nhớ phải ôn tập.”

Tần Lương lập tức lôi kéo Cẩu Thặng chạy nhanh hơn.

Trì Tố lắc lắc đầu: Đứa nhỏ này.

Tần Lương vô cùng tri kỉ mà vỗ vai Cẩu Thặng: “Được rồi, ta biết là cô cô rất đẹp, nhưng huynh không có duyên với cô cô đâu.”

Hắn muốn khoác cổ Cẩu Thặng nhưng vì không đủ cao lại biến thành hắn dựa lên người Cẩu Thặng.

“A Lương, hắn là ai?” Đám nhỏ trong thôn đang chơi đùa nhìn thấy có gương mặt mới, tự nhiên tò mò.

Cẩu Thặng có chút do dự, hắn cũng không biết bản thân ở Tần gia là cái gì.

Tần Lương lớn tiếng nói: “Đây là ca ca của ta.”

Đứa nhỏ nghe thấy vậy thì chạy tới: “Ca ca huynh? Ca ca bên nhà ngoại của huynh hả?”

“Đúng vậy A Lương, có phải mẹ của huynh ở bên kia có tin tức rồi không?”

Tần Lương vốn muốn phản bác Cẩu Thặng là ca ca bên nhà ngoại của hắn lại thôi, mơ hồ mà nói: “Ừm, đúng vậy.”

Cẩu Thặng chấn động.

Là cái gì cơ?

Tần Lương còn tiếp tục nói: “Hắn là biểu huynh của ta, chúng ta là vừa gặp đã thân.”

“Xin chào biểu huynh.” Lập tức có đứa nhỏ cười tinh nghịch trêu ghẹo.

Mấy tháng nay Tần Lương có chút thay đổi, không có bướng bỉnh như lúc trước, tính lưu manh trên người cũng mất đi một nửa, hơn nữa Tần Trạch là người biết đối nhân xử thế, người dân trong thôn cũng không đến mức không bỏ qua được cho một đứa trẻ, cho nên tình cảm của mọi người với hắn cũng tốt đẹp lên.

Tần Lương không biết nội tình, chỉ cảm thấy chơi trong thôn trở nên vui hơn, nếu về sau phải rời đi hắn sẽ cảm thấy tiếc nuối.

Cẩu Thặng không biết phải nói tiếp như nào.

Lại có đứa trẻ cố tình hỏi: “Biểu huynh, người giàu các huynh sống như thế nào?”

Cẩu Thặng: ???!

Cẩu Thặng nhìn Tần Lương, Tần Lương lại nhìn qua chỗ khác.

Cẩu Thặng: Đệ đệ thối dám hố ta!

Cũng may là Cẩu Thặng nhanh chóng ứng biến được: “Tất nhiên là ăn ngon, mặc đẹp, thường xuyên đi tửu lâu.”

“Đồ ăn ở tửu lâu rất ngon, gà quay, vịt quay.” Cẩu Thặng nói toàn là nói phét. Hắn là một tên ăn mày, cũng chỉ mới nhìn qua.

Ai biết bất tri bất giác cũng lừa luôn cả Tần Lương.

Buổi tối Tần Lương lôi kéo Cẩu Thặng ngủ cùng, hai người thì thà thì thầm nói chuyện.

Tần Lương cũng không biết tại sao, rõ ràng là chỉ mới gặp Cẩu Thặng, nhưng mà lại vô cùng yêu thích đối phương.

Cẩu Thặng cũng như vậy.

Nơi này có phòng ở sạch sẽ, có giường ấm áp, được ăn đồ ăn ngon, Tần Trạch thúc với A Lương đối xử với hắn rất tốt, ngay cả thôn dân cũng rất thân thiện.

Tần Trạch ở trong nhà chính đang suy tư, hắn không nghĩ tới A Lương sẽ nói Cẩu Thặng là biểu huynh bên nhà ngoại của hắn, nếu đã như vậy, Cẩu Thặng tạm thời không thể mang họ Tần.

Còn có, người bên phía Ôn gia chắc là cũng sắp tới.

Tần Trạch không đoán sai, thời điểm gần tới tháng chạp, Tần Lương cùng với Cẩu Thặng từ trong thành trở về: “A Thịnh ca ca, người quả nhiên là thông minh biết mặc cả giúp chúng ta tiết kiệm được năm văn tiền.”

Cẩu Thặng, hiện tại được gọi là A Thịnh, hắn cười khanh khách nói: “Hôm nay tiết kiệm được năm văn, tính cả lúc trước nữa, chúng ta tiết kiệm đã được ba mươi văn tiền.”

“Đúng vậy.” Tần Lương tính nhẩm rất tốt: “Cha ta mỗi ngày trả lại ta năm văn tiền, khi ta đi theo cha ta buôn bán thì còn được một nửa, bây giờ ta đang có tám đồng tiền.”

Tần Lương thèm ăn, có tiền thì sẽ muốn mua đồ ăn ngon, tích góp được tám đồng tiền cũng không phải điều dễ dàng gì.

A Thịnh cực kỳ hâm mộ: “A Lương ngươi rất có tiền nha.”

Tần Lương lặng lẽ ưỡn ngực nhỏ, sau đó lại nói: “Hôm nào ta sẽ mời huynh với cha ta đi tiệm ăn.”

A Thịnh nghĩ tới đồ ăn ngon ở tiệm ăn, nước miếng đã chảy ra.

Hai người vừa cười vừa nói thì phía trước có một cỗ xe ngựa dừng lại.

Tần Lương với A Thịnh liếc nhìn nhau, sau đó lập tức chạy tới, đây là lần đầu tiên bọn họ thấy một cỗ xe ngựa ở gần như vậy.

Khi đến gần hơn, hai người mới phát hiện bên cạnh xe ngựa có người, là một đôi phu thê trung niên. Bên cạnh còn có người hầu đi theo.

“Mọi người bị làm sao vậy?”

Thật ra Tần Lương đã nhìn ra, xe ngựa của đối phương hỏng rồi cần giúp đỡ, Tần Lương nhìn thấy quần áo đối phương ngăn nắp, muốn kiếm từ bọn họ chút tiền.

A Thịnh giật giật khóe mắt, nói trước: “Chúng ta là người thôn Tiểu Thạch ở phía trước, mọi người nếu tìm muốn hỗ trợ bọn ta có thể đi gọi người.”

Tần Lương không biết A Thịnh ca vì sao lại nói như vậy, nhưng cũng không phản bác, hắn gật gật đầu, chờ mong nhìn đôi phu thê trung niên.

Phu thê trung niên cũng đang nhìn A Lương, từ cách A Lương ăn mặc, sắc mặt rồi cả đôi mắt, nhìn từng chi tiết một, sau đó người phụ nữ cúi người ho nhẹ, lúc xoay người đi, đôi mắt đều đã đỏ lên.

A Lương cảm thấy quái quái.

“Làm phiền mọi người đợi một lát, bọn ta đi một chút sẽ quay lại.” A Lương để lại một câu, sau đó mang theo A Thịnh chạy về phía thôn.

Bọn họ đi rồi, đôi phu thê trung niên mới nói chuyện với nhau.

“Vẫn còn tốt, hắn có vẻ không phải chịu khổ.”

“Qua lời nói thì có thể đoán được là có đọc sách.”

“Lời nói của Đào Nguyệt đúng là không thể tin được…”

Tần Lương với A Thịnh sau khi trở về thôn thì thông báo mọi người đi hỗ trợ. Đôi phu thê trung niên kia nhìn liền biết là người có tiền, thù lao chắc chắn không ít. Hai đứa trẻ chơi tâm nhãn, chỉ tìm người có quan hệ tốt với Tần gia.

Nước phù sa không chảy ruộng ngoài.

Sài Trường Bình và mọi người đi theo hỗ trợ, không ngờ đối phương đã đi đến trong thôn, mở miệng hỏi: “Xin hỏi nhà Tần Trạch ở chỗ nào?”

Cả đám Sài Trường Bình lập tức cảnh giác: “Các người tìm Tần Trạch có việc gì?”

“Tìm người thân.”

Lời này vừa được nói ra, mọi người đều có ý nghĩ khác nhau.

A Thịnh lén nhéo tay Tần Lương, cho hắn một ánh mắt.

Tần Lương cũng nghĩ đến, tim đập liên hồi.

Rất nhiều người đến trong sân Tần gia, Tần Trạch cầm đậu phộng với đậu nành trong nhà ra đem rải ra ngoài, cười cười đuổi người đi. Sau đó Tần Trạch lại mang A Lương với A Thịnh về phòng.

Tần Trạch sờ sờ đầu A Lương: “Nghe lời cha.”

A Lương bĩu môi, không cam nguyện rời đi.

Nhà chính chỉ còn ba người Tần Trạch cùng đôi phu thê trung niên.

Tần Trạch: “Mọi người là người nhà mẹ đẻ của Đào Nguyệt?”

Sắc mặt người phụ nữ liền xanh mét, giống như ăn phải ruồi bọ.

“Tần…”

Tần Trạch cười sang sảng: “Con người thô tục thôi, mọi người gọi tên ta là được rồi.”

“Tần Trạch.” Nam nhân trung niên nói: “Ta họ Ôn, hôm nay đến đây…”

Ôn Lễ Nhân nhẹ giọng giải thích chuyện hai nhà bị tráo đổi con, cũng nói về quá khứ của Đào Nguyệt.

Tần Trạch có chút không tin được: “Nhưng nàng ấy nói nàng ấy đi tìm người thân?”

Ôn phu nhân cười lạnh: “Đào Nguyệt vô tình nhặt được rương bảo thì đã bỏ lại các ngươi chạy trốn.”

Vì sao Đào Nguyệt lại không ly hôn?

Đào Nguyệt là sợ Tần Trạch nổi giận, sau đó việc này ồn ào đến chỗ quan phủ, lại lòi ra chuyện Đào Nguyệt là một nô lệ chạy trốn.

Cho nên Đào Nguyệt cố ý lừa Tần Trạch với Tần Lương là nàng đi tìm người thân.

Tất nhiên cũng không thể loại trừ trường hợp Đào Nguyệt coi Tần gia như là đường lui.

Tần Trạch vẫn còn lưỡng lự, dù sao thì ở ngoài hắn vẫn là trượng phu của Đào Nguyệt. Cũng không thể không lên tiếng.

Ôn Lễ Nhân nói: “Ta là người làm quan, lừa ngươi làm gì.”

Hắn lấy ra lệnh bài, Tần Trạch xem xét kỹ lưỡng, sau đó thất vọng cúi đầu.

Sau một lúc lâu, Tần Trạch rầu rĩ nói: “Hiện giờ mọi người tới là muốn mang A Lương đi sao?”

Ôn phu nhân: “Tất nhiên là vậy.”

Ôn Lễ Nhân tiếp lời: “Vốn dĩ phu nhân của ta muốn đưa Đào Nguyệt cho quan phủ, nhưng mà phải suy xét đến Tòng Ngọc.”

Nói đến Ôn Tòng Ngọc, tâm tình của Ôn Lễ Nhân và Ôn phu nhân đều rất phức tạp.

Đứa trẻ mình nuôi gần chín năm thế mà lại không phải ruột thịt. Thôi thì cũng không sao, cùng lắm thì coi như con nuôi, nhưng cố tình Tòng Ngọc lại là con của Đào Nguyệt. Ôn Lễ Nhân nói: “Chúng ta sẽ nói rõ ràng với A Lương.”

Nhận giặc làm mẹ, có thể uất ức mà chết.

Tần Trạch gật gật đầu.

Ngày hôm sau, xe ngựa của Ôn phủ tới đón bọn họ, Tần Lương như nhận ra điều gì, im lặng cả đoạn đường.

Sau khi tới Ôn phủ, quản gia ân cần dẫn bọn họ vào nhà.

Ở sân sau của Ôn gia, lão phu nhân nhìn thấy A Lương thì kích động tiến lên ôm lấy hắn, Tần Lương không dám trốn đi chẳng may lão nhân gia té ngã thì biết làm sao bây giờ.

Hắn có chút bất đắc dĩ nhìn về phía cha mình. Tần Trạch hơi gật đầu nhìn hắn.

Bên cạnh là Ôn Tòng Ngọc với vẻ mặt tiều tuỵ.

Đoàn người đi vào phòng, rồi lão phu nhân mở miệng kể về mọi chuyện năm đó.

“Không thể nào!” Tần Lương bật dậy khỏi ghế, lớn tiếng phản bác.

Trong phòng những người khác đều trầm mặc không một tiếng động, trong lòng Tần Trạch cũng trầm xuống.

Lúc này, Tần Lương mới nhớ tới trước đây mỗi lần cậu muốn cái gì “mẹ hắn” đều không cho. Cẩn thận nghĩ lại, đây đúng không phải việc một người mẹ nên làm.

Nửa năm nay Tần Lương với Đào Nguyệt bị tách ra, còn có Tần Trạch dạy dỗ Tần Lương, cuối cùng cũng thấy có kết quả. Sau khi biết được sự thật, Tần Lương có hơi khó chấp nhận nhưng cũng không mất không chế.

Tần Trạch tiến lên ôm lấy hắn: “Đứa trẻ ngoan, không sao cả.”

“May mắn là sớm phát hiện ra mọi việc, vẫn còn kịp.”

Hắn vô vỗ lưng Tần Lương: “Đi đi A Lương, trở lại bên người cha mẹ ruột của con. Ôn phủ mới là nhà của con.”

Tần Lương do dự.

Ôn Lễ Nhân và Ôn phu nhân đều nhìn hắn cổ vũ, Tần Lương nghĩ, sau khi cậu trở về Ôn gia sẽ trở thành thiếu gia Ôn gia, cơm ăn áo mặc không phải lo nghĩ.

Tần Lương từ từ đi về phía đám người Ôn gia, Ôn phu nhân ôm chặt lấy hắn. Cảnh tượng mẹ con đoàn tụ cực kỳ ấm áp.

Tần Trạch đi về phía đang cô đơn Tòng Ngọc, Tần Trạch tính toán bóp chết ảo tưởng của hắn ngay từ đầu.

“Ta nghe nói Tòng Ngọc học hỏi chữ nghĩa ở bên người Ôn đại nhân, chắc là về sau là muốn tham gia khoa cử.”

Tần Trạch vừa dứt lời, toàn thân Ôn Tòng Ngọc run lên. Người nhà Ôn gia không đành lòng quay đầu đi.

Tần Trạch nắm lấy bả vai Ôn Tòng Ngọc, nhẹ nhàng nói: “Tòng Ngọc, rất xin lỗi con, nhưng cuộc đời không chỉ có một cách sống.”

“Đọc sách là để hiểu lý lẽ, ta chỉ là một người thô lỗ, ta không có học vấn. Nhưng ta biết, không phải ai đọc sách trong thiên hạ đều sẽ làm quan triều đình, trong đó có rất nhiều thi nhân, rất nhiều đại nho, còn có rất nhiều du giả, cả đời họ đọc rất nhiều sách, cho dù không được vào miếu đường thì hõ cũng có cái xuất sắc của riêng họ.”

“Ngươi nếu giúp đỡ cho nhân dân, có thể kinh doanh dùng tiền bạc cứu sống người dân lúc hoạn nạn. Hoặc là nghiên cứu việc đồng áng. Nông dân khắp nơi đều sẽ cảm kích ngươi.”

“Để thành công không bao giờ chỉ có một con đường.”

Mọi người ngạc nhiên nhìn Tần Trạch, không tin được một người nông dân có thể nói ra những lời này.

Thân thể vốn dĩ đang lung lay sắp đổ của Ôn Tòng Ngọc ổn định lại, hắn cẩn thận xuy xét đến lời nói của Tần Trạch, sau đó ánh mắt ảm đạm cũng bắt đầu sáng lên.

Hắn nhìn người Ôn gia trong phòng, trừ bỏ Ôn phu nhân, Ôn Lễ Nhân với Ôn mẫu không có lảng tránh ánh mắt của hắn, điều này làm cho Ôn Tòng Ngọc cảm thấy dễ chịu rất nhiều. Cuối cùng hắn dừng ánh mắt trên người Tần Lương.

Đứa nhỏ mặc quần áo làm bằng vải bông, ở gia đình bình thường coi như tạm được, nhưng không thể so với Ôn phủ.

Ôn Tòng Ngọc chậm rãi đi đến trước mặt Tần Lương, Tần Lương xụ mặt: “Làm cái gì, muốn đánh nhau sao?”

Hai đầu gối Ôn Tòng Ngọc cong lại quỳ xuống trước mặt hắn.

Cả người Tần Lương khó chịu, chạy nhanh tới kéo hắn: “Này, này ngươi!”

Ôn phu nhân giữ Tần Lương lại: “A Lương, đứng yên.”

Tần Lương lập tức dừng lại.

Ôn Tòng Ngọc dập đầu ba cái với Tần Lương, chân thành nói lời xin lỗi. Sau đó hắn mặc vào bố y rồi cùng Tần Trạch rời đi.

Khi bọn họ đến chỗ cửa lớn, sau lưng họ bất ngờ có một tiếng gọi

“Cha…”

Tần Trạch đột nhiên quay đầu lại, Tần Lương bay đến ôm lấy hắn, lớn tiếng mà khóc.

Tần Trạch vô cùng kinh ngạc, hắn ôm lại Tần Lương, trong lòng thấy vô cùng hụt hẫng, hỏi hệ thống: “Đều đã xong rồi, sao tai họa trước đó còn chưa xảy ra.”

Hệ thống yếu ớt ngoi đầu lên: “Bởi vì khi đó nguyên chủ không có chết.”

Tần Trạch: …

Người Ôn gia lúc này cũng đi ra theo, Ôn phu nhân tiếng lên giữ chặt lấy Tần Lương: “A Lương, mẹ ở đây.”

Tần Lương không nghe theo, ôm chặt lấy Tần Trạch gào khóc.

Hệ thống: “Nói câu này không dễ nghe, bộ dạng khóc lóc này của hắn nhìn vào còn nghĩ người đã chết.”

Tần Trạch:…

Tần Trạch thật sự không hiểu, thời gian nửa năm này, chỉ là làm Tần Lương không bài xích hắn, cùng lắm thì có chút thân cận, không đến mức có cảm tình sâu như vậy.

Tần Lương khóc vô cùng thảm thiết, Tần Trạch không có cách nào đành phải ở lại Ôn phủ, Tòng Ngọc cũng cùng ở lại.

Lúc ăn cơm chiều Tần Lương cũng không đến nhà ăn ăn cơm, mà là ở sân sau ăn cùng Tần Trạch.

Hốc mắt hắn đỏ bừng, cả người toát ra sự mệt mỏi.

Tần Trạch bỗng nhiên sinh ra cảm giác đau lòng: “A Lương.”

Tần Lương ngẩng đầu, đôi mắt đen không có sự linh động của trẻ nhỏ mà tối đen như mực.

Trong lòng Tần Trạch chấn động, có một cái suy đoán hoang đường trong đầu, hắn giơ tay sờ sờ mặt đứa nhỏ: “Sao lại khóc nhiều như vậy.”

Tần Lương run rẩy lông mi, nhìn thật sâu vào Tần Trạch, lại gọi: “Cha.”

“Con có thể đi về cùng cha được không?”

Ý cười trên mặt Tần Trạch lập tức cứng lại.

Chương kế tiếp