Nhật Ký Chăm Bé Phản Diện Của Đại Lão

Chương 83: Sau khi bị đánh tráo thiếu gia thật bị dạy hư
Gần bước sang năm mới nên không khí trong thành vô cùng náo nhiệt, đám đông qua lại rộn ràng nhộn nhịp.

Tần Trạch che chắn A Lương trong ngực, nhưng cái đầu của đứa nhỏ quá bé nên tầm nhìn cũng bị chắn mất.

Tần Lương cũng không cảm thấy có gì không ổn, cảnh sắc kinh thành này đã nhìn qua mấy chục năm rồi, hắn đã phát chán từ lâu, hắn chỉ muốn hưởng thụ cảm giác được Tần Trạch che chở.

Nhưng ngay sau đó, bỗng nhiên cơ thể hắn bị nâng lên cao, Tần Lương định đón đỡ theo bản năng nhưng may là kịp thời nhìn thấy biểu cảm của Tần Trạch nên thu tay lại.

Tần Trạch nhướng mày, ngay cả ngũ quan cũng giãn ra, cười tươi rực rỡ như ánh mặt trời ấm áp của hôm nay.

"Rất lợi hại." Tần Trạch nói.

Tần Lương không trả lời. Nhưng sau đó hắn ý thực được bản thân đang được Tần Trạch ôm vào ngực, lập tức cả gương mặt đều ửng hồng.

Kiểu ôm này, là kiểu người lớn ôm đứa nhỏ ba tuổi mà.

Tần Trạch cười nói: "Giờ thì đã có thể nhìn rõ ràng rồi."

Vô tình ngay lúc đó, bên cạnh có một đứa nhỏ chỉ hai tuổi cũng đang ngồi bên vai phụ thân mình. Nó đối mặt với Tần Lương, nhếch miệng cười vui vẻ.

Tần Lương: ...

Tần Trạch mua sắm đồ đạc cho ngày Tết, còn mua cả áo bông, quần bông cho ba đứa nhỏ ở nhà.

Tần Trạch dùng tiền của Ôn phủ cho. Ngoại trừ áo bông quần bông, còn mua bút mực. Sau khi mua xong mọi thứ, cuối cùng Tần Trạch ghé mua thêm hai cân thịt lợn và một ít xương lợn.

Trên tay hắn xách theo rất nhiều đồ, Tần Lương cũng vậy.

Hai người nhanh chóng đi về hướng nhà mình. Tần Thịnh đang đi loanh quanh ở cửa thôn, từ xa nhìn thấy bọn họ thì chạy đến phụ giúp. Tần Tòng Ngọc chậm chạp theo sau.

Thôn dân thấy vậy thì kinh ngạc: "A Trạch, sao mua nhiều đồ đạc vậy?"

Tần Trạch lớn tiếng trả lời: "Năm nay nhà nhiều con cái, ha ha. Thúc, chúng ta về nhà trước đây."

Thôn dân liên tục gật đầu: "Đi đi, đi đi."

Tần Trạch để đồ đạc vừa mua xong ở trên bàn nhà chính, rồi lấy một bộ áo bông màu xanh đen ướm lên Tần Lương: "Không tệ, rất hợp với con."

Sau đó Tần Trạch lấy ra một bộ áo bông khác màu lam đưa cho Tần Thịnh, của Tần Tòng Ngọc là một bộ áo bông màu lam nhạt.

Tần Thịnh vui mừng khôn xiết: "Thúc, sao lại.. sao lại mua cho cả con nữa."

Tần Trạch: "Tết đến phải diện quần áo mới chứ."

Tần Thịnh: "Thúc, của người đâu?"

Tần Trạch lấy ra một bộ áo bông màu xám cỡ lớn, bấy giờ Tần Thịnh mới yên tâm.

Sau đó Tần Trạch chia giấy bút ra, cả ba đứa nhỏ đều có phần, Tần Trạch nói: "Sách thì các con thay phiên đọc."

Kế tiếp là thức ăn, đồ ăn vặt, cũng chia ra làm ba phần.

Chia đồ đạc xong rồi, Tần Trạch bảo bọn họ đem về phòng còn Tần Trạch mang thịt lợn vào phòng bếp.

Không lâu sau, Tần Lương tiến vào.

Tần Trạch vừa cắt thịt vừa nói: "Trưa nay làm hai loại nhân, một loại nhân thịt và rau củ, một loại nhân thịt và đậu phụ khô, được không?"

"Được." Tần Lương lướt qua hắn, chuẩn bị rửa đồ ăn.

Tần Trạch cũng không quay đầu lại: "Dùng nước trong nồi đi, nấu một chút là sôi rồi."

Tần Lương nhếch khóe miệng: "Được."

Ba đứa nhỏ rưỡi và một người lớn ăn được rất nhiều, còn phải cho hàng xóm nên Tần Trạch đã nấu hết hai cân thịt.

Chỉ là việc làm nhân bánh hơi tốn thời gian và công sức.

Tần Lương vẫn nhớ rõ sức khỏe cha hắn hơi yếu, thân thể không khỏe lắm nên hắn tới làm thay, băm được một lát thì la lên: "Ôn Tòng Ngọc, ngươi đến đây."

Đột nhiên phòng bếp trở nên yên tĩnh, Tần Tòng Ngọc bước đến, khi muốn lấy dao phay thì bị Tần Lương liếc một cái: "Rửa tay chưa?"

Tần Tòng Ngọc: ...

Tần Tòng Ngọc múc nước lạnh rửa tay, lần đầu tiên hắn cầm dao phay nên hơi nhát tay.

Tần Lương nhẹ giọng nói: "Đúng rồi, chính là như vậy. Băm đi."

Tần Trạch yên lặng đến xem bột mình nhào lúc sáng, qua mấy canh giờ, hẳn đã nở rồi.

Trước giờ tay Tần Tòng Ngọc chỉ chạm vào giấy bút, nhưng hai ngày nay hết chẻ củi rồi lại gánh nước. Lòng bàn tay trắng nõn đã đỏ ửng từ lâu, hiện giờ còn phải dùng sức cầm cán dao băm thịt.

Tính tình hắn rất tốt, với lại cũng biết bản thân có lỗi với Tần Lương, nhưng rốt cuộc Tần Tòng Ngọc cũng chỉ là một thiếu niên, luôn có chút bướng bỉnh khó nói thành lời.

Tần Lương không bảo ngừng, hắn cứ tiếp tục cầm dao băm thịt. Mãi đến khi Tần Trạch phát hiện có gì bất ổn, kéo tay Tòng Ngọc ra nhìn mới thấy lòng bàn tay hắn đã rướm máu.

Tần Thịnh giật mình nhảy dựng lên: "Hả, chảy máu rồi, Tòng Ngọc, sao ngươi không biết kêu lên."

Tần Lương nhìn hắn chằm chằm, đôi môi mỏng thốt ra lời cay nghiệt: "Yếu ớt."

Hai tai Tần Tòng Ngọc đỏ lên, cúi đầu không nói gì.

Tần Trạch bất đắc dĩ: "A Thịnh, con làm đi."

Tần Trạch múc nước ấm để rửa sạch miệng vết thương cho Tòng Ngọc sau đó đưa hắn về phòng băng bó.

Trong phòng bếp, Tần Thịnh nhỏ giọng nói: "A Lương, ngươi thật vụng về, dám khi dễ người khác ngay sau lưng A Trạch thúc."

Thật ra Tần Thịnh cũng đối xử với Tần Tòng Ngọc rất tốt, trước mặt người ngoài chắc chắn Tần Thịnh sẽ che chở cho Tần Tòng Ngọc. Nhưng nếu bắt hắn chọn giữa A Lương và Tòng Ngọc thì chắc chắn hắn sẽ nghiêng về phía A Lương.

Tần Lương nghe vậy, ánh mắt ấm ức lại khôi phục ánh sáng.

"A Thịnh ca, ngươi vẫn tốt như vậy."

Tần Thịnh trừng mắt nhìn hắn: "Ngươi là đệ đệ của ta, dĩ nhiên ta phải tốt với ngươi."

Phía bên kia, Tần Trạch bôi thuốc rồi băng bó cho Tần Tòng Ngọc, Tần Trạch thở dài: "Đau như vậy sao không biết ngừng lại."

Tần Tòng Ngọc vẫn không nói gì.

Tần Trạch nhìn hắn, duỗi tay ôm hắn vào trong ngực. Tần Trạch có thể cảm nhận được cả người đứa nhỏ này cứng đờ. Hắn nhẹ nhàng vỗ.

"Tòng Ngọc, ta biết trong lòng con cũng khổ sở."

Tần Tòng Ngọc nắm chặt vạt áo Tần Trạch, nhẹ giọng nói: "Nợ mẹ con phải trả."

Tần Trạch: "Không cần, mẹ ruột của con nợ thì để nàng tự trả. Nàng rơi vào tay Ôn phu nhân sẽ không được yên ổn đâu."

Sắc mặt Tần Tòng Ngọc khẽ biến.

Tần Trạch xem như không nhìn thấy, tiếp tục nói: "Sách thánh hiền dạy con làm con phải biết hiếu thuận."

"Vậy sách thánh hiền kia có dạy con làm con không nên 'ngu hiếu' không?"

Tần Trạch đỡ bả vai Tần Tòng Ngọc, nhìn thẳng vào hắn: "Con là đứa trẻ ngoan, là do Đào Nguyệt không xứng làm mẹ con, hiểu không?"

Hàng mi Tần Tòng Ngọc run lên.

Tần Trạch sờ đầu hắn: "Còn về A Lương..." Tần Trạch nhẹ giọng nói: "Con có thể thử nhìn tay của A Lương, không trắng nõn như tay của con đâu."

Dường như Tần Tòng Ngọc đang suy ngẫm điều gì.

Tần Trạch: "Con nghỉ một lát đi, cha qua phòng bếp."

Tần Tòng Ngọc muốn đi theo nhưng bị Tần Trạch ngăn lại: "Nghe lời cha."

Tần Trạch quay lại phòng bếp, Tần Thịnh đang băm thịt, Tần Lương đang chán chường nhóm lửa.

"Cha dỗ dành người ta xong rồi."

Tần Thịnh yên lặng băm thịt, chỉ mong có thể băm lâu hơn.

Tần Trạch ngẫm nghĩ: "A Lương ăn bánh bao chấm giấm à?"

"Phụt ——"

Tần Thịnh khóc không ra nước mắt, hắn thật sự không nhịn cười nổi.

Tần Lượng lại nhét đầy củi vào bếp lò, kết quả do củi quá nhiều nên lửa càng lúc cành nhỏ, bắt đầu bốc khói.

Tần Trạch lấy bớt củi dư ra ngoài, nhẹ giọng nói: "Năm nay Tòng Ngọc mới chín tuổi."

Tần Lương: "À."

Chỉ là hắn không vừa mắt tiểu tử kia, nhất là khi nguyên nhân cái chết đời trước của Tần Trạch có liên quan đến tên đó.

Mẹ ruột có tội, lại còn vô tri đi tham gia khoa cử, cuối cùng bị người ta vạch trần thì đòi sống đòi chết. Nếu không phải do Tần Tòng Ngọc chạy đi xuất gia thì sao cha hắn có thể bị lửa giận công tâm mà chết đi?

Tên thối tha Tần Tòng Ngọc. Hừ, hắn không xứng mang họ Tần.

Tần Trạch cười cười: "A Thịnh băm nhân thịt xong rồi, muốn cùng nhau làm bánh bao không?"

Tần Lương khẩu thị tâm phi: "Con không làm."

Tần Trạch: "Ta dạy cho con."

Dừng một chút, Tần Trạch lại bổ sung: "Nhân tiện làm thêm một ít sủi cảo hấp cũng được." Tần Trạch nhìn hắn: "Có muốn bỏ đồng tiền vào sủi cảo không?"

Tần Lương méo miệng: "Nhàm chán."

Nhưng thân thể Tần Lương lại rất thành thật đứng dậy đi theo Tần Trạch. Tần Thịnh rất biết nhìn, thấy vậy liền chạy tới nhóm lửa.

Tần Trạch xào sơ qua thịt, rau củ và đậu phụ khô để hương vị được ngon hơn. Sau đó múc ra chờ nguội.

Tiếp theo, Tần Trạch rửa sạch tay, lau khô rồi cầm một tấm ván gỗ sạch sẽ, rải bột mì lên trên sau đó mới để bột đã nhào lên, chia nó thành vài khối nhỏ.

Tần Trạch dùng chày cán bột ra làm vỏ. Tần Lương cảm thấy thú vị nên cũng cầm một cái vỏ bánh, học theo Tần Trạch nhồi nhân thịt làm sủi cảo.

Tiếc là hắn làm quá xấu.

Tần Lương đẩy cái sủi cảo xấu xí kia về phía Tần Trạch, vờ như đó là Tần Trạch làm.

Tần Trạch nhìn hắn với vẻ chế giễu.

Tần Trạch nói: "Con bỏ nhân thịt nhiều quá, bánh bao và sủi cảo không giống nhau, vỏ bánh bao làm từ bột nở nên dày hơn, còn vỏ sủi cảo làm từ bột chưa lên men."

Tần Lương: hắn không hiểu, nhưng hắn có thể giả vờ hiểu.

Tần Lương rụt rè gật đầu: "Được."

Ngón tay Tần Trạch khéo léo, chỉ chốc lát đã bỏ vào lồng hấp sáu bảy cái bánh bao xinh xắn, kích cỡ đều nhau.

Ngược lại, những cái Tần Lương làm, nếu không phải quá nhỏ thì hình dạng cũng rất kỳ quặc.

Tần Lương: chậc.

Tần Trạch rửa tay, ra ngoài trong một lúc. Khi quay lại, hắn cầm theo bốn đồng tiền đã được rửa sạch sẽ cẩn thận.

Tần Trạch vòng tay qua người Tần Lương, bàn tay to của hắn nắm lấy bàn tay nhỏ bé, dạy hắn cán bột ra, sau đó múc hai muỗng nhân thịt để vào, bỏ thêm một đồng tiền: "Làm thế này, dùng ngón cái ấn bột thì tốc độ sẽ nhanh hơn một chút."

Hầu như Tần Lương chỉ thuận theo động tác của cha hắn, nhanh chóng làm ra một cái bánh bao xinh xắn.

Mặt mày Tần Lương giãn ra, giống như trời quang mây trắng, ung dung tự tại.

Tần Trạch: "Biết chưa?"

Tần Lương kiềm chế khóe miệng đang nhếch lên: "Không."

Tần Trạch lại lấy thêm một cục bột khác, Tần Lương giả vờ như đang thưởng thức hình dạng, nhân cơ hội nhéo một cái lên cái bánh bao vừa bỏ đồng tiền bên trong để làm dấu.

Tổng cộng bọn họ làm ra ba mươi hai cái bánh bao, tám cái sủi cảo. Kích thước sủi cảo kia cũng gần bằng bánh bao.

Thật ra gọi là sủi cảo nhưng bất quả chỉ là 'sủi cảo' mang hình dạng bánh bao thôi.

Lồng hấp được đặt vào trong nồi sắt, Tần Thịnh thổi lửa lớn lên.

Tần Lương nhìn ánh lửa trong bếp lò đến mức ngây ra. Bỗng nhiên một bàn tay lớn vỗ lên vai hắn: "Suy nghĩ gì vậy?"

Tần Lương ngước mắt: cười ác ý: "Những cái bánh bao xấu để cho Ôn Tòng Ngọc ăn."

Tần Trạch dở khóc dở cười.

Tần Trạch xoa nắn khuôn mặt nhỏ của hắn: “Tòng Ngọc họ Tần.”

Tần Lương hỏi lại: “Còn con họ gì?”

Tần Trạch thu lại vẻ mặt tươi cười, nói nghiêm túc: "Nếu con nguyện ý thì con có thể vừa là Ôn Lương vừa là Tần Lương."

Tần Lương cười lạnh: “Giống như một quả bóng, hai bên đều muốn đá đi.”

Tần Trạch: "Vì sao không phải là bảo bối mà cả hai bên đều muốn."

Tần Lương sửng sốt, sau đó quay mặt đi, tâm tình đã tốt hơn nhiều.

Tần Thịnh: Ta chỉ là một người nhóm lửa tầm thường vô hình.

Một khắc sau, bánh bao đã được hấp xong, Tần Lương muốn xem thử nhưng bị Tần Trạch ngăn lại: "Chờ một chút nữa."

Tần Lương: "Vì sao?"

Tần Trạch: "Sẽ bị teo lại."

"Con không tin." Lời nói vừa dứt, tên tiểu tử nọ đã giở nắp lồng ra.

Gặp nóng nở ra, gặp lạnh co lại.

Bánh bao teo nhỏ.

Phòng bếp hiện giờ, vô cùng yên lặng.

Tần Trạch đành phải lấy khay bánh bao đó đem ra ngoài rồi đóng nắp lại cẩn thận, hy vọng những khay bánh bên dưới sẽ không bị ảnh hưởng.

Tần Lương nhìn bánh bao teo nhỏ, câm nín một lúc rồi nói: "Con đi kêu Ôn.. Tần Tòng Ngọc qua ăn bánh bao."

Bánh bao bị teo nhỏ nên ảnh hưởng đến hương vị, nhưng cũng may còn nóng nên bốn người nhanh chóng ăn xong.

Tần Lương giấu đầu lòi đuôi: “Hương vị cũng tạm được.”

Tần Thịnh cúi đầu. Tần Trạch nhét mẩu bánh bao cuối cùng vào miệng. Tần Tòng Ngọc không biết rõ nội tình, chỉ cảm thấy bánh bao này không mềm xốp như trước đây. Hắn tưởng nguyên nhân là do bột mì.

Chờ thêm chốc lát nữa, Tần Trạch mở nắp nồi ra, lấy bánh bao trắng trẻo mềm mịn và sủi cảo mang hình dạng bánh bao ra, bỏ vào trong giỏ rồi lấy tấm vải đậy lên.

"A Thịnh đưa cái này qua cho Trường Bình thúc đi."

Tần Trạch lại lấy bên vài cái nữa cho vào giỏ, đưa cho Tần Lương: "Mang đến Trì gia đi."

Tần Lương nhận giỏ, cười như không cười: "Đưa qua Trì gia à…"

Tần Trạch vỗ hắn một cái: "Đi mau."

Sau khi Tần Thịnh và Tần Lương đi rồi, mấy chục cái bánh bao còn lại không thể hấp một lượt mà phải chia làm hai.

Tần Trạch cười nói: "Tòng Ngọc nhóm lửa giúp cha."

Tần Tòng Ngọc: "Được."

Tần Trạch đem mấy cái bánh bao xấu xí còn lại bỏ hết vào lồng hấp. Sau đó hắn rửa sạch xương lợn rồi nấu canh. Tối nay ăn sủi cảo với canh xương mì sợi, hương vị chắc chắn rất thơm ngon.

Chương kế tiếp