Nhật Ký Chăm Bé Phản Diện Của Đại Lão

Chương 82: Sau khi bị đánh tráo thiếu gia thật bị dạy hư
Tần Lương quyết tâm muốn đi theo Tần Trạch, người của Ôn gia không khuyên được.

Ôn phu nhân trút giận lên người Tần Trạch: "Ngươi đã làm gì nhi tử của ta?"

Tần Trạch không thể nói lời thật lòng, đang định tìm cớ thì Tần Lương nói: "Mẫu thân, người không nên trách ông ấy, là tự con muốn đi."

Khuôn mặt thiếu niên non nớt, ánh mắt mang theo cầu xin: "Mấy ngày nữa con sẽ về, được không?"

Ôn Lễ Nhân thở dài, ôm lấy thê tử rồi nói với A Lương: "Cha hiểu rồi."

Ôn Lễ Nhân đưa cho Tần Trạch ngân phiếu một trăm lượng. Tần Trạch không định nhận nhưng Tần Lương đã nhận giúp hắn. Sau đó hơi cúi người từ biệt người Ôn gia rồi kéo tay Tần Trạch, cùng nhau lên xe ngựa.

Ôn Tòng Ngọc trầm mặc, hắn không nghĩ đến mọi chuyện sẽ trở nên như vậy.

A Lương cũng muốn về Tần gia, sau này hắn và A Lương sẽ sống cùng một mái nhà như thế nào đây.

Ôn phu nhân tức giận nhưng không làm gì được, xoay người về sân viện của mình. Một nữ nhân sức lực yếu ớt đang quỳ xuống lau thềm đá, hai chân của nàng vặn vẹo bất thường.

Sau khi Ôn phu nhân tiến vào, lập tức lấy roi trong tay ma ma đánh lên người nàng.

"Ôi ôi ---" Nữ nhân há to miệng nhưng thanh âm phát ra lại rất quái dị.

Ôn phu nhân vẫn còn giận dữ: "Đào Nguyệt, đồ khốn kiếp, đáng lẽ lúc trước ta nên đánh chết ngươi."

"Ngươi hại mẫu tử chúng ta chia lìa gần mười năm, khốn nạn!"

Đào Nguyệt lăn lộn trên đất vì bị đánh, nàng nghe được lời của Ôn phu nhân thì cười đắc ý.

Lại thêm một roi đánh tới, Đào Nguyệt đau đến mức gương mặt vặn vẹo.

Ôn phu nhân đánh mệt rồi thì lạnh lùng phân phó: "Kéo nàng xuống phòng chứa củi rồi nhốt lại, bỏ đói hai ngày. Sau này những chuyện nặng nhọc trong phủ để cho nàng làm, không được để nàng rảnh rỗi. Còn nữa…" Ôn phu nhân quát: "Không được để cho nàng chết. Những khổ cực mà nhi tử của ta phải trải qua, nàng phải trả lại gấp mười."

Ôn phu nhân căm hận ném roi đi, trở về phòng nghỉ ngơi. Khi đang mơ màng, nàng mơ một giấc mơ.

Trong mơ, nhi tử của nàng đã về nhưng tuổi lớn hơn hiện giờ một chút. Hơn nữa còn có dáng vẻ như lưu manh. Ôn phu nhân muốn xử lý Đào Nguyệt nhưng cả nhi tử ruột và nhi tử giả đều ngăn nàng lại.

Nàng dùng hết tâm trí để dạy dỗ lại nhi tử nhưng hắn chỉ thích cờ bạc, ham mê nữ sắc, tham tiền tham lợi. Ôn phu nhân dùng rất nhiều biện pháp nhưng không thể thay đổi được gì. Nhi tử ruột của nàng chỉ một lòng nghe lời Đào Nguyệt.

Ôn phu nhân thật sự rất mệt. Nàng muốn nghỉ ngơi một chút, nhưng chính vào lúc nàng vừa hơi thả lỏng, nhi tử ruột của nàng đã giết chết nhi tử giả.

Máu tươi như kim chân đâm vào mắt nàng. Ôn phu nhân sợ hãi tỉnh giấc.

Ma ma ân cần hỏi: “Phu nhân, ngài làm sao vậy?”

Ôn phu nhân vội vàng kêu lên: “Nhi tử, nhi tử A Lương của ta đâu.”

Ma ma: “Thiếu gia và Tần Trạch đã về lại Tần gia.”

Ma ma trấn an nói: "Phu nhân, ngài đừng nóng vội, thiếu gia trọng tình nghĩa như vậy. Sau này hắn về lại rồi chắc chắn sẽ vô cùng hiếu thuận với ngài và lão gia."

Ôn phu nhân gật gật đầu, nhưng lại nghĩ đến chuyện gì nên hỏi tiếp: “Đào Nguyệt đâu?”

Ma ma cười nói: “Không phải phu nhân mới vừa sai người nhốt nàng vào phòng chứa củi sao.”

Ôn phu nhân thở ra một hơi, hóa ra chỉ là một giấc mộng, cũng may hiện thực không giống giấc mộng đó.

A Lương của nàng đã hồi phủ từ năm chín tuổi.

"A Lương." Nhớ đến nhi tử, Ôn phu nhân gấp gáp muốn gặp hắn nhưng cuối cùng được lão ma ma khuyên nhủ.

Tần gia là một sân viện nhà nông điển hình.

Một gian nhà chính, bên trái là phòng ngủ lớn, bên phải là phòng bếp. Vì phòng bếp có mùi nên ở giữa phòng bếp với khu nhà ở là phòng để đồ. Còn ở giữa phòng ngủ lớn và gian nhà chính là sương phòng.

Sương phòng có hai gian, Tần Lương và A Thịnh ở trong gian lớn, gian nhỏ làm thư phòng.

Tần Lương nhìn nơi chốn vừa quen thuộc vừa xa lạ này, bàn tay đang rũ bên người bỗng nhiên siết chặt.

A Thịnh vây quanh A Lương: "Hôm qua mọi người không về làm ta rất lo lắng."

"A Lương, ngươi có đói bụng không, ta đi nấu cơm."

Tròng mắt Tần Lương giật giật, nhìn Cẩu Thặng trong dáng vẻ mười một tuổi: "Thăng ca?"

A Thịnh cười nói: "Sao nào, mới một đêm không gặp đã không nhận ra?"

Đúng lúc đó, Tần Trạch lên tiếng: "Trưa rồi, chúng ta ăn cơm trước đã."

A Thịnh nhìn Ôn Tòng Ngọc, có chút rối rắm. Hắn không biết sẽ có thêm một người nữa, sợ cơm không đủ ăn.

Tần Trạch thấy vẻ mặt của A Thịnh đã hiểu ngay, đi nhanh vào phòng bếp. A Lương cũng nhanh chóng đi theo.

"Cha, con muốn ăn mì sợi."

Tần Trạch đáp: “Được.”

Tần Trạch nhìn Ôn Tòng Ngọc ở phía sau: "Tòng Ngọc muốn ăn gì?"

Ôn Tòng Ngọc nhẹ giọng nói: "Con sao cũng được."

Hai mắt Tần Lương u ám: "Cha, để Ôn Tòng Ngọc ăn cơm đi, hai chúng ta ăn mì."

"Người cho bát của con thêm nhiều mỡ lợn, giấm chua. Con thích ăn."

Tần Trạch khịt mũi sờ mặt hắn: "Được, những món con thích ăn, cha đều làm cho con."

Hai khắc sau, trong nhà chính Tần gia, phụ tử Tần Trạch và Tần Lương ngồi cùng nhau bên nồi mì mới nấu xong. A Thịnh và Ôn Tòng Ngọc ăn cơm, thức ăn cũng mới được nấu xong nhưng không biết vì sao, cảm giác không giống hương vị mì sợi trước mặt Tần Lương.

Sau khi ăn xong, A Thịnh thu dọn chén đũa, Ôn Tòng Ngọc đứng dậy giúp đỡ dọn dẹp nhưng hắn chưa từng làm những việc này nên tay chân hơi vụng về.

A Thịnh nhìn một hồi, mí mắt giật giật: "Để ta làm, để đó cho ta."

Ôn Tòng Ngọc ngượng ngùng: "A Thịnh ca, ta sẽ tập làm."

A Thịnh nuốt xuống lời khuyên can.

“Loảng xoảng --”

“Loảng xoảng --”

Tần Trạch ngồi không yên. Hắn muốn đến xem phòng bếp nhưng bị Tần Lương quấn lấy: "Cha, lòng con rất buồn."

Tần Trạch đành phải ngồi lại, xoa xoa ngực cho Tần Lương.

Trong phòng bếp, A Thịnh nhìn chén vỡ trên mặt đất, vừa liếc mắt một cái đã nhủ thầm trong lòng, đứa nhỏ phá của này.

Ôn Tòng Ngọc chân tay luống cuống, “A Thịnh ca, ta..”

A Thịnh cố nặn ra một nụ cười: "Không sao, không sao."

Vất vả hồi lâu mới rửa sạch nồi chén xong, tinh thần và thể xác A thịnh vô cùng mệt mỏi, còn mệt hơn so với hắn tự làm một mình.

Hai người quay lại nhà chính, Tần Trạch bảo bọn họ ngồi xuống: "Ta có chuyện muốn nói."

Ôn Tòng Ngọc nhìn thoáng qua Tần Lương, trong lòng có suy đoán.

Tần Trạch nói: "Chuyện thân phận của các ngươi, ta muốn nói rõ cho mọi người biết. Về phần của Đào Nguyệt, ta cũng sẽ giải thích vài câu. Các con có ý kiến gì không?"

Ôn Tòng Ngọc không nói gì.

Tần Lương liếc mắt qua Ôn Tòng Ngọc rồi nói vẻ lười nhác: "Con không sao cả."

Đến chiều, hầu hết người ở thôn Tiểu Thạch đều đã biết chuyện. Mặc dù trong lòng họ vô cùng chán ghét Đào Nguyệt nhưng thái độ đối với Ôn Tòng Ngọc vẫn có vẻ thân thiện.

Dù sao đứa nhỏ cũng vô tội.

Trì Kính có chút thổn thức, nói với người nhà: "Còn có chuyện quá đáng đến mức này."

Mày Trì mẫu cũng nhíu chặt: "Đào Nguyệt đó thật sự quá đáng giận, làm hại đến hai đứa nhỏ."

Trì Tố do dự không biết có nên đi thăm đứa nhỏ Tần gia hay không, nhưng vì ngại Tần Trạch là nam nhân bên ngoài nên đành buông bỏ ý định.

Không ngờ Tần Lượng lại đến thăm nàng trước. Lại một lần nữa thấy được vẻ trẻ trung, tràn đầy sức sống của Trì Tố, ánh mắt Tần Lương vô cùng kích động, nhanh chóng chạy đến ôm lấy nàng.

Trì Tố cho rằng đứa nhỏ này đã chịu uất ức nên ôm đầu hắn, dịu dàng an ủi.

Đời trước, khi Tần Lương nhận được tin thì Tần Trạch đã được chôn cất xong, nghe thôn dân nói rằng hắn vì quá tức giận nên hại đến thân thể.

Tần Lương ở bên mộ Tần Trạch một ngày một đêm, không ai biết khi đó hắn nghĩ gì.

Sau đó Tần Lương đến thăm Trì Tố nhưng Trì Tố đã là dầu hết đèn tắt, thuốc thang chữa trị đều vô vọng.

Người thương yêu hắn, và người hắn thương yêu đều đã đi hết. Cho dù sau này địa vị của hắn đứng trên nhiều người, A Lương cũng không còn thấy vui vẻ nữa.

Trong lòng hắn hơi nghẹn, có một ngọn lửa len lỏi bùng lên. Cuối cùng A Lương cũng nhận ra hắn oán trách Tần Trạch vì thời thơ ấu bi thảm đó.

Hắn muốn Tần Trạch bồi thường cho hắn.

Hắn muốn quanh minh chính đại gọi Tần Trạch một tiếng 'cha'.

Cũng may ông trời có mắt.

A Lương đã sống lại. Đời này mọi chuyện không giống như trước, A Lương có rất nhiều lý do để nghi ngờ rằng cha hắn và hắn đều giống nhau.

Những gì hắn không có, lần này hắn sẽ lấy lại hết.

Tần Lương ở lại Trì gia nửa canh giờ mới về. Khi hắn về đến Tần gia thì thấy Ôn Tòng Ngọc đang vụng về cầm rìu chẻ củi, Tần Trạch đứng một bên chỉ dạy hắn.

Tần Lương lên tiếng: “Cha.”

Tần Trạch xoay người, đi nhanh về hướng của hắn: “A Lương đã về rồi. Có đói bụng không?”

Tần Lương run lập cập: “Cha. Con lạnh lắm.”

Tần Trạch ôm hắn vào nhà. A Thịnh lấy lòng, rót chén nước đường ấm trong phòng bếp bưng qua.

"A Lương, uống nước ấm đi."

Tần Lương nhận lấy rồi uống hai hơi: "Đa tạ ca."

A Thịnh cười nói: "Không cần, giữa hai chúng ta không cần phải khách sáo."

Tần Lương buông chén, bỗng nhiên nói: "Cha, A Thịnh ca còn chưa có họ nữa."

Tần Trạch ngước mắt, Tần Lương cười cười nhìn hắn, hai người bốn mắt nhìn nhau. Tần Trạch hỏi A Thịnh: "Ngươi muốn theo họ gì?"

A Thịnh nhìn thoáng qua Tần Lương trước, thấy Tần Lương vẫn giữ nụ cười như cũ, A Thịnh nhanh chóng trả lời: "Thúc, ta muốn mang họ Tần."

"Tần Thịnh." Tần Lương nhẹ giọng kêu lên cái tên này. "Thật ra nghe hay hơn chữ Thăng nhiều, cũng rất phù hợp với A Thịnh ca."

Chữ "Thịnh" rất tốt, nghe rất phúc khí.

A Thịnh đã chính thức có tên họ, vô cùng vui vẻ, còn chạy ra bên ngoài phòng chứa củi khoe với Ôn Tòng Ngọc.

"Tòng Ngọc, ta có họ, ta họ Tần, ta là Tần Thịnh, ha ha."

Tay đang chẻ củi của Ôn Tòng Ngọc run lên làm hắn chẻ hụt. Thật ra hắn cũng sửa họ, hắn là Tần Tòng Ngọc mới đúng.

Tối đến, vốn dĩ Tần Trạch định để A Lương và A Thịnh ngủ cùng một gian, hắn và Tòng Ngọc ngủ trong gian chính.

Nhưng Tần Lương nhất quyết phản đối, hắn mạnh mẽ ra lệnh: "Ôn Tòng Ngọc ngủ cùng phòng với Thịnh Ca, ta và cha ngủ một phòng."

Tần Thịnh lén liếc mắt nhìn Tòng Ngọc. Đứa bé trai thanh tú có hơi sửng sốt nhưng sau đó nhanh chóng chấp nhận.

Thật ra hiện giờ hắn cũng không biết nên ở cùng Tần Trạch như thế nào.

Phân chia phòng ngủ xong, A Lương rất vừa ý.

Rửa sạch chân, một lớn một nhỏ nằm trên giường. A Lương nói: "Cha, con không ngủ được, người kể chuyện xưa cho con nghe đi."

"Được, cha kể về chuyện xưa ở phương Bắc cho con nghe."

Tần Trạch vừa kể lại thời thơ ấu của nguyên chủ, vừa nhẹ nhàng vỗ lên vai đứa nhỏ. Chẳng bao lâu sau, trong lòng vang lên tiếng hô hấp đều đặn.

Tần Trạch cũng nằm xuống theo, nặng nề chìm vào giấc ngủ.

Vào mùa đông rất lạnh, có người chỉ có thể lấy rơm rạ quấn quanh thân mình, ví dụ như Đào Nguyệt đang ở phòng chứa củi. Gió lạnh xuyên qua da thịt vào tận xương cốt, hai đầu gối như bị hàng trăm con sâu bọ cắn lấy, cảm giác đau đớn ấy làm cả người nàng co quắp lại. Nhưng trong lúc co ro như thế, cảm giác đói khát trong bụng càng rõ ràng hơn.

Còn những người khác đều được nằm trong chăn ấm đệm êm.

Mãi đến khi một mùi hương bay đến, A Thịnh mới khịt mũi rồi từ từ mở mắt ra.

"Ồ, trời đã sáng rồi." Tiếng kêu của hắn làm Tần Tòng Ngọc đang ngủ bên cạnh cũng tỉnh dậy.

Lần đầu tiên Tòng Ngọc ngủ cùng người khác, mãi đến hơn nửa đêm mới ngủ được nên hôm nay dậy trễ.

Bọn họ vội vàng đi về phía phòng bếp. Trong bếp đang đốt củi khô, ánh lửa bập bùng khiến cả căn phòng trở nên ấm áp sáng sủa.

Mà bên cạnh bệ đá là Tần Trạch và Tần Lương đang cùng nhau nhào bột.

Khuôn mặt nhỏ của Tần Lương dính bột mì trông có vẻ buồn cười.

Tần Trạch nghiêng đầu cười nói: "Nước ấm ở trong nồi đấy, các con tự lấy rửa mặt đi."

"Ta và A Lương đã nhào bột xong rồi, đã dậy mấy canh giờ."

Tần Lương nói tiếp: "Sáng nay Tòng Ngọc phải giặt sạch tất chân mà chúng ta vừa thay ra, ta và cha sẽ vào thành mua thịt."

A Thịnh giảng hòa: "Trước giờ không phải đều do ta giặt sao? A Lương ghét bỏ ta."

Tần Lương nhẹ giọng nói: "Từ khi ta mới bốn năm tuổi đã tự giặt quần áo và tất."

Hắn nhướng mi mắt: "Cha bận làm việc nên cũng không biết."

A Thịnh: vậy cũng không còn cách nào.

Tần Trạch ho khan một tiếng: "Tự mình làm lấy, cơm no áo ấm."

Dùng bữa sáng xong, A Thịnh tiễn Tần Trạch và Tần Lương ra cửa. Cửa vừa đóng lại, A Thịnh dỗ dành nói: "Tòng Ngọc, ta là người thô kệch, giặt một chút là xong rồi."

Tần Tòng Ngọc ngăn hắn lại: "A Thịnh ca, ngươi dạy cho ta là được rồi, ta nên học cách làm."

Tần Thịnh thấy hắn kiên trì nên cũng không khuyên nữa. Hắn vào phòng bếp lấy nước ấm rồi dạy Tần Tòng Ngọc giặt tất.

Chương kế tiếp