Nhật Ký Chăm Bé Phản Diện Của Đại Lão

Chương 88: Sau khi bị đánh tráo thiếu gia thật bị dạy hư
Trì Kính đã đi sang quận thành bên cạnh, quê quán hắn ở nơi đó nên đến để tham gia thi cử.

Vốn dĩ ba đứa nhỏ đi theo Trì Tố học tập, nhưng chỗ bên Ôn gia nhân cơ hội này mời phu tử tới, sau một hồi khuyên nhủ mới dỗ dành được bọn nhỏ đến sân viện Ôn gia đọc sách.

Tần Từ Ngọc không muốn đi, hắn sợ nhìn thấy Ôn phu nhân sẽ không khống chế nổi. Tần Trạch cũng không muốn miễn cưỡng hắn, cuối cùng không biết A Lương nói gì với Từ Ngọc mà lại thuyết phục được hắn.

Đúng như dự đoán, bọn Tần Từ Ngọc gặp được Ôn phu nhân và cả Ôn lão phu nhân nữa.

Hai người họ rất yêu thương A Lương, còn khi nhìn đến Từ Ngọc, Ôn phu nhân mang vẻ thờ ơ, còn Ôn lão phu nhân giữ hắn lại nói mấy câu.

Tần Từ Ngọc vui mừng đến nỗi sắp khóc.

Tần Lương lén bĩu môi. Tần Từ Ngọc thật sự rất thích khóc.

Phu tử mới nghiêm khắc hơn Trì Kính nhiều nhưng kiến thức của phu tử mới cũng tương xứng với tính tình của ông, ngoại trừ Tần Thịnh ra, Tần Lương và Tần Từ Ngọc đều học tập được rất nhiều thứ.

Ba đứa nhỏ cùng đi học, Tần gia trở nên vắng vẻ, Tần Trạch cũng đi ra ngoài.

Hôm nay hắn vừa đem củi đưa qua Trì gia thì nghe được tiếng Trì mẫu la lên, hóa ra là do dạo này thời tiết nóng bức nên Trì phụ lại phát bệnh.

Lúc này đi mời đại phu thì không kịp nên Tần Trạch cõng Trì phụ lên lưng rồi chạy vào thành tìm y quán, Trì Tố đi theo che dù.

Cũng may là đưa người đến y quán kịp thời nên Trì phụ đã qua cơn nguy kịch, đến giờ tâm trạng của Trì mẫu mới thả lỏng được, ngã ngồi xuống đất.

Trì Tố đỡ bà dậy: "Nương, không sao rồi, không sao rồi."

Tần Trạch cũng bước đến an ủi: "Bá mẫu, bá phụ cát nhân thiên tướng."

Trì mẫu ngẩng đầu liếc nhìn Tần Trạch một cái nhưng không nói gì.

Nhưng sau lần đó, Trì mẫu đã ngầm đồng ý để Tần Trạch qua lại với Trì Tố.

Tần Trạch và Trì phụ cũng có trò chuyện với nhau, sau đó Tần Trạch mới biết được thì ra Trì gia là nhà thân thích của bá phủ. Chẳng qua là vì sau này bá phủ xuống dốc nên họ hàng cũng trở nên khó khăn.

Cũng may Trì gia có chút tài sản tích lũy nên không đã không thể sống qua ngày.

"Chỉ cần Kính nhi có tương lai thì những ngày sau của Trì gia sẽ không còn khổ sở nữa."

Trì phụ vỗ lên tay Tần Trạch: "Chuyện của ngươi và Tố Tố, lão phu cũng đã biết."

"Đợi sau khi Kính nhi mai mốt xong, ngươi thấy sao?"

Tần Trạch nghiêm túc nói: "Nếu tú tài công không chê, tiểu tử sẽ mời bà mối đến Trì gia xin làm mai."

Trì phụ cười gật đầu.

Vì vậy nên sau khi có kết quả thi của Trì Kính, hắn thi đậu tú tài, Trì gia liền thu xếp chuyện mai mốt cho hắn.

Một mặt là vì Trí Tố và Tần Trạch đã ái mộ lẫn nhau, mặt khác Trì Kính cũng đã hơn hai mươi tuổi đầu, giờ đây cũng đã có công danh, không thể kéo dài thêm nữa.

Hai tháng sau, Trì Kính và một muội muội đồng môn của hắn định chuyện hôn sự. Qua mùa xuân năm sau sẽ thành hôn.

Tần Trạch cố ý chờ thêm một tháng sau mới chuẩn bị lễ vật, mời bà mối và Sài mẫu ra mặt đến cửa Trì gia.

Đối với chuyện hôn sự của Tần Trạch và Trí Tố, người trong thôn Tiểu Thạch nghe xong thấy hơi bất ngờ, nhưng sau đó nghĩ đến chuyện Tần Trạch đã đốn củi gánh nước gần một năm cho Trì gia nên cũng cảm thấy hợp tình hợp lý.

Ôn phu nhân ở nhà bên kia cũng nảy ra suy nghĩ, Tần Trạch cưới tức phụ mới, vậy hẳn là A Lương sẽ về lại Ôn phủ nhỉ.

Dĩ nhiên, còn có một việc nàng phải làm.

Ôn phu nhân sai người kể chuyện hôn sự của Tần Trạch và Trì Tố cho Đào Nguyệt biết.

Lao động cực khổ làm cho Đào Nguyệt lão hóa rất nhanh, đôi tay của nàng vừa bẩn thỉu vừa thô ráp. Đào Nguyệt nghe xong lời của bà tử, rất lâu sau vẫn chưa định thần được.

Tần Trạch muốn cưới người khác sao?

Trì Tố là con tiện nhân nào?

"A...A....." Đào Nguyệt muốn chạy ra ngoài nhưng bị bà tử dùng chân đá về lại.

"Muốn đi đâu, ngoan ngoãn đợi ở đó đi." Bà tử hừ một cái, khóa cửa phòng chứa củi rồi mới rời đi.

Ánh mắt Đào Nguyện hiện lên vẻ ngoan độc.

Nàng biết mình đã sai rồi, lúc trước nàng nên bóp chết Tần Lương để tránh phiền phức sau này mới đúng.

Còn Tần Trạch nữa, nếu biết trước sẽ như thế này, trước đây nàng để Tần Trạch mệt chết cho rồi, còn hơn để những người khác chiếm tiện nghi.

Chỉ là dù Đào Nguyệt có nguyền rủa thì cũng chỉ có thể thầm nghĩ trong lòng.

Thế giới bên ngoài dù có xấu xa nhưng phần tốt đẹp vẫn nhiều hơn.

Đầu mùa hè năm sau, thôn dân ở thôn Tiểu Thạch chứng kiến và chúc phúc cho hôn lễ của Tần Trạch và Trì Tố.

Tần Lương, Tần Từ Ngọc, Tần Thịnh và đứa nhỏ của Sài gia cùng đón dâu cho Tần Trạch, đội ngũ kiệu hoa đi một vòng trong thôn để cho tất cả mọi người đều biết rồi mới bước vào Tần gia.

Sau khi Tần Trạch và Trì Tố thành hôn, mọi chuyện cũng không thay đổi bao nhiêu. Nếu nói ra thì có lẽ chỉ có mỗi chuyện Tần Lương không thể ngủ trong nhà chính với cha hắn như trước, chỉ có thể ngủ ở sương phòng. Nhưng chỉ mới ngủ một đêm đã cảm thấy quá buồn tẻ nên chạy đến ở cùng Từ Ngọc và A Thịnh.

Vì thế nên mặc dù sau khi xây dựng lại, sân viện Tần gia hoàn toàn không thiếu phòng ở nhưng ba đứa nhỏ rưỡi cứ một hai phải chen chúc trong một phòng. Những gian phòng khác dùng để làm thư phòng hoặc để đồ lặt vặt.

Người Ôn gia đã thay phiên nhau khuyên rất nhiều lần nhưng Tần Lương cũng chỉ tỏ vẻ là sẽ về Ôn phủ ở vài ngày, lời đó cũng có nghĩa là hắn sẽ không hoàn toàn dọn ra khỏi Tần gia.

Người Ôn gia không còn cách nào nên Ôn lão thái thái dứt khoát dùng đa số thời gian của mình ở lại thôn Tiểu Thạch.

Ở nơi này, vì ba đứa nhỏ phải đi đọc sách nên lão thái thái không những có thể nhìn thấy A Lương mà còn có thể thấy Từ Ngọc.

Ôn Lễ Nhân cũng thường xuyên đến đây.

Ngày qua ngày vô cùng yên ổn, thanh bình.

Mỗi ngày mặt trời mọc xong rồi lại, lá xanh chuyển màu vàng, những thiếu niên cũng dần trưởng thành.

Gió thổi hiu hiu, sân nhỏ đầy người, Ôn Lễ nhân nhìn nam tử trước mặt, nhẹ nhàng quan tâm: "Nghe nói hôm trước con gặp phải bọn cướp, có bị thương chỗ nào không?"

"Phiền nghĩa phụ nhớ mong, con không sao."

Ôn Lễ Nhân thở dài: "Từ Ngọc, sao con phải đi xa như vậy. Nếu con muốn làm kinh thương thì ở lại kinh thành cũng được mà."

Mấy năm trôi qua, Tần Từ Ngọc càng trông giống Tần Trạch nhưng vì được đọc sách nhiều năm nên trên người Tần Từ Ngọc có thêm khí chất trí thức. Khi rũ mắt xuống vô cùng mê người.

Khi hắn ra ngoài kinh thương, không chỉ cần phải phòng hờ đạo tặc mà còn phải canh chừng những nữ tử lớn mất. Chỉ là những chuyện đó không cần phải kể ra.

Tần Từ Ngọc nhìn Ôn Lễ Nhân, cười nói: "Bộ bút mực hôm trước, nghĩa phụ dùng có thuận tay không?"

Ôn Lễ Nhân vỗ vỗ vai hắn: "Đứa nhỏ, con có tâm rồi."

Dừng một chút, Ôn Lễ Nhân lại nói tiếp: "Còn có son môi kia, nghĩa mẫu còn bôi lên môi cũng rất có khí sắc."

"Từ Ngọc, tuy là nghĩa mẫu của con chưa từng nói ra miệng nhưng trong lòng nàng vẫn nhớ con."

Tần Từ Ngọc nghe thấy vậy thì càng cười thoải mái, "Lát nữa con sẽ đến thăm nghĩa mẫu."

Sau khi Đào Nguyệt chết bệnh mấy năm trước, vết thương trong lòng Ôn phu nhân cũng đã dịu đi.

Rốt cuộc nàng đã có thể đối xử với Tần Từ Ngọc bằng ánh mắt ôn hòa. Sau đó Ôn phu nhân kinh ngạc nhận ra, cả A Lương, bà mẫu và trượng phu của nàng đều có quan hệ không tồi với Từ Ngọc.

Cộng thêm Tần Từ Ngọc cố gắng lấy lòng nên cuối cùng Ôn phu nhân cũng đã mềm lòng. Ôn gia cũng xem như đã nhận Tần Từ Ngọc là nghĩa tử.

Chỉ là Ôn gia vẫn cảm thấy rất có lỗi với A Lương nên ngày người của Ôn gia không biểu lộ sự quan tâm đối với Từ Ngọc trước mặt A Lương.

Hiện giờ A Lương rất tự tại, thoải mái gọi Tần Trạch là cha, gọi Trì Tố là nương. Tần Thịnh cũng mặt dày nhận Tần Trạch và Trì Tố là nghĩa phụ nghĩa mẫu. Sau đó hắn càng dứt khoát trơ mặt hơn, học theo A Lương gọi Tần Trạch là cha, gọi Trì Tố là nương.

Lần này Tần Lương tham gia khoa cử, được Ôn Lễ Nhân che chở, vả lại Tần Lương vốn dĩ rất tài năng nên đường hắn đi vô cùng vững vàng.

Hội săn bắn mùa thu hai năm trước, Tần Lương đi theo với thân phận Hàn lâm biên tu, chẳng những săn được rất nhiều con mồi mà còn vào lúc Thánh Thượng gặp phải hổ dữ, kịp thời ra tay cứu giá. Sau việc này, Tần Lương rất được Thánh Thượng coi trọng. Hiện giờ hắn chỉ mới cập quan nhưng đã là quan ngũ phẩm kinh thành.

Cho dù là ai nhìn vào đều thấy được thế lực mạnh mẽ của Tần Lương.

Con đường làm quan của Tần Lương rất thuận lợi. Người trong nhà cũng coi trọng hôn sự của hắn. Trước giờ Tần Lương đều không có kiên nhẫn với chuyện này. Lần này khi hắn trở về Tần gia, nghe Trì Tố hỏi, Tần Lương cười khanh khách trả lời: "Con cũng không có yêu cầu gì, chỉ muốn tìm một người ôn nhu, lương thiện." Giống "Tố Tố nương" vậy.

Tần Lương không nói ra vế phía sau. Hắn sợ cha hắn đánh chết hắn.

Tần Lương nhìn không thấu cha hắn. Nếu nói sức khỏe của cha hắn tốt, thì sao nhiều năm như vậy vẫn chưa có con với Tố Tố nương.

Nhưng nếu nói do sức khỏe cha hắn không tốt, khi cha hắn đánh người vẫn rất có sức đó.

Tần Trạch đang ở cạnh lên tiếng: "Vậy cũng dễ tìm thôi."

Tần Lương nói mập mờ: "Còn phải xem cảm xúc thế nào đã."

Tần Trạch: Được.

Tần Trạch thức thời im miệng.

Tần Trạch và Trì Tố đều mặc kệ Tần Lương, không ép buộc hắn. Chỉ cần A Lương vui vẻ là được rồi. Nhưng phía bên Ôn gia lại rất gấp gáp.

Vô tình ngay trong lúc đó, Tần Thịnh gặp được nữ tử hắn ái mộ, đính hôn với người nọ. Người Ôn gia thấy vậy càng nôn nóng hơn.

Tần Lương liếc mắt nhìn ngắm một cái, nhận ra tẩu tử đời này vẫn là người đời trước, đây có lẽ chính là duyên phận.

Sau khi Tần Lương đi theo con đường làm quan, Tần Thịnh và Tần Từ Ngọc đều đi theo đường kinh thương. Đầu óc hai người nhanh nhạy, lại được Ôn gia che chở, hơn nữa còn có Tần Trạch chỉ điểm nên chuyện làm ăn càng lúc càng tốt.

Ngoại hình Tần Từ Ngọc rất dễ nhìn, cả người tràn đầy khí chất tri thức. Bây giờ đang là nho thương nổi tiếng ở kinh thành. Những thiệp mời phong nguyệt gửi đến đều bị Tần Từ Ngọc uyển chuyển từ chối.

Mãi cho đến lần nọ, trong một buổi tiệc của các quý nhân, Tần Từ Ngọc được một vị phu nhân xem trọng mời đi cùng. Trong buổi yến hội đó, Tần Từ Ngọc gặp được một người.

Thật lâu sau đó, Tần Lương cũng đã tìm được người tri kỷ, thành hôn sinh con.

Khi đó ánh mắt mọi người đều nhìn lên người Tần Từ Ngọc nhưng Tần Từ Ngọc vẫn nói không vội.

Tần Trạch ngửi được hương thơm của nữ tử trên người Từ Ngọc, hơn nữa Từ Ngọc nói chuyện cũng rất mập mờ nên trong lòng Tần Trạch đã hiểu rõ. Tối đến, Tần Trạch gọi hắn vào phòng, căn cứ vào những tình tiết trong các vở kịch xưa mà gạ hỏi hắn: "Có phải con làm trai lơ của Ninh Nhạc công chúa không?"

Tần Từ Ngọc: ...

Có lẽ không ngờ rằng chuyện kinh thiên động địa như vậy lại bị cha hắn nhanh chóng đoan được, cả người Tần Từ Ngọc choáng váng.

Sau một lúc lâu, hắn mới nói: "Cha, con thật sự thích công chúa."

Tần Trạch từ chối cho ý kiến: "Công chúa có thích con không?"

Tần Từ Ngọc rũ mắt: "Chắc là có."

Hắn chỉ là một thương nhân. Thiên kim công chúa bằng lòng kết giao với hắn đã tốt lắm rồi, nếu không phải do thật sự có tình cảm thì cần gì phải làm vậy.

Trong hoàng cung, cũng bởi vì chuyện này mà Ninh Nhạc công chúa cũng ầm ĩ lên với đế hậu.

Thiên tử tức giận, tuyên bố muốn ban chết cho Tần Từ Ngọc.

Ninh Nhạc công chúa cũng không cam lòng yếu thế: “Phụ hoàng giết Từ Ngọc coi như là giết nữ nhi.”

Chuyện tráo hài tử của hai nhà Ôn Tần cũng không phải bí mật. Thiên gia đã tra xét rõ ràng từ lâu, đế hậu vô cùng chán ghét mẹ đẻ của Tần Từ Ngọc, dĩ nhiên cũng vì vậy mà không ưa thích gì Tần Từ Ngọc.

Trước đây khi Ninh Nhạc công chúa kết giao với Tần Từ Ngọc thì biết được chuyện này nên nàng mới không dám để lộ ra, phải để hắn chịu ủy khuất làm trai lơ.

Ban đầu Ninh Nhạc công chúa chỉ định chơi đùa một lúc nhưng chẳng biết từ khi nào đã để trong lòng. Nàng không thể cho Tần Từ Ngọc thân phận phò mã nhưng nàng có thể cho hắn toàn bộ trái tim mình.

Ninh Nhạc công chúa giằng co với đế hậu, khiến tin đồn lộ ra ngoài.

Khi Tần Lương biết được chuyện này cũng không nghĩ được chỉ, chỉ cảm thấy vô cùng khiếp sợ.

Chỉ là hắn và Tần Từ Ngọc cũng có tình cảm nhiều năm cùng ăn cùng ngủ với nhau, khi Tần Lương đến diện thánh cũng nói giúp cho Tần Từ Ngọc vài lời tốt đẹp.

Hơn nữa bởi vì Ninh Nhạc công chúa quá kiên trì nên cuối cùng đế hậu cũng thỏa hiệp.

Tần Từ Ngọc vào ở trong phủ công chúa. Mười năm sau, con của hai người đã có thể chạy nhảy, không ngờ lại được đế hậu yêu thương. Nên khi Ninh Nhạc công chúa nhắc đến chuyện để Tần Từ Ngọc làm phò mã, rốt cuộc đế hậu cũng chấp nhận.

Tần Từ Ngọc nhận được sự kinh hỉ bất ngờ, càng thêm cảm kích thê tử, khiến tình cảm hai người càng trở nên tốt hơn.

Hắn không có chí hướng to lớn gì. Người hắn yêu thương và người yêu thương hắn đều ở bên cảnh, thỉnh thoảng có thể gặp nhau, Tần Từ Ngọc đã cảm thấy đủ rồi.

Ngược lại là A Lương, mấy năm nay càng thăng tiến hơn, bên ngoài là Ôn Lương còn bên trong vẫn lén lút làm Tần Lương.

Mỗi lần hắn trở về sau khi đi ban sai đều ghé qua Tần gia trước, có lẽ vì đã từng hận quá nhiều nên sau này càng dành nhiều tình cảm hơn.

Tần Lương có một đôi nhi nữ, cũng rất thích chạy đến Tần gia, khiến cho Ôn phu nhân vô cùng ghen tị.

Nhưng vì được Tần Lương ôn nhu dỗ dành, lại có cháu trai cháu gái ở cạnh làm nũng nên cũng phần nào xoa dịu lòng nàng.

Một đời này, Tần Trạch và Trì Tố sống đến sáu mươi tuổi, Trì Tố đi trước hắn.

Tần Trạch ra đi chậm hơn nàng nửa ngày. Hắn nằm trên giường bệnh, thần sắc tiều tụy. Tần Lương, Tần Từ Ngọc và Tần Thịnh canh giữ bên người hắn. Cả ba đại nam nhân đều đỏ mắt như nhau.

Tần Lương nắm tay Tần Trạch, khóc không thành tiếng: "Cha, xem như là..Vì.. Vì chúng con, cố gắng chống đỡ thêm mấy ngày, xin người..."

"Đứa nhỏ ngốc." Tần Trạch thở dài. Thân thể này từ khi còn trẻ đã không tốt, có thể chống đỡ được đến hiện giờ đã không dễ dàng gì rồi.

Tần Trạch giơ tay vỗ lên ngăn tủ đầu giường, Tần Từ Ngọc ở gần nhất: "Cha muốn mở ra sao?"

Tần Trạch: “Ừm."

Trong đó có ba cái hộp gỗ đỏ thẫm to bằng bàn tay.

Tần Trạch ra hiệu, mỗi người một hộp.

Trước mặt Tần Lương là một cái kính viễn vọng.

Trước mặt Tần Từ Ngọc là một thanh chủy thủ sắc bén.

Trước mặt Tần Thịnh là một cây gậy kích điện.

Bên dưới những thứ này đều có ghi cách sử dụng.

Tần Trạch lưu luyến đưa mắt nhìn một họ thêm lần nữa rồi yên tâm nhắm hai mắt lại.

Chỉ cần các con sống tốt, hắn không có gì hối tiếc nữa.

Tần Lương cảm nhận được tay của cha hắn không còn sức nữa, đáy lòng run lên: "Cha?"

"Cha ——"

Trong lòng vang lên từng tiếng khóc nức nở nối tiếp nhau. Nhóm thê nhi đang đứng ngoài cửa cũng không nhịn được bước vào, ngay sau đó lại có thêm tiếng kêu khóc thút thít của nữ tử và mấy đứa nhỏ.

Chương kế tiếp