Nhật Ký Chăm Bé Phản Diện Của Đại Lão

Chương 89: Sau khi bị đánh tráo thiếu gia thật bị dạy hư
Trở lại trong không gian của hệ thống, Tần Trạch đến khoang dinh dưỡng, nhìn Trì Tố nắm bên trong, sắc mặt hồng hào như đang ngủ say.

“Tố Tố.”

Không hề có phản ứng nào.

Tần Trạch không nhịn được mà thất vọng, lúc này anh mới nhìn thanh tiến độ.

80% So với dự đoán của Tần Trạch thì tốt hơn một chút, dù sao nghiêm khắc mà nói anh cũng đã thất bại một lần.

“Vì sao thế giới nhỏ lại kéo tôi trở về?” Tần Trạch nói ra điều mình thắc mắc từ đáy lòng.

Hệ thống: “Vì A Lương và Tòng Ngọc.”

A Lương từng nói, hận mối hận thù của Tần Trạch nhưng cũng bởi vì hận mà sau này lại yêu càng sâu đậm hơn.

Trái tim Tần Tòng Ngọc nguội lạnh nên đã đi tu, kết quả làm cha ruột tức chết, cuối cùng tan thành mây khói.

Thế giới nhỏ vốn đã không ổn định, lại thêm chấp niệm của Tần Lương và Tần Tòng Ngọc quá sâu, thế giới nhỏ tuyệt vọng, cuối cùng là để Tần Trạch nhận sự thất bại này trở về.

Nếu như Tần Trạch thất bại lần nữa thì cả Tần Trạch và hệ thống, cả thế giới nhỏ cũng sẽ biến mất.

Hệ thống an ủi: “Nếu nói như vậy thì kí chủ cũng không tính là thất bại, chỉ là có chút rắc rối.”

Tần Trạch khoát tay: “Không, sai thì chính là sai.”

Tần Trạch thở dài: “Sau khi tôi rời đi bọn họ có khoẻ không?”

Hệ thống: “Kí chủ yên tâm, bọn họ sống rất tốt.”

“A Lương văn võ song toàn, sau này nhiều lần dẫn quân đi dẹp loạn, nhờ kính viễn vọng của ký chủ, A Lương có thể do thám tình hình quân địch, chiếm được thế thượng phong, tất chiến tất thắng. Nhưng A Lương rất có chừng mực, che giấu tài năng một cách thoả đáng nên lúc về già so với tướng quân bình thường thì tốt hơn nhiều, hưởng hết vinh hoa phú quý. Thậm chí A Lương còn coi kính viễn vọng là đồ gia truyền mà truyền lại.”

“Tòng Ngọc nhận được đoản kiếm, giữ gìn cẩn thận, sau này để lại cho con trai mình. Điều thú vị là đứa con của Tòng Ngọc đã bái A Lương làm thầy, đi theo học võ.”

“Lần đầu tiên A Thịnh chạm vào gậy điện đã làm bản thân bị thương, sau này thường xuyên để gậy điện dưới ánh mặt trời phơi nắng.”

Bởi vì cây gậy tạo điện đó là sản phẩm dùng bằng năng lượng mặt trời.

Lúc trước, Tần Trạch suy nghĩ rất lâu rồi mới đưa gậy điện cho Tần Thịnh, trong số maáy người A Lương với Tòng Ngọc thì A Thịnh có văn nhưng không có võ, lại còn theo nghề thương nhân, đưa cho A Thịnh gậy điện là vô cùng tốt. Hơn nữa A Thịnh là người khéo léo so với A Lương hay Tòng Ngọc thì sẽ cất giấu gậy điện tốt hơn. A Thịnh nói với bên ngoài là đi giao thương ở nơi khác, vô tình lại tìm thấy một ám khí hiếm lạ.

Tòng Ngọc là phò mã, có quan hệ với hoàng gia nên Tần Trạch đành đưa cho hắn một cây đoản kiếm sắc bén.

Mà tuy rằng A Lương là quan văn nhưng lại có trái tim của một võ tướng, có đủ mọi kĩ năng của một võ tướng nên kính viễn vọng đối với A Lương là vô cùng hữu dụng. Hơn nữa cổ đại đã có ngọc lưu ly, sau này sẽ có kính mắt nên kính viễn vọng cũng sẽ không quá nổi bật.

Hệ thống nói liên tục một lúc lâu rồi cuối cùng giọng nói máy móc cũng chậm lại, dường như có một chút ấm áp: “Ký chủ không cần lo lắng, bọn họ sẽ có cuộc sống hạnh phúc thôi.”

Tần Trạch: “Vậy là tốt rồi.”

Hệ thống do dự nói: “Ký chủ muốn nghỉ ngơi không?”

Tần Trạch im lặng một chút rồi nói: “Để tôi nghỉ ngơi một chút đi.”

Hệ thống im lặng.

Một lát sau, hệ thống lại nói: “Hiện tại ký chủ có muốn hút tình cảm của thế giới trước ra không?”

Sau khi hút tình cảm ra, Tần Trạch vẫn có thể nhớ được chuyện lúc trước nhưng anh sẽ không có cảm xúc gì về chúng.

Cảm giác như là Tần Trạch vừa mới xem một bộ phim vậy.

Cốt truyện vẫn còn đó nhưng mọi cảm xúc thì đã biến mất.

“Từ từ.” Một lúc lâu mới anh mới trả lời bằng giọng nói đầy mệt mỏi.

Trong không gian của hệ thống, cảm giác thời gian trôi qua rất âu, có lẽ cũng chỉ là một khoảnh khắc.

Tần Trạch chậm rãi mở mắt ra: “Bắt đầu đi.”

Hệ thống: “Rút tình cảm của thế giới lúc trước… 1… 15… 36… 42… 51…”

Có lẽ là trải qua quá nhiều lần nên thời gian hút tình cảm càng lâu hơn.

“... 95… 100”

Cả người Tần Trạch trống rỗng, giống như vừa mơ một giấc mơ, từ từ tỉnh lại, có rất nhiều chuyện đã quên đi.

Hệ thống: “Ký chủ?”

Tần Trạch nhẹ giọng nói: “Hử?”

Hệ thống nghe ra sự thoải mái trong giọng nói của anh, nhẹ nhàng thở ra: “Ký chủ tiếp tục đến thế giới tiếp theo chứ?”

Tần Trạch: “Phải.”



Tần Trạch mở mắt ra.

Anh đang ở trong một chiếc xe rộng rãi, xa hoa, trên người còn đắp một cái chăn.

Tần Trạch mở cửa xe, nhìn xung quanh, cách đó không xa có rất nhiều người, còn có máy quay phim các thứ.

Với tình hình hiện tại Tần Trạch cũng có thể đoán ra.

Anh nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Tiếp đó là nội dung của thế giới này truyền đến.

Chủ yếu là nói về hành trình trưởng thành của nữ chính, không bao giờ chấp nhận thất bại.

Từ nhỏ nữ chính đã phải đấu đá với người thân cực phẩm trong nhà, sau đó là bước vào xã hội, đấu đá trên thương trường, cực khổ chỉ là một cục đá nhỏ mãi mãi không thể nào ngăn được cô.

Với quyết tâm luôn tiến về phía trước như vậy nhất định sẽ hấp dẫn người khác, nam chính là một trong số đó. nam phụ phản diện cũng không ngoại lệ.

Mà con trai nguyên chủ Tần Trung chính là nam phụ kiêm nhân vật phản diện đó.

Tần Trung bị nữ chính thu hút, trong lúc cậu bé giúp đỡ nữ chính cũng đồng thời nhằm vào nam chính nên Tần Trung vừa là nam phụ trong cuộc đời nữ chính vừa là nhân vật phản diện trong cuộc đời nam chính.

Cuối cùng khi nữ chính bị bắt cóc, Tần Trung vì để cứu nữ chính mà đã hy sinh thân mình.

Nữ chính và nam chính HE nhưng trong lòng nữ chính luôn cảm thấy hổ thẹn với Tần Trung.

Trừ lúc đầu Tần Trung đối đầu với cô ấy ra thì sau này Tần Trung luôn đối xử tốt với cô ấy, có lúc Tần Trung muốn được nữ chính yêu thương còn để lộ vết sẹo tuổi thơ.

Nữ chính không yêu Tần Trung nhưng đến khi sắp chết vẫn cảm thấy áy náy với Tần Trung, từ đó hình tình chấp niệm.

Cô ấy là nữ chính nên chấp niệm của cô ấy cũng đủ để ảnh hướng đến thế giới này, vì thế Tần Trạch đã tới đây.

Nguyên chủ xuất thân thư hương thế gia, 20 tuổi được người ta tìm về đóng phim, qua một thời gian đã thành danh, nhận được giải thưởng ảnh đế.

Khuôn mặt của nguyên chủ không phải kiểu bước ra từ trong truyện, lông mày anh thon dài, mắt phượng, sống mũi cao thẳng, bờ môi đầy đặn, khuôn mặt mang theo sự đẹp trai truyền thống.

Hơn nữa từ nhỏ nguyên chủ đã tiếp xúc với khí chất của dòng thư hương, so với người khác thì càng có khí chất thi sĩ, giống như quỳnh chi ngọc thụ, như anh trăng dưới dòng nước trong trẻo.

Nhóm fans không thể tìm thấy ai thay thế nguyên chủ, chỉ có thể chờ tin tức của nguyên chủ. Đến khi tác phẩm của nguyên chỉ lên sóng, nhóm fan sẽ nhiệt tình ủng hộ.

Tần Trạch nhớ lại quá khứ của nguyên chủ, có xuất thân tốt đẹp, phong cách độc đáo, sự nghiệp suôn sẻ, được người hâm mộ thổi phồng đã khiến cho nguyên chủ phổng mũi.

Từ đó về sau nguyên chủ luôn chèn ép đàn em, thường xuyên cướp đoạt tài nguyên, không vừa mắt ai thì hất cho một bát nước bẩn.

Nguyên chủ cũng không phải người đứng đắn, cái năm anh nhận giải thưởng anh để đã làm chuyện xấu.

Hai bên cùng hướng đến chuyện tiếp xúc xác thịt, không ngờ tới bên nhà gái lại mang thai còn sinh đứa nhỏ ra.

Bên nhà gái ôm đứa con đến tìm Tần Trạch còn yêu cầu một số tiền rồi rời đi.

Tần Trạch giấu diếm người nhà, thuận miệng đặt tên cho đứa nhỏ là Tần Trung rồi giao đứa nhỏ cho bảo mẫu chăm sóc.

Nguyên chủ ở bên ngoài quay chụp, có thể nhớ mình có con trai là tốt lắm rồi, chủ nhà không quan tâm nên bảo mẫu cũng vậy luôn.

Mãi cho đến khi năm Tần Trung bốn tuổi, ngã từ trên tầng hai xuống phải vào bệnh viện, nguyên chủ mới phát hiện đứa con này quá gầy yếu, trên người còn có vết thương, lập tức có thể hiểu ra tất cả. Nguyên chủ không quá nhiều tình cảm dành cho Tần Trung nhưng vì sĩ diện, bảo mẫu ngược đại Tần Trung chính là không nể mặt mình nên nguyên chủ đã lấy lý do hành hạ trẻ con để kiện mấy người làm đó. Sau này nguyên chủ thay đổi một nhóm người làm mới, còn lắp camera theo dõi trong nhà. Nguyên chủ trả lương cao, công việc nhẹ nhàng, nhóm người làm mới cũng rất quý trọng công việc này, vì để giữ lại công việc, bọn họ luôn ngoan ngoãn chăm sóc cho Tần Trung.

Bởi vì nguyên chủ đã nói Tần Trung không thích ai thì lập tức đuổi người đó đi.

Không chỉ như vậy, Tần Trung bốn tuổi đã được nguyên chủ cho rất nhiều tiền, nguyên chủ luôn tự nhận bản thân là một người bố tốt, có chút tự đắc. Nhưng lại không biết chính sự nuông chiều bằng quyền thế quá độ đã khiến Tần Trung có nhận thức sai lệch, có tiền là có tất cả.

Sau khi Tần Trung gặp được nữ chính độc lập tự cường tâm hồn mới được khai sáng, ban đầu Tần Trung còn đề phòng rồi lại không cẩn thận để bản thân rơi vào tay địch.

Tần Trạch xoa xoa tâm mi, hiện tại nguyên chủ gần 30 tuổi, sự nghiệp như mặt trời buổi trưa, muốn trải nghiệm nhiều thể loại đa dạng nên đã nhận một bộ điện ảnh văn học.

Nguyên chủ diễn một nhân vật A Căn sống hơn hai mươi năm, cuối cùng chết trong đêm lạnh, là một nhân vật đầy bi thảm. Bộ phim đã thông qua cuộc đời ngắn ngủi của A Căn để vạch trần quá khứ đầy tàn khốc.

Mà sau khi nguyên chủ quay xong bộ phim này thì không thấy đâu nữa, lúc đấy nguyên chủ diễn xong, cảm thấy không thoải mái nên về trong xe chợp mắt, ai ngờ sau đấy nguyên chủ không còn mở mắt ra nữa.

Sau khi nguyên chủ mất, dù bên ngoài có điều tiếng như nào, ông bà Tần lập tức đưa Tần Trung về bảo vệ. Lúc này người nhà họ Tần mới phát hiện hoá ra nguyên chủ đã sớm lập di chúc, bố mẹ 3 phần, Tần Trung 7 phần.

Nhưng do con trai chết bệnh đã khiến hai ông bà chịu đả kích lớn. Năm năm sau, ông nội Tần Trung qua đời, sau đó ba năm bà nội Tần Trung cũng chết bệnh. Tài sản của bọn họ cùng với phần của nguyên chủ để lại đều dành hết cho Tần Trung.

Lúc Tần Trung mới trưởng thành, một mình cô đơn, trong tay có một khối tài sản khổng lồ. Người khác đến vì Tần Trung cũng là vì tiền mà đến, bạn bè không phải bạn bè, người yêu không phải người yêu.

Cuối cùng cậu bé không yêu được nữ chính, lúc vì cứu nữ chính mà chết đi cũng không biết là sợ hãi nhiều hơn hay là thoải mái nhiều hơn.



Tần Trạch xuyên đến lúc nguyên chủ chết đi, hiện tại Tần Trung mới 10 tuổi.

Tần Trạch nhìn thấy cốc nước ở trước mặt, nếu phim đã quay xong rồi thì sau này sẽ không quay nữa.

Nhưng mà…

Sau khi Tần Trạch tham gia tiệc đóng máy lập tức trở về nhà, nhà của anh và Tần Trung.

Trong khu biệt thự độc lập của S thị những người khác đều đã nghỉ ngơi chỉ có phòng đồ chơi ở tầng ba vẫn còn vô cùng ồn ào.

“Giết! Giết! Đánh chết nó đi!”

Một cậu bé đang cầm máy chơi game, thao tác tay rất nhanh nhưng người trong màn hình vẫn ngã xuống.

“Tức thật đấy aaa!”

Cậu bé hét lớn lên, bỗng nhiên cửa phòng bị mở ra, một giọng nói lạnh lùng nhưng trong trẻo vang lên: “Tần Trung?”

Cậu bé chầm chậm quay đầu lại nhìn Tần Trạch một thân mệt mỏi đứng ở cửa.

“Hiện tại đã ba giờ sáng, con vẫn còn chơi game à?”

Tần Trung mờ mịt mở to mắt, nói: “Buổi tối còn có chuyến bay sao?”

Tần Trạch nhíu mày: “Chuyến bay trễ.”

Ngồi xe từ sân bay về đến nhà, đi đường chậm hơn nửa tiếng.

Dứt lời, Tần Trạch híp mắt: “Tần Trung, con không muốn bố về sao?”

Dáng người anh cao lớn, tầm 187, khi nghiêm mặt khí thế mạnh đến bức người.

Tần Trung bị dọa sợ làm rơi cả máy chơi game: “Không, không có.”

“Bố, bố ăn cơm chưa?” Tần Trung bối rối nghĩ ra một chủ đề.

Cậu bé tự khen bản thân mình nhanh trí.

Tần Trạch ừ một tiếng.

Tần Trung: Ừ là sao?

Tần Trung thử nói: “Bố, đã muộn lắm rồi, bố nhanh chóng đi rửa mặt rồi đi ngủ đi.”

Tần Trạch không nói lời nào chỉ nhìn cậu bé.

Tần Trung lập tức trèo lên sofa đằng sau, đắp chăn lên, nói: “Con…con cũng đi ngủ.”

Tần Trạch: “Có giường không ngủ, ngủ sofa sao?”

Tần Trung: “...”

Tần Trung im lặng đứng dậy, đi đến chỗ Tần Trạch, nói đúng hơn là đi đến trước cửa.

Phòng của Tần Trạch và Tần Trung đều ở trên tầng hai, sau khi anh trở về phòng, rất nhanh đã nằm lên giường đi ngủ.

Chương kế tiếp