Nhật Ký Chăm Bé Phản Diện Của Đại Lão

Chương 92: Cậu ấm pháo hôi trong truyện đại nữ chủ 04
Sự hỗn loạn của bên ngoài không quấy rầy được đến Tần gia.

Sáng sớm 7:10, Tần Trạch gõ cửa phòng Tần Trung. Đợi một lát, trong phòng mới vang lên giọng nói mơ hồ của thiếu niên.

“Đừng ầm ĩ.”

Tần Trạch: “Tần Trung.”

Âm thanh như lãnh ngọc leng keng làm Tần Trung giật thót mình giữa sáng sớm ngày hạ.

Cậu bé giùng giằng đứng lên, mở cửa: “Bố ạ.”

Tần Trạch mặc bộ đồ thể thao màu xám, hiện rõ thân cao chân dài: “Trung Trung, dậy chạy bộ nào.”

Tần Trung láu cá, nhận ra khi bố không vui sẽ gọi mình là Tần Trung, bố vui vẻ sẽ gọi Trung Trung.

Tần Trung tựa người vào khung cửa: “Bố ơi, trẻ con cần được ngủ đầy đủ.”

Nó đưa tay chỉ mắt mình: “Bố có thấy quầng mắt thâm của con không?”

Tần Trạch cụp mắt: “Tối qua chín giờ con đã về phong rồi.”

Tần Trung: Éc...

Tần Trạch sáp lại: “Có phải con chơi game trong phòng không?”

“Nào có.” Tần Trung thề thốt phủ nhận: “Là do buổi tối con không ngủ được.”

Tần Trung len lén nhìn bố mình, thở dài: “Con đang suy nghĩ chuyện học hành.”

Tần Trạch im lặng.

Anh đưa mắt bảo: “Thay quần áo đi.”

“Dạ.” Tần Trung ỉu xìu quay về phòng.

Mười phút sau, Tần Trung mặc một bộ đồ thể thao màu đỏ theo Tần Trạch chạy ra khỏi nhà.

Họ chạy bộ trong tiểu khu, sáng sớm mùa hè ẩm ướt, Tần Trung vốn hơi buồn ngủ, hít được luồng không khí mát mẻ, đầu óc cũng dần tỉnh táo.

Song bình thường Tần Trung không thích rèn luyện, mới chạy một lát đã thở hồng hộc. Tần Trung nhìn bóng dáng thon dài cao lớn đằng trước, bĩu môi.

“Bố ơi, con muốn nghỉ một lát.”

Tần Trạch lạnh nhạt nhắc nhở: “Tần Trung, con mới chạy được hai trăm mét.”

“Ủa con chạy được hai trăm mét luôn hả?” Tần Trung mừng rỡ.

Khóe miệng Tần Trạch giần giật.

Tần Trạch gọi Tần Trung chạy tiếp, về sau hầu như là Tần Trạch kéo cậu bé.

Tần Trung thở hổn hển, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên: “Không... Không ổn bố ơi.”

Nó mệt sắp chết rồi. Tần Trung cảm giác hai chân đều không phải của mình nữa.

Nó thấy cái ghế trước mặt bèn nói: “Con phải nghỉ một lát mới được.”

Nhưng Tần Trung bị bố nó vững vàng kéo đi: “Con mới chạy xong, giờ không được ngồi, đi bộ đi.”

Tần Trung khóc không ra nước mặt. Chân nó đi không đặng nữa.

Nó trực tiếp chơi xấu, cả người dựa vào bố mình. Tần Trạch cũng không giận, thả chậm tốc độ đi bộ.

Đột nhiên, Tần Trung nghe thấy tiếng chó sửa. Nó ngẩn ra một lát mới nhìn sang, cách bảy tám bước có một con poodle.

Một cụ ông đang dắt chó, Tần Trung nhanh chóng thu tầm mắt lại, nó không biết người ta.

Tần Trạch gật đầu với đối phương, mang Tần Trung đi qua, đột nhiên con poodle kia bổ nhào vào người Tần Trung...

Cọ cọ cọ.

Mí mắt Tần Trạch giần giật, muốn đưa Tần Trung rời đi nhưng Tần Trung lại cảm thấy rất hứng thú với chú chó đang cọ mình.

Tần Trung vốn định ngồi xổm nhưng chân mềm nhũn, thế là nó dứt khoát ngồi phệt xuống.

Poodle lại càng phấn khích, nhảy vào lòng Tần Trung, liên tục liếm cằm nó.

“Ha ha đừng liếm, nhột quá ha ha ha.”

Tần Trạch nhìn về phía chủ nhân của con poodle, đối phương lên tiếng trước: “Bánh Bao rất thích con trai cậu.”

Tần Trạch do dự hỏi lại: “Bánh Bao?”

Ông cụ cười ha hả: “Đúng vậy, poodle nhà tôi thích ăn bánh bao nên đặt tên là Bánh Bao.”

Ông cụ quan sát Tần Trạch từ trên xuống dưới: “Cậu còn đẹp trai hơn cả trên TV, không hổ là kiếm cơm bằng mặt.”

Tần Trạch mỉm cười.

Ông cụ lại hỏi: “Sau này cậu không đóng phim nữa thật à?”

Tần Trạch: “Vâng.”

Ông cụ lấy làm tiếc nuối, sau đó lại nhìn về phía Tần Trung: “Coi như cậu cũng có trách nhiệm.”

“Nếu biết trước sẽ gặp cậu thì tôi đã mang bút theo. Cháu gái tôi rất thích cậu.” Ông cụ vốn hơi bài xích minh tinh nhưng vì cháu gái mình thích nên ông bị ép tiếp thu một số chuyện về Tần Trạch. Về sau Tần Trạch lộ ra chuyện có con, ông cụ rất khinh thường anh. Ai ngờ Tần Trạch lại dứt khoát rời giới, trái lại khiến ông đánh giá cao.

Tần Trạch ấm giọng nói: “Lần sau đi ạ, đều ở trong tiểu khu này, lúc nào mà chẳng gặp được.”

Ông cụ ngẫm lại thấy cũng phải.

Hai người trò chuyện câu có câu không, ông cụ nói: “Lại nói, cháu gái tôi cũng bằng tuổi con trai cậu nhưng cứ suốt ngày gọi cậu là anh.”

Rõ ràng ông cụ rất thương cháu, nhắc đến là nói không ngừng được. Tần Trạch yên lặng nghe, cũng không ngắt lời, thi thoảng phụ họa vài câu.

Mà Tần Trung chơi với Bánh Bao vui quên trời đất. Cuối cùng khi bụng cậu bé reo òng ọc, Tần Trạch mới nói tạm biệt.

Ông cụ còn chưa thỏa mãn: “Trung Trung, mai ông Bùi cũng dắt chó đi chơi. Con phải dậy sớm nhé.”

Tần Trung nhìn Bánh Bao dễ thương, cuối cùng khó khăn gật đầu.

Tần Trạch gật đầu với ông Bùi, sau đó đưa Tần Trung về nhà.

“Con thích chó à?” Tần Trạch hỏi.

Tần Trung gãi mặt: “Con cũng không biết. Nhưng con thích Bánh Bao.”

Poodle nhỏ rất ngoan, lại bám người.

Lúc họ trở về đã là 8:50, ông bà Tần đang chờ bọn họ.

Tần Trung mệt cả buổi sáng, rửa tay xong bèn chạy về phía bàn.

Tần Trạch thong thả đi qua, ngồi xuống bên cạnh Tần Trung.

Tần Trung ăn một muỗng cháo, lại lấy dĩa xiên sủi cảo nhân tôm.

Tần Trạch lơ đãng nói: “Sao không dùng đũa?”

Tần Trung ăn sủi cảo lúng búng nói: “Dĩa tiện hơn.”

Tần Trạch: “Con dùng đũa không thuận tay à?”

“Khụ... Khụ...” Tần Trung bất ngờ không kịp đề phòng bị sặc sủi cảo, Tần Trạch bèn vỗ lưng cho nó.

Bà Tần đứng dậy đi qua: “Trung Trung có sao không?”

Tần Trung đỡ sặc, bà Tần mới không hài lòng nhìn con trai nói: “Lần sau con đừng nói chuyện lúc Trung Trung đang ăn nữa.”

Tần Trạch: “Vâng.”

Sau đó trong bữa cơm, Tần Trung cứ chột dạ mãi.

Ông bà Tần ở bên cháu trai vài ngày, xác định con mình chăm sóc tốt cho cháu mới chuẩn bị quay về. Ông Tần sức khỏe không tốt, môi trường của thành phố S bất lợi cho sự tĩnh dưỡng của ông.

Trước khi đi, bà Tần lén gọi cháu mình qua một bên: “Có chuyện gì thì gọi điện cho bà, biết chưa?”

Sau khi Tần Trạch rời khỏi giới, biểu hiện của anh quá bình tĩnh. Bà Tần lo con trai đang nín nhịn, nếu một ngày nào đó Tần Trạch bùng nổ chắc chắn sẽ chĩa mũi nhọn về phía Tần Trung.

Nếu không phải Tần Trung không đồng ý, bà Tần đã đưa cháu trai đi cùng rồi.

Mà công ty của Tần Trạch ở đây, lại càng không thể rời khỏi thành phố S.

Đối mặt với sự quan tâm của bà Tần, Tần Trung nghiêm túc nói: “Bà cứ yên tâm ạ, con thông minh lắm.”

Bà Tần rất yêu dáng vẻ kiêu ngạo của cháu trai, bèn hôn lên trán Tần Trung rồi xoa đầu nó nói: “Con ngoan lắm.”

Tần Trạch và Tần Trung tiễn người ra sân bay. Bà Tần liên tục ngoái đầu lại: “Mau về đi.”

Sân bay quá nhiều người, bà sợ Tần Trạch bị người ta nhận ra.

Tần Trạch vẫy tay với mẹ, đến tận khi bóng dáng của bố mẹ đi xa, anh mới mang theo Tần Trung đang mất mác trở về.

Nhưng vừa đi được vài bước đã có người gọi: “Tần Trạch?”

Tần Trạch làm như không nghe thấy, bước chân không dừng lại. Tần Trung bất giác nhìn sang theo tiếng người, lập tức bại lộ.

Người nọ hưng phấn nói: “Em là con trai Tần Trạch đúng không?”

Người xung quanh dần vây kín lại, Tần Trung hoảng hốt.

Đột nhiên, cả người Tần Trung bay lên, bị Tần Trạch một tay khiêng lên vai chạy biến đi.

Những người khác góp vui chạy theo, có người giơ điện thoại lên chụp.

Tần Trung chỉ cảm thấy trời đất đảo lộn, bụng nó bị bả vai của bố cấn đau nhức.

Thế mà đằng sau còn cả một đoàn người đang đuổi theo, cứu mạng...

“Chuyện gì thế?”

“Hình như đằng trước là Tần Trạch và con trai anh ấy.”

“Á đù, thật không vậy?”

Ngày càng nhiều người qua đường lao tới, Tần Trạch khiêng Tần Trung rẽ trái quẹo phải, đột nhiên có một cánh tay kéo họ trốn vào điểm mù.

Tần Trạch vốn định tránh khỏi cái tay kia nhưng khi nhìn thấy gương mặt đối phương, anh đã từ bỏ chống cự.

Bên ngoài một đám người ào ào chạy qua.

Tần Trạch buông Tần Trung xuống, ý bảo nó đừng lên tiếng. Chừng mười năm phút sau, bên ngoài không còn động tĩnh, Tần Trạch mới thả lỏng.

“Cảm ơn.” Anh ấm giọng nói.

Nhưng đối phương vẫn nhìn chằm chằm vào Tần Trung. Tần Trung bất giác nấp sau lưng bố nó.

Trì Tố vuốt tóc: “Em chỉ giúp con mình thôi.”

Đồng tử của Tần Trạch co lại.

Tần Trung kinh ngạc suýt nữa kêu lên thành tiếng, may vẫn nhịn được.

Đêm nguyên chủ ngủ với mẹ đẻ Tần Trung rất mơ hồ trong ký ức mà Tần Trạch tiếp nhận nhưng khi Trì Tố lên tiếng, dáng vẻ của mẹ đẻ Tần Trung đã dần trở lên rõ ràng.

Gương mặt đó rất giống Trì Tố nhưng Tần Trạch xác định đối phương vốn không phải Trì Tố.

Bây giờ, Tần Trạch nhìn Trì Tố, trong lòng xác nhận.

“Tố Tố.”

Trì Tố cười gật đầu.

Thân phận của bọn họ như vậy, đáng lẽ gặp nhau nên lúng túng, xa lạ. Nhưng không biết vì sao, Trì Tố theo bản năng muốn gần gũi với Tần Trạch.

Cho nên cô chuyển công tác đến thành phố S, đáp chuyến bay tới.

Gặp phải Tần Trạch và Tần Trung ở sân bay là chuyện ngoài ý muốn, thậm chí vừa rồi cô chỉ ra bản thân là mẹ của Tần Trung cũng là lời nói không qua não.

Dứt lời, Trì Tố đã nghĩ, có lẽ Tần Trạch sẽ châm chọc cô, bài xích cô. Không ngờ Tần Trạch lại rất thuận miệng gọi cô là “Tố Tố”.

Khuôn miệng giấu sau lớp khẩu trang của Tần Trung hoảng sợ mở thành hình chữ O.

Mẹ ruột biến mất mười năm đột nhiên xuất hiện.

Tần Trung liên tục chịu đả kích, đồng tử đảo một vòng, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

Tần Trạch ôm nó, nói với Trì Tố: “Em có chỗ ở không?”

Trì Tố rũ mắt: “Em đặt khách sạn rồi.”

Tần Trạch: “Anh nghĩ Trung Trung cần một lời giải thích. Em có thể...” Tần Trạch ngập ngừng, vẫn đánh bạo đề nghị: “Trong nhà nhiều phòng, nếu em không để ý thì cứ ngủ lại.”

Trí Tố im lặng.

Nhưng khi Tần Trạch ôm Tần Trung ra ngoài, Trì Tố đã đi theo sau.

Tần Trạch mím môi, nhịn cười.

Giữa đường, Tần Trung từ từ tỉnh lại. Nó còn hơi mê mang, đến tận khi bên cạnh vang lên giọng nữ dịu dàng hỏi nó có muốn uống nước hay không.

Tần Trung giật bắn mình, chợt ngẩng đầu. Khi nhìn thấy Trì Tố, tất cả ký ức ùa về, Tần Trung lập tức lùi ra cạnh cửa: “Cô cô cô...”

Tần Trạch đang lái xe tiếp lời: “Đó là mẹ ruột con, Trì Tố.”

Tần Trung hít sâu nhưng bị khẩu trang chặn lại. Nó kéo khẩu trang xuống, vẻ mặt xoắn xuýt: “Thật ạ?”

“Sao trước đây bố chưa nhắc đến bao giờ?”

Khó trách Tần Trung hoài nghi. Trong mười năm qua, “Tần Trạch” không nhắc tới mẹ đẻ Tần Trung một lần nào. Mỗi khi Tần Trung hỏi, “Tần Trạch” đều nổi giận.

Sau đó Tần Trung không hỏi nữa.

Tần Trạch ôm vô lăng, giọng điệu bình tĩnh: “Năm đó bố với mẹ con đều có sự nghiệp của riêng mình, không ai nhường ai. Sau khi mẹ đưa con cho bố thì một lòng chạy theo sự nghiệp. Sau này mẹ hối hận, muốn quay về tìm con.”

“Nhưng vì nghề nghiệp của bố nên cuối cùng mẹ con phải nhượng bộ.”

“Lần này mẹ thấy con xuất hiện trước mắt công chúng qua mạng xã hội, bố cũng rời khỏi giới rồi nên mẹ không kìm lòng được quay về tìm chúng ta đấy.”

Dường như rất hợp tình hợp lý nhưng Tần Trung cứ thấy là lạ chỗ nào.

Một lát sau, Tần Trung phản ứng lại, chỉ vào Trì Tố nói: “Bao nhiêu năm qua mẹ chưa từng đến thăm con. Mẹ còn nói mẹ nhớ con.”

Trì Tố khép mắt nói: “Mẹ có, chỉ dám lén đến thăm con.”

Tần Trung không dễ lừa: “Con học trường nào?”

Trì Tố: “Tiểu học xx.”

Tần Trung: “Con thích ăn gì?”

Trì Tố: “Đồ ăn nhanh.”

“Con ra khỏi cổng trường là sẽ cởi đồng phục, lộ ra quần áo sặc sỡ màu sắc.”

Trì Tố lấy làm may mắn vì Tần Trạch đã liệu trước. Lúc nãy khi Tần Trung hôn mê, Tần Trạch bèn nói cho cô những chuyện cơ bản về Tần Trung.

Trì Tố biết đại khái là được, quá tỉ mỉ sẽ phản tác dụng.

Tần Trung nghe được câu trả lời của Trì Tố thì sững sờ, đúng là vậy thật.

Tần Trung ngẩng đầu nhìn chằm chằm Trì Tố, vành mắt đỏ hoe: “Mẹ thật là vô tình.”

Bao nhiêu năm qua chưa bao giờ chịu gặp nó.

Trước kia Tần Trung bị bảo mẫu bắt nạt. Nó mong mỏi nhất là bố mẹ có thể bảo vệ nó, đánh đuổi bảo mẫu xấu xa nhưng không.

Tần Trung không gặp được bố, cũng không có mẹ.

Bây giờ nó lớn rồi mẹ mới xuất hiện thì đã muộn.

Hiếu niên ngồi bên cạnh cúi đầu, cả người chìm trong ai oán và bi thương.

Trì Tố thử tới gần một chút, cả người Tần Trung gồng lên: “Mẹ đừng tới đây.”

Trì Tố lại ngồi về chỗ.

Trong bầu không khí giằng co, xe lái vào khu biệt thự.

Vừa đỗ xe xong, Tần Trung đã giận đùng đùng mở cửa xe, hùng hổ giậm chân trở về nhà.

Các dì lao công hai mặt nhìn nhau, ai lại trêu chọc Tiểu Tần tiên sinh thế.

Lúc họ còn đang nghi ngờ thì chợt thấy Tần Trạch mang theo một cô gái xinh đẹp rạng ngời bước tới.

Tần Trạch giới thiệu sơ qua: “Cô ấy tên Trì Tố, là mẹ ruột của Trung Trung.”

Các dì: !!!

Trì Tố vào nhà Tần Trạch, anh nói: “Giờ Trung Trung còn chưa chấp nhận được em. Em ở tạm căn phòng phía tây tầng hai được không?”

Trì Tố gật đầu.

Tần Trạch: “Em nghỉ ngơi trước đi, anh đi xem con một lát.”

Tần Trung chưa trở về phòng mà lên phòng chơi game ở tầng ba. Nó chỉnh âm thanh lên mức tối đa, Tần Trạch vừa mở cửa, bên trong đã vang lên tiếng thình thình.

Tần Trạch vào phòng rồi đóng cửa lại.

Tần Trung chú ý tới nhưng lại vờ như không nhận ra, tiếp tục chơi game.

“Chết rồi kìa.” Tần Trạch nhắc nhở.

Tần Trung trực tiếp vứt tay cầm đi, nhấc chân muốn đi ra ngoài, lại bị Tần Trạch tóm lại.

Tần Trung lập tức bùng nổ: “Hai người xem con là cái gì?”

“Nhớ tới thì dỗ dành hai câu, không cần là vứt qua một bên. Con là đồ chơi đấy à?”

Vành mắt Tần Trung đỏ bừng, cắn răng ngăn không cho nước mắt rơi ra, hung dữ nói: “Mười năm, tròn mười năm rồi.”

“Lúc con bị bảo mẫu bỏ đói, mẹ đang ở đâu?”

“Lúc con bị bảo mẫu đánh, mẹ có biết không?”

“Con bị bảo mẫu nhốt trong phòng, hai người ở chỗ nào hả?”

Tuy lời của Tần Trung đều nhằm vào Trì Tố nhưng há lại không phải chất vấn Tần Trạch.

Trẻ con nhạy cảm, bị lạnh nhạt nhiều năm như vậy sao Tần Trung lại không có cảm giác gì được. Nhưng Tần Trung đang lừa gạt bản thân.

Bố cho nó tiền chắc chắn là thương nó. Nếu không thì Tần Trung làm sao sống được.

Nó đạp bay Transformers bên cạnh, đập máy chơi gem: “Không cho con chơi, không cho con chơi này...”

“Sao con lại thích chơi game buổi tối. Vì con không ngủ được, con sợ, bố có biết không?”

Lông mi của Tần Trung run lên, nước mắt kìm nén hồi lâu vẫn không nhịn được mà rơi xuống. Nó ngồi dưới đất khóc to: “Buổi tối con sợ lắm, con sợ...”

“... Bố không cần con nữa.”

Tần Trạch ngồi xổm xuống kéo nó vào lòng: “Trung Trung, không phải bố mẹ không cần con đâu.”

“Chỉ là lúc trẻ bố mẹ ngốc nghếch quá, không biết phải làm thế nào cho tốt.”

Tần Trạch âu yếm lau nước mắt cho nó: “Con biết vì sao bố cố ý thừa nhận chuyện có con không?”

Tần Trung nín tiếng khóc ghẹn ngào, hai giọt nước mắt to tròn rơi xuống.

Tần Trạch cúi đầu, hơi chần chừ hôn lên trán Tần Trung.

“Bố nghĩ, chắc con đang rất cần bố.”

Chương kế tiếp