Nhật Ký Chăm Bé Phản Diện Của Đại Lão

Chương 93: Cậu ấm pháo hôi trong truyện đại nữ chủ 05
Tần Trung tủi thân lắm, nằm trong lòng bố nó khóc thỏa thuê, cuối cùng ngủ mất.

Tần Trạch cúi đầu lau nước mắt cho nó. Cậu nhóc khóc ướt cả mi, còn có vài giọt nước dính trên lông mi, trông đến tội.

Bình thường Tần Trung không biểu hiện ra nhưng sự ngược đãi bốn năm chắc chắn sẽ để lại dấu vết. Tần Trạch mới biết hóa ra Tần Trung đảo lộn giờ giấc sinh hoạt và quầng mắt đen mãi không tan là vì lý do này.

Tần Trạch xoa mặt nó, ôm Tần Trung lên, đi thang máy xuống tầng hai đi thẳng về phòng mình ở.

Nếu Tần Trung sợ thì buổi tối ngủ cùng nó thôi.

Tần Trạch cởi áo khoác và tất cho Tần Trung, đắp chăn lên. Anh vừa định rời đi, Tần Trung sẽ nhỏ giọng nức nở như chú mèo con.

Tần Trạch chỉ đành ngồi xuống giường, cách chăn vỗ về Tần Trung. Mất một lát, chân mày Tần Trung mới giãn ra.

Qua chừng nửa tiếng, có tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vàng lên.

“Là em, Trì Tố đây.”

Tần Trạch: “Em vào đi.”

Trì Tố bưng khay đựng hai bát ngân nhĩ thang, nhìn Tần Trung ngủ say.

Tần Trạch vỗ vào bên cạnh: “Nó ngủ rồi, chúng ta ăn thôi.”

Trì Tố: ...

Trì Tố: “Vậy không ổn lắm nhỉ...”

Tần Trạch cong môi, mắt phượng lộ rõ ý cười, hệt như tia nắng đầu tiên giữa buổi sớm mùa đông, không quá ấm áp nhưng cực kỳ rạng rỡ.

Trì Tố chớp chớp mắt rồi rời tầm mắt đi.

Tần Trạch cầm bát ngân nhĩ thang, dùng thìa đút cho Tần Trung.

Ngân nhĩ thang ngọt mà không ngán, nhóc con đang ngủ vẫn có cảm giác, thuận theo há miệng ra, Tần Trạch dễ dàng đút nó ăn. Cuối cùng, Tần Trung còn chẹp một cái.

Tần Trạch buồn cười, tiếp tục cho Tần Trung ăn.

Cuối cùng phần nước trong hai bát ngân nhĩ thang đều vào bụng Tần Trung, còn ngân nhĩ Tần Trạch và Trì Tố cùng ăn.

Không nên lãng phí đồ ăn.

Buổi tối, Tần Trung dụi mắt tỉnh lại. Ngoài trời đã tối, trong phòng bật một ngọn đèn màu cam, ánh sáng dìu dịu, rất ấm áp.

Tần Trung hơi nghiêng đầu lập tức phát hiện người bên cạnh. Tần Trạch tựa vào đầu giường nghỉ ngơi, lúc này cảm nhận được động tĩnh của Tần Trung, anh từ từ mở mắt ra, ánh mắt rất tỉnh táo.

“Bố?”

Tần Trạch: “Ừ.”

Hai bố con đối diện nhau, ký ức trước khi ngủ say vọt tới, Tần Trung biến sắc, cuối cùng cả khuôn mặt đỏ ửng, vội vàng rúc vào trong chăn.

Sau đó Tần Trung cảm nhận được một lực mạnh cách chăn cuốn lấy nó.

“Bắt được một con chuột nhỏ.”

Tần Trung bất giác bật cười phì cả bong bóng mũi: “Không phải, con không phải chuột.”

Tiếng nói trong trẻo xuyên qua lớp chăn truyền vào tai Tần Trạch: “Thế con là gì, heo con?”

Tần Trung không nhịn được cười: “Con không phải heo con. Heo con ngốc lắm, con thông minh thế này cơ mà.”

“Vậy con là gì?”

“Con là Tần Trung, là con trai của bố.” Tần Trung trùm chăn kêu to.

Ngay sau đó chăn bị xốc lên, Tần Trạch cười khach khách đứng trước mặt nó, biểu cảm dịu dàng: “Bố nghe thấy rồi, con là con của bố, Trung Trung.”

Tần Trung lặng người, sau đó trong ánh mắt đầy ý cười của Tần Trạch, nó nhào lên người anh, ôm anh thật chặt: “Bố ơi!”

Tần Trạch vòng tay ôm lấy nó: “Ơi.”

“Bố ơi.”

“Ơi.”

“Bố.”

“Bố đây.”

“Bố ơi, bố ơi, bố...”

Tần Trạch ôm nó đi lại trong phòng, vỗ nhẹ sau lưng nó như dỗ trẻ con.

Khóe miệng Tần Trung sắp cong vút lên trời, sau đó nó nghĩ đến cái gì, dè dặt hỏi: “Bố ơi, bố có trách con không?”

Tần Trạch: “Trách con gì cơ?”

Giọng Tần Trung nhỏ hẳn đi, cụp mắt nói: “Trách con hủy hoại sự nghiệp của bố.”

Nếu không phải vì nó, giờ bố nó còn đang là đại minh tinh tiền đồ rộng mở. Bất kể đi tới đâu, bố nó cũng được rất nhiều người theo đuổi.

Tần Trạch thở dài: “Trung Trung, việc này vốn do bố, hiểu không?”

“Nếu bố không muốn thì có thể phủ nhận.”

Tần Trung bất giác nắm chặt lấy áo Tần Trạch.

Tần Trạch vờ như không biết, tiếp tục nói: “Trung Trung, con đã mười tuổi rồi. Nhưng ông bà nói, bố đã bỏ lỡ mất thời thơ ấu của con.”

Tần Trung mím môi.

Giọng Tần Trạch pha chút chán nản: “Mà bố cũng ở trong giới mười năm rồi, sắm vai người khác rất thú vị nhưng quá nhiều hỉ nộ ái ố khiến bố mệt mỏi.”

Tần Trung hiểu ra điều gì, chần chừ ngồi dậy, ngước mắt nhìn về phía bố mình.

Tần Trạch dịu dàng nhìn lại nó, nghiêm túc nói: “So với đóng phim, bố càng muốn làm một người cha trong cuộc sống hiện thực hơn.”

Tần Trung ngẩn ra.

Tần Trạch mỉm cười: “Còn cần bố nói rõ hơn không? Trung Trung à, bây giờ trong lòng bố, con là quan trọng nhất.”

Con quan trọng nhất.

Quan trọng nhất.

Quan trọng...

Tần Trung mếu máo, nước mắt rơi xuống, nó lại khóc rồi. Tần Trung khịt mũi, đưa tay quệt nước mắt, vẫn còn nức nở: “Bố nói rồi đấy nhé.”

“Bố đã chính miệng nói vậy, nếu bố đổi ý thì...”

Tần Trạch tiếp lời: “Mũi bố sẽ dài ra, rất dài.”

“Đi ra ngoài, người khác thấy chiếc mũi dài của bố, sẽ biết bố là kẻ nói dối.”

Tần Trạch lại hỏi: “Trung Trung, bố có phải kẻ nói dối không?”

Tần Trung hơi xấu hổ ghé đầu vào vai anh: “Bố là bố của con.”

Tần Trạch khẽ cười: “Nhỉ?”

“Vâng.” Tần Trung sung sướng đáp: “Con muốn ăn vịt nướng, ăn thịt viên.”

Tần Trạch không đáp, chỉ hỏi: “Tự con đi hay bố ôm con xuống.”

“Con tự đi...” Tần Trung hơi luyến tiếc nhưng nó đã mười tuổi rồi, nếu để các dì thấy nó bị bố ôm xuống thì mất mặt lắm.

Trì Tố đang ở dưới nhà. Tần Trung thấy cô, lập tức dẩu môi lên.

Tần Trạch xoa đầu nó: “Con bảo đói bụng cơ mà, ăn thôi.”

Bàn ăn của Tần gia là bàn dài, Tần Trạch ngồi chủ vị, Trì Tố và Tần Trung chi nhau ngồi hai bên, cho nên một lớn một nhỏ ngẩng đầu là có thể thấy được đối phương.

Dì làm bếp biết sở thích của Tần Trung, trừ vịt nướng và thịt viên ra còn có tôm xào, bò thăn xào hành, cá sạo hấp, cuối cùng là món rau và canh đậu hũ.

Tần Trung cầm chiếc dĩa nó thích, cắm một tiếng thịt bò bỏ vào miệng.

Thơm quá, ăn thật là ngon.

Tần Trạch gắp hai miếng thịt cá, thấy không có xương mới bỏ vào bát Tần Trung.

Hai mắt Tần Trung cong cong: “Cảm ơn bố.”

Tần Trung ăn ngon miệng, cầm dĩa muốn xiên tôm. Nhưng tôm chưa bóc vỏ rất trơn, Tần Trung không xiên được, suýt nữa thì hất tôm xuống bàn.

Sau đó hai con tôm một trước một sau rơi xuống bát nó. Trì Tố ngồi về chỗ, tần Trạch thu đũa.

Tần Trung liếc Trì Tố, khuôn mặt nhỏ nhắn phụng phịu.

Tôm là tôm bạc đất, chỉ tôm và cặn bẩn đã được làm sạch cho nên không cần để ý. Lúc xào tôm, dì làm bếp bỏ đường, vỏ tôm vừa giòn vừa mềm, Tần Trung rất thích, cắn một miếng giòn tan.

Nó một con hai miếng, cuối cùng nhổ một phần vỏ ra.

Tần Trạch thò tay lột vỏ tôm, Tần Trung nhỏ giọng nói: “Bố ơi, gia vị đều ở vỏ tôm hết cả, bố không nếm thì đáng tiếc lắm.”

Tay lột vỏ tôm của Tần Trạch dừng lại, nếm?

Anh tiếp tục lột vỏ, sau đó bỏ thịt tôm săn chắc vào bát Tần Trung,

Tần Trung nhìn vỏ tôm bị lột sạch, đau lòng muốn chết.

“Bố ơi, để con tự làm, bố không cần bóc đâu.

Thịt tôm ăn thì ngon đấy nhưng không có gia vị trên lớp vỏ tôm thêm vào thì nhạt lắm.

Ăn xong bữa cơm, bụng Tần Trung căng tròn, sức ăn của nó lớn hơn hẳn bạn cùng tuổi.

Tần Trạch nhìn dáng người tròn trịa của Tần Trung. Xem ra không chỉ có vấn đề làm việc và nghỉ ngơi mà còn cả ăn uống nữa.

Thi thoảng Tần Trung lại xoa bụng. Tần Trạch kéo nó lên: “Có phải đầy bụng khó chịu không?”

Tần Trung ngượng ngùng cúi đầu.

Tần Trạch: “Tiểu Hàn, mang thuốc tiêu hóa ra đây.”

Bên ngoài trời đã tối đen. Tuy có đèn đường nhưng vì Tần Trung sợ nên Tần Trạch bèn dẫn nó lên phòng tập thể hình ở tầng ba.

Tần Trạch: “Con biết chơi bóng bàn không?”

Tần Trung ấp úng.

Trì Tố thức thời nói: “Em không biết, anh dạy em được không?”

Tần Trạch: “Anh chơi cũng không tốt lắm.”

Tần Trung lanh lợi, làm bộ thuận miệng nói: “Hai người đều không biết chơi à.”

Tần Trạch: “Trước kia bận quay phim.”

Trì Tố: “Trước đây bận công tác.”

Tần Trung ho khan: “Con cũng bận học mà.”

Tần Trạch thầm nghĩ, con thì bận học gì, môn toán thi được năm mươi hai điểm kìa.

Nhưng anh không vạch trần. Hai người đánh bóng, dù vậy trông tư thế của Tần Trung cũng rất ra dáng.

Tần Trạch thử phát bóng, lực rất nhẹ, người hoàn toàn không biết chơi bóng bàn cũng có thể đón được. Đương nhiên Tần Trung cũng đón được, đáng tiếc dùng lực quá mạnh, lúc bóng bay ra không nằm trên mặt bàn.

Tần Trạch: ...

Tần Trạch cầm một quả bóng khác từ cái rổ bên cạnh, vẫn đánh với lực rất nhẹ. Tần Trung bày ra tư thế sẵn sàng đón bóng. Mắt thấy bóng bay tới, nó làm như gõ chuông đập quả bóng bay trở lại.

Quả bóng may mắn sát qua mặt bàn.

“Con thắng, con thắng rồi!” Tần Trung giơ cao vợt bóng bàn, cực kỳ hưng phấn.

Tần Trạch không kêu dừng, Trì Tố cười nói: “Trung Trung đánh tốt hơn cả chúng ta.”

Đúng là dối lòng.

Tần Trung hừ một tiếng: “Con là Tần Trung. Cô đừng gọi bừa.”

Bỏ lỡ mười năm của nó, vừa gặp mặt đã muốn hâm nóng tình cảm à, mơ đẹp quá.

Tần Trạch ấm giọng nói: “Trung Trung, tiếp đi.”

“Hứ.”

Lần đầu tiên Tần Trạch cảm nhận được, tự chơi và chơi cùng con khác biệt thế nào.

Tần Trung chơi rất hăng. Cứ thế quạt bóng xuống đất, Tần Trung tạo ra một chiến trận bóng bàn, lúc chạy bên trái, lúc vòng bên phải, mồ hôi rơi như mưa.

Gương mặt nhỏ nhắn của nó ửng hồng, mắt sáng hơn cả sao.

Tần Trạch cố ý không tiếp được bóng, than thở: “Mệt quá, mình nghỉ một lát đi.”

Tần Trung cũng buông vợt. Cả hai ngồi xuống ghế, Trì Tố cầm khăn mặt lau mồ hôi cho Tần Trung, sau đó đưa nước ấm cho nó.

Tần Trung uống ngụm nước, mất hứng nói: “Con muốn uống nước có ga. Nước trắng nhạt nhẽo lắm.”

Tần Trạch uống nước nói: “Đâu đến nỗi, bố thấy cũng hơi ngọt ngọt mà. Có phải con không thưởng thức kỹ không?”

Tần Trung hoài nghi, nó lại nhấp một miếng: “Nước trắng thật mà.”

Tần Trạch cũng uống: “Bố nếm được ra vị ngọt đấy, còn có mùi thơm nữa. Con thử lại xem, uống nhiều vào, con nếm có một chút thì sao thấy được.”

Tần Trung bèn uống ực một hơi, chép miệng nói: “Chẳng có vị gì.”

Tần Trạch đưa cốc nước của mình cho nó: “Hay con uống của bố xem.”

Tần Trung chỉ chờ câu này của bố nó, lập tức cầm lấy cốc nước, tu một hớp lớn, nuốt xuống.

Vẫn không thấy vị gì cả.

Tần Trạch uống cốc nước của Tần Trung nói: “Đều có vị ngọt mà.”

Tần Trung: ...

Nó không tin, bèn uống cạn cả cốc nước, bụng phình lên, nào còn chỗ trống để uống nước ngọt nữa.

Trì Tố liếc Tần Trạch, Tần Trạch cười khanh khách nhìn lại.

Nghỉ ngơi mười phút, Trì Tố chơi bóng cùng Tần Trung, đấu pháp không khác Tần Trạch bao nhiêu. Mười quả Tần Trong có thể thắng bảy tám quả.

Tần Trung: Mình giỏi ghê luôn.

Thời gian bất giác trôi qua lúc nào không hay. Đến chín giờ, Tần Trạch mới hô dừng lại.

“Được rồi, về ngủ thôi.”

Nét hưng phấn trên mặt Tần Trung lập tức cứng lại, như châu báu bị phủ bụi.

Tần Trạch xoa đầu nó: “Tóc con ướt sũng mồ hôi, dính nhớp thế này. Trong phòng bố chỉ có một gian nhà tắm, con dùng trước đi.”

Trì Tố biết rõ còn hỏi: “Anh... ở chung phòng với Tần Trung?”

Tần Trạch: “Ừ.”

Tần Trung há hốc miệng: “Con ở cùng phòng với bố từ bao giờ?”

Tần Trạch hỏi: “Thế con không muốn ở chung với bố à?”

Tần Trung thầm lấy làm mừng rỡ nhưng ngoài mặt lại giả bộ nói: “Bố muốn ở với con thì con cũng đành chịu thôi, dù sao bố cũng là bố của con cơ mà.”

Chương kế tiếp