Nhật Ký Dạo Chơi Quanh Hầm Ngục

Chương 2

Không giống như những hầm ngục bình thường khác, dungeon này bước vào cổng chỉ có 1 lối đi.

Choi Su Wook cùng nhóm người kia đi men theo con đường này đến 1 cánh cổng.

Hoa văn trên cánh cổng vô cùng kì lạ, có 2 con quái vật trông bầy nhầy đang đứng trên đốm lửa, ở bên cạnh là một cái que xiên xuyên qua con người.

Thế nhưng dường như không ai để ý đến điều đó, bọn họ chỉ phấn khích muốn nhanh chóng mở cửa diệt boss.

Cánh cổng mở ra, ở trong chỉ có 1 con slime tròn nhỏ.Bọn anh hùng kia còn đang nghi ngờ không hiểu thì con slime kia liền biến lớn, trông không khác gì con quái vật khắc trên cánh cổng kia.

Cậu bất tri bất giác lùi ra đằng sau.Đám người kia đã bắt đầu chiên đấu.

“Lia mau bắn cung đi, tôi sẽ lên đánh trực diện”

Cậu sợ hãi hai chân cứng đờ, mồ hôi chảy ướt hết cả lòng bàn tay.

Mấy người anh hùng bên kia vẫn đang chiến đấu rất căng thẳng.

“Không phải sợ đâu, cứ tấn công dồn dập để nó không có cơ hội phản công.”

“Hỏa cầu”

“Sóng âm”

Choi Su Wook vội chạy vào trong góc, để hết đồ đạc xuống ngồi co ro sợ hãi.

Cậu nhìn khung cảnh hỗn loạn trước mắt rồi nhìn sang xung quanh.

Đây...Bên cạnh cầu là một dòng chữ được khắc trên bức tường.Là một loại chữ cổ đại mà cậu đã từng được học, chữ Rune.

“Muốn chiến thắng thì phải biết lúc nào nên chiến đấu và lúc nào nên dùng cái đầu.Chìa khóa nằm ở thứ mà nó bảo vệ.”

Thứ mà nó bảo vệ....?

Su Wook quay đầu lại liền bị cảnh trước mắt dọa sợ.

Hơn phân nửa nhóm thợ săn cấp A đã bị hạ gục, máu tươi nhuộm đỏ cả căn phòng.

Đám người còn lại cũng không lành lặn gì nữa, đoán chừng ra ngoài cũng trở thành tàn phế.

"Quái...quái vật này, ch...chúng..ta căn bản..k..không phải đối thủ của nó.Mau chạy"- một người hét lên.

Tên đội trưởng vừa rồi ngoài kia còn kiêu ngạo, giờ đã bị mất một cánh tay.Cả đoàn người xô đẩy nhau chạy ra ngoài, cậu cũng định chạy theo thì thấy con quái vật đã sắp bắt kịp bọn họ.

Bây giờ ở lại cũng chết mà chạy cũng chết, vậy chỉ còn cách tin vào lời nhắn trên bức tường kia mà thôi.

Vừa rồi cậu căn bản không chú ý con quái vật có đang bảo vệ thứ gì hay không.Thời gian gấp rút chỉ có thể tự tìm.

Ở giữa tế đàn nơi con quái vật vừa đứng, viên đá đen xì kia bỗng tỏa ra ánh hào quang chói mắt.

Trông nó..giống hệt bức ảnh mà tên ăn xin kia cho cậu xem trong giấc mơ.

Còn đang chần chừ không biết có nên cầm nó lên không, tiếng gầm rú của con quái vật đã báo hiệu sự trở lại của nó.

Vậy là tất cả các thợ săn cấp S đi chinh phục cánh cổng này, tuyệt không còn một ai.

Con quái vật bò trở lại phát hiện có kẻ đang đứng gần viên đá lập tức điên lên, gầm rú một cách mất kiểm soát.

Trong nháy mắt, cậu cảm nhận được tiếng ma sát mạnh mẽ với không khí tiến lại gần.

-soạttt- tiếng cứa vào quần áo.

-phụt-một dòng chảy nóng ấm không kiểm soát.

"AAAAAAAAAAAAAAAA"- cậu hét lên một cách đau đớn.

Bả vai và cánh tay trái của cậu bị chém đứt không chút trở ngại.

“Đau.....”

Cảm giác đau dường như đã lấn át hết tâm trí cậu, trong đầu đột nhiên trống rỗng.

Con quái vật lao đến gần, cậu dồn hết sức lực vào đôi chân đang run rẩy, tiến tới cầm viên đá lên.

Khoảnh khắc đôi tay cậu chạm được vào viên đá, một cỗ năng lượng không ngừng tràn vào cơ thể cậu, men theo từng con đường huyết mạch tiến vào bên trong.

Thứ sức mạnh quá đỗi to lớn ấy tuồn vào khiến cơ thể cậu không thể chịu nổi.Khoảnh khắc trước khi đôi mắt dần tối đen, cậu thấy con quái vật bỗng giãy dụa trong đau đớn, cơ thể trong suốt của nó phát ra ánh sáng chói mắt, sau đó...nổ tung.

Hiển nhiên là Choi Su Wook bị dọa sợ rồi.Con quái vật mà cả một đội anh hùng cấp A kia không đánh bại được đột nhiên lại chết thì làm sao mà tin được.

Chưa tìm được câu trả lời thì cậu đã ngã gục xuống bất tỉnh.

Chương kế tiếp