Nhật Ký Hóng Drama Ở Hào Môn

Chương 15

Ngay cả Lý Đoan Tĩnh cũng không ngờ hiệu suất làm việc của anh nhanh như vậy, trên gương mặt búp bê lộ ra vẻ khó tin.

Tỉnh Dĩ cầm lấy bản biện hộ, lướt nhanh qua, phải nói Nhung Lương Cát thật sự rất thông minh. Kể cả hình thức, lập luận hay logic của bản biện hộ này, Tỉnh Dĩ đều không tìm ra được sai sót nào.

Nhung Lương Cát rất tài năng, mấy tháng trước còn là học sinh cấp ba không biết gì, nay đã có thể viết bản biện hộ gần như hoàn hảo.

Trong phiên tòa sẽ có một phần tranh luận tự do giữa hai bên.

Bốn người bọn họ mô phỏng nhiều lần, cố gắng tìm kiếm chứng cứ từ quan điểm của bên kia và tìm lỗi của bên mình, mất ba ngày mới cảm thấy yên tâm.

Phàn Chí Hành luôn mỉm cười. phối hợp nhiệt tình, giống như một viên gạch, nơi nào cần cũng có - ngoài việc đó anh thật không biết giúp gì.

Phàn Chí Hành lo chi tiêu hàng ngày cho bốn người, ăn uống và mua trà sữa. Bởi vì anh thấy có lỗi, nói dối lý lịch để lấy vị trí này.

Mỗi ngày, Tỉnh Dĩ và Lý Đoan Tĩnh cùng nhau trở về ký túc xá. Một hôm, mua đồ ăn xong, Lý Đoan Tĩnh đột nhiên hỏi: "Tiểu Dĩ, bạn trai của cậu đâu?"

Tỉnh Dĩ sửng sốt. Cô có bạn trai từ khi nào vậy? Sao cô còn không biết?

"Tớ có bạn trai đâu?"

Lý Đoan Tĩnh nhìn Tỉnh Dĩ "Tớ biết mà", và nói: "Bạn 'hoa khôi' của trường y đó, hai người chẳng phải đang hẹn hò sao?”

Tỉnh Dĩ sửng sốt, ngập ngừng nói: "Không phải, tớ với cậu ta chỉ là bạn bè thôi, làm gì có chuyện đó?”

“Hai cậu hôm nào cũng đi với nhau,” Lý Đoan Tĩnh cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, “Thật sự không phải đang hẹn hò sao?”

Tỉnh Dĩ vẻ mặt phức tạp, lắc đầu nói: "Không hề có".

Lý Đoan Tĩnh chậc lưỡi, "Tệ thật đấy, cả lớp đều đồn rằng hai người đang yêu nhau... Để tớ giúp cậu làm rõ."

Tỉnh Dĩ lịch sự nói lời cảm ơn, nhưng cô vẫn chìm đắm trong cú sốc này. Cô tự hỏi liệu việc cô chơi thân với A Cự có vấn đề gì không, liệu có khiến người khác hiểu lầm không.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT

Sau đó Tỉnh Dĩ dường như phát hiện ra- thật sự rất dễ hiểu lầm.

***

Mấy ngày sau, thầy Vương duyệt và đánh giá cao sự chuẩn bị của bọn họ.

Nhung Lương Cát thông báo bọn họ có thể nghỉ ngơi vài ngày. Phàn Chí Hành vui mừng la lên, cầm đàn guitar chạy ra sân thể thao. Tối nay các câu lạc bộ âm nhạc có hoạt động trên sân thể thao, Tỉnh Dĩ không có biểu cảm gì.

Đăng ký tham gia buổi hòa nhạc tối nay là tự nguyện. Cả tuần nay, Tỉnh Dĩ đã mệt mỏi, cô chẳng còn sức để ca hát.

Khâu Cự gọi điện hỏi cô có tham gia không, nhưng Tỉnh Dĩ kiên quyết từ chối. Khâu Cự không bỏ cuộc, ra sức thuyết phục: "A Dĩ, cậu đến xem đi, tôi nghe nói sự kiện đêm nay mỗi năm có một lần thôi.”

Tỉnh Dĩ suy nghĩ, có chút dao động, muốn đi xem náo nhiệt một chút. Tỉnh Dĩ mua hai lon bia lúc 7 giờ 11 phút, sau đó đến sân thể thao.

Khâu Cự đứng trong đám đông trên sân. Lúc Tỉnh Dĩ gọi điện thoại đến, anh chẳng nghe nổi cô nói gì nên đành chen lấn đi tìm cô.

Anh tìm thấy Tỉnh Dĩ đang ngồi trên khán đài của sân thể thao, nhìn câu lạc bộ âm nhạc ca hát từ xa.

Khâu Cự leo ​​lên, quá mệt mỏi để nói chuyện.

Tỉnh Dĩ làm bộ mặt buồn cười đắc ý với anh, sau đó đưa cho anh một lon bia chưa khui.

Khâu Cự bật nắp bia, nhấp một ngụm rồi cau mày, uống bao nhiêu lần cũng không thể thấm được vị đắng này, chả hiểu bia có gì ngon.

Tỉnh Dĩ nhìn anh uống mà cười ha hả.

Khâu Cự rầu rĩ nói: "A Dĩ, cậu lại uống bia rồi."

Tỉnh Dĩ nhướng mày, giơ ngón trỏ lên môi, trầm giọng nói: “Đừng nói cho Tiểu Khoa biết.”

Khâu Cự lùi lại, tránh xa Tỉnh Dĩ, anh ôm chặt lấy trái tim, giả vờ xấu hổ, nói: "A Dĩ, cậu làm thế tôi ngại lắm."

Tỉnh Dĩ khó hiểu nhìn anh, "Hả?"

"Cậu thật sự không hiểu sao..." Khâu Cự thở dài, "Mình thật là quyến rũ."

Tỉnh Dĩ khẽ mỉm cười, nhưng trông cô không vui lắm, trong mắt có điều bận tâm.

Dù sao cũng quen nhau lâu như vậy, Khâu Cự dễ dàng nhìn ra suy nghĩ của cô. Khâu Cự ngồi xuống, nhấp một ngụm bia, nói: "A Dĩ, tình bạn của chúng ta sẽ không vì ai mà ảnh hưởng. Cậu cứ là chính cậu, không cần suy nghĩ về việc tránh hiểu nhầm đâu.”

"Ai cũng có lòng yêu cái đẹp. Tôi nhìn Tiểu Khoa cũng không chịu nổi, thật sự quá đẹp!" Khâu Cự xúc động nói.

Tỉnh Dĩ trầm mặc một lúc, cười nói: "Đúng vậy, tôi cứ là tôi, không cần để ý cái nhìn của người khác.”

Cô và Khâu Cự cụng lon, uống cạn lon bia, nhìn đám người phía dưới nói: "Ngoại trừ chuyện sống chết, chuyện khác đều là chuyện nhỏ.”

Mãi đến hơn mười giờ, người trên sân thể thao mới vãn dần. Nếu kí túc xá không quy định giờ đóng cửa, cô nghĩ mấy người kia còn hát hò đến sáng. Cả hai nhìn phía xa rồi cầm lon bia rỗng đi xuống.

Trên đường, anh gặp một chàng trai được rất nhiều người vây quanh, từ xa giơ tay chào Tỉnh Dĩ.

Tỉnh Dĩ ngạc nhiên, ngập ngừng giơ tay chào lại.

Khâu Cự nhìn cô, hỏi, "Cậu biết cậu ta à A Dĩ?"

Tỉnh Dĩ suy nghĩ một lúc, nói một cách không chắc canh ta, "Tôi nhớ không lầm, chắc là bạn của Lăng Nhạc An."

So với khả năng thể chất của mình, các kỹ năng xã hội của Khâu Cự gần như đầy đủ. Mặc dù ánh sáng ban đêm không rõ lắm nhưng anh vẫn nhận ra nam sinh này đến từ Trường Kinh doanh. Cậu trai này có vẻ là con trai thế hệ thứ hai, rất nổi tiếng trong trường, hầu như trường nào cũng có bạn gái của cậu ta. Đẹp trai lại giàu có nên cũng không có gì ngạc nhiên.

Hai người cũng không nói chuyện nhiều với bọn họ, rất nhanh bỏ lại chuyện này sau lưng.

Sắp đến mùa đông nên thời tiết càng ngày càng lạnh, nhưng chợ đêm bên ngoài trường học vẫn náo nhiệt. Một số món ăn vặt mùa hè được thay thế bằng những quầy hàng mới.

Tỉnh Dĩ và Khâu Cự không mặc áo khoác, run rẩy trong gió lạnh. Hai người đút tay vào ống tay áo, đứng cãi nhau.

Hai người họ thích đi chợ đêm vào mỗi tối thứ Hai, Tỉnh Dĩ và Khâu Cự không phải thích đi chơi mà muốn ăn cơm rang của một quán hàng.

Các quầy hàng xung quanh đầy ắp đồ ăn nhanh như mì lạnh nướng, thịt xiên nướng, chân gà rán, có thể nấu chín nhanh chóng trong vòng chưa đầy năm phút.

Nghe các đàn anh chị tiền bối bảo chú này bất kể xuân hạ thu đông đều đến bán tại chỗ, ngày nào cũng có rất nhiều người đến xếp hàng chờ mua.

Tất nhiên, đây không phải là quán duy nhất bán cơm rang ở chợ đêm. Tỉnh Dĩ với Khâu Cự thử ăn vài chỗ khác vẫn thấy chú này làm ngon nhất. Sau, chủ quán cũng biết hai người.

Tỉnh Dĩ và Khâu Cự mua một ít cơm rang trước khi quay trở lại ký túc xá.

***

Vài ngày sau, địa điểm tổ chức vòng sơ loại của cuộc thi phiên tòa đã được quyết định. Việc chuẩn bị cho cuộc thi đã được bốn người họ mô phỏng nhiều lần, ngay cả thầy Vương khi xem bốn người làm thấy không tanh tag không được: "Các em mà không qua vòng sơ loại, thầy chắc canh ta sẽ đi tố cáo ban tổ chức làm ăn không đàng hoàng.”

Cả bốn người đều cười, cười xong lại kiểm tra lại bản thảo và tài liệu đã chuẩn bị.

Họ thật may mắn, trận đầu tiên gặp Đại học Hải Nguyên. Đại học Hải Nguyên cũng là một trường đại học nổi tiếng ở thành phố A, nhưng khác với Đại học Chi Châu và các trường khác. Đại học Hải Nguyên tuyển sinh viên địa phương nhiều hơn, đạt điểm khá và có tiền là có thể nhập học.

Vì vậy, một mặt, Đại học Hải Nguyên nổi tiếng giàu có, mặt khác, Đại học Hải Nguyên cũng có nhiều công tử ăn chơi trác táng nhất.

Khoa Nghệ thuật và Khoa Ngoại ngữ và Nhân văn khá nổi tiếng, các khoa khác không thể sánh bằng những đại học hàng đầu như Đại học Chi Châu.

Địa điểm thi đấu đầu tiên ở Đại học Hải Nguyên, mấy trường đại học ở thành phố A cách nhau không xa, đi xe buýt không tới mười phút. Giáo viên dẫn đội dẫn bọn họ xuống xe ở cổng trường, sau đó chuyển sang xe buýt của trường đến tòa nhà giảng dạy chính.

Tỉnh Dĩ nhìn cơ sở vật chất trong khuôn viên trường Đại học Hải Nguyên từ cửa sổ xe, phải nói rằng Đại học Hải Nguyên thực sự rất giàu, một năm một phụ huynh có thể quyên góp cho trường vài tòa nhà.

Mười phút trước khi cuộc thi bắt đầu, Phàn Chí Hành đột nhiên sắc mặt khó coi, xin giáo viên cho nghỉ, nói bụng khó chịu, sau đó rời đi.

Tỉnh Dĩ và Nhung Lương Cát nhìn nhau, trong lòng hơi lo lắng, nếu Phàn Chí Hành không thể có mặt, họ chỉ có một người tranh luận. Như thế biết trước là đội nào tanh tag, khỏi cần thi.

Do dự chưa đầy ba giây, Nhung Lương Cát từ phía sau vòng qua bàn trước, đứng bên cạnh Lý Đoan Tĩnh. Mặc dù anh và Tỉnh Dĩ ban đầu không định thi nhưng họ đã tham gia vào toàn bộ quá trình chuẩn bị, gần như có thể ghi nhớ hết bản thảo. Cho nên Nhung Lương Cát đảm nhận vị trí này cũng không có áp lực gì.

Điều duy nhất không phù hợp là vấn đề trang phục, vì ban đầu không có kế hoạch thi đấu nên Nhung Lương Cát và Tỉnh Dĩ không mặc lễ phục mà mặc đồng phục trường. Chỉ còn vài phút nữa là bắt đầu nên không thể rời khỏi phiên tòa, không có cách nào mượn được lễ phục cho Nhung Lương Cát.

Thẩm phán và thầy cô giám khảo lục tục vào bàn nên hội trường có chút ồn ào. Các thí sinh ở phía đối diện được thi ở nơi quen thuộc, lại thấy đội tranh luận của Đại học Ngũ Hải đang gặp vấn đề ngoài ý muốn nên cũng cảm thấy thoải mái hơn, lộ ra vài phần đắc ý.

Nam thí sinh tranh luận ở phía đối thủ mặc bộ vest của một thương hiệu nổi tiếng, chỉ sợ mọi người không biết mình đang mặc đồ hiệu. Trước khi cuộc thi bắt đầu, anh ta nhìn trang phục của Nhung Lương Cát, khẽ khịt mũi nói: "Một thằng nhà quê."

m lượng của anh ta nói vừa đủ để Đại học Ngũ Hải nghe thấy mà không khiến thầy cô giám khảo chú ý.

Tỉnh Dĩ cũng đoán đối thủ sẽ kiêu ngạo, nhưng không nghĩ đối phương lại tâm cơ như vậy. Anh ta nói vậy mục đích là đánh vào tâm trạng của Nhung Lương Cát, khiến Đại học Ngũ Hải không phát huy được năng lực, nên mới dùng giọng điệu hèn mọn và khinh thường này để chọc tức.

Ánh mắt Tỉnh Dĩ lạnh xuống, cô không nhìn rõ được vẻ mặt của Nhung Lương Cát,, trong lòng hơi sốt ruột.

Nếu là một tháng trước, Tỉnh Dĩ nghe được có người nói như vậy với Nhung Lương Cát cô sẽ chẳng nghĩ gì. Những đứa trẻ như Nhung Lương Cát, khi đôi cánh không đủ chắc canh ta sẽ gặp phải khổ nạn lớn nhỏ, có người vượt qua, có người ngã xuống, có người không cách nào can thiệp.

Nhưng tình cảm của con người không thể bị lý trí đè nén, sau khi quen nhau được nửa tháng, trong mắt Tỉnh Dĩ, Nhung Lương Cát là một người rất tốt, chuẩn bị chu đáo mọi việc, đối xử với bạn bè cẩn thận, hòa nhã, không bao giờ đổ lỗi cho người khác khi bị ai đó phàn nàn. Nhưng chỉ vì xuất thân, vì cơm áo, ở cái tuổi mười tám, mười chín, khi mà lòng tự trọng quan trọng hơn tất cả dễ bị người ta cười nhạo, công kích.

Dùng điều này để tấn công người khác là thủ đoạn dơ bẩn.

Tỉnh Dĩ đột nhiên đứng dậy. Phàn Chí Hành vừa kịp quay lại. Thư ký bước vào tòa án, cuộc thi bắt đầu.

Tỉnh Dĩ đành phải ngồi trở lại chỗ của mình, thư ký bắt đầu làm thủ tục trước trận đấu: "Xin mời tất cả mọi người giữ im lặng, tôi tuyên đọc nội quy tòa án…”

Nhung Lương Cát cũng đi trở lại vị trí ban đầu. Tỉnh Dĩ nhìn vẻ mặt anh có chút lo lắng, nhưng phát hiện trên mặt Nhung Lương Cát không có biểu hiện gì mất tự nhiên, anh vẫn bình tĩnh như thường.

Lửa giận trong lòng Tỉnh Dĩ đột nhiên bị dập tắt, côdần bình tĩnh lại.

Tỉnh Dĩ nghĩ rõ, tất cả những suy đoán của cô vừa rồi đều dựa trên tình huống mà trên thực tế, Nhung Lương Cát là một người có nội tâm kiên định ... vì vậy khó bị người khác công kích.

Chương kế tiếp