Nhật Ký Hóng Drama Ở Hào Môn

Chương 14

Tâm tình Tỉnh Dĩ phức tạp, một hai câu không giải thích được. Cô nhìn cha mẹ Lăng, rồi biểu cảm của bà nội Lăng.

Sau đó Tỉnh Dĩ ngạc nhiên phát hiện, trong nhà họ Lăng không hề có chuyện khóc lóc, làm loạn, treo cổ tự tử, thậm chí một chút tức giận hay phản đối cũng không có. Ai cũng tỏ ra việc này rất quen thuộc.

Tỉnh Dĩ suy đi nghĩ lại, quả thật, Lăng Tu Chân còn biểu diễn nghệ thuật dưới chân núi của khu biệt thự này nên việc muốn đến sa mạc Sahara cũng không ngạc nhiên lắm.

Chỉ có điều cô không hiểu là hai vợ chồng chú ba để ba đứa con ở nhà, chỉ có hai vợ chồng chú đi thôi.

Cặp song sinh Lăng Gia Y và Lăng Gia Giai mới năm tuổi, còn đang học mẫu giáo, thật sự không sao...?

Tỉnh Dĩ lo lắng nhìn cặp song sinh. Hai đứa cũng nghe thấy mấy lời bố mẹ chúng vừa nói, không biết là không hiểu hay chúng không thèm để ý. Hai bé gái vẫn rất bình tĩnh.

Gia Giai hoạt bát, hay cười còn dặn thím ba nhớ mang quà về cho cô bé. Thím ba ôm chúng vào lòng, rồi hôn hai đứa, nói: "Được, ba và mẹ chắc canh ta sẽ nhớ."

Tâm trạng Tỉnh Dĩ càng trở nên phức tạp, chẳng lẽ trẻ con lớn lên trong hào môn là như vậy sao... Quá đáng, một đứa nhỏ ngoan như vậy, Tỉnh Dĩ có chút đau lòng.

Lăng Tu Chân bế con gái từ tay vợ, nói với cha mẹ Lăng: "Anh, chị dâu giúp bọn em để ý Gia Giai với Gia Y thời gian này nhé. Phi Sơn này, bố mẹ để tiền ở nhà cho con. Nếu con không thích ở nhà, có thể tự thu xếp."

Khác với việc cưng chiều hai cô con gái của mình, Lăng Tu Chân nói chuyện với đứa con riêng của vợ như nói chuyện với người cùng vai vế với mình, thậm chí thái độ của ông còn giống đang thảo luận với bạn bè. - Abilene x T Y T

Ngải Phi Sơn hiển nhiên thích kiểu này, cậu gật đầu, đặt điện thoại trong tay xuống, trả lời: "Con sẽ thường xuyên về chơi với em gái."

Sáng hôm sau, Lăng Tu Chân và Ngải Nãi Hân mang hành lý lên xe. Hai người đưa ra quyết định nhanh gọn. Quyết định ngày hôm qua, tối qua thông báo với nhà họ Lăng, hôm nay đi luôn.

Hành lý của hai người không có nhiều, mặc quần áo bình thường đội mũ, đi ra cửa.

Hôm nay trời nắng sớm nên Tỉnh Dĩ dậy sớm tiễn chú thím.

Bà cụ mở cuốn lịch, tìm thấy ngày hôm nay, gật đầu nói: "Ừm, hôm nay đi du lịch là ngày tốt. Đi sớm về sớm! Tết Nguyên Đán mà không về thì không cần về nữa."

"Mẹ, con biết rồi." Lăng Tu Chân cười, vẫy tay với bà cụ.

Chiếc xe nhanh chóng đưa họ đi, Tỉnh Dĩ thẫn thờ nhìn chiếc bóng dần khuất.

Anh cả Lăng Thừa Vọng phải đi làm, sau khi chú ba đi, anh cũng đi luôn mà không ăn sáng.

Lăng Nhạc An đi ngang qua Tỉnh Dĩ, anh dừng lại, sau đó quay lại vài bước, hỏi: "Tỉnh Dĩ, em ăn sáng chưa... Vú Trương đang nấu."

“Được, đi ăn thôi.” Tỉnh Dĩ cười đáp.

Lăng Nhạc An và Tỉnh Dĩ sóng vai đi tới bàn ăn. Anh giúp cô kéo ghế ra, lúc này hai người mới ngồi xuống. Đang ăn dở, điện thoại của Lăng Nhạc An reo lên.

Anh thấp giọng nói vài câu rồi cúp điện thoại, ăn nốt phần thức ăn còn lại trong đĩa, đứng dậy nói: "Anh đi trước".

Lăng Nhạc An vội vàng rời đi.

Tỉnh Dĩ vẫn nhai thức ăn, hai má phồng lên, nhìn anh vội đi đầy thắc mắc, không hiểu sao sáng sớm mà Lăng Nhạc An đã bận rộn vậy.

Lăng Hồng Hiên giải thích thay cho Lăng Nhạc An: "Nhạc An hình như vừa thành lập công ty đúng không?" Anh không chắc canh ta lắm, quay sang hỏi Lăng Bình Lộ.

Lăng Bình Lộ gật đầu, "Vâng, trông khá tốt ... Nhạc An rất có thiên phú trong phương diện này.”

Lăng Hồng Hiên một tay chống cằm nói: "Bọn anh cũng lâu không gặp nó. Tiểu Dĩ đừng có học theo nó đấy, suốt ngày không có nhà.”

Lăng Bình Lộ tròn mắt, hỏi: "Anh à, bình thường anh ít ra ngoài chơi sao? Có khi một tuần em cũng không thấy anh ở công ty."

Thấy bữa sáng sắp biến thành cuộc chiến, Lăng Hồng Hiên vội gắp một quả trứng cho Lăng Bình Lộ, cầu xin sự khoan dung: "Đừng, đừng, tổ tông, em là chị của anh được chưa, đừng nói nữa, đừng nói nữa.”

Úc Thi Tịnh vừa ăn cam ăn vừa nhìn bọn họ cãi nhau, cười tít mắt.

Cặp song sinh ngủ dậy đi tìm cha mẹ. Bà Vi bảo hai người rời đi rồi, Gia Giai, Gia Y nắm tay nhau đứng ở cửa một lúc lâu, ai gọi cũng không vào.

Dù sao hai đứa vẫn là trẻ con, sao không khóc được. Mắt Gia Giai với Gia Y hơi ươn ướt, chúng sắp khóc nhưng kìm nén lại.

Ngải Phi Sơn đi tới, lấy món đồ chơi yêu thích của hai đứa, hỏi Gia Y và Gia Giai có muốn cùng chơi không. Cặp song song lúc này mới nở nụ cười.

Tỉnh Dĩ ăn cơm xong cũng qua chơi với bọn họ.

Ngải Phi Sơn lấy ra hai cái kẹp tóc tự làm đưa cho Gia Y và Gia Giai.

Gia Y: ...

Gia Giai: "Xấu thật đấy!"

“Phì,” Tỉnh Dĩ nhịn không được bật cười, “Thật ra… cũng đẹp mà.”

Ngải Phi Sơn thẳng tanh ta nói: "Cái này anh tự làm. Trông không đẹp, nhưng anh đã đặt một thiết bị định vị bên trong."

Cậu quay sang nhìn Tỉnh Dĩ nói: "Chị Tiểu Dĩ, lần sau gặp lại em sẽ tặng chị một cái.”

Tỉnh Dĩ nở nụ cười dịu dàng, nói, "Cảm ơn em."

Mãi đến chiều tối Tỉnh Dĩ mới trở lại trường. Trước khi đi, Gia Giai nắm tay cô, hỏi: "Chị Tỉnh Dĩ, chị thường xuyên về chơi với chúng em được không?"

Tỉnh Dĩ quỳ xuống nhìn cô bé nói: "Được, chị sẽ thường xuyên về, mang quà cho tụi em nhé?"

Gia Y là một cô bé ít giờ bộc lộ cảm xúc, lúc này cũng vậy, vẻ mặt nghiêm túc, cô đưa ngón tay út móc ngón út của Tỉnh Dĩ, nói: "Được ạ, móc ngoéo, trăm năm không đổi.”

Tỉnh Dĩ giơ ngón tay cái ra để đóng dấu với cô bé. Lúc này Gia Y mới nở nụ cười, nụ cười đầu tiên mà Tỉnh Dĩ thấy kể từ khi gặp cô bé.

Tỉnh Dĩ thấy Gia Giai cười nhiều rồi, Gia Giai rất thích cười. Gia Y trông giống hệt Gia Giai, nhưng Tỉnh Dĩ vẫn cảm thấy nụ cười của hai đứa trẻ không giống nhau, mỗi người đều có nét riêng.

Buổi tối, Tỉnh Dĩ thấy tin nanh ta mà Nhung Lương Cát gửi trong nhóm hỏi chiều mai mọi người có rảnh không để bàn về cuộc thì.

Cuộc thi này là một phiên tòa tranh luận giả lập được tổ chức bởi một số trường đại học, cao đẳng có tiếng ở thành phố A. Các trường khác sẽ tổ chức thi đấu một tuần để tìm ra đội đi thi. Còn Đại học Ngũ Hải có mỗi một đội nên không tổ chức thi đấu trong trường.

Các sinh viên tham gia cuộc thi phải là sinh viên năm nhất, một đội ít nhất cần bốn người, nhưng chỉ cần hai người thi đấu. Tỉnh Dĩ tình nguyện đảm nhận công việc phân loại tài liệu. Nhung Lương Cát chịu trách nhiệm soạn thảo bản cáo trạng và bào chữa.

Người tranh luận là Lý Đoan Tĩnh và Phàn Chí Hành.

Cả bốn người đều rất hài lòng với sự phân công này. Giáo viên hướng dẫn của họ là giáo viên chủ nhiệm, thầy Vương.

Tỉnh Dĩ cả ngày vùi đầu trong núi hồ sơ. Thời gian trước Khâu Cự bận rộn chả gặp được ai, giờ đến lượt Tỉnh Dĩ. Thậm chí, cuối tuần, trên đường về thị trấn Sơn Nam, Tỉnh Dĩ xem đi xem lại tài liệu trên điện thoại.

Từ Lương Khoa ngồi trên ghế, ghé sát vào Tỉnh Dĩ ngó màn hình điện thoại dày đặc chữ trong tay cô, thở dài: "A Dĩ đừng làm vậy, tôi sợ.”

“Sợ gì?” Tỉnh Dĩ thuận miệng hỏi.

Cô vừa đọc tài liệu, nói chuyện với Từ Lương Khoa như một phản xạ.

Từ Lương Khoa xoa cánh tay, nói: "Trông cậu thế này tôi lại nhớ bộ dạng cậu lúc trước khi thi đại học ... Mẹ kiếp, mấy người như cậu thật đáng sợ, đã thông minh còn chăm chỉ.”

Tỉnh Dĩ ngẩng đầu từ đống tài tài liệu, không nhịn được cười: "Cuốn xéo."

"Được thôi" Từ Lương Khoa đồng ý dứt khoát, chạy ra ngoài chiến đấu với Khâu Cự. Cái vẻ ngoan ngoãn đó làm phí cả hình xăm trên vai.

Nửa giờ sau, hai người bưng một túi đồ ăn vào. Từ Lương Kha đặt ổ bánh mì trước mặt Tỉnh Dĩ, nói: "Ăn đi, A Dĩ, hôm nay cậu lại nhịn ăn sáng?"

Tỉnh Dĩ sửng sốt, cảm giác quen thuộc khiến cô có chút đau xót.

Trong ba năm trung học, dù thời gian nghỉ trưa ngắn đến đâu, Từ Lương Khoa và Khâu Cự cũng mang đồ ăn, bắt cô ăn.

Bây giờ nghĩ lại, cảm thấy như đã rất lâu rồi, dù cô vừa mới tốt nghiệp.

Cuối cùng cô cũng đặt tài liệu xuống, mỉm cười với Từ Lương Khoa. Cùng họ ăn sáng.

Có hàng chục trang tài liệu liên quan đến cuộc thi tòa án tranh luận, vì vậy cần phải sắp xếp logic. Sau đó tìm ra đầu mối của các vụ án, rồi phân tích từng vụ một.

Đây là một công việc vô cùng rắc rối. Tỉnh Dĩ làm rất nghiêm túc, ngoại trừ thói quen của bản thân, một phần lớn nguyên nhân là do Nhung Lương Cát.

Tỉnh Dĩ làm việc chăm chỉ mà Nhung Lương Cát còn tốn nhiều sức lực hơn cô. Nhiều lần, Tỉnh Dĩ dậy lúc sáu, bảy giờ sáng để đến lớp học riêng, đã thấy Nhung Lương Cát ở đó rồi.

Trời vừa hửng sáng, Tỉnh Dĩ từ ký túc xá đi đến lớp học, sương mù bao phủ, cô đứng ở cửa lớp, có chút kinh ngạc nhìn Nhung Lương Cát.

Anh chăm chú đến mức không nghe thấy tiếng bước chân của Tỉnh Dĩ, ngay cả khi Tỉnh Dĩ đứng ở cửa hai, ba phút, anh cũng không biết.

Nhung Lương Cát mới hai mươi tuổi, thiếu niên đang tuổi ăn tuổi lớn, nhưng đã phải gánh vác cuộc đời.

Điều chói sáng nhất ở anh không phải ngoại hình, cũng không phải thành tích, mà là trái tim luôn đập mạnh mẽ và trong đôi mắt tràn ngập tinh thần chiến đấu của tuổi trẻ rực rỡ.

Tỉnh Dĩ tự nhiên nhớ tới hình ảnh Lăng Nhạc An vội vã rời đi, không kịp ăn sáng đàng hoàng.

Cô cúi đầu mím môi, xung quanh mọi người dường như đều có mục tiêu rõ ràng, vững vàng đi về phía trước, dường như chỉ có mình cô không tìm được đường...

Ngày mát trời, Nhung Lương Cát với tấm lưng gầy ngồi thẳng trước bàn, vùi mặt vào chồng sách.

Tỉnh Dĩ không biết dùng từ gì để miêu tả cảm xúc cả mình. Cô bị ảnh hưởng bởi thái độ của anh, càng muốn làm nhiều hơn.

Cô không nói gì, chỉ im lặng ngồi vào chỗ, bắt đầu chuẩn bị công việc buổi sáng. Hai người không nói chuyện với ai, đều đắm chìm trong công việc của mình. Một giờ sau, Lý Đoan Tĩnh và Phàn Chí Hành cũng đến lớp học.

Hai người tay cầm bữa sáng thấy bọn họ trong phòng học liền ngạc nhiên.. Lý Đoan Tĩnh hỏi: "Tiểu Dĩ, hai cậu đến sớm thế, ăn sáng chưa?"

Tỉnh Dĩ lắc đầu, Lý Đoan Tĩnh đưa bữa sáng cho Tỉnh Dĩ, sau đó nhíu mày nhìn Nhung Lương Cát. Nhung Lương Cát ngẩng đầu cười, nói: "Cám ơn, tôi không ăn đâu."

"Không được." Lý Đoan Tĩnh lắc đầu, đẩy sữa đậu nành cho anh, "Không muốn ăn thì phải uống".

Lý Đoan Tĩnh và lớp trưởng đều là người rất có trách nhiệm. Họ đối xử với các bạn học của mình không giống như bí thư và lớp trưởng, mà giống như cha mẹ, đầy tính trách nhiệm.

Nhung Lương Cát bất lực, nhưng anh ta không từ chối nữa, anh nói: "Cảm ơn, tôi sẽ chuyển tiền cho cậu."

Lý Đoan Tĩnh xua tay, tùy tiện nói: "Chỉ là một ly sữa đậu nành mà thôi, không cần rạch ròi thế đâu? Hôm nay tôi đến muộn nên mời các cậu ăn."

Phàn Chí Hành không ngờ rằng hai người lại nghiêm túc với cuộc thi như vậy, anh vò mái tóc nhuộm sặc sỡ của mình, cảm thấy có lỗi: "Tôi cũng đến muộn, ngày mai tôi mời các cậu ăn sáng."

Nhung Lương Cát cười nói: "Không nói chuyện này nữa. Tôi đã viết xong bản cáo trạng và lời bào chữa, các cậu xem có vấn đề gì không."

Chương kế tiếp