Nhật Ký Hóng Drama Ở Hào Môn

Chương 17

Không có nguyên nhân nào khác, thật sự là Lăng Nhạc An quá nổi bật trong đám đông, mặc dù anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi bình thường, bên ngoài khoác một chiếc áo…có lẽ là đồng phục học viện của bọn họ.

Học viện kinh doanh của Đại học Chi Châu là trường có ít tiền nhất toàn trường học, cho nên mặc dù đồng phục của bọn họ không thể so sánh với các thương hiệu lớn và thương hiệu cao cấp, nhưng khi mặc vào người trông rất có khí chất, đặc biệt là Lăng Nhạc An.

Tỉnh Dĩ không chắc anh có nhìn thấy cô không, nhưng khi nhìn thấy anh, trong lòng cô dần bình tĩnh lại.

Thi đấu bắt đầu, vụ án được giao cho bọn họ lần này là một vụ án hình sự, nội dung vụ án là một cô gái 18 tuổi bị bắt cóc khi đang trên đường về nhà vào ban đêm, gặp ba đối tượng có tính bạo lực, liên quan đến hiếp dâm/hiếp dâm tập thể. Em trai cô ấy tan học về nhà thì tình cờ gặp phải hiện trường phạm tội của ba tên kia, giết chết ba kẻ nghi phạm bằng dao. Cuộc tranh luận của vụ án tập trung vào các ý kiến ​​​​định tính của vụ án và mức hình phạt của em trai nạn nhân.

Chủ đề mà Đại học Ngũ Hải đưa ra ở đây là để bào chữa cho bị cáo dùng dao giết người, một mặt nạn nhân nữ bị cưỡng hiếp/xâm hại đã đủ 18 tuổi và không còn là trẻ vị thành niên; mặt khác, bị cáo đã 14 tuổi, pháp luật cho phép truy cứu trách nhiệm hình sự cậu ta.

Phía tranh luận đối diện nắm bắt được hai điểm này, muốn coi vụ án là cố ý giết người và yêu cầu thẩm phán tuyên án tử hình đối với bị cáo. Đại học Ngũ Hải bên này cần chứng minh rằng bị cáo đang phòng vệ chính đáng, nên được áp dụng hình phạt nhẹ hơn hoặc giảm bớt xử phạt, tranh thủ đạt được thỏa thuận giải quyết và không truy cứu trách nhiệm hình sự này.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT

Dù sao Đại học Chi Châu cũng có nhiều năm kinh nghiệm thi đấu, bọn họ rất nhanh liền tìm được chứng cứ trong tư liệu, ba gã nghi phạm bị giết trước khi chết đã cố gắng trốn thoát, nhưng vẫn bị bị cáo đuổi giết đến chết, chứng minh bị cáo phòng thủ quá mức, đó là một vụ giết người manh động, hơn nữa bị cáo trước tiên có hành vi chạy về nhà và quay lại với một con dao rõ ràng là có suy nghĩ và ý định giết người, nên bị kết án ít nhất mười năm tù có thời hạn trở lên.

Khoa Luật của Đại học Chi Châu quả thực rất chuyên nghiệp, xử lý vụ án rất bình tĩnh, bất kể là nói về bị cáo hay nạn nhân nữ cũng không biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào, hơn nữa ý đồ dẫn dắt thái độ của bồi thẩm đoàn đến nghi ngờ.

Vụ án mặc dù là hư cấu nhưng Phàn Chí Hành lại thực sự không thể nhìn nổi bộ dạng vô tình tàn nhẫn của bọn họ, nếu không phải anh ấy là một nhà tranh luận trên tòa án, hơn nữa lại còn học luật, anh thực sự muốn lật bàn và hét lên: “Loại cặn bã này vị chém chết là xứng đáng, phán phán phán, phán cái gì?"

Nhung Lương Cát nhìn ra tâm trạng của Phàn Chí Hành không ổn định, nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ không tốt lắm, vào giờ nghỉ giải lao, anh ấy đến gặp trọng tài để xin thay người.

Bởi vì sự cố tồi tệ ở Đại học Hải Nguyên kia, Tỉnh Dĩ và Nhung Lương Cát hiện tại mỗi trận thi đấu đều mặc trang phục lịch sự, tránh phát sinh chuyện ngoài ý muốn.

Nhung Lương Cát bình tĩnh hơn Phàn Chí Hành nhiều, mặc dù Đại học Chi Châu có chút ưu tiên về điểm số trước đó, nhưng trước sau chưa bao giờ buông lỏng cảnh giác, cuối cùng vẫn là Nhung Lương Cát đã tìm thấy một chỗ không hợp lý trong danh sách bằng chứng mà phía đối diện đưa ra. Ánh mắt sắc bén nhìn về phía đối diện, anh nói: "Điểm này chúng tôi không phản đối, nhưng đối tác bào chữa của đối phương làm sao có thể chứng minh tính xác thực của lời khai? Nơi xảy ra vụ án không có giám sát, hơn nữa lời khai duy nhất là do bạn của người chết cung cấp, ai có thể chứng minh rằng anh ta không cố ý làm mờ lời khai để bao che cho bạn của mình?"

Thẩm phán gật đầu và hỏi Đại học Chi Châu: "Nguyên đơn có gì để bổ sung không?"

Đối phương rõ ràng là sơ suất ở điểm này, lập tức bắt đầu suy xét bổ sung cái gì, ngữ khí trả lời cũng không còn kiên định như trước nữa, vừa mới nói xong, Lý Đoan Tĩnh lập tức phản bác lại.

Nhịp điệu một lần nữa nằm trong tay Đại học Ngũ Hải, Đại học Ngũ Hải thay đổi một người tranh luận, tiết tấu cùng lúc nãy có sự khác nhau rất lớn, Đại học Chi Châu đối đáp có chút vội vàng.

Mười lăm phút sau, cả hai bên lần lượt phát biểu kết luận của mình, Đại học Ngũ Hải đã đánh bại Đại học Chi Châu trong gang tấc.

Giáo sư Vương rất vui, lần đầu tiên ra sân thi đấu đã giành được quán quân, này đối với hiệu trưởng cũng quá mặt mũi rồi, Nhung Lương Cát thật ra rất khiêm tốn, bình tĩnh nói: “Lần này chủ yếu là do đối thủ bất cẩn. Thực lực của Đại học Chi Châu vẫn rất mạnh, năm sau nhất định sẽ không dễ dàng như vậy."

Phàn Chí Hành khẽ chạm vào anh ấy, khoác vai anh nói: "Đừng khiêm tốn vậy chứ uỷ ban trường học, cuộc thi cuối cùng đã kết thúc rồi, chúng ta đêm nay đi ăn mừng thôi!"

Giáo sư Vương vung tay nói: "Đi, tôi dẫn các em đi ăn mừng."

Lý Đoan Tĩnh trên mặt nở nụ cười ngọt ngào, hưng phấn nói: "Đi đi..."

Bọn họ đi theo sau giáo sư Vương ra ngoài, Phàn Chí Hành không ngừng nói: "Lần này giành được chức vô địch, tôi trở về sẽ tìm ba tôi đòi tiền, chúng ta làm cái trang web kia."

Tỉnh Dĩ nhìn Lý Đoan Tĩnh cười cười nói: "Các cậu đi trước đi, không cần chờ tôi, tôi còn có chút việc phải làm ..."

Lý Đoan Tĩnh gật đầu, vẫy tay với cô nói: "Tiểu Dĩ, lúc ăn cơm tớ sẽ gọi cho cậu."

Bọn họ còn chưa đi được bao xa thì Lăng Nhạc An từ trong giảng đường đi đến chỗ Tỉnh Dĩ.

Tỉnh Dĩ đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Lăng Nhạc An bên ngoài nhà họ Lăng, cô ngẩng đầu nhìn anh, hỏi: "Anh đến xem đội của trường anh thi đấu à?"

Lăng Nhạc An nhìn cô, cặp mắt đen nhánh kia trong veo như vực sâu, giống như có thể hấp dẫn ánh mắt, suy nghĩ của người khác. Tỉnh Dĩ nên rất khó để miêu tả vẻ bề ngoài của anh, bởi vì mặc kệ là ai nói, thì cũng không có cách nào phủ nhận được vẻ đẹp trai của Lăng Nhạc An.

Nhưng điểm khác biệt lớn nhất giữa anh và những người khác là, trên người anh có một loại khí chất lạnh lùng không thể tiếp cận, khi cố tình nhìn người khác, cặp mắt đào hoa kia lại khiến người ta có ảo giác rất dễ động lòng.

Chính loại cảm giác mâu thuẫn này đã hấp dẫn mọi người không tự chủ được mà nhìn anh. Tỉnh Dĩ nghĩ nghĩ, liền nhìn chằm chằm Lăng Nhạc An có chút thất thần.

Lăng Nhạc An mím đôi môi mỏng một chút, nói: "Không phải, anh đến là để xem em."

Tỉnh Dĩ sửng sốt một chút, cười rạng rỡ đáp: "Cảm ơn."

Cô nói xong, lỗ tai của Lăng Nhạc An có chút phiếm hồng, anh ừ một tiếng, liếc sang bên cạnh, Tỉnh Dĩ vừa lúc có thể nhìn thấy đôi môi mỏng đỏ hồng của anh, trong lòng cô cảm khái, Lăng Nhạc An tuy là nam sinh nhưng lại có một bờ môi nhìn qua rất muốn hôn.

Hai người vừa đi vừa trò chuyện. Lăng Nhạc An cuối cùng cũng nhớ ra mục đích anh đến tìm cô, anh hỏi Tỉnh Dĩ: "Hôm nay em có muốn quay về gặp Gia Y và Gia Giai không?"

Lời này vừa nói ra, trái tim Tỉnh Dĩ liền đập loạn một nhịp, một tháng trước rõ ràng đã hứa sẽ thường xuyên quay lại chơi với hai cô nhóc, nhưng cuối cùng lại vì thi đấu mà quên mất.

Trong lòng Tỉnh Dĩ lập tức bị cảm giác áy náy lấn át, có chút khổ sở, dùng sức gật đầu nói: "Ừm" một tiếng, nói: "Tối nay sẽ về nhà, đi mua chút quà cho Gia Giai và Gia Y."

Lăng Nhạc An tựa như vô tình nói: "Tối nay anh cũng muốn về, anh đưa em về."

“Được.” Tỉnh Dĩ ngoài ý muốn cười với anh.

Đột nhiên chuông điện thoại vang lên, Tỉnh Dĩ lấy điện thoại di động ra, là Phàn Chí Hành gọi đến, có lẽ là về tiệc mừng tối nay, Tỉnh Dĩ bắt máy, nhưng giọng nói từ bên trong lại là giọng của Lý Đoan Tĩnh, trong giọng nói mang theo vài phần nôn nóng: "Tiểu Dĩ, tớ không tìm thấy điện thoại di động của mình. Cậu còn ở Đại học Chi Châu không? Nếu còn ở đó có thể phiền cậu tìm giúp tớ được không?"

Tỉnh Dĩ xoay người định quay về, một bên nhìn Lăng Nhạc An với ánh mắt áy náy, một bên bắt đầu nhớ lại lần cuối cùng nhìn thấy Lý Đoan Tĩnh dùng điện thoại di động trong hôm nay là khi nào, nghĩ nghĩ, cô đột nhiên dừng lại.

Tỉnh Dĩ mở ba lô của mình và lật nó lại, quả nhiên, điện thoại của Lý Đoan Tĩnh ở trong balo của cô, bởi vì cô ấy không mang theo balo nên bỏ đặt điện thoại vào balo của cô, sau khi thi đấu, cả hai đều quên mất.

Tỉnh Dĩ lại gọi điện thoại: "Tĩnh Tĩnh, tìm được điện thoại rồi, tớ đem qua cho cậu."

Sau khi cúp điện thoại, Tỉnh Dĩ có chút chần chừ nhìn về phía Lăng Nhạc An, hỏi: "Có lẽ em không thể trở về ngay được... Anh có thể đi cùng em một chuyến được không?"

Lăng Nhạc An gật đầu, đi đến bên cạnh cô, hơi cúi đầu nói với Tĩnh Dĩ: "Đi thôi, anh lái xe chở em."

Tỉnh Dĩ mở to mắt, muốn huýt sáo một chút, nghĩ thầm Lăng Nhạc An nói chuyện thật quyến rũ.

Cô nhìn bóng lưng của anh từ phía sau, đồng phục học viện mà anh mặc hôm nay là kiểu dáng áo gió, dáng người thon dài nhưng không thiếu lực, ngược lại, chiếc áo gió màu đen càng khiến anh môi hồng răng trắng.

Trong lòng Tĩnh Dĩ nhớ lại khuôn mặt của Lăng Nhạc An: Trên mặt mặt gần như chỉ có ba loại màu sắc, giống như một bức tranh tương phản, nhưng cố tình trời sinh lại một tông màu trắng lạnh.

Nhưng Tỉnh Dĩ lại luôn cảm thấy trên mặt anh có thể nhìn thấy vô số màu sắc, bởi vì cặp mắt kia lạnh lùng mà sáng ngời, lấp lánh mỹ lệ.

Thật là đẹp mắt, Tỉnh Dĩ thở dài trong lòng, khi cô còn nhỏ đã từng nhìn thấy những bức ảnh chụp bà nội Tỉnh khi còn trẻ, ký ức đã dần mơ hồ không rõ, nhưng vẫn cảm thấy Lăng Nhạc An lớn lên trông rất giống bà nội Tỉnh, cho nên bà nội khi còn trẻ nhất định là một đại mỹ nhân.

Trong lúc cô đang miên man suy nghĩ, Lăng Nhạc An đã đi đến chỗ cô, mở cửa xe ra. Chiếc xe mà anh lái không phải là một chiếc xe quá cao cấp, nhìn qua tầm khoảng mấy chục vạn tệ, so với chiếc xe thể thao hàng ngày của Lăng Hồng Hiên thì bình dân hơn rất nhiều.

Tỉnh Dĩ ngồi vào ghế phụ, sau đó mở định vị do Phàn Chí Hành gửi đến, hai người theo hướng dẫn đi tìm bọn họ.

Trong lúc đang chờ đèn đỏ, Lăng Nhạc An đột nhiên đưa cho cô một tập tài liệu, Tỉnh Dĩ không rõ nguyên do nhìn anh.

Lăng Nhạc An chỉ thấp giọng nói: "Cái này là cho em."

Tỉnh Dĩ liền mở thư mục, lấy nội dung bên trong ra nhìn, sắc mặt cô liền trở nên cứng đờ — đây là thỏa thuận chuyển nhượng một phần cổ phần.

Người chuyển nhượng là Lăng Nhạc An, cổ phần này chính là cổ phần công ty của anh. Tỉnh Dĩ nhìn vào tài liệu này, lại nhìn khuôn mặt bình tĩnh và có chút lạnh lùng của Lăng Nhạc An.

Ngay cả một người bình thường như Tỉnh Dĩ nhìn cũng có thể hiểu rằng, tài liệu mà Lăng Nhạc An đưa cho cô này tương đương với việc đem cổ phần sở hữu của anh chia làm hai nửa, trong đó một nửa là cho cô.

Tỉnh Dĩ đem tập tài liệu muốn trả lại cho anh, nhưng Lăng Nhạc An lại bình tĩnh nói: "Không phải đã thỏa thuận rồi sao? Chúng ta mỗi người một nửa."

Tỉnh Dĩ không thể tin nổi mà bắt đầu suy nghĩ trong đầu, chính cô rốt cuộc là đã buộc anh ký loại điều khoản bá vương như vậy khi nào.

Nhưng tìm kiếm không có kết quả, số lần hai người gặp nhau không tính là nhiều, thứ duy nhất có liên quan đến câu nói này... hình như là chiếc bánh nước trong veo mà cả hai đã chia sẻ và ăn cùng nhau từ rất lâu rồi.

Khi đó, Tỉnh Dĩ có nói bánh ngọt là mỗi người một nửa.

Tỉnh Dĩ gian nan mở miệng nói: "Cái này không giống nhau, đây là đồ của anh."

Lăng Nhạc An không nói gì, chỉ yên lặng nhìn cô, từ cặp mắt xinh đẹp mà cố chấp kia, Tỉnh Dĩ chợt hiểu ý của anh: Từ ngày sinh mệnh của hai người bị hoán đổi, vận mệnh của cả hai đã đan xen vào nhau, khó có thể phân biệt được cái gì tôi anh.

Cô ngây người nhìn Lăng Nhạc An.

Tỉnh Dĩ không nói nên lời, đối với việc Lăng Nhạc An canh cánh chuyện này trong lòng, cô quả thật bất lực. Đứng trước vận mệnh to lớn, trong lòng cô dâng lên một nỗi buồn khó tả, nhưng khi Lăng Nhạc An chủ động đưa lưng ra cho cô, Tỉnh Dĩ vẫn có một ảo giác nương tựa lẫn nhau không thể giải thích được.

Dưới cảm giác hoang đường của số phận đan xen, cất giấu một loại an tâm mà Tỉnh Dĩ chưa từng trải qua trước đây.

Lăng Nhạc An vừa lái xe vừa nói: "... Một tháng qua anh đã về rất nhiều lần, nhưng vẫn không có nhìn thấy em, vừa lúc biết hôm nay các em có trận nên nhân cơ hội này tới tìm em. "

Anh im lặng một lúc rồi nói tiếp: "Anh luôn nợ em câu 'Chúc mừng sinh nhật'."

Tỉnh Dĩ lại cất tài liệu đi, ngẩng đầu nhìn về phía trước giống như Lăng Nhạc An.

Con đường phía trước còn dài, nhìn thoáng qua không thấy điểm cuối, sắc trời dần tối, hoàng hôn đồng thời buông xuống trong mắt hai người, mặt trời lặn trải dài trên mặt.

"...Tài liệu này em sẽ không ký, nhưng cảm ơn anh vì món quà sinh nhật này."

Tỉnh Dĩ không thể không nở một nụ cười vui vẻ, nhìn sườn mặt xinh đẹp của Lăng Nhạc An, nói như một lời thề: "Em sẽ giữ nó cả đời."

Chương kế tiếp