Nhật Ký Hóng Drama Ở Hào Môn

Chương 18

Tầm mắt của Lăng Nhạc An không hề chếch đi mà vẫn nghiêm túc nhìn đường đằng trước, có điều khóe miệng âm thầm nhếch lên một độ cong. Hồi lâu, lại bị chính anh dùng hết sức mình dằn xuống. Thế nhưng đôi mắt của anh rất sáng, hệt như một cậu bạn nhỏ nhận được khích lệ.

Tỉnh Dĩ lấy điện thoại di động ra gọi cho Phàn Chí Hành, giải thích với họ rằng mình đi đưa điện thoại xong có thể sẽ không ở lại ăn cơm cùng nhau được. Cô có chút việc, nên đi với người nhà trước.

Lý Đoan Tĩnh giật điện thoại từ tay Phàn Chí Hành, hỏi tới: “Người nhà gì hả?”.

Tỉnh Dĩ hơi ngập ngừng “ừ" một tiếng.

“Được rồi, tới trình diện một cái sẽ tha cho các cậu". - Lý Đoan Tĩnh nói xong, không cho Tỉnh Dĩ cơ hội từ chối đã cúp máy luôn.

Tỉnh Dĩ ngơ ngẩn nhìn lịch sử cuộc gọi, cô nghiêng đầu hỏi Lăng Nhạc An: “Bạn học của em muốn gặp mặt anh một lần, anh có đi không?”.

“Không phải gặp riêng, có cả giáo viên của bọn em ở đó. Những bạn khác cũng rất tốt… Tất nhiên nếu anh không muốn đi cũng không thành vấn đề". - Tỉnh Dĩ do dự nói với Lăng Nhạc An.

Lăng Nhạc An căng thẳng tằng hắng một tiếng, đáp: “Anh đi cùng em".

Tỉnh Dĩ nhìn Lăng Nhạc An với vẻ hơi bất ngờ, bởi vì Lăng Nhạc An không giống kiểu người trở nên căng thẳng trước mặt thầy cô. Vả lại, còn không phải là thầy cô của anh.

Chẳng mấy chốc đã đến chỗ nhà hàng hẹn trước, Tỉnh Dĩ tìm được phòng của các bạn dựa trên số phòng bọn họ gửi cho. Sau đó, cô và Lăng Nhạc An một trước một sau bước vào. Căn phòng vốn dĩ đang rất ồn ào bỗng chốc trở nên yên tĩnh, mọi người hành động nhất quán đưa mắt nhìn qua - chính xác là đang đánh giá Lăng Nhạc An.

Thầy Vương lịch thiệp mời hai người ngồi, Tỉnh Dĩ đưa điện thoại cho Lý Đoan Tĩnh rồi trò chuyện đơn giản vài câu. Lúc cô ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Lăng Nhạc An đang tự rót rượu mời thầy Vương, anh thậm chí còn bắt tay với Nhung Lương Cát - Phàn Chí Hành và tự giới thiệu bản thân. Có vẻ như anh sắp sửa bị thầy Vương tóm lại tâm sự chuyện nhà, Tỉnh Dĩ không khỏi ho lên một tiếng. Bấy giờ Lăng Nhạc An mới nghiêm túc lại, hai người cùng nhau xin phép ra về.

Sau khi Tỉnh Dĩ và Lăng Nhạc An rời đi, Lý Đoan Tĩnh nhìn theo bóng lưng bọn họ, trên mặt lộ ra nụ cười bí ẩn, lẩm bẩm: “Hoá ra Tiểu Dĩ và hotboy trong trường không phải là một cặp thật".

Thầy Vương cũng đang nhìn theo bóng lưng hai người, gật gù rồi quay đầu hỏi: “Hồi nãy Tỉnh Dĩ nói sao trong điện thoại vậy? Người nhà… hả? Vậy chắc là sắp dạm ngõ rồi”.

Nói đoạn, thầy lại tiếp tục gật đầu: “Được đó, thằng bé thoạt nhìn có vẻ rất đáng để gửi gắm".

Tỉnh Dĩ và Lăng Nhạc An quay lại chỗ đỗ xe, lúc sắp mở cửa xe ra thì Lăng Nhạc An hơi ngừng một nhịp. Sau đó anh trầm mặc xoay người, hỏi Tỉnh Dĩ: “Tỉnh Dĩ… em biết lái xe không?”.

Tỉnh Dĩ mở to hai mắt chớp chớp, im lặng một lát. Rồi nở một nụ cười có vẻ đau đầu, trả lời: “Không ạ".

Sau khi thi đại học xong, Tỉnh Dĩ đã đến dàn nhạc làm việc cho nên hoàn toàn chưa từng nghĩ đến chuyện thi bằng lái xe. Tỉnh Dĩ móc điện thoại ra, nói: “Hay là chúng ta gọi người lái xe thuê ha?”.

“Thôi!”, Lăng Nhạc An bình tĩnh trả lời: “Anh gọi tài xế tới đón chúng ta vậy".

Tỉnh Dĩ lén tặc lưỡi, thầm nghĩ: thua! So ra, lời đề nghị cô vừa đưa ra lúc nãy thật sự rất “low". Chuyện cần làm tiếp theo là chờ đợi. Hai người thoáng chạm mắt nhau, Lăng Nhạc An như sực nhớ ra chuyện gì bèn hỏi: “Em có lạnh không?”.

Trên người Tỉnh Dĩ còn mặc bộ quần áo trang trọng khi đi dự thi, bây giờ trời đã tối hẳn. Đèn đường sáng trưng, trên đường ồn ào náo nhiệt. Tuy nhiên càng về khuya thì nhiệt độ càng giảm, gió se se lạnh khiến cô khẽ run lên trong cơn gió.

Lăng Nhạc An định cởi áo khoác đang mặc trên người đưa cho Tỉnh Dĩ, nhưng Tỉnh Dĩ đã nắm lấy cánh tay anh trước hòng cản anh lại. Bởi vì cô cảm thấy mặc áo của Lăng Nhạc dù ít hay nhiều vẫn sẽ có chút mập mờ, vượt qua giới hạn cho phép. Mũi cô sụt sịt, đưa mắt dòm ngó xung quanh. Hình như không có cửa hàng quà tặng nào cả, nơi thu hút ánh nhìn mọi người nhất là một cửa hàng bán hoa trang trí cực kỳ xinh đẹp. Cô ngẩng đầu nhìn Lăng Nhạc An, nói: “Gia Y với Gia Giai có thích hoa không? Vừa hay cũng phải đợi xe, chúng ta qua đó mua cho tụi nó hai bó hoa đi".

Chóp mũi của cô bị lạnh đến ửng đỏ lên, lúc ngẩng đầu lên nhìn người khác tạo cho người ta cảm giác đáng thương lắm mà bản thân cô thì hoàn toàn không ý thức được. Ánh mắt của Lăng Nhạc An dịu đi, khoé môi vô thức cong lên rồi khẽ “ừ".

“Thật ra không cần phải mua gì cả, em về là Gia Y và Gia Giai đã rất vui rồi". Lăng Nhạc An nói.

Tỉnh Dĩ càng cảm thấy chua xót hơn.

Hai người đi vào cửa hàng bán hoa, nhiệt độ bên trong cửa hàng bán hoa vừa phải khiến Tỉnh Dĩ thoải mái hơn hẳn. Nhân viên cửa hàng thấy có một đôi nam nữ cùng nhau bước vào, liền bước lên trước hỏi họ cần tìm loại hoa gì. Nhân viên cửa hàng nhiệt tình tiếp thị với họ rằng loại hoa đang bán chạy nhất trong tiệm là hoa hồng. Tỉnh Dĩ vừa ngắm nhìn đủ loại hoa cỏ trước mặt, vừa tò mò hỏi: “Bây giờ vẫn còn nhiều người yêu thích hoa hồng sao?”. - Ứng dụng T Y T

Cô cứ ngỡ rằng người trẻ thời nay có thể sẽ thích những thứ độc đáo một chút.

Tỉnh Dĩ suy tư, cô hơi phân vân không biết tặng hoa có phù hợp hay không nhưng bây giờ quỹ thời gian tương đối eo hẹp mà cũng chẳng có cơ hội đi tới cửa hàng nào khác để mua sắm.

Nhân viên cửa hàng đằm thắm trả lời câu hỏi của cô: “Bởi vì hoa hồng lúc nào cũng rất rực rỡ, cho nên vẫn luôn có người thích nó đấy ạ. Anh ơi, anh không mua một bó hồng tặng cho bạn gái anh sao?”.

Tỉnh Dĩ mỉm cười ái ngại, ngặt lời nhân viên cửa hàng: “Chúng tôi không phải người yêu, cho hỏi ở đây có loại hoa nào phù hợp tặng cho con nít không ạ?”.

Nhân viên cửa hàng hơi bất ngờ, vội vàng lên tiếng xin lỗi. Sau đó dẫn Tỉnh Dĩ đi xem hoa hướng dương và cúc ở phía bên kia. Tỉnh Dĩ chọn hoa hướng dương cho Gia Y, hoa bách hợp trắng cho Gia Giai. Nhân viên cửa hàng dùng giấy gói đầy sao để bó hoa lại cho cô.

Lăng Nhạc An đứng bên đút hai tay vào túi quần, đang chăm chú nhìn những bông hoa hồng đỏ rực xinh đẹp. Tỉnh Dĩ thấy bên cạnh những đóa hoa hướng dương nở rộ to tướng là những bông hoa màu trắng lẻ loi, không biết là nguyệt quý hay mẫu đơn. Thoạt nhìn có vẻ sắp tàn, lẻ loi đáng thương làm sao. Tỉnh Dĩ cúi người cầm bó hoa đó lên, tính tiền chung với hoa hướng dương và hoa bách hợp.

Lăng Nhạc An vẫn luôn kiên nhẫn đợi cô, lúc bọn họ cùng nhau rời khỏi cửa hàng thì Tỉnh Dĩ mới đưa bó hoa trong tay cho anh. Cô cười với anh rồi nói: “Lăng Nhạc An… Cảm ơn anh vì hôm nay đã tốn nhiều thời gian ở cùng em ạ".

Bọn họ đứng bên ngoài cửa tiệm hoa, ánh đèn màu vàng ấm áp dường như làm cho thời gian trôi qua thật chậm. Lăng Nhạc An rủ mắt, trên đóa hoa vẫn còn đọng nước. Trước khi bán đi, nhân viên tiệm hoa đã xén lại cuống hoa rồi. Ánh mắt anh khẽ chớp chớp, nhận lấy bó hoa từ tay Tỉnh Dĩ rồi cắm vào túi áo khoác gió của mình. Đoá hoa trắng tinh dựa sát vào vị trí gần trái tim anh.

Tỉnh Dĩ không biết tên đóa hoa này, nhưng Lăng Nhạc An chỉ cần liếc mắt một cái là đã nhận ra… đây là một đoá hồng trắng. Trong mắt Lăng Nhạc An ánh lên ý cười mà đến cả bản thân anh cũng không ý thức được, anh thật sự không nghĩ tới… hoa hồng bằng lòng rơi vào lòng anh.

Tài xế nhanh chóng đến nơi. Lúc họ đi đến lề đường quốc lộ, thấy chú Lý đã có mặt và chờ bọn họ. Tỉnh Dĩ ôm hai bó hoa lớn đi tới, Lăng Nhạc An mở cửa xe cho cô rồi nhận lấy bó hoa hướng dương từ tay cô. Hai người ngồi cùng nhau ở ghế sau.

Tỉnh Dĩ nhớ lại buổi tối hôm đó, lần đầu tiên nhìn thấy Lăng Nhạc An cũng là chú Lý lái xe tới đón cô. Khoảnh khắc gặp mặt Lăng Nhạc An, cảm giác anh là một người rất khó gần. Vậy mà bây giờ con người đã từng khó gần ấy lại đang ngồi bên cạnh cô, không thể không nói đây là một chuyện hết sức kỳ diệu.

Bạn đang đọc truyện “Nhật ký hóng drama ở hào môn" được thực hiện bởi nhóm dịch T Y T, theo dõi và đọc chương mới sớm nhất tại T Y T vì những nơi khác chỉ là re-up và không thể ra chương sớm hơn ở đây được.

Cô vẫn ôm bó hoa bách hợp đọng sương trong lòng, mùi hương xộc thẳng vào mũi. Tỉnh Dĩ đưa mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, ngắm nhìn những ngọn đèn đường để dịu mùi hương. Nhà cửa trên đường dần dần trở nên khang trang hơn rồi, trong lúc đầu óc của cô đang nghĩ mông lung thì xe đã đến nhà cũ của nhà họ Lăng hồi nào không hay.

Lúc Tỉnh Dĩ vào nhà, đồng hồ hiển thị đã qua 8 giờ. Gia Y và Gia Giai vừa ăn cơm tối xong, đang ngồi ngay ngắn trên sô pha xem Tivi. Tivi chiếu tới tập heo Peppa nhảy vào vũng bùn rồi. Đến khi bọn trẻ nhìn thấy Tỉnh Dỉ và Lăng Nhạc An, cả hai sửng sốt đưa đôi tay nhỏ lên bịt kín miệng. Gia Y phát ra tiếng reo khe khẽ, Giai Giai đã nhảy xuống đất định bụng đi tìm bình hoa.

"Anh Nhạc An, chị Tiểu Dĩ! Cuối cùng anh chị cũng về!". Gia Y ngẩng gương mặt với nụ cười tươi roi rói lên nói, còn Gia Giai bên cạnh lại bày ra gương mặt nghiêm túc chăm chú nhìn Tỉnh Dĩ mãi.

Tỉnh Dĩ ngồi xổm xuống đất, xoa đầu hai cô bé nói: "Xin lỗi, tới hôm nay chị mới về".

Tỉnh Dĩ đặt lên gương mặt bọn trẻ một nụ hôn, bởi vì hơi ngứa nên hai đứa trẻ song sinh cười đến nỗi đôi mắt tròn xoe cũng tít lại.

Lăng Nhạc An cởi áo khoác ra, cầm đóa hồng trắng trên tay. Tầm mắt Gia Giao dán chặt vào người Lăng Nhạc An, rồi chuyển động theo bông hồng trắng trong tay anh. Lăng Nhạc An để ý thấy ánh mắt của cô bé, anh bèn đưa tay đang cầm hoa hồng ra sau lưng. Đuôi mắt nhướng lên, nói nhỏ: "Hoa này của anh".

Giai Giai "xời" một tiếng ra vẻ người lớn, sau đó lập tức bị người làm mang bình hoa tới phân tán sự chú ý. Cô bé và Gia Y dõi theo vú Trương cắm hoa vào bình. Hoa hướng dương dành cho chị gái Gia Y, hoa bách hợp trắng dành cho em gái Gia Gia. Vừa hay tương ứng với tính cách của hai cô bé: một đứa hoạt bát, một đứa điềm tĩnh.

Anh hai phải đi xã giao, còn chưa về nhà. Chị hai Úc Thi Tịnh đang chơi xếp gỗ với con gái. Sau khi hai đứa song sinh chạy khỏi sô pha ra nhà sau, ba Lăng cuối cùng cũng lấy lại được quyền sở hữu điều khiển tivi và chuyển sang kênh tin tức.

Từ lúc bọn họ mới về đến giờ, trên mặt mẹ Lăng vẫn luôn treo nụ cười. Hỏi họ đã ăn cơm chưa. Lăng Nhạc An và Tỉnh Dĩ lắc đầu, vì vậy mẹ Lăng sốt sắng bảo người làm đi chuẩn bị cơm tối cho họ.

Hai đứa song sinh chỉ thấy hứng thú với hoa được khoảng ba phút, không bao lâu sao lại đến dành xem tivi với bác Hai. Bởi vì trong nhà quản lý con cái khá nghiêm, hai đứa hứa với mẹ rằng mỗi ngày chỉ xem tivi một tiếng. Heo Peppa tiếp tục nhảy vào vũng bùn nữa rồi!

Tỉnh Dĩ và Lăng Nhạc An đều không quá đói, cho nên chỉ bảo vú Trương nấu hai bát mì. Hai người ngồi đối diện nhau trên bàn ăn, cùng ăn mì sợi. Thỉnh thoảng, Gia Y và Gia Giai sẽ tới trò chuyện với họ. Cuối cùng hai đứa song sinh cũng thấy đói bụng, đành phải làm phiền vú Trương nấu thêm một nồi mì nữa.

Ăn uống xong xuôi, Tỉnh Dĩ chơi với hai đứa song sinh tới khoảng 10 giờ mới bị mẹ Lăng đốc thúc trở về giường ngủ. Lăng Nhạc An vẫn ở trong phòng làm việc, có lẽ đang xử lý công việc.

Tỉnh Dĩ tắm xong, rồi lên giường nằm. Vừa nhắm mắt lại đã nhanh chóng tiến vào mộng đẹp, bỗng nhiên "bật dậy trong trạng thái chết lâm sàng" rồi lập tức tỉnh táo lại. Cô quên mất một chuyện… Rõ ràng cô đã thống nhất với Từ Lương Khoa rằng sau khi thi đấu kết thúc sẽ trở về Sơn Nam ngay.

Tỉnh Dĩ chết lặng. Cô lấy điện thoại ra, bắt đầu gọi cho Từ Lương Khoa. Thế nhưng gọi mấy lần đều không có ai nghe máy, Tỉnh Dĩ nghĩ thầm trong bụng: toi rồi, toi rồi. Thường thì Tiểu Khoa sẽ không đi ngủ vào giờ này, thế thì nguyên nhân không nhận cuộc gọi cũng rất rõ ràng… xem ra đang giận cô thật.

Tỉnh Dĩ đỡ trán, đau đầu thở dài. Đầu óc nhanh chóng suy nghĩ, tìm cách giải quyết. Nửa tiếng trôi qua, Tỉnh Dĩ chấp nhận số phận tắt điện thoại đi. Thôi, sáng sớm ngày mai trở về chịu đòn nhận tội vậy.

*

Sáng sớm hôm sau, Tỉnh Dĩ còn chưa kịp ăn cơm sáng mà chỉ đi nhìn thoáng qua hai đứa song sinh rồi trở về luôn. Bây giờ cô đã hiểu được vì sao hôm ấy chú thím Ba không chờ bọn trẻ thức dậy đã vội rời đi. Bởi vì một khi bọn trẻ thức dậy, e rằng bản thân sẽ không nỡ đi nữa. Lúc Tỉnh Dĩ ra khỏi nhà họ Lăng, còn nhìn thấy chị Hai bế bé con đứng trên ban công. Bé con huơ tay với cô, khiến Tỉnh Dĩ không nhịn được cười.

Lăng Nhạc An dậy hiển nhiên cũng không nhìn thấy Tỉnh Dĩ. Khi Tỉnh Dĩ đến nhà ga, bỗng nhiên nhận được điện thoại của Từ Lương Khoa. Cô nhận cuộc gọi: "A lô, Tiểu Khoa hả. Tớ đến nhà ga rồi nhé, giờ tớ tới chỗ các cậu ngay".

"Khỏi!". Bên kia đầu dây, giọng của Từ Lương Khoa cực kỳ lạnh nhạt. Dường như đã giận thật rồi, Tỉnh Dĩ lại càng cắn rứt. Cô còn đang định nói thêm gì đó, nhưng Từ Lương Khoa ngắt ngang lời cô: "Quay người lại đi".

Tỉnh Dĩ ngạc nhiên, xoay người lại với vẻ khó tin. Sau đó nhìn thấy ba người họ đang đứng ở chỗ cách cô chưa đầy năm mét. Khâu Cự ra sức vẫy tay với cô, Tỉnh Dĩ còn nghe thấy Diêm Tư Niên đang gọi tên cô. Ánh mắt chệch đi một chút là có thể mái đầu vàng hoe như bụi cỏ dại của Từ Lương Khoa, nổi bần bật trong cả đám người. Trên gương mặt bất cần đời ấy, lúc này đang giữ nụ cười nhàn nhạt.

Chương kế tiếp