Nhật Ký Hóng Drama Ở Hào Môn

Chương 20

Cao Tín Nhiên dẫn họ đến nhà ăn trong cơ sở điện ảnh và truyền hình, so với ba đứa trẻ Diêm Tư Niên trước giờ vẫn luôn thành thục hơn một chút, anh ta khoác lên vai Cao Tín Nhiên, nói với ông ấy: “Làm phiền Cao tiên sinh theo giúp nhóm chúng tôi, lãng phí nhiều thời gian như vậy, thật sự ngại quá.”

Cao Tín Nhiên vẫn giữ nụ cười "không chê vào đâu được" trên mặt, đáp: "Không sao cả, dù sao nếu nghiêm túc làm việc, tiền lương là cố định, lơ mơ một ngày, tiền lương vẫn là từng này, thì cớ sao không làm chứ?"

Diêm Tư Niên ngay lập tức cảm giác anh ta đã tìm thấy một loại cộng hưởng xã hội với anh ta, vỗ vai Cao Tín Nhiên, xưng anh em với ông ấy.

Từ Lương Khoa rời mắt khỏi nụ cười công nghiệp của Cao Tín Nhiên, kìm nén bản thân không được phẫn nộ.

Cao Tân Nhiên đột nhiên nói tiếp: "Có điều, âm nhạc của các vị thực sự khiến tôi cảm thấy bất ngờ, mọi người nhìn qua không giống như tôi thầm nghĩ là chỉ ‘chơi thử’,…. Nói thật, đối với tôi, hôm nay cũng không được xem là lãng phí thời gian.”

Tỉnh Dĩ cảm thấy lời anh ta nói hình như là thật lòng, thậm chí còn mơ hồ cảm thấy nụ cười trên mặt Cao Tín Nhiên hình như cũng trở nên chân thành hơn một chút.

Từ Lương Khoa cũng cảm thấy nụ cười của Cao Tín Nhiên không còn khó chịu như trước.

Khi Cao Tín Nhiên dẫn họ ra ngoài, bầu trời bên ngoài vốn đã u ám lại bắt đầu có tuyết rơi, Tỉnh Dĩ ngẩng đầu lên không thể tin được, trận tuyết đầu mùa năm nay vậy mà lại đến sớm như vậy.

Bông tuyết rơi xuống da thịt người ta, mang đến cảm giác mát lạnh, Tỉnh Dĩ khẽ rùng mình, không thể phân biệt là do rét lạn hay là do mùa đông đến mà kích động.

Bọn họ đi ngang qua rất nhiều bối cảnh nhân tạo, bởi vì đợt tuyết rơi này, đại bộ phận tổ sản xuất đều tạm thời dừng công việc, đi quay trong nhà, cũng có một hai tổ sản xuất đang quay cảnh mùa hè, tuyết vừa rơi, cũng chỉ có thể tạm dừng lại.

Một người đàn ông tóc tai chỉnh tề gọn gàng đi về phía Cao Tân Nhiên, anh ta đánh giá một chút bốn người Tỉnh Dĩ phía sau Cao Tân Nhiên, có chút bất mãn mà hừ một tiếng nói: “Đây là ban nhạc mà anh mang đến, chỉ vì mấy đứa nhóc này mà chiếm thiết bị cả ngày? "

Nụ cười trên mặt Cao Tín Nhiên lập tức lại trở nên giả dối, giọng nói không có chút lên xuống nào: "Đây là ý của Lăng tổng, nếu anh có ý kiến gì, có thể tìm Lăng tổng nói chuyện."- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT

Người đàn ông kiểu tóc ba bảy kia không nói tiếp nữa, chỉ dùng ánh mắt khinh miệt liếc Tỉnh Dĩ một cái, hình như là thật sự chướng mắt hành vi đi cửa sau, anh ta nói: “Sao vậy? Lại là niềm vui mới của Lăng tổng?”

Tỉnh Dĩ sâu xa nhìn lại, nhếch miệng cười, tự hỏi có nên giải thích hay không. Có điều, người đàn ông kiểu tóc ba bảy cũng không đợi cô trả lời, tự hỏi tự trả lời rồi lại tức giận rời đi.

Khâu Cự nhìn vẻ mặt tận tâm lại giả dối của Cao Tín Nhiên, cảm động nói: "...Anh Cao, anh thật dễ hiểu."

Cao Tín Nhiên khó hiểu nhìn cậu ta, Khâu Cự lắc lắc đầu, ra vẻ trưởng thành thở dài.

Bốn người Tỉnh Dĩ ăn chút cơm trong nhà ăn ở cơ sở điện ảnh và truyền hình, Diêm Tư Niên nhìn thời gian, bọn họ còn cần phải đi.

Vì thời tiết càng ngày càng lạnh, nên trời cũng tối càng sớm hơn.

Bây giờ đã là lúc phải lên xe rời đi rồi. Cao Tín Nhiên hỏi bọn họ có cần tự mình tiễn đến nhà ga không. Tỉnh Dĩ nâng tay nhìn thoáng qua đồng hồ, nói: “Không cần đâu Cao tiên sinh, đến giờ tan ca rồi.”

"Chúng tôi có tiền làm thêm giờ." Cao Tân Nhiên nghiêm túc trả lời, cộng với nụ cười nhếch mép rõ ràng của anh ta, thực sự rất khó tin.

Tỉnh Dĩ cười nói: "Nhưng ở đây cách nhà ga không xa, chúng ta bắt taxi đến đó là được rổi, cảm ơn anh đã cùng chúng tôi đến phòng thu âm."

Cao Tín Nhiên nghiêm túc nói: “Cô khách sáo quá rồi Tỉnh tiểu thư, tối nay tôi sẽ gửi bài hát và video của nhóm cô cho các cô.” Anh ta lấy điện thoại di động ra, hỏi bọn họ có cần trao đổi thông tin liên lạc với mình không.

Diêm Tư Niên mở phần mềm ra quét mã QR của anh ta rồi nói: "Cứ gửi cho tôi là được, cảm ơn."

Sau khi tạm biệt Cao Tín Nhiên, họ tra bản đồ một chút, phát hiện từ chỗ này đến nhà cũng chỉ mất mười phút đường đi, dứt khoát không bắt xe, dự định đi bộ thẳng đến nhà ga.

Bốn người vừa đi đường vừa nói chuyện phiếm.

Diêm Tư Niên ngước nhìn thời tiết vẫn còn có chút ảm đạm, cảm khái nói: “Thời tiết này nên đi ăn lẩu, đáng tiếc là không kịp rồi.”

Tỉnh Dĩ cũng ngẩng đầu nhìn xem, gật đầu: "Lần sau lúc tuyết rơi, mọi người cùng nhau đi ăn lẩu đi."

"Gần đây đầu cứ ngứa mãi, rõ ràng ngày nào cũng gội nhưng vẫn rất ngứa." Khâu Cự gãi đầu, tóc của cậu ta đã mọc rất dài, mọc đến tận cổ, trông hơi giống đầu con gái, nếu chỉ nhìn dáng, rất dễ sẽ nhận nhầm cậu ta thành con gái.

Từ Lương Khoa suy nghĩ một lúc, "Không phải là cậu định để tóc dài đó chứ?"

Khâu Cự không nhịn được mà giơ nắm đấm lên muốn đấm cậu ta, Từ Lương Khoa chặn tay cậu lại, tiếp tục cười đùa hi hi ha ha với cậu.

Khâu Cự thở dài, "Tớ có một loại dự cảm xấu, thật đó, lần trước cái lần mà tớ thi cực kỳ kém cũng là cảm giác này."

“Không sao đâu, binh đến tướng ngăn, cậu yên tâm.” Tỉnh Dĩ an ủi.

Lúc đi đường cùng người khác, thời gian sẽ trôi qua rất nhanh, bốn người rất nhanh đã đến được nhà ga.

Tỉnh Dĩ nhìn bọn họ từng người một đi lên xe, trong lòng đột nhiên dâng lên một loại cảm giác cô đơn khó hiểu, rõ ràng cũng không phải sinh ly tử biệt gì, nhưng cứ buồn rầu không sao hiểu được.

Cô giơ tay chậm rãi vẫy vẫy, nhìn mọi người lần lượt lên xe, xung quanh càng ngày càng ít người.

Lúc chỉ còn vài phút nữa trước khi tàu cao tốc chuẩn bị khởi hành, Tỉnh Dĩ đã khoanh tay đặt lên hai bên má thành hình chiếc kèn, hét lớn lên: “Thay tớ về thăm bà nhé.”

Cô đầu ba người bên trong đồng thời làm ba động tác OK, đồng đều đến mức có chút buồn cười.

Tâm trạng Tỉnh Dĩ đột nhiên trở nên dở khóc dở cười.

Sau khi nhìn ba người họ rời đi, cô quét mã thuê một chiếc xe máy điện của nhà ga, sau đó lái chiếc xe máy điện đó đến nhà sách, mua một cuốn sách tranh heo Peppa cho Gia Y và Gia Gia, lại cầm sách tranh chạy xe nửa tiếng trở về nhà cũ.

Lúc cô trở về, tâm tình đã bình tĩnh hơn rất nhiều, nhưng vừa vào cửa lại thấy bà cụ Lăng đang nổi giận, không biết là vì cái gì, chỉ nhìn thấy người hầu ở trước mặt cô đang cúi đầu.

Bà cụ tuổi tác rất, đã ngoài 70 rồi, năm mới sinh con ốm đau không ngớt, cơ thể vẫn luôn không tốt, càng lớn tuổi thì càng mắc đủ thứ bệnh. Nếu thân thể không thoải mái, tâm tình đương nhiên cũng không thể tốt. Hơn nữa tính tình bà từ nhỏ đến lớn, thậm chí đến bây giờ vẫn luôn kiêu ngạo, bình thường nổi giật quả thật là chuyện quá bình thường.

Tỉnh Dĩ đặt sách tranh lên bàn, đi tới hỏi: "Sao vậy?"

Thím Trương có chút khó xử nói: "Bà cụ không muốn có người đi theo bà... Bà thà tự chống gậy, chứ không bằng lòng để chúng tôi đỡ."

Giọng điệu của bà cụ càng kém: "Tôi cần các cô đỡ tôi à? Tôi có con trai con gái, tôi cũng phải bệnh chết, không cần đỡ tôi!"

“Bà muốn đi đâu vậy?” Tỉnh Dĩ hỏi.

Bà cụ không trả lời, bà quay đầu chống gậy định rời đi, Tỉnh Dĩ im lặng nhìn bà một lúc, tiến lên hai bước, đỡ lấy vai bà từ bên không chống gậy.

Bà cụ tức giận quay đầu lại, nhíu mày, mệt mỏi nói: "Con nhóc chết tiệt này, tôi đã nói rồi, đừng đỡ tôi!"

Tỉnh Dĩ làm như không nghe thấy, hơi điều chỉnh lại tư thế, để bà cụ dựa vào trên người mình, sau đó dìu bà đi vào phòng.

Tỉnh Dĩ nói: "Bây giờ mọi người đều bận rộn, bà cứ tạm chấp nhận trước một chút, đợi ngày ai để ba cháu đến dìu bà."

Bà cụ không nói gì nữa, mặc Tỉnh Dĩ đỡ mình đi vào phòng nằm nghỉ ngơi.

Căn phòng mà bà cụ ở bây giờ vẫn là căn phòng mà hai người bọn họ đã ở khi ông cụ còn sống, trong phòng bày rất nhiều sách, tuy bài trí giản dị nhưng cũng có rất nhiều đồ trang trí sang trọng quý giá. Hầu hết các đồ nội thất là rất thanh lịch.

Tỉnh Dĩ đứng bên giường nói với bà cụ: “Nếu bà không có việc gì thì cháu đi đây ạ?”

“Ra ngoài.” Bà cụ vẫn không có thái độ tốt.

Tỉnh Dĩ vẫn bình tĩnh nhìn bà, gật gật đầu rồi đi ra khỏi cửa, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Tỉnh Dĩ trong lòng thật sự không để ý lắm, bởi vì vừa rồi khi cô đỡ bà cụ, Tỉnh Dĩ có thể cảm giác được thân thể của bà khẽ run, khiến Tỉnh Dĩ bất giác nghĩ tới bà nội Tỉnh.

Thời gian sẽ không quay ngược lại, con người sẽ luôn lớn lên từng chút một, từng chút một già đi, một ngày nào đó bà nội Tỉnh cũng sẽ trở nên yếu ớt như bà cụ nhà họ Lăng, nghĩ đến đây, trong lòng cô chợt thấy xót xa.

Tỉnh Dĩ sau cánh cửa bình tĩnh lại, sau đó cầm sách ảnh đi đến trước cửa phòng cặp song sinh, gõ cửa đi vào.

Khi cô đẩy cửa vào, hai đứa sinh đôi đang hốt hoảng giấu thứ gì đó dưới gối, Tỉnh Dĩ nghe thấy âm thanh phim hoạt hình phát ra từ phía dưới gối, nhướng mày.

Gia Y thấy là Tỉnh Dĩ đi vào, thở phào nhẹ nhõm như một người lớn, lấy máy tính bảng dưới gối ra. Tỉnh Dĩ cười cười, đưa sách tranh cho bọn chúng, hỏi: "Các em có thấy bác gái không?"

Giai Giai giơ tay, dáng vẻ vô cùng nghe lời nói: “Em biết, em biết, bác cả và bác hai ra ngoài chơi mạt chược với dì Lý và những người khác."

Tỉnh Dĩ gật đầu, khó trách không thấy bà Vi như mọi khi.

Tỉnh Dĩ đi cùng Gia Y và Gia Gia đọc sách, phát hiện thật ra không cần mình ở bên cạnh, hai đứa cũng có thể xem hiểu, bởi vì bản thân tám giờ sáng mai còn phải dậy, lúc hơn chin giờ Tỉnh Dĩ sờ sờ đầu Gia Y và Gia Gia, lùa hai đứa lên giường ngủ.

***

Kì thi vừa kết thúc, cuộc sống của Tỉnh Dĩ lại khôi phục về đường một ngày ba điểm trước đó, một vòng tuần hoàn chính là trường học, nhà họ Lăng, ở giữa còn có đảo quanh trấn Sơn Nam.

Trong buổi sinh hoạt câu lạc bộ võ thuật hôm nay, sắc mặt Khâu Cự lúc nào cũng không cởi mở, như có mây đen lơ lửng trên đầu, ngay cả hội trưởng cũng nhìn ra tâm trạng không tốt nên chủ động bảo cậu ta nghỉ ngơi

Tỉnh Dĩ hỏi đi hỏi lại, Khâu Cự mới nguyên nhân ra: "Bố mẹ tôi đã xem video của ban nhạc bọn mình, họ gọi điện thoại đến hỏi trong đó có phải tớ không.”

"...Họ nói rất nhiều, tóm lại chính là bảo tớ không được tiếp tục làm ‘chuyện không đàng hoàng’."

Tỉnh Dĩ khẽ cau mày, cũng cảm thấy khó giải quyết, bàn bạc: "Đã đến đại học rồi, các cô chú vẫn quản lý cậu nghiêm ngặt như vậy sao?"

Khâu Cự buồn bã ỉu xỉu mà gật đầu, lẩm bẩm: "Từ nhỏ đến lớn, vẫn như vậy... Khi tớ còn nhỏ, mẹ tớ dạy tớ chơi piano, tớ học không được, tính tình bà ấy sẽ rất kém hung dữ với tớ, bây giờ bà ấy không biết dùng máy móc, tớ dạy bà ấy, bà ấy học không được, bà ấy vẫn hung dữ với tớ, huhuhhhuhu….”

Khâu Cự cứ nói cứ nói đến mức muốn rơi nước mắt.

“Nhưng bây giờ cậu đã trưởng thành rồi, cậu có thể tự mình quyết định.” Tỉnh Dĩ vỗ vai cậu, “Lần này cậu trở về thì nghiêm túc nói chuyện với bọn họ đi, dù sao vẫn phải ở chung.”

Khâu Cự gượng cười, chán nản nhìn về phía xa xăm, dáng vẻ đáng thương khiến Tỉnh Dĩ cảm thấy khó chịu.

Đúng là mỗi nhà mỗi cảnh.

Khâu Cự cả người đổ mồ hôi, tóc rối bù dính vào mặt, nhưng cậu ta cứ chìm đắm trong sự chán nản, cũng không có tâm trí nào để ý đến dáng vẻ của chính mình.

Tỉnh Dĩ yên lặng thay cậu ta vuốt lại mớ tóc lòa xòa trên trán, Khâu Cự cảm thấy tay cô có chút lạnh, đột nhiên ủ rũ nói: “A Dĩ, tay cậu lạnh như vậy, có phải hơi thiếu máu không? Bình thường nhớ bổ sung vitamin B2, sắt và vitamin B11..."

"..."

Sau một lúc im lặng, Tỉnh Dĩ không nhịn được nở một nụ cười, trong mắt tràn ngập ý cười nói: "Cảm ơn bác sĩ Khâu, … thực sự khá lắm, đã học đến nơi đến chốn rồi."

Chương kế tiếp