Nhật Ký Hóng Drama Ở Hào Môn

Chương 19

Trên mặt Từ Lương Khoa mang theo nụ cười tùy ý, nhướng mày với Tỉnh Dĩ.

“Sao các cậu lại đến đây?” Tuy rằng Tỉnh Dĩ hỏi như vậy, nhưng cô cũng không kiềm được mà nhoẻn miệng, phấn khích đến mức trong mắt tràn ngập ý cười.

“Cái này phải hỏi xem người vô lương tâm nào đó.” Từ Lương Khoa liếc cô một cái, nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ của cô, khóe miệng anh cũng hơi cong lên.

“Đi thôi,” Diêm Tư Niên mỉm cười, gõ trán Tỉnh Dĩ và Khâu Cự, “Cùng đi shopping ở thành phố A.”

“Mọi người ăn cơm chưa?” Tỉnh Dĩ hỏi.

Khâu Cự bực bội trả lời: "Chưa ăn, sáng sớm mới sáu giờ tớ đã đến nhà ga đón người rồi."

Tỉnh Dĩ vuốt cằm nói: "Vậy chúng ta đi chợ sáng trước đi. Còn có thể vừa đi vừa ăn, đúng rồi video, tiện thể quay video đi."

Từ Lương Khoa giơ điện thoại lên, "Đã ghi hình rồi, đi thôi."

Tỉnh Dĩ có hơi chột dạ hỏi: "Video dự trữ trống không nhỉ?"

Từ Lương Khoa khịt mũi cười nói, "Đâu chỉ trống không, thực sự là cạn kiệt."

Tỉnh Dĩ và Khâu Cự đã rất quen thuộc với thành phố A, bốn người họ xuyên qua giữa khu chợ sáng, thỉnh thoảng dừng lại để mua thứ gì đó, nhưng phần lớn thời gian vẫn là nói chuyện phiếm thao thao bất tuyệt.

Hôm nay thời tiết có chút u ám, bọn họ ăn xong thì đi dọc theo bờ sông trở về, Tỉnh Dĩ hỏi: "Mọi người đặt khách sạn chưa? Muốn ở mấy ngày vậy?"

Diêm Tư Niên đốt một điếu thuốc, ngọn lửa bị gió thổi dao động, anh ta nói: "Không có, buổi tối bọn anh sẽ về."

Tỉnh Dĩ gật gật đầu, có chút thất vọng nói: "Được rồi."

Bốn người họ ngồi trên một chiếc ghế dài bên sông Hoa Quế, nhìn nước sông đang không ngừng dâng trào bên dưới. Từ Lương Khoa mượn bật lửa của Diêm Tư Niên, tóc anh ta buộc thành một quả bóng ở sau đầu, hai chân duỗi thẳng để trên mặt đất, khói từ miệng thở ra xen lẫn cùng với hơi nước, cùng nhau trôi về phía bờ sông.

Từ Lương Khoa nói: "Cứ cho bọn tớ ở lại đây, thì ngày mai cậu không đi học à?"

Tỉnh Dĩ cúi đầu cười nói: "Cũng đúng." - App T Y T

Từ Lương Khoa nghe thấy lời nói của cô thì ngược lại ngây người, quay đầu nhìn cô vài lần rồi nói: "Vẫn là đừng... như vậy sẽ không giống cậu."

"Đừng hút thuốc." Những lời này trước đây Tỉnh Dĩ từng nói vô số lần rồi, nhưng vẫn nói cho đến bây giờ. Cô lục lục túi mình, chỉ tìm được mấy viên kẹo cao su ngày hôm qua khi Gia Gia và Gia Y đưa cho mình.

Cô lần lượt ném kẹo cao su cho ba người, "Dập thuốc đi, ăn viên kẹo."

Diêm Tư Niên không tình nguyện lắm, cố sức hút thêm vài hơi, mới dập điếu thuốc, ném vào thùng rác, Tỉnh Dĩ bất đắc dĩ nhìn anh ta, hành vi này thật sự quá ngây thơ, trông cứ như con nít.

Trong chốc lát, trên bờ xuất hiện bốn người kì lạ đang ngồi thổi bong bóng, bên kia sông có một em bé chỉ tay về phía họ cho bố mẹ xem.

Từ Lương Khoa lấy ra mấy bản nhạc, còn mang theo lời đã viết xong, cầm chia cho Tỉnh Dĩ và Khâu Cự, Từ Lương Khoa nói:”Nhạc là tôi viết, lời là do anh Diêm viết, hai người xem thử được chưa.”

Tỉnh Dĩ cẩn thận xem xét từng bản nhạc, cứ xem cứ xem bất giác bật cười, mặc dù ban đầu là muốn nhờ vào ban nhạc để gom tiền, nhưng mà mấy tháng trở lại này, Tỉnh Dĩ thật sự đã thích cảm giác được chơi nhạc cùng họ.

Một lúc lâu sau, cô mới ngẩng đầu lên, cười với hai người họ: "Vất vả rồi."

Khâu Cự đưa bản nhạc lại cho Từ Lương Khoa và nói: "Ca sĩ chính không phản đối là OK rồi."

Buổi sáng dậy quá sớm, Diêm Tư Niên không nhịn được ngáp một cái, nhưng vừa mở miệng liền hít vào một hơi lạnh, lạnh đến mức khiến anh ta lập tức tỉnh táo lại.

Tỉnh Dĩ đột nhiên nghĩ tới một chuyện, nói với bọn họ: "Vừa vặn các ngươi chỉ ở đây có một ngày, chúng ta tìm phòng thu âm thu bài hát đi."

Cả ba người đều tỏ ra biểu cảm thích thú, Diêm Tư Niên hỏi: "Nhưng ai trong chúng ta quen người ở phòng thu âm...?"

Tỉnh Dĩ nhìn mặt sông suy nghĩ một lúc, sau đó đột nhiên nhớ đến những gì Lăng Bình Lộ đã nói với chính mình ngày hôm đó, nghĩ vừa hay thử một lần, cô gửi cho Lăng Bình Lộ một tin nanh ta.

Rất nhanh Lăng Bình Lộ đã trả lời, cô ấy không Tỉnh Dĩ lý do, trực tiếp gửi địa chỉ qua.

Chưa được một lúc, Lăng Bình Lộ gọi thẳng qua, cô ấy hỏi: "Tiểu Dịch, em đang ở đâu? Chị sẽ cử người đến đón em."

“Chị, bọn em có hơi nhiều người…” Tỉnh Dĩ gãi gãi mặt.

“Không sao.” Có tiếng gõ bàn phím truyền từ phía Bình Lộ, “Tìm một chiếc xe lớn hơn là được, các em có bao nhiêu người?”

"Bốn người, trước công viên cạnh sông Hoa Quế."

Tỉnh Dĩ cúp điện thoại, làm động tác "OK", sau đó tiếp tục cùng bọn họ nhìn ra xa mặt sông, đột nhiên cảm khái nói: "Có tiền thật tốt."

“Rốt cuộc vẫn là bị viên đạn bọc đường của tư bản chiếm lấy.” Diêm Tư Niên giả vờ hối hận nói.

Tỉnh Dĩ nhăn mũi, ném quả cầu giấy về phía anh ta.

Xe của Lăng Bình Lộ rất nhanh đã đến, là một chiếc Buick màu trắng.

Tỉnh Dĩ không ngờ rằng Lăng Bình Lộ sẽ đích thân đến, Lăng Bình Lộ còn chào hỏi ba người bạn của em gái.

Tỉnh Dĩ ngồi ở vị trí phụ lái, quay sang Lăng Bình Lộ và hỏi: "Chị, sao chị lại lái xe đến đây... sẽ không làm chậm trễ công việc của chị chứ?"

Mặc dù chỉ mới gặp nhau hai lần, nhưng Lăng Bình Lộ đã tạo cho Tỉnh Dĩ ấn tượng cực kỳ bận, cực kỳ vội.

Lăng Bình Lộ mỉm cười, chỉ ngón tay vào tay lái và nói: "Không sao, vừa hay chị tiện đường qua công ty có chút việc, công ty giải trí kia là Lăng Hồng Hiên đang quản lý, chị đi tìm cậu ta bàn chút chuyện, chị đã gọi điện thoại cho cậu ta rồi, đến lúc đó các em cứ đi theo trợ lý của cậu ta là được.”

Lái xe hơn mười phút thì dừng lại trước một tòa nhà văn phòng, Lăng Bình Lộ thả họ xuống, trước cửa đã có một người trung niên mặc tây trang mang giày da đợi bọn họ.

Lăng Bình Lộ vẫy tay với họ, rồi lái xe đến hầm xe để đậu.

Khâu Cự vẫn cầm trong tay đồ uống trên xe xuống, cũng phát biểu cảm nghĩ giống y hệt Tỉnh Dĩ lúc nãy: “Có tiền thật tốt mà.”

Diêm Tư Niên dựa vào vai Tỉnh Dĩ, dùng tay chải tóc bản thành hỏi: "A Dĩ, chị gái em đã kết hôn chưa?"

Tỉnh Dĩ do dự nói: "Chắc là không, mắt nhìn của cô ấy có hơi cao."

Diêm Tư Niên ho một tiếng, nói: "Phụ nữ có giàu hay không không quan trọng, chủ yếu là anh thích những người có tầm nhìn cao."

Tỉnh Dĩ thầm hỏi: "Sao thế, anh cũng bị viên đạn bọc đường của chủ nghĩa tư bản tóm lấy rồi à?"

Người đàn ông trung niên đứng một bên chủ động cười đi tới chỗ bốn người, hỏi: "Xin chào mọi người, xin hỏi các vị chính là tiểu thư Tỉnh Dĩ và bạn của cô ấy?"

Tỉnh Dĩ gật đầu.

Người trung niên vẫn mang nụ cười như cũ, nói: "Tôi tên là Cao Tín Nhiên, các vị có thể gọi tôi là trợ lý Cao, tôi dẫn các vị đi phòng thu âm."

Mặc dù công ty giải trí Gia Đức cũng có cơ sở điện ảnh và truyền hình riêng, nhưng thực ra cách công ty hơi xa, vì vậy bốn người họ mới xuống xe của Lăng Bình Lộ, rồi lại lên một chiếc xe thương mại khác.

Cái chai trong tay Khâu Cự đã cạn sạch, mặt Cao Tín Nhiên mang theo nụ cười mà đưa thùng rác qua, ông ấy phục vụ thực sự rất chu đáo, nhưng mà Từ Lương Khoa sắp thấy không được tự nhiên đến chết rồi, cậu ta thử nhịn một lát, nhưng không chịu được, cố gắng không mang tính công kích mà hỏi: “Chú có thể đừng cười nữa được hay không? Công ty chú có quy định gì nhất định phải mỉm cười sao?”

"Không có," Cao Tín Nhiên trên mặt vẫn là nụ cười, còn nghiêm túc hỏi: "Biểu cảm của tôi có gì không đúng sao?"

Từ Lương Khoa lại nén lời nói xuống bụng, không muốn nói lời gì đả kích ông ấy, một lúc sau, cậu ta cắn chặt răng phun ra một chữ "Không".

Tỉnh Dĩ ở bên cạnh nén cười, cũng trùng hợp, khi Cao Tín Nhiên cười lên thì không hiểu sao có chút giống ba của Từ Lương Khoa, mà Từ Lương Khoa ghét cay ghét đắng.

Họ rất nhanh đã đến cơ sở điện ảnh và truyền hình. Các phòng thu âm đều tập trung ở khu vực phía tây, những chỗ còn lại là điểm chụp ảnh cổ đại, dân quốc linh tinh các thứ.

Cao Tín Nhiên mời một vài nhân viên đến đây, nói bốn người Tỉnh Dĩ có thể mặc sức chơi, ông ấy sẽ đợi bên cạnh.

Tỉnh Dĩ tò mò đánh giá mọi thứ trong phòng, không thể không nói, thiết bị đắt tiền quả thực không giống với ban nhạc kiểu ban nhạc nghiệp dư xuất gia một nửa như bọn họ.

Nhạc cụ gì trong phòng ghi âm đều có, bọn họ cứ vậy luyện tập là được.

Từ Lương Khoa đã sao chép ra vài bản, phát cho mỗi người một bản.

Trong phòng chậm rãi vang lên tiếng nhạc cụ, thanh âm của Tỉnh Dĩ hòa nhập hoàn mỹ với căn phòng ở đây.

Khâu Cự hôm nay không chơi bass, cậu ta chơi đàn organ điện tử được bao quanh bởi một vòng tròn.

Cả Diêm Tư Niên và Từ Lương Khoa đều biết cậu ta có thể chơi piano, vì vậy trong lúc viết nhạc, vài đoạn đều có độc tấu dương cầm.

Từ nhỏ Khâu Cự đã bắt đầu học dương cầm, thậm chí còn thi đỗ chứng chỉ cấp mười. Rất nhiều năm trước, chứng nhận đàn dương cầm cấp mười được xem như năng khiếu, có thể cộng điểm trong thành tích, nên lúc Khâu Cự bốn năm tuổi đã bắt đầu bị ba mẹ ép ngồi trên ghế đàn dương cầm, ngày ngày học đàn.

Lúc nhỏ, đàn một đoạn không tốt, sẽ bị đánh vào tay, lúc nghiêm trọng còn có thể bị cấm ăn cơm tối.

Chỉ là sau này, khi cậu ta học cấp ba, chính sách này đột nhiên bị bãi bỏ, kể từ đó, ba mẹ của Khâu Cự cũng không nói về vấn đề này nữa, hơn nữa ở cao trung áp lực học tập khá lớn, bọn họ cũng không bao giờ cho phép Khâu Cự để tiếp xúc với mấy thứ như "âm nhạc".

Khi còn nhỏ, Khâu Cự ghét nhất là chơi piano, hễ thấy đàn dương cầm là anh ta sẽ cảm giác thấy đau lâm râm trong lòng bàn tay, nhưng sau này lớn lên, ba mẹ cậu ta không còn cho chạm vào đàn nữa, cậu ta ngược lại có thể cảm giác vui sướng từ đó.

Cái cảm giác tận hưởng đối với việc chơi đàn này, đến chậm tận mười năm.

Trong ba người Khâu Cự, Từ Lương Khoa và Tỉnh Dĩ, Từ Lương Khoa là người đầu tiên tiếp xúc với các loại nhạc cụ, cậu ta không có chút hứng thú nào với học tập, nhưng chơi ghi ta lại không cần ai dạy mà tinh thông. Lần đầu tiên Từ Lương Khoa tiếp xúc với ghi-ta là vào năm nhất trung học, cậu chỉ mất một gần giờ để học chơi hoàn chỉnh một bản nhạc.

Trong ba năm trung học, Từ Lương Khoa thường không về nhà trong giờ nghỉ trưa, cứ ở trên sân thượng đàn đi đàn lại ghi-ta, từ lúc mù tịt mà đàn cho đến khi tay toàn là vết chai.

Đàn bass của Khâu Cự cũng là do Từ Lương Khoa dạy, sau này, Tỉnh Dĩ cũng lên sân thượng tìm bọn họ.

Từ Lương Khoa và Khâu Cự binh binh cạch cạch luyện nhạc cụ, Tỉnh Dĩ ở ngay bên cạnh làm đề của mình, cô cũng không người dễ dàng bị làm phiền, cho nên dù Từ Lương Khoa và Khâu Cự rất ồn ào, Tỉnh Dĩ cũng không cảm thấy phiền.

Cảm âm của Tỉnh Dĩ rất mạnh, nghe nhiều lần, có đôi khi họ chơi sai, cô có thể nhanh chóng chỉ ra.

Tỉnh Dĩ và Từ Lương Khoa từ hồi còn chưa biết đi đã quen nhau, lau nước mũi cho nhau, mặc quần áo của nhau.

Trong thời kỳ nổi loạn nhất của Từ Lương Khoa, có lần từng muốn bỏ học, Tỉnh Dĩ liền mặt không đổi sắc mà sáng nào cũng gõ cửa sổ nhà cậu ta, mãi cho đến khi người tỉnh dậy, sợ cậu ta chạy cứ vậy trông chừng cậu ta.

Kết quả là trông chừng cậu ta ba năm, Từ Lương Khoa bây giờ nghĩ lại cảm thấy buồn cười, nhưng nhiều lúc lại cảm thấy nếu không có Tỉnh Dĩ, cậu ta có thể thực sự đã sớm bỏ học, cái trường rách này, ai muốn học thì học đi.

Cây đàn ghi-ta đầu tiên của Từ Lương Khoa và cây đàn bass đầu tiên của Khâu Cự đều do Diêm Tư Niên tặng cho họ. Nhưng chuyện trước kia của anh ta, Diêm Tư Niên chưa bao giờ kể cho ba đứa nhỏ, chỉ thỉnh thoảng khi say rượu, mới bị lừa nói ra. Trước mắt ba người biết cũng chỉ có là lúc Diêm Tư Niên đi học có tham gia câu lạc bộ âm nhạc, nhưng có nhiều chuyện, anh ta vẫn luôn kín miệng không nói.

...

Vốn dĩ quả thật chỉ nghĩ là nhiều dụng cụ đắt tiền như vậy, không thử thì phí, nhưng cứ chầm chậm, bốn người chìm đắm trong âm nhạc, càng ngày càng mê mẩn, đến mức quên cả thời gian. Đến lúc Cao Tín Nhiên vẫy tay với họ qua tấm kính thủy tinh trong suốt, bốn người mới ý thức được, cũng đã buổi chiều rồi.

Bọn họ còn chưa ăn cơm trưa, lúc này cảm giác đói khát mới chậm rãi trở lại trong đầu.

Cao Tín Nhiên mang theo nụ cười đặc biệt của mình bước vào, làm động tác mới hướng về phía bọn họ.

Chương kế tiếp