Nhật Ký Hóng Drama Ở Hào Môn

Chương 6

Tỉnh Dĩ bất lực đẩy anh ra khỏi chân mình, Khâu Cự luôn khiến cho cô có một loại cảm giác đang mang theo một đứa trẻ, chắc là vì khuôn mặt trẻ con của anh?

Tỉnh Dĩ nghĩ thầm, thấy hai người bọn họ đã bắt đầu chơi game, liền mỉm cười, không hiểu sao cảm thấy "Ba mươi tám tuổi ly hôn có hai con".

Cô vào bếp, giúp bà Tỉnh dọn bát đĩa ra ngoài.

Diêm Tư Niên đang ở trong bếp làm trợ thủ, Tỉnh Dĩ mỉm cười bước vào, tò mò hỏi:"A Dĩ, có chuyện gì mà em cười vui vẻ vậy?"

Tỉnh Dĩ cười lắc đầu.

Diêm Tư Niên nhún vai, sợ rằng cô sẽ bị bỏng, giúp cô bưng đi với một chiếc đĩa to bằng quả dưa hấu.

Bữa trưa rất nhanh đã xong, bà Tỉnh đã quen với việc buổi trưa chỉ ngủ một tiếng, bốn người lén mang thùng rác ra ngoài, thu âm, chơi đàn, buổi trưa trôi qua rất nhanh.

Ngày thứ ba sau khi về đến nhà, ca phẫu thuật của bà Tỉnh đã kết thúc, chuyện Tỉnh Dĩ lo lắng cả tháng nay lại được giải quyết dễ dàng như vậy, Tỉnh Dĩ cảm thấy không chân thật.

Khi Tỉnh Dĩ ở cùng bà Tỉnh trong bệnh viện, bà Tỉnh ngập ngừng, như thể bà muốn nói điều gì đó, nhưng từ đầu đến cuối bà cũng không nói ra.

Cuối cùng, Tỉnh Dĩ liên tục hỏi, bà Tỉnh nhẹ giọng hỏi: “Niếp Niếp, cháu có nhìn thấy đứa trẻ đó không?”

Tỉnh Dĩ biết rằng bà đang hỏi về Lăng Nhạc An, nói về điều này, Lăng Nhạc An mới là người thân thực sự của bà Tỉnh ... Tỉnh Dĩ dừng lại, cúi đầu và gọt một quả táo: "Cháu vẫn chưa nhìn thấy đứa trẻ đó ."

Bà Tỉnh thở dài, nói: “Vậy sao…” Bà Tỉnh nắm chặt tay Tỉnh Dịch: “Một mình cháu ở bên ngoài đi học, nhất định phải tự lo cho mình nhé, Niếp Niếp.”

Tỉnh Dĩ ở trước mặt bà Tỉnh luôn nhu thuận, khi cô nghe thấy điều này, từ sâu trong rất vui vẻ, cười rộ lên .

Ngày khai giảng rất đã đến, trường học của Từ Lương Khoa là khai giảng sớm nhất, ngày hôm qua đã đi, Khâu Cự báo chuyên ngành y học lâm sàng, sau này sẽ học y. Tỉnh Dĩ cũng xuất phát hôm nay, hành lý của cô đã được gửi đến trường học bằng chuyển phát nhanh, chuyện duy nhất không yên lòng là vết thương của bà Tỉnh để lại sau ca phẫu thuật vẫn chưa lành.

Bà Tỉnh cười và thuyết phục Tỉnh Dĩnh nhanh chóng đến trường, chính bà sẽ không xảy ra chuyện gì để cô không phải lo lắng cho mình.

Tỉnh Dĩ cũng giống như lần trước, toàn bộ hành lý của cô chỉ là một cây đàn guitar, trong khi Khâu Cự mang theo rất nhiều túi.

Diêm Tư Niên đưa Tỉnh Dĩ và Khâu Cự đến nhà ga. Anh ấy là người của khoa học và kỹ thuật, vì vậy rất hiếm khi đa sầu đa cảm. Diêm Tư Niên dùng sức vẫy tay chào bọn họ, cảm thấy như một ông già bị bỏ lại phía sau, nhìn đám nhóc nhỏ gói ghém hành lý và chuẩn bị cao chạy xa.

Thường xuyên về thăm nhà! Anh ấy ở ngoài thùng xe lớn tiếng kêu lên, làm cho người qua đường đều kinh ngạc quay đầu lại nhìn anh.

Đôi mắt của Khâu Cự lại ngân ngấn nước, anh ta nũng nịu hai lần, Tỉnh Dĩ vỗ nhẹ anh ta và vẫy tay chào tạm biệt Diêm Tư Niên.

Khâu Cự và cô đều nộp đơn vào cùng một trường, Đại học Ngũ Hải ở thành phố A.

Đừng khóc, A Cự, chúng ta có thể đi xem thứ gì đó thú vị. Trong khi an ủi Khâu Cự, Tỉnh Dĩ lấy điện thoại di động ra nhìn thoáng qua, nhận được một số tin nhắn từ mẹ của Lăng.

... Có gì thú vị đâu?, nước mắt của Khâu Cự lập tức nghẹn lại.

Tỉnh Dịch cười cười: "Đi xem các cô gái khiêu vũ?"

Sau này Khâu Cự mới phát hiện ra rằng những gì Tỉnh Dĩ nói về việc xem các cô gái khiêu vũ là cùng nhau đi xem ông bà nội khiêu vũ trong công viên, lúc đó anh cảm thấy mình đã bị lừa gạt sâu sắc, nhưng Tỉnh Dĩ đã cười nói: "A Cự, làm sao bạn có thể nói rằng mình đã nói dối bạn được? Bốn mươi năm trước, họ thực sự là những cô gái trẻ và xinh đẹp."

Mẹ của Lăng gửi tin nhắn cho Tỉnh Dĩ, muốn rủ cô về nhà tụ tập, nói rằng bà muốn sắp xếp để Tỉnh Dĩ gặp Lăng Nhạc An, nhưng hai lần trước, Tỉnh Dĩ đều dùng lí do không ở thành phố A mà từ chối, đây là lần thứ 3cô nhận được tin nhắn như vậy từ Vi phu nhân.

Mà hiện tại Tỉnh Dĩ đang cầm điện thoại, cô thật sự tìm không ra lý do gì để từ chối, dù sao cô cũng lấy của Lăng gia một triệu, tay ngắn ăn miếng trả miếng, Tỉnh Dĩ thật xấu hổ khi làm Vi phu nhân thất vọng.

Gặp thì gặp thôi. Tỉnh Dĩ dùng tâm lý anh dũng chịu chết nghĩ, dù sao một năm cũng không gặp được mấy lần, nhịn một chút cũng sẽ qua thôi.

Nhà họ Lăng vẫn đặt địa điểm gặp mặt ở nhà tổ của nhà họ Lăng, nhưng mà thời gian có hơi gấp gáp. Bọn họ hẹn ăn cơm tối ở nhà họ Lăng, nhưng lúc Tỉnh Dĩ và Khâu Cự đi xuống từ trên cao tốc đã là bốn giờ chiều.

Cô và Khâu Cự cùng nhau đến trường để đặt hành lý. Ở trên đường lúc Tỉnh Dĩ muốn giúp cậu ấy lấy một số hành lý, Khâu Cự nói rằng cậu ấy là một người đàn ông, dù nói thế nào cũng không thể để cho cô giúp mang hành lý. Tỉnh Dĩ giật lại, Khâu Cự liền xách theomột đống hành lý chạy về phía trước, hai người đuổi theo nhau trên đường, tranh đua một cách ấu trĩ. - App T Y T

Tuy rằng con người Khâu Cự có hơi khác biệt, nhưng kỹ năng xã hội hoàn toàn đầy đủ. Sau khi cậu ấy trò chuyện vài câu với người khác ở dưới ký túc xá, liền kết thân với đàn anh. Tỉnh Dĩ thấy cậu ấy không có vấn đề gì, cũng có đàn anh tình nguyện giúp cậu ấy xáchhành lý lên lầu thì yên tâm rời khỏi trường.

Giờ này đã không thể đợi xe buýt được nữa. Tỉnh Dĩbắt một chiếc taxi, đi xuống chân núi của khu biệt thự. Khi cô xuống xe thì thấy tài xế của nhà họ Lăng đã chờ cô ở trạm.

Tỉnh Dĩ hơi bất ngờ, vội vàng chạy qua, sau khi nói lời cảm ơn, Tỉnh Dĩ thắt dây an toàn cho mình.

Thời gian này trùng hợp giao giữa hoàng hôn và buổi tối, bầu trời đã tối đen, có thể nhìn thấy mặt trăng và một vài ngôi sao, nhưng không thể được gọi là ban đêm. Cư dân sống trong khu vực giàu có đã thắp sángđèn từ lâu, nhưng chỉ có một vài biệt thự rải rác trên đường, vì vậy có vẻ như ngọn núi này rất yên tĩnh.

Tỉnh Dĩ nhìn ra ngoài thông qua cửa sổ, nhìn trạm từngchút lui về phía sau, không hiểu sao cô suy nghĩ, không biết sau ngày đó Lăng Tu Chân có bày sạp ở nơi đó hay không?

Tài xế lái xe rất trơn tru, nhưng ngay cả khi như vậy, họ vẫn còn gần nhà họ Lăng. Cô nhìn vào biệt thự đầy ánh sáng, những con đường như vậy sẽ khiến cho mọi người cảm thấy như trở về nhà.

Tỉnh Dĩ nhìn về phía trước với đôi mắt của mình, tỉnh táo và bình tĩnh nói với chính mình: Đó không phải là nhà của cô.

...

Lúc Tỉnh Dĩ đi vào phòng khách còn đang suy nghĩ, đêm nay rốt cuộc nên trở về như thế nào. Lỡ như nhà họ Lăng không đồng ý tiễn cô, vậy thì cô cũng chỉ có thể đi bộ trở về. Tỉnh Dĩ nghĩ đi nghĩ lại, càng thêm kiên định ý tưởng muốn mua một chiếc xe đạp.

Đêm nay người tụ tập ở nhà tổ còn ít hơn lần trước,nhưng có thêm vài gương mặt mới. Có hai cô gái nhìn qua rất tao nhã và có năng lực, còn có một thiếu niên nhìn có vẻ cùng tuổi với cô. Tỉnh Dĩ đoán có lẽ anhchính là Lăng Nhạc An.

Tỉnh Dĩ nghĩ đến đây, lại nhịn không được nhìn anh vài lần.

Khi cô nhìn kỹ, điều đầu tiên đập vào mắt cô là đôi mắt đẹp của anh, cũng không phải là những điểm khác trên gương mặt anh không đẹp. Nhưng khi bạn nhìn thấy anh lần đầu tiên, thực sự chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt lộ ra một vài phần kiêu ngạo.

Hốc mắt Lăng Nhạc An trũng sâu, đôi mắt hoa đào kiagiống như một cơn bão đi qua cướp đoạt tầm mắt của người khác. Tóc mái trước trán được vén lên, lộ ra cái trán trơn bóng.

Đẹp thì đúng là đẹp, nhưng rõ ràng không phải quá sắc nét, trông rất lạnh lùng, khó tiếp cận.

Vóc dáng của anh rất cao, thậm chí còn cao hơn Tỉnh Dĩ một khúc, xương hàm góc cạnh hơi nhô lên, cho nên trong tầm mắt khó tránh khỏi lộ ra vẻ nhìn xuống từ trên cao.

Tuy nhiên, anh thực sự có một vài phần giống... Tỉnh Dĩ ngơ ngác nghĩ, dáng vẻ của Lăng Nhạc An và bà Tỉnh ít nhất có năm sáu phần tương tự. Điều này khiến cho trong lòng cô có thêm vài phần thân cận không thể nói rõ.

Sau khi cô bước vào nhà, một số người nhìn về phía cô, bao gồm cả Lăng Nhạc An. Bà Lăng đến kéo tay cô, thân mật dắt cô đi vào trong nhà, Tỉnh Dĩ mỉm cười nói chuyện với bà.

Thế nên cô đã bỏ lỡ vẻ kinh ngạc trên mặt Lăng Nhạc An.

Tỉnh Dĩ gật đầu với từng người xa lạ, dựa vào sự giới thiệu của mẹ Lăng xưng hô theo quy củ. Cuối cùng, ánh mắt của cô rơi lên người Lăng Nhạc An.

Cô chăm chú nhìn anh, sau đó đưa tay ra: "Lăng Nhạc An... Xin chào."

Lăng Nhạc An nhìn thẳng vào mắt của cô, yết hầu của anh lên xuống hai lần, lông mi dài rủ xuống, ngăn trở tất cả cảm xúc trong mắt anh. Trên người Lăng Nhạc An có một loại khí chất quý phái, anh hơi cúi đầu, nói một câu: "Xin chào."

Sau đó anh cũng không bắt tay cô, hai người chỉ gật đầu một cái với đối phương.

Hôm nay bà cụ nhà họ Lăng cũng ở đây, Tỉnh Dĩ không biết trước khi cô đến, bọn họ rốt cuộc đã thương lượng như thế nào? Tóm lại, bà cụ chỉ chào hỏi nhẹ nhàng với cô, tuy không nói gì khó nghe, nhưng cũng không có nói gì hoan nghênh, hoàn toàn là một bà cụ có sự nhất quán từ lời nói đến cử chỉ.

Tâm lý của Tỉnh Dĩ hoàn toàn khác với lần trước. Sau tất cả, cô đã nhận được tiền, miễn là bà cụ không lấy ly ném vào cô, cô sẽ không tức giận ... Không, ngay cảkhi bà cụ đập vỡ ly, cô cũng sẽ không tức giận.

Kiếm tiền mà, không thể khó chịu.

Hôm nay không chỉ là bố Lăng, chú Hai, chú ba, thậm chí là cả anh cả và anh hai cũng chưa về nhà, cuộc tụ họp trước mắt có lẽ mục đích chính là để giới thiệu Tỉnh Dĩ với Lăng Nhạc An, để hai người biết đến sự tồn tại của nhau, vì để hai người bồi đắp chút tình cảm, bà Vi còn cố tình xếp ghế của hai người ngồi cạnh nhau.

Trên mặt Lăng Nhạc An không có biểu cảm gì, Tỉnh Dĩ thì treo một nụ cười công nghiệp bên khóe môi.

Hôm nay cũng gặp được cặp song sinh kia, Gia Y và Gia Giai nhào vào lồng ngực của người phụ nữ đã hơi đứng tuổi, đồng thanh gọi một tiếng "mẹ".

Ánh mắt của Tỉnh Dĩ nhìn về phía thím ba, thoạt nhìn qua vẻ bề ngoài hoàn toàn không đoán ra được tuổi tác của bà, nếu so sánh với thím hai, vẻ đẹp của bà không được coi là quá xuất sắc, nhưng cả người toát lên một khí chất đặc biệt.

Tỉnh Dĩ nghe mẹ Vi từng nói, thím ba lớn hơn mấy tuổi so với chú ba, hai người còn có một người con trai nữa nhưng hôm nay không thấy đứa bé ấy.

Kình Vũ và Phi Sơn hôm nay có trở về không? Bà Vi hỏi.

Thím ba đặt hai cô con gái xuống, "Ừm, mấy hôm trước Phi Sơn đi tựu trường, hôm nay không có cách nào trở về." Bà ta cười cười, "Nếu biết chuyện hôm nay Tiểu Dĩ trở về nhà, thím nhất định xin nghỉ cho nó."

Thím hai cũng cười gượng bước đến: "Kình Vũ cũng vậy, học kỳ này trường học bắt tựu trường sớm hơn mọi lần, cho nên thằng bé cũng bận rộn chuyên tâm học hành."

Nụ cười trên mặt bà ta rất miễn cưỡng, trả lời cũng hơi chậm một chút, giống như là trong lòng đang vướng mắc chuyện phiền lòng gì đó.

Nghe bà ta nói xong, cô gái tóc ngắn với khí chất thành thục đứng ở một bên nhếch khóe miệng một cái, cười như không cười trong ánh mắt đều là sự giễu cợt.

Lăng Bình Lộ là con gái lớn của chú hai Lăng Cao Dật, Phục Hoành Lệ là mẹ kế của cô.

Lăng Kình Vũ và Ngả Phi Sơn cùng được gửi đến học tập tại một trường quý tộc, một tuần có đến mấy ngày nội trú trong trường.

Bà Vi tiếc nuối đáp lời: "Chuyện này thực sự không có cách nào, để lần sau gặp mặt nói chuyện đi... Nói đi cũng phải nói lại, ngôi trường đó cũng khắt khe và cực khổ quá, Kình Vũ và Phi Sơn chỉ là những đứa trẻ mới lớn, không bằng cứ cho về nhà ở, dù sao cũng cách trường không xa lắm."

Ba người lại trò chuyện thêm mấy câu.

Cặp song sinh đã chạy đến bên cạnh Nhạc An và Tỉnh Dĩ, hai nhóc con hiển nhiên rất thân thiết với người anh Lăng Nhạc An, Lăng Nhạc An cũng đã mất hồn mất vía cả đêm, lúc này theo bản năng đưa tay ra đỡ lấy hai đứa trẻ.

Gia Giai ngây thơ thích cười nhào vào trong ngực anh, Gia Y luôn bày ra vẻ mặt nghiêm túc cũng đi tới, nhưng lại tới nắm lấy tay của Tỉnh Dĩ, ngửa đầu gọi một tiếng: "Chị Tiểu Dĩ."

Tỉnh Dĩ học theo điệu bộ của Lăng Nhạc An, ôm lấy Gia Y vào trong ngực, hai người bọn họ mỗi người ôm một người, cặp song sinh này ngồi trong lòng hai người nói chuyện với nhau.

Chỉ là đại đa số thời gian đều là Gia Giai hết sức phấn khởi nói chuyện, Gia Y luôn luôn nhẹ nhàng "ừ" một tiếng.

Tỉnh Dĩ nghe hai nhóc nói chuyện, cảm thấy rất thú vị, khóe miệng hơi kéo lên, ngẩng đầu một cái lại phát hiện Lăng Nhạc An đang nhìn mình chằm chằm.

Anh có một đôi mắt đào hoa, bất kể là nhìn ai cũng mang lại cảm giác tình tứ, giờ phút này cặp mắt xinh đẹp ấy đang nghiêm túc nhìn chăm chú Tỉnh Dĩ, Tỉnh Dĩ bị anh nhìn mà hô hấp như ngưng lại, đang định mở miệng hỏi tại sao anh lại nhìn mình như thế thì nghe được âm thanh lớn từ ngoài cửa truyền vào.

Chương kế tiếp