Nhật Ký Hóng Drama Ở Hào Môn

Chương 7

Cặp song sinh tò mò thò đầu ra xem, dáng vẻ thập thò trông giống chuẩn bị hóng hớt chuyện gì.

Tỉnh Dĩ ôm Gia Y trong vòng tay, sợ rằng cô nhóc sẽ bị ngã.

Sau đó, Tỉnh Dĩ không khỏi ngẩng đầu, muốn nhìn xem đã xảy ra chuyện gì.

Người gây náo loạn chính là chú hai hôm đó cô đã từng gặp một lần. Tất cả người nhà họ Lăng đều sở hữu ngoại hình ưa nhìn, chú hai Lăng Cao Nhất cũng có nét đẹp riêng, mặc dù trong ba anh em chú hai ít giống bà cụ Lăng nhất, song Lăng Cao Nhất không xấu, thậm chí có thể gọi là đẹp trai.

Chỉ là quanh năm chìm trong tửu sắc khiến ông trông uể oải, đến tuổi trung niên lại không hề chú ý chăm sóc vẻ ngoài, vóc dáng bắt đầu tiều tuỵ.

Bộ dạng của Lăng Cao Nhất rõ ràng là đã say khướt, nói là quá trớn cũng không hề ngoa. Trên tay ông ta còn cầm nửa chai rượu, bước đi loạng choạng không vững vàng. Ông ta lảo đảo bước vào, vừa vào cửa đã hét lớn: "Lăng Bình Lộ! Con nhóc thối tha, là mày đóng băng thẻ của tao đúng không?!"

Lăng Bình Lộ không thèm nhìn ông ta lấy một cái, cứ thản nhiên ngồi đó uống canh. Ngược lại, Phục Hoàng Lệ vội vàng lao đến kéo lấy Lăng Cao Nhất.

Nhìn thái độ của Lăng Bình Lộ, Lăng Cao Nhất càng thêm tức giận, lớn tiếng chửi rủa: "Nếu tao biết sẽ như thế này, ngay từ đầu tao đã không nên sinh ra mày! Khi mày được sinh ra, tao nên đập chết mày mới đúng!"

Tỉnh Dĩ vội bịt tai Gia Y lại, không thể tin được, sao chú hai lại có thể nói những lời như vậy với một đứa trẻ...?

Lăng Bình Lộ là con gái rột của ông.

Cô và Lăng An Lạc rõ ràng là muốn cùng nhau rời khỏi chỗ này, hai người họ tình cờ chặn tầm nhìn của cặp song sinh, cô do dự một lúc rồi nhỏ giọng nói với anh: "Hay là chúng ta nói với thím ba một tiếng, rồi đưa Gia Y và Gia Giai đi trước."

Hai người ghé vào nhau rất gần, thì thầm không để người khác nghe thấy, Lăng Nhạc An nhìn khuôn mặt Tỉnh Dĩ trong khoảng cách như vậy, sững người một lúc, sau đó chậm rãi gật đầu.

Ở một bên khác, Lăng Bình Lộ không chịu nổi đứng dậy và chế nhạo Lăng Cao Nhất: "Ông có quyền gì mà nói những lời như vậy? Ông đã chăm sóc tôi một ngày kể từ khi tôi được sinh ra chưa? Ông có khả năng làm bố không? Tôi đã hai mươi ba rồi! Lúc này ông lại mang cho tôi thêm một đứa em trai và một đứa em gái, ông không biết xấu hổ, lại còn muốn gì nữa!"

Lăng Cao Nhất bị cô mắng thẳng vào mặt, tức giận không nói nên lời, thở hổn hển như bò, chai rượu trong tay đập vào góc bàn vỡ tan tành. Sau đó, ông ta giơ chai rượu lên và muốn đánh Lăng Bình Lộ, miệng vẫn la hét chửi rủa: "Tao sẽ đánh chết mày!" - App T Y T

Không ai nghĩ rằng ông ta sẽ thực sự ra tay, Phục Hoàng Lệ, người đang liều lĩnh kéo lấy tay áo ông ta, đã bị ông ta xô ngã xuống đất. Những người hầu trong phòng khách lao tới ngăn ông ta lại, thím ba và mẹ Vi cũng tới kéo Lăng Bình Lộ về sau.

Mảnh vỡ sắc nhọn của chai rượu suýt nữa làm xước mặt Lăng Bình Lộ, môi cô cắt không còn chút máu, cả người cô run lên bần bật, không biết là vì tức giận hay sợ hãi, vẻ mặt nguội lạnh, nước mắt lăn dài trên đôi mắt, sau đó đột nhiên cô bật cười.

Đây là cha của cô, Lăng Bình Lộ bật cười thật lớn, đây là cha của cô!!!

Cảnh tượng hoàn toàn hỗn loạn. Những người hầu cố hết sức ngăn Lăng Cao Nhất lại, trong khi Lăng Bình Lộ nghiến răng nghiến lợi, không ngừng vùng vẫy thoát khỏi sự bảo vệ của thím ba và bác cả. Cô khàn giọng nói: "Mọi người cứ để ông ta đánh tôi đi, để ông ta đánh tôi chết luôn đi!"

Tỉnh Dĩ sửng sốt, cô không biết tại sao mỗi lần quay lại nhà họ Lăng, cô đều đụng trúng lúc người chú hai này phát điên lên, cô nghe nói nhà họ Lăng là một gia đình có tiếng đàng hoàng ở thành phố A, nhưng bây giờ Tỉnh Dĩ rất nghi ngờ về tính chân thực của lời đồn này.

Cô ôm Gia Y định đứng dậy, đột nhiên nương theo khóe mắt, cô nhìn thấy một vật mờ ảo bay về phía mình. Thứ đó phản chiếu ánh đèn của chùm đèn treo giữa trần nhà trong nhà cổ họ Lăng. Tỉnh Dĩ nhanh chóng nhận ra đó là mảnh vỡ văng tới từ chai rượu trong tay Lăng Cao Nhất, mà ánh sáng phản chiếu kia chính là lời báo trước của nguy hiểm sắp tới.

Khi cô nhận ra điều này thì đã quá muộn, những mảnh vỡ sắc nhọn bay thẳng về phía mặt Tỉnh Dĩ, não Tỉnh Dĩ muốn chạy thật nhanh để né chúng, nhưng hành động thì không theo kịp suy nghĩ, không thể nào tránh kịp.

Cô ôm chặt Gia Y vào lòng, vô thức lấy tay che mắt, không muốn đứa trẻ nhìn thấy cảnh máu me tiếp theo.

Cơn đau trong tưởng tượng không truyền đến, nhưng Tỉnh Dĩ lại ngửi thấy mùi máu tanh, tiếp theo là tiếng kêu kinh hãi của mẹ Vi, lông mi cô run rẩy hai lần, cô chậm rãi mở mắt ra.

Sau đó Tỉnh Dĩ sửng sốt, trước mặt cô có một bàn tay trắng nõn, trên bàn tay đó có những đường gân xanh hơi nhô lên, khớp xương rõ ràng, có thể gọi là rất đẹp, nhưng tuyệt nhiên không mất đi cảm giác mạnh mẽ, đó là tay của Lăng Nhạc An.

Mảnh thủy tinh vỡ đập vào mu bàn tay anh, rạch một vết sâu, máu không ngừng chảy ra, Lăng Nhạc An xoay nửa người chắn mảnh thủy tinh, đồng thời cũng dùng thân mình che lại Gia Giai đang ở trong vòng tay anh, anh bảo vệ cả hai người đều rất tốt.

Tỉnh Dĩ ngơ ngác nhìn anh, thấy anh hơi nhíu mày, khóe môi khẽ giật nhẹ vì đau, mãi đến khi tiếng khóc của Gia Y và Gia Giai vang lên, cô mới hoàn hồn, vội vàng đưa hai đứa trẻ cho thím ba.

Tiếng khóc của cặp song sinh thu hút sự chú ý của mọi người, Lăng Cao Nhất không ngờ lại làm tổn thương cháu trai và cháu gái của gia đình anh trai, bà cụ tức giận đến run người, bà dùng nạng đập mạnh vào người Lăng Cao Nhất, người hầu vội chạy đến đỡ, sợ bà cụ sơ ý té ngã.

"Chọc tức ta tốt lắm, cứ tiếp tục chọc tức ta đi! Khốn khiếp!" Bà cụ cầm gậy đuổi Lăng Cao Nhất ra ngoài, Lăng Cao Nhất không còn mặt mũi ở lại đây, suýt nữa xấu hổ bỏ chạy.

Mẹ Vi cẩn thận đỡ cánh tay bị thương của Lăng Nhạc An, vội vàng ra lệnh cho người hầu: "Lấy túi y tế ra đây, gọi bác sĩ!"

Bà đau lòng nhìn bàn tay bị thương của Lăng Nhạc An, sự đau lòng trong mắt không thể nào là giả, giọng của bà lo lắng đến mức run rẩy, xót xa hỏi: "Nhạc An, tay con có đau không? Cố gắng chịu một chút... Bác sĩ sẽ tới ngay."

Lăng Nhạc An nhìn bà Vi rồi lắc đầu một cái, nói vết thương của mình không sao, sau đó anh quay đầu nhìn về phía Tỉnh Dĩ, hỏi cô: "Tỉnh Dĩ... em ổn chứ?"

Thời điểm anh gọi tên cô, hai chữ Tỉnh Dĩ anh nói rất chậm, ngữ điệu khiến cho người ta có cảm giác rất nghiêm túc, như là đang đối diện với một cái tên lạ lẫm. Nhưng Tỉnh Dĩ cảm thấy thứ lạ lẫm có thể không phải là những chữ này, mà chính là cô.

Cô nói với Lăng Nhạc An: "Em không sao, anh băng bó vết thương trước đi."

Sau khi nói xong, Tỉnh Dĩ lui về phía sau một bước, để túi thuốc cho người giúp việc cầm.

Lăng Nhạc An từ đầu đến cuối đều chăm chú nhìn cô, cho đến khi không còn nhìn thấy bóng người cô nữa, anh mới thu tầm mắt của mình lại.

Khu biệt thự mặc dù cách bệnh viện khá xa nhưng đều có bác sĩ túc trực gần chỗ này, sau khi gọi điện thoại, chưa tới năm phút sau bác sĩ đã tới.

Tỉnh Dĩ đứng bên ngoài mọi người, nhìn họ vây quanh chỗ của Lăng Nhạc An.

Lăng Nhạc An được nhà họ Lăng dạy dỗ rất tốt, mặc dù nhìn ra được anh cũng là một người kiêu nạo, nhưng vẫn đang trong độ tuổi thiếu niên, kiêu ngạo một chút cũng là điều khó tránh khỏi, chuyện này không khiến người ta ghét lắm.

Tỉnh Dĩ cười một tiếng, cảm thấy vào giờ phút này mình càng giống như một người ngoài, sau đó lại cảm thấy bản thân thật là vô lương tâm, dẫu sao Lăng Nhạc An cũng là vì bảo vệ cô nên mới bị thương.

Lăng Bình Lộ cũng từ từ tỉnh táo lại, cô ngồi bên cạnh Tỉnh Dĩ trên ghế sa lon, Tỉnh Dĩ nhìn cô, nhớ tới dáng vẻ gào thét đau khổ vừa rồi của cô, khi đó Tỉnh Dĩ cảm thấy Lăng Bình Lộ thật giống như chỉ một giây tiếp theo sẽ òa khóc nức nở.

Chỉ là Lăng Bình Lộ không khóc, từ đầu đến cuối đều không có.

Lăng Bình Lộ chú ý tới tầm mắt của Tỉnh Dĩ, cô nghiêng đầu, miễn cưỡng nói với người em gái không mấy thân quen này một tiếng: "Tỉnh Dĩ, em không bị dọa chứ?"

Tỉnh Dĩ lắc đầu một cái, không nghĩ tới cô sẽ chủ động nói chuyện với mình, dẫu sao nhìn hành động vừa rồi của Lăng Bình Lộ thì cô không hề là một cô gái thân thiện.

Thật ra thì Tỉnh Dĩ không quá hiểu, tại sao vừa rồi thái độ của Lăng Bình Lộ lại gay gắt tới như vậy.

Khi còn bé, thời điểm bồn cầu vẫn chưa lưu hành phổ biến trong trấn Sơn Nam, khi đó mọi người đều đào lỗ để đi vệ sinh, giấy vệ sinh và đủ các loại giấy bìa giấy báo đều được cho vào một chiếc hộp để sử dụng. Trên các cuốn tạp chí đó đều in hình mấy cô gái người mẫu cùng các dòng chữ sặc sỡ "Chữ vô sinh vô sản @*%$#... tại bệnh viện Nam Khoa, gọi điện hotline 138@$#&..."

Nội dung bên trong những cuốn tạp chí đó còn có những câu chuyện hào môn kỳ quặc, xuất xứ không rõ ràng, danh tính tác giả cũng không đề cập rõ, theo đó, Tỉnh Dĩ đã tiếp thu rất nhiều tin đồn kỳ lạ về các gia đình thượng lưu. Nhưng trong những câu chuyện này, có một thỏa thuận mà mọi người đều tuân theo - không ai để mâu thuẫn trong gia đình lộ ra ngoài, ngay cả khi họ không hài lòng với nhau, những người sống trong gia đình thượng lưu đều giữ một vẻ tình thân giả dối, tất cả đều vì hai chữ - "danh dự".

Những gì cô thấy hôm nay không thể phủ nhận đã làm đảo lộn những ấn tượng cố định của cô về gia đình thượng lưu. Lăng Bình Lộ thấy cô im lặng, nói một cách tự trách: "Xin lỗi đã để em chứng kiến cảnh tượng như vậy... Cha chị... Ông ấy luôn như vậy, em vừa về một chuyến và đã gặp phải cảnh này... Để ngày khác chị sẽ xin lỗi và bù đắp cho em đàng hoàng."

Tỉnh Dĩ xua tay, vội vàng nói không cần. Trong đầu cô nghĩ, đâu chỉ lần này, lần trước cũng bị chú hai phá hỏng hết.

Tỉnh Dĩ do dự một chút, quyết định ngẩng đầu nhìn Lăng Bình Lộ, nghiêm túc nói: "Lời nói của chú hai, chị không nên để ở trong lòng... Sự xuất hiện của chị ở trên đời, đối với một người nào đó nhất định là báu vật trân quý nhất."

Lăng Bình Lộ nước mắt lưng tròng, cô hít một hơi thật sâu, sau đó dùng tay che mặt, hồi lâu sau nói một tiếng "cảm ơn" run rẩy bằng giọng mũi.

Bác sĩ chỉ mất một chút thời gian để băng bó vết thương, nhưng Lăng Nhạc An vẫn bị đưa đi bệnh viện.

Ngày hôm sau Tỉnh Dĩ nghe nói tay anh bị rách cần phải khâu ba bốn mũi, cô hỏi bà Vi mình có thể tới thăm anh không, nhưng được cho biết Lăng Nhạc An đã quay trở lại trường học.

Sau này mỗi lần Lăng Nhạc An đưa tay ra với Tỉnh Dĩ, cô đều nhìn thấy vết sẹo trên tay anh đầu tiên.

Bà Vi khuyên Tỉnh Dĩ: "Tối nay ở lại nhà một đêm được không...?"

Tỉnh Dĩ vốn dĩ muốn từ chối, nhưng khi nhìn thấy sự mệt mỏi và ý khẩn cầu trong mắt bà, cô đã đồng ý.

Rốt cuộc, bà Vi mới để lộ vẻ mặt vui vẻ lần thứ hai trong ngày hôm nay, bà thậm chí không để bất cứ người giúp việc nào làm, tự tay bà thu dọn giường cho Tỉnh Dĩ. Trước khi cô ngủ, bà Vi tắt đèn cho Tỉnh Dĩ, sau đó bà đứng ở cửa, nhìn một chút rồi đóng lại, bà còn nhẹ nhàng nói với cô hai tiếng: "Ngủ ngon."

Có lẽ là vì ánh trăng đêm nay quá đẹp, hoặc có thể là vì không gian quá đỗi dịu dàng, trong lòng Tỉnh Dĩ dấy lên cảm giác chua xót, giống như mặt hồ yên ả bị ném một viên đá vào, tạo ra những làn sóng nhỏ. Vì thế, cô bỗng nhiên nói với bà Vi: "Chúc ngủ ngon... Mẹ."

Mặc dù hai từ cuối cùng cô nói nhẹ bẫng, bà Vi vẫn có thể nghe thấy. Bà không thể tin vào mắt mình, hai con ngươi mở to, nước mắt đọng trong khóe mắt, bước tới và chậm rãi hôn lên trán Tỉnh Dĩ.

Khi cánh cửa được đóng lại, Tỉnh Dĩ không kìm nén được nữa, cô cuốn chặt lấy chăn và nằm co người.

Chương kế tiếp