Nhớ Anh Ấy

Chương 12

Trong bóng tối, hai ánh mắt lặng lẽ nhìn nhau.

Tiếng cười khẽ của người đàn ông phá vỡ sự im lặng.

Anh chỉ vào chân cô, thắc mắc: "Có đi được thật không?"

Môi Thẩm Kinh Từ trắng bệch không còn giọt máu, vài bước đi vừa rồi đã tiêu tốn gần như hết sức lực của cô.

Cô đặt tay lên đầu gối, xoa xoa rồi gật đầu: "Không còn đau lắm, đi được rồi."

Không biết vì sao câu nói "Đồ lừa đảo" vào đêm hôm ấy lại lần nữa vang lên trong đầu Thẩm Kinh Từ.

Trong thoáng chốc, Thẩm Kinh Từ ý thức được lời nói của mình hình như không có sức thuyết phục cho lắm.

Chần chừ vài giây, cô chậm rãi đưa hai ngón tay lên đặt cạnh đầu. Làm một động tác thề.

Giọng cô nhỏ nhẹ, hơi ngượng ngùng: “Thật đó, lần này không lừa anh."

.......

Trần Trì Ngự không đi cửa trước, Thẩm Kinh Từ đi theo anh từ mặt sau rèm vòng đến một cửa bên hông của quán bar.

Nhìn thấy dáng vẻ quen thuộc đường sá của Trần Trì Ngự, bỗng nhiên Thẩm Kinh Từ nghĩ có phải anh ấy thường xuyên tới đây không, nếu không thì đêm nay sao lại trùng hợp đến vậy.

Một giây trước khi Trần Trì Ngự đẩy cửa kính ra, trên đỉnh đầu bỗng truyền tới giọng nói gọi tên anh.

“Anh Ngự!”

Trần Trì Ngự dừng bước chân, đứng lặng người rồi chậm rãi quay đầu, Thẩm Kinh Từ cũng quay đầu nhìn theo.

Ở giữa cầu thang xoắn ốc ló ra vài cái đầu cắt húi cua, mấy đôi mắt vừa sáng vừa to nhìn chằm chằm vào cô mà không hề che giấu.

Thẩm Kinh Từ không thoải mái lùi lại một bước.

Một chàng trai tóc vàng có tướng mạo rất dễ mến, biết rõ còn mở miệng hỏi:

“Anh Ngự không chơi nữa sao, còn chưa bắt đầu uống nữa mà.”

Trần Trì Ngự giật giật lông mày, trên tay anh cầm một chùm chìa khóa, im lặng không lên tiếng đáp lại chàng trai.

“Chị gái xinh đẹp này là ai vậy, chị dâu hả anh?”

Nói xong, vài người ồ một tiếng, bắt đầu ồn ào.

“Lo lắng như vậy chắc chắn là chị dâu rồi.”

“Ha ha ha thằng nhóc này, thế mà cũng dám nói ra, đợt lát nữa anh Ngự cho mày uống chết!”

Một loạt ánh mắt đang đánh giá giữa cô và Trần Trì Ngự, cương quyết vẽ lên một đôi mũi tên trái tim ở giữa bọn họ.

Cô không mở miệng giải thích, trên khuôn mặt tái nhợt nhiều thêm vài phần khí sắc.

Xấu hổ quá.

Nơi này không giống với quán bar phía trước, nơi đây đèn chiếu sáng trưng, gạch tráng men sạch sẽ, thậm chí soi gương luôn cũng được.

Giọng nói vừa trầm vừa thấp của Trần Trì Ngự vang lên.

“Đủ rồi đấy.”

Trái tim căng thẳng của Thẩm Kinh Từ co lại, lời anh nói đã ngầm chứa cảnh cáo, còn mang theo nửa phần ý cười. Đây rõ ràng mang ý phủ nhận.

Không chỉ riêng Thẩm Kinh Từ nghe ra ý tứ của anh, những người kia cũng thế.

“Được được được, anh nói cái gì thì chính là cái đó.” Hoàng Mao ngáp một cái, ôm bả vai người anh em bên cạnh:

“Vậy tụi em quay về tiếp tục uống đây, chốc nữa anh có quay lại hay không?”

“Nói sau đi.”

“Oke.”

Anh không tham gia cùng với đám người kia, quay người đẩy cửa ra.

Gió đêm lạnh băng thổi vào, Trần Trì Ngự quay đầu nhìn chằm chằm vào Thẩm Kinh Từ đang đứng tại chỗ không nhúc nhích, âm cuối tăng lên:

“Còn không qua đây?”

“À, ừm.”

Ánh nhìn phía sau dần dần biến mất, Thẩm Kinh Từ cùng Trần Trì Ngự đi ra sân trống phía sau.

Thẩm Kinh Từ hơi sửng sốt, khác với chiếc xe lần trước, trước mặt cô là một chiếc xe đua mô tô vô cùng bắt mắt.

Trần Trì Ngự cắm chìa khóa, ngay lập tức tiếng động cơ vang lên.

Anh tháo mũ bảo hiểm xuống khỏi tay cầm xe, động tác nhẹ nhàng trơn tru đưa mũ qua cho Thẩm Kinh Từ.

Giữa bọn họ cách nhau 5 bước chân, tầm mắt Thẩm Kinh Từ lướt qua chàng trai mà nhìn về phía sau.

Chiếc xe kia chỉ lẳng lặng dừng ở phía sau Trần Trì Ngự nhưng lại có một loại hào quang mạnh mẽ không gì có thể kháng cự, khó có thể bỏ qua.

Thân xe màu đen, một ít bộ phận thiết bị là màu trắng sạch sẽ, tạo nên sự tương phản lớn. Các đường nét không những trơn tru mà còn sắc bén, tựa như  giây tiếp theo sinh động đến mức có thể nhảy ra ngoài.

Trần Trì Ngự dựa vào thân xe, nhuần nhuyễn thể hiện động tác không theo bất kỳ quy tắc nào.

Thẩm Kinh Từ lần đầu tiên thấy, chần chờ hỏi:

“Đi bằng cái này về à?”

Anh gật đầu, đưa mũ bảo hiểm cho cô, mỗi động tác tay chân đều thể hiện sự lưu manh: “Sợ không?”

Đêm nay ánh trăng rất đẹp đẹp, trong biển trời đen nhánh điểm xuyến chi chít những vì sao đêm, Thẩm Kinh Từ nghĩ thời tiết ngày mai nhất định sẽ đẹp.

Ánh mắt cô trong suốt sáng ngời: “Không sợ.”

Trên xe Trần Trì Ngự chỉ có một cái mũ bảo hiểm, người đàn ông không thương lượng đã chụp mũ lên đầu cô.

Thẩm Kinh Từ cảm nhận được sự sức nặng trên đỉnh đầu, cô dùng tay đỡ nhưng mũ vẫn bị nghiêng lệch.

Động tác của cô hệt như một đứa trẻ, đội nón lên nhìn lại hơi giống một con búp bê đầu to dễ thương.

Hành động nhỏ này làm Trần Trì Ngự vui vẻ, bóng dáng lạnh lẽo và cứng rắn dưới ánh trăng càng thêm nhu hòa theo. 

“Chậc.”

“Hơi to.” Hai tay anh nắm cái mũ bảo hiểm trên đầu Thẩm Kinh Từ, hơi nhấc lên, không có ý tốt cười: “Vậy em tự đỡ đi.”

Lần đầu tiên cô ngồi loại xe này, hơn nữa còn đang mặc một chiếc váy.

Trần Trì Ngự không lên tiếng cởi bỏ áo jacket phía ngoài, quấn bên hông Thẩm Kinh Từ, hai tay áo buộc thành nút thắt, ngay lập tức liền che tới bắp chân cô.

Dòng xe cộ chạy nối đuôi nhau trên đường cái, đèn neon sáng rực ở dọc hai bên con đường đang tắt dần đi.

Dù bị hạn chế bởi chiếc mũ bảo hiểm ngột ngạt, Thẩm Kinh Từ cũng cảm nhận được cơn gió thổi qua trên mặt cô.

Mọi thứ trong tầm nhìn đều thoáng qua trong nháy mắt, cảm nhận của cô về mọi thứ xung quanh dần mờ nhạt, hơi thở của anh ấy lại quá mức nồng nàn, chỉ còn mùi thuốc lá bạc hà của Trần Trì Ngự mơ hồ đọng lại trên chóp mũi.

Chiếc T-shirt màu đen phong phanh trên người Trần Trì Ngự bị gió thổi phồng lên, lưng cong về phía trước, hình thành một vòng cung mạnh mẽ, hăng hái tùy ý.

Tay cô nắm lấy quần áo trên eo Trần Trì Ngự, đầu ngón tay cảm nhận được độ ấm của anh truyền khắp toàn thân. 

Ngã tư phía trước có một con dốc rất lớn, thanh âm động cơ tăng lên, tiếng ống bô xe nổ ầm ầm, cảm giác mất trọng lượng lên đến đỉnh điểm trong tíc tắc.

Cùng với trái tim co rút kịch liệt của Thẩm Kinh Từ, sinh lý cơ thể làm đôi mắt xuất hiện vài giọt lệ.

Sau khi rẽ phải, tay của cô càng nắm  chặt hơn, thanh âm Trần Trì Ngự đột nhiên vang lên, giọng nói bị gió thổi đến mơ hồ mà lại đường hoàng: “Sao tay lại run rồi, đừng sợ.”

Ngày mùa thu lá rụng đìu hiu, lá vàng treo trên đầu cành cây đã lâu rơi xuống đúng lúc Trần Trì Ngự nhanh như chớp lướt qua.

Giống như thể thế gian dành tặng cho bọn họ món quà thiên nhiên.

Tốc độ chậm lại, đoạn đường gồ ghề lồi lõm làm Thẩm Kinh Từ cảm nhận được sự xóc nảy.

Mũ bảo hiểm trên đầu không ổn định lắc lư thiếu chút nữa đập vào mũi cô.

Thẩm Kinh Từ không nhịn được hừ lên một tiếng.

Cô nghe thấy anh hỏi:

“Làm sao vậy?”

Thẩm Kinh Từ nhấp môi, cô nhìn qua gáy Trần Trì Ngự, chất men say ngấm sâu vào tâm trí, cô nghĩ tới anh em của anh ấy gọi mình là chị dâu, lại nghĩ tới anh ấy chặn lại cổ tay mình.

Thanh âm từ trong mũ bảo hiểm ấp úng truyền ra, cơ hồ còn mang theo một chút ấm ức, cô hô lên cái tên đã đọc dưới đáy lòng mấy ngàn lần.

“Trần Trì Ngự.”

“Sao?”

“Em có thể dùng một tay ôm anh không?”  Thẩm Kinh Từ ma xui quỷ khiến hỏi.

“Mũ bảo hiểm to quá, em phải đỡ theo.”

Vừa lúc trăng đẹp hữu tình, cảnh đẹp hữu ý, vừa lúc lần đầu cô gái có dũng khí, muốn bước một bước về phía trước.

Anh ấy tốt như vậy, nếu như sớm muộn gì cũng phải thuộc về một người.

Cô cũng muốn đánh cược một lần.

Thật sự là quá thích, chắp tay dâng cho người khác thì cô sẽ luyến tiếc cả đời.

Tay trái Thẩm Kinh Từ di chuyển, ôm vòng lấy anh ấy một nửa eo.

So với vừa rồi ôm càng chặt.

Nếu như đây là một giấc mộng đẹp táo bạo, cô cũng nguyện đắm chìm vào mãi trong đó.

Xe dừng lại ở một góc phố.

Không phải trường học.

Cô hơi ngồi thẳng dậy, có chút mờ mịt mà nhìn xung quanh.

Mu bàn tay trái bỗng nhiên bị người vỗ hai cái.

Âm thanh Trần Trì Ngự nhẹ nhàng tiến về phía cô: “Ôm đủ chưa?”

Thẩm Kinh Từ giống như tỉnh dậy từ giấc mộng lớn, tay hệt như bị điện giật nhanh chóng rút vèo một cái.

Trần Trì Ngự bật cười: “Em cũng khá thú vị.”

Thẩm Kinh Từ không biết nói gì, cũng không có câu nào hay để nọa, dứt khoát nhụt chí không giải thích.

“Xuống xe, mua cho em ít thuốc.”

Thẩm Kinh Từ nhìn thoáng qua đầu gối hơi sưng của mình, nhận ra đúng là đã quên mất chuyện này.

Trong chớp mắt, bước chân Trần Trì Ngự đã vững vàng từ hiệu thuốc đi ra, ngón tay anh ấy cầm một chiếc túi trong suốt, bên trong là một lọ Vân Nam Bạch Dược và một tuýp thuốc mỡ.

Anh đưa cho cô: “Bên trên có ghi cách dùng, lúc về xem rồi làm theo.”

Thẩm Kinh Từ lại nói tiếng cảm ơn lần nữa.

Trần Trì Ngự nổi lên ý xấu, cố ý hỏi: “Thích cảm ơn anh tới vậy hả?”

Thẩm Kinh Từ nghe giọng điệu không đứng đắn của anh, nhướng mi liếc nhìn, trả lời đâu ra đấy: “Không phải.”

“Bởi vì anh là người tốt.”

Trần Trì Ngự cắn môi dưới, thật không hiểu làm sao được trao tặng một tấm thẻ người tốt, cười một cách lưu manh chế giễu, không coi lời đó là thật.   

Không biết nghĩ tới cái gì, đột nhiên Trần Trì Ngự kêu lên “Này” 

Anh kêu Thẩm Kinh Từ, nghe giống như cà lơ phất phơ, âm thanh lên xuống nửa thật nửa giả.

“Em đừng có nghĩ tính cách anh tốt.”

“Em không có.”

......

Mãi đến khi về ký túc xá, Thẩm Kinh Từ còn đang suy nghĩ về hai câu nói kia của Trần Trì Ngự.

Anh giống như đang nhắc nhở Thẩm Kinh Từ cái gì đó, anh ấy nhìn ra tâm tư của mình rồi sao?

Toàn bộ dũng khí của cô dường như đều tích tụ trong quả bóng bay đó, thổi được chúng lại với nhau vừa khó vừa chậm, nhưng chỉ cần có một cây kim chích ở mặt ngoài, chút khí đó lập tức tan thành mây khói. 

Thuốc Trần Trì Ngự đưa cho cô xếp chồng trên bàn, anh ấy đối xử với cô tựa hồ cũng không tệ lắm. Nhưng không phải là loại tình cảm kia.

Thẩm Kinh Từ hơi buồn bực, nhưng vẫn còn nhớ rõ chuyện quan trọng nhất đó là trong ký túc xá không có bóng dáng của Khâu Sam Nguyệt.

Cô gửi tin nhắn cho Khâu Sam Nguyệt: [ Sam Nguyệt, chuyện thế nào rồi. ]

Mười phút sau, Khâu Sam Nguyệt trả lời: [ Viết xong biên bản rồi, hai mươi phút nữa về tới trường học. ]

Thẩm Kinh Từ: [ Vậy là tốt rồi, tớ ở ký túc xá đợi cậu. ]

Hình như gần đây Ngưỡng Khả cãi nhau với người nhà, mấy ngày nay đều ở ký túc xá.

Cô ấy rót cốc nước rồi đi vào trong, tầm mắt không tự chủ nhìn đến đầu gối Thẩm Kinh Từ, lập tức kêu lên: “Trời đất, chân cậu bị sao vậy?”

“Hả?” Thẩm Kinh Từ nhìn lại chính mình, máu bầm tụ dưới mép da như thể sắp thấm ra ngoài, còn có có một cục sưng phồng lên.   

Nhìn hơi rợn người.

Thẩm Kinh Từ ngại ngùng nói: “Không cẩn thận nên ngã ấy mà.”

Ngưỡng Khả vừa đặt cốc nước xuống, trong mắt tràn đầy kinh ngạc: “Làm sao mà cậu ngã thành như vậy?”

Nguyên nhân không dễ nói nên Thẩm Kinh Từ ấp a ấp úng trả lời cho qua.

Ngưỡng Khả bắt đầu lục lọi tủ của mình: “Cậu có thuốc chưa, nhìn chân cậu đáng sợ lắm.”

Thẩm Kinh Từ nói: "Tớ mua rồi, không cần phiền cậu đâu.”

Cô giơ cái túi trong suốt lên, bên trên còn có dòng chữ tiệm thuốc XX.

Ngưỡng Khả thúc giục nói: “Vậy cậu bôi nhanh đi chứ, còn chần chừ nữa để lại sẹo thì làm sao bây giờ.”

Nhìn động tác chậm rì rì của Thẩm Kinh Từ, Ngưỡng Khả lẩm bẩm một câu: “Tại sao Khâu Sam Nguyệt không có ở đây, hai người các cậu không phải ngày nào cũng dính nhau hả?”

Cô đi tới giúp Thẩm Kinh Từ mở bao bì thuốc, tự mình ngồi xổm xuống bắt đầu ra tay bôi thuốc cầm thương. 

Âm thanh của bình phun sương vang lên làm Thẩm Kinh Từ ngây ngẩn.

Thẩm Kinh Từ không có tiếp xúc nhiều với Ngưỡng Khả, bình thường Ngưỡng Khả cũng sẽ không chủ động cùng bọn họ gần gũi.

Nhưng đêm nay, cô phát hiện người bạn cùng phòng này của mình khá dễ sống chung, hơi không giống với tưởng tượng của cô.

Ngưỡng Khả bôi xong thuốc liền kêu Thẩm Kinh Từ ngồi trên băng ghế không được nhúc nhích: “Cậu chờ đã, để khô một lúc rồi mới đi được.”

“Đừng động tay vào thuốc mỡ.”

Thẩm Kinh Từ đồng ý, cô ngồi trên băng ghế, bất giác nghĩ tới Trần Trì Ngự.

Nếu như ở tại đường đua, có phải sẽ khác nhau không.

Thẩm Kinh Từ suy nghĩ một lúc, trong lòng hơi ngứa ngáy.

Cô liếc nhìn Ngưỡng Khả đang dưỡng da, ký túc xá không có người khác.

Động tác cẩn thận gõ trên màn hình điện thoại ba từ.

____ “Trần Trì Ngự”

Điều không ngờ là, thật sự tra ra được.

Tiêu đề nổi bật lóa mắt.

Nhà vô địch giải đua xe motor việt dã toàn thế giới MXGP của Bỉ năm 2014.

Đội xe motor Châu Á xếp thứ nhất.

Còn có rất nhiều thông tin về anh, Thẩm Kinh Từ trượt xuống dưới, nhìn thấy một bức ảnh.

Người đó đứng trên bục nhận giải, trên mặt không có nụ cười, ánh mắt tùy ý lướt qua camera, mang theo một loại coi thường vạn vật phù phiếm. Nhưng anh ấy có tư cách này.

Khi đó anh ấy mới 18 tuổi.

Thẩm Kinh Từ không tìm được video, lại quay trở về nhìn bức ảnh kia, có cảm giác mông lung trong lòng.

Tay cô tiếp tục tìm kiếm, bất ngờ thấy một bài đăng của Đại học Lịch Chu.

Bài đăng viết rõ ràng tên Trần Trì Ngự.

Thẩm Kinh Từ nhấp vào, nhìn ngày tháng thì chính là buổi tối Trần Trì Ngự đoạt giải quán quân năm 2014.

L1: [ Ai biết phương thức liên hệ của Trần Trì Ngự sinh viên năm nhất khoa tài chính, treo giải thưởng lớn. ]

L2: [ +1, cũng muốn biết. ]

L3: [ ĐM, cái video đua xe đẹp trai tung chảo quá. ]

Phía dưới lại có mấy bình luận đuổi theo hỏi, khóe môi Thẩm Kinh Từ hơi cười nhẹ, cô có thể đoán được khung cảnh hỗn loạn khi đó.

L8: [ Đừng tìm nữa, người ta có bạn gái rồi, hôm kia tui thấy bạn đó với Tùy Linh khoa tiếng Trung ở bên nhau. ]

L9: [ Lầu trên, thông tin của ông đã cũ, hôm qua hai người này chia tay rồi. ]

Thẩm Kinh Từ tạm ngừng ngón tay, cô từng gặp chị Tùy Linh, đàn chị tổ chức đêm hội tân sinh viên.

Bọn họ từng yêu nhau sao?

L15: [ Nghe nói trong nhà có tiền, đoán chừng đua xe chỉ để giải trí, nói không chừng tốt nghiệp xong liền về nhà kế thừa gia tài, rồi tìm người môn đăng hộ đối, hiện tại có quen nhau thì cũng là yêu chơi chơi, lầu trên nghĩ gì vậy. ]

L17: [ Cái này gọi là thà một phút huy hoàng rồi chợt tắt, còn hơn buồn le lói suốt trăm năm, ông hiểu hay không hả. ]

L23: [ Thực sự muốn biết ai có thể bắt lấy trái tim Trần Trì Ngự, lãng tử quay đầu. ]

Cuối cùng có thêm không ít bình luận, nhưng không một ai biết được số điện thoại Trần Trì Ngự.

Bình luận mới nhất một tháng trước là ngày khai giảng năm nay.

L47: [ Nghe nói đàn em năm nay đã bắt đầu ra tay. Được vãi ò. ]

Thẩm Kinh Từ nhìn những lời này, ngẩn người một lúc.

Giống như cô đã xem nhẹ cái gì.

Trần Trì Ngự đối xử tốt với cô, cũng có thể đối với tất cả mọi người anh ấy đều như vậy.

Rốt cuộc đêm nay cũng bị cồn làm cho đầu óc choáng váng.

Hay cô đang suy nghĩ cái gì.

Thiêu thân sẽ luôn lao vào lửa, nhưng lửa là bất diệt, sẽ không bị dập tắt chỉ vì có thiêu thân.

Quả bóng bay kia còn chưa phồng lên lại đụng phải một cây kim đâm vào, lặng yên không tiếng động thủng mất.

Khâu Sam Nguyệt trở về thật đúng lúc, sắc mặt cô ấy u ám đi vào ký túc xá.

Cắt đứt tâm tư của Thẩm Kinh Từ.

Một tiếng “Loảng xoảng” vang lên, cô ấy vứt túi xách trong tay xuống, thút tha thút thít giương tay đi về phía Thẩm Kinh Từ: “Từ Từ, dọa tôi sợ muốn chết.”

Trong điện thoại cậy mạnh nhưng nhìn thấy người thật rốt cuộc liền không kiềm chế được: “May mà có Mạnh Hữu Bác đến, nếu không tôi thật sự không dám nghĩ sẽ xảy ra chuyện gì.”

Cẩn thận kiểm tra kỹ càng Khâu Sam Nguyệt một lần, xác định thật sự người không có vấn đề gì, lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm:

“Là do tôi, nếu tôi không rủ đi Make Zero thì sẽ không gặp phải chuyện này.”

Khâu Sam Nguyệt nhìn thấy vết thương trên chân Thẩm Kinh Từ, càng khó chịu: “Không phải đâu, tại trước đây mắt tôi mù.”

“Chuyện đã qua rồi, bây giờ không sao rồi.”

Khâu Sam Nguyệt dây dưa một lát, mới đứng dậy: “Tôi đi tắm trước đây, trên người bẩn muốn chết.”

Thẩm Kinh Từ nói được, sau đó lại liếc nhìn chân của mình, tốt hơn hết đêm nay vẫn là đừng tắm.

Ngay lúc này điện thoại rung lên, Thẩm Kinh Từ nhìn thấy tin nhắn của Trần Trì Ngự.

Yu: [ Đã về đến nơi chưa? Bôi thuốc chưa? ]

Trước mặt người khác giả vờ như không có chuyện gì đã sụp đổ tan tành.

Đôi mắt chua xót của Thẩm Kinh Từ nhìn chằm chằm đoạn tin nhắn đó rất lâu. Một bên vui vẻ một bên nhịn không được nghĩ đến anh ấy có phải cũng đối xử với người khác như vậy không.

Chỉ có điều cuối cùng vẫn không nhịn được mà trả lời.

[ Bôi rồi. ]

Trần Trì Ngự không còn trả lời lại tin nhắn, Thẩm Kinh Từ nhìn giao diện, cười một cái rất nhẹ.

Khả năng anh ấy chỉ là tùy tiện gửi cái tin nhắn, bên này cô liền hao tâm tổn sức nghĩ xem muốn trả lời như thế nào.

Trong lòng có một loại cảm xúc rất kỳ lạ, Thẩm Kinh Từ nhắm mắt lại, lồng ngực phập phồng.

Mà đầu bên kia.

Trần Trì Ngự đã về tới Make Zero.

Hai chân anh tùy ý xếp chồng vào nhau, trong tay cầm một cái bật lửa, thanh âm lò xo bật lên lanh lảnh. Ngọn lửa xanh nhạt thiêu đốt đầu thuốc lá. Ngón trỏ gõ hai lần mới kẹp vào trong miệng.

Khói thuốc xanh trắng ngay lập tức ăn mòn hình dáng Trần Trì Ngự, anh nhìn tin nhắn gửi tới từ điện thoại.

Đột nhiên cười giễu cợt một tiếng.

Ném ra điện thoại, anh cúi người uống cạn ly rượu phía trước.

Có người tinh mắt, một hai phải nhét một câu: “Chuyện này là sao vậy, ai chọc tới cậu rồi?”

Trần Trì Ngự lười phản ứng, môi mỏng khẽ mở nhổ ra một từ: “Cút.”

“Không phải là chị dâu chứ.” Giọng điệu bỗng nhiên tỉnh ngộ cố ý của Hoàng Mao khiến mọi người suồng sã cười to.

“Thôi dẹp đi, cậu ta ấy à, làm gì vừa ý ai.”

“Chiếc xe kia của anh Ngự có lúc nào cho nữ ngồi đâu, tao đã nói là mày không có đầu óc rồi, người đó tuyệt đối không giống vậy.”

Cậu ta đẩy một phen đầu bên kia Yến Nhất, truy hỏi: “Có phải không?”

Yến Nhất một tay lắc chất lỏng trong ly, khí chất quanh thân dường như bị ngăn cách với đám người bên kia.

Trên đầu gối cậu ta còn đặt một cuốn "3 năm thi thử 5 năm thi đại học", một tay khác cầm bút đỏ khẽ động, nghe tiếng liền ngẩng đầu, một giọng điệu không thành vấn đề hết sức tùy ý: “Cậu cảm thấy phải thì chính là phải.”

Người nọ ló người sang, nhìn đến cuốn sách trong tay Yến Nhất, rất nhức đầu: “Lại sửa bài tập cho đứa bé nhà cậu nhỉ?”

Sửa xong một nét cuối cùng, Yến Nhất không trả lời, cậu ta gấp sách lại, tầm mắt lại liếc qua Trần Trì Ngự, mắt phượng cười trêu chọc.

“Chỉ sợ ai đó không có lá gan đấy.”

Trần Trì Ngự cười không nói chuyện, nicotin khuấy động thần kinh.

Nửa khuôn mặt anh giấu trong bóng tối, híp nửa mắt thổi ra một vòng khói, nhìn có chút mất tinh thần, hình ảnh trước mắt chợt lóe qua.

Mây đen thành mảng, nửa ngày trời không đổ mưa.

Trước cửa bệnh viện, có người ướt một góc váy trắng, xương bả vai mỏng nhọn khẽ nhúc nhích theo động tác chà lau vệt nước. Ánh mắt lành lạnh trong suốt, giống như ngưng tụ làn sương mù nhợt nhạt, rõ ràng dễ vỡ như một tác phẩm nghệ thuật, cái cổ mảnh khảnh lại thẳng hơn bất cứ ai.

Đó mới là lần đầu anh gặp cô ấy.

Một lúc lâu sau, giọng anh vừa trầm vừa khàn nói: “Làm vỡ mất thì phải làm sao?”

Chương kế tiếp