Nhớ Anh Ấy

Chương 13

Đêm hôm đó Thẩm Kinh Từ không ngủ được.

Hơi cồn kích thích cộng với trải nghiệm ly kỳ còn thêm nhiệt độ nóng bỏng truyền từ cánh tay lúc ôm lấy Trần Trì Ngự làm thần kinh của cô một lần lại một lần nữa hưng phấn tột độ.

Cô ngủ không được, trong đêm tối sương mù mờ mịt, tay Thẩm Kinh Từ chạm vào hộp thiếc ở trên gối đầu giường.

Bên trong hộp thiếc trống trải, trừ mấy cọng dây thun bình thường dùng để buộc tóc ra, thì còn một tấm ảnh mỏng nhẹ, nằm lặng lẽ ở chính giữa.

Ngón tay Thẩm Kinh Từ vuốt phẳng hai lần, không nhịn được mà cầm mép ảnh lên.

Tấm ảnh đã hơi cũ rồi, ngón tay tiếp xúc đến mặt nham nhở phía sau, là keo dán gỡ không hết.

Một lúc lâu sau, Thẩm Kinh Từ kéo chăn đắp lên cao, tấm ảnh đang ẩn giấu bị ánh đèn yếu ớt của màn hình điện thoại chiếu sáng lên nội dung của nó.

Thẩm Kinh Từ phát hiện, ban đêm có ánh trăng, rất dễ dàng nhớ tới anh ấy.

Chẳng hạn như bây giờ.

Thao thức suốt đêm.

Sáu người thiếu niên mặc cùng một màu đồng phục, từ trước ra sau xếp thành hai hàng.

Người cuối cùng ở hàng thứ hai cao hơn người khác một khúc. Sống mũi cao thẳng, ngũ quan mạnh mẽ, làn da bị nắng chiếu không trắng lắm, nốt ruồi nhỏ dưới đáy mắt mờ nhạt, ánh mắt không có lạnh lẽo như bây giờ, nhưng cảm giác khó gần vẫn rất rõ ràng.

Anh ta đứng thẳng người nhìn về ống kính, cười tản mạn, rất nhạt lại vừa vô cùng dễ thấy.

Năm đó là lớp 11, nhóm Trần Trì Ngự đạt giải nhất cuộc thi vật lý, thầy giáo nhất quyết lôi kéo anh ấy vào chụp chung một tấm ảnh.

Được vinh dự dán lên cột vinh danh của bảng thông báo.

Số lần Thẩm Kinh Từ đi qua nơi đó không đếm nổi, cũng không đếm nổi số lần lén lút liếc trộm.

Cô không dám quang minh chính đại đứng trước mặt chúc mừng như người khác, bởi vì chột dạ trong lòng.

Đại khái dán được nửa tháng, thì bảng thông báo hết chỗ, muốn bắt đầu một đợt tuyên dương mới.

Thẩm Kinh Từ biết nội dung trên đó sắp thành phế thải, có thể là bị vứt vào thùng rác, cũng có thể bị gió thổi xuống cống nước.

Vì vậy giờ ra chơi tiết tự học buổi tối hôm đó, Thẩm Kinh Từ có một ý tưởng to gan.

Bóng người nhanh chóng lướt qua cầu thang bộ là Thẩm Kinh Từ với trái tim lo lắng sợ hãi.

Cô nhón chân vươn tay, đầu ngón tay dùng sức, tấm ảnh nhẹ nhàng bị bóc ra rơi xuống lòng bàn tay.

Nhịp tim đập so với vừa chạy xong 800m còn kịch liệt hơn, Thẩm Kinh Từ trở về phòng học, chân tay luống cuống kẹp tấm ảnh vào cuốn sách giáo khoa trên bàn, sợ bị người khác phát hiện.

Nhưng cô lại vui mừng như điên, mặt sau có keo dán ố vàng, là tấm ảnh duy nhất mà cô ấy không dám tiết lộ cho mọi người.

Ngắm nhìn từ cấp 3 cho tới hiện tại đã thật nhiều ngày đêm.

 __

Ba giờ chiều, Thẩm Kinh Từ ở ký túc xá nghỉ ngơi một ngày, nhịn không được ra hành lang đi thử xem chân còn đau không.

Thuốc có tác dụng rất nhanh, đầu gối đã giảm sưng hơn một nửa.

Đột nhiên điện thoại rung lên, cô nhận được tin nhắn.

[ CLB MÔ HÌNH ĐẠI HỌC LỊCH CHU ] Xin chào bạn, chúc mừng bạn đã thông qua vòng phỏng vấn của CLB, chính thức trở thành một thành viên của CLB chúng mình, mời bạn nhanh chóng tham gia group chung, mã số group: xxxxxxxx.

Thẩm Kinh Từ ngớ người một lúc, cô không ngờ bản thân phỏng vấn như vậy vẫn có thể đậu.

Tin nhắn của Khâu Sam Nguyệt cũng tới theo: [ Từ Từ, tôi nhận được tin nhắn rồi! Đậu rồi! Bà nhận được chưa? ]

Trên mặt Thẩm Kinh Từ chuyển sang một nụ cười: “Đậu rồi.”

Khâu Sam Nguyệt gửi qua một cái nhãn dán “Yeah!”: [ Đúng rồi. ]

[ Hay là lần tới mời ba người đàn anh Trần ăn một bữa cơm đi, chuyện ngày hôm qua phải cảm ơn họ.]

Là nên cảm ơn, nhưng Thẩm Kinh Từ không nghĩ ra nên làm thế nào mở miệng, cô chần chừ hai giây, do dự nhắn hỏi: [ Bà đi mời nhá? ]

Khâu Sam Nguyệt nhanh nhẹn trả lời một từ được.

Khoảng mười phút sau, cô ấy gửi qua một ảnh chụp màn hình. (đọc truyện trên app giúp hỗ trợ các team dịch TYT)

Là tin nhắn với Mạnh Hữu Bác.

Mắt Thẩm Kinh Từ đọc lướt nhanh, đại khái là Mạnh Hữu Bác nói phải hỏi hai người kia, không nhất định phải có thời gian.

Đừng quan tâm chút chuyện nhỏ này.

Thẩm Kinh Từ nhắn trả lời tớ hiểu rồi, để điện thoại xuống một bên, lại tiếp tục đi thêm hai bước.

Buổi trưa đã bôi thuốc một lần, hiện tại đầu gối không có gì đáng lo ngại, có thể hoạt động bình thường rồi.

Cô phồng má gửi tin nhắn cho Khẩu Sam Nguyệt.

[ Sam Nguyệt, buổi tối không cần mang cơm cho tôi đâu, tôi chuẩn bị ra ngoài ăn. ]

Khâu Sam Nguyệt làm partime trong trường học, hôm nay đúng lúc là ca trực của cô ấy, bây giờ người còn bận rộn ở ngoài.

Qua một lát, cô ấy tranh thủ thời gian xem điện thoại, trả lời Thẩm Kinh Từ: [ Ủa? Chân cậu lành rồi hả? ]

Thẩm Kinh Từ: [ Lành rồi, nhìn chỉ còn màu xanh, đi lại trên đường không đau nữa. ]

[ Vậy được, tớ vừa mới xem trong nhóm, Nhập môn báo chí giao bài tập mới, cuối tuần này nộp, đừng quên làm nhé. ]

Thẩm Kinh Từ còn chuẩn bị rút ra thời gian để đi bệnh viện, bài tập này không thể kéo dài đến ngày sau, cô thu dọn balo chuẩn bị đến lớp viết bài.

Bởi vì không phải là tuần thi cử, còn khá nhiều phòng học trống.

Thẩm Kinh Từ tùy tiện chọn một cái, đẩy ra cửa sau chọn một vị trí ngồi gần cửa sổ.

Không phải là phòng học lớn, tính thêm Thẩm Kinh Từ mới được bốn người, vô cùng yên tĩnh.

Chiếc đồng hồ treo phía trước không ngừng chuyển động, yên tĩnh một cách hết sức thoải mái, Thẩm Kinh Từ viết xong được một nửa thì cảm thấy đau nhức cổ.

Cô ngẩng đầu, tay vỗ vào vai hai cái, màu hồng phấn nổi bật chói mắt bên ngoài bỗng nhiên thu hút ánh nhìn.

Thẩm Kinh Từ quay đầu qua, ánh ráng chiều hồng phấn đập vào mí mắt từng mảng từng mảng.

Như là lửa lớn bao phủ bầu trời, thật sự rất lãng mạn.

Bút trong tay dừng lại, Thẩm Kinh Từ ngẩng đầu thán phục.

Dán mắt vào ngoài cửa sổ một lúc, ma xui quỷ khiến nhớ tới hồi cấp 3, chạng vạng ngoài cửa sổ cũng luôn có kiểu ráng chiều này.

Từ trong biển đề cứ ngẩng đầu là nghe thấy âm thanh kích động truyền đến từ mọi ngóc ngách phòng học.

Khi đó bạn cùng bàn nói với cô, loại ráng chiều này phải ngắm nhìn cùng với người mình thích mới là lãng mạn nhất.

Cô luôn sẽ nhớ tới Trần Trì Ngự.

Yêu thầm được ví như chuyện tình của một người, không cần sự chấp nhận của đối phương, lại không ngừng có được rồi lại mất đi.

Thẩm Kinh Từ khi đó vừa kỳ vọng vừa chua xót an ủi bản thân, bọn họ ngắm nhìn cùng một mảng ráng chiều, đã rất tốt rồi.

Nhưng mà, hình ảnh trong đầu xoay chuyển, không khống chế được mà nhớ tới bóng dáng hai người đứng kề vai sát cánh.

Cô chỉ tùy tiện nhìn, sân bóng rổ dưới bệ cửa sổ lầu ba, như có phép màu ban xuống, bóng hình mà cô luôn hằng ghi nhớ xuất hiện.

Chàng trai không học tiết cuối cùng, xuất hiện tại dưới lầu, bên cạnh còn có một nữ sinh không biết tên.

Nếu có người lôi ra diễn lại nhất định sẽ y như đúc hình ảnh tưởng tượng trong đầu của cô, nữ sinh túm lấy vạt áo của chàng trai tay chỉ hướng đám mây.

Khoảnh khắc đó, sự an ủi lừa mình dối người của Thẩm Kinh Từ bị phá vỡ một cách khó coi.

Nhắc nhở một cách chói mắt, khi cô vẫn là một người yêu thầm nhát gan, anh ta đã ở bên cạnh người khác ngắm mây hồng rồi.

Nụ cười ở khóe môi phút chốc nhạt đi, lông mi Thẩm Kinh Từ run rẩy, vất vả kéo bản thân thoát ra khỏi vũng lầy ký ức.

Cô ép buộc bản thân nhìn sang cái khác, vội vàng cúi đầu xuống nhìn về phía sách.

Ngay tại lúc cô đang nỗ lực bình ổn tâm tư, thanh âm đẩy ghế “Kẽo kẹt” phía trước, người phía trước vốn đang cặm cụi học tập vội vàng đóng sách lại đi đến ngoài cửa, cánh cửa bị đóng lại, cảm giác có chút quái lạ.

Tiếng động cực lớn khiến Thẩm Kinh Từ cau mày.

Đi mất một người mà phòng học vẫn chưa yên tĩnh, thanh âm mập mờ như máy khoan điện xông vào màng nhĩ Thẩm Kinh Từ, cô kinh hãi dừng tay.

Phòng học chỉ còn ba người, tiếng thở gấp nặng nề cùng với nữ sinh kìm lòng không được hừ rên trộn lẫn vào nhau, âm thanh suồng sã.

Thẩm Kinh Từ chuẩn bị ngẩng đầu lên thì sững người, cô đột nhiên nhớ ra, hàng thứ hai là một đôi tình nhân ngồi ở đó.

Khoảnh khắc đó, rất nhiều lời nói như thủy triều cuộn trào mắc nghẹn tại cổ họng.

Thanh âm khiến người đỏ mặt tía tai đó chẳng những không có ý tứ dừng lại ngược lại còn ngày càng nghiêm trọng.

Cuối cùng Thẩm Kinh Từ cũng biết tại sao nam sinh vừa nãy lúc rời đi khuôn mặt lại khó coi như vậy.

Tại phòng học mà còn có thể như vậy...

Vả lại phòng còn có người...

Thẩm Kinh Từ xấu hổ đến nỗi ngón tay cứng đờ.

Cô không dám ngẩng đầu lên dù chỉ một chút, động tác vội vàng đóng nắp bút lại. Chọc mấy lần đều không thành công, ngón tay trắng nõn còn bị dính lên màu đen của mực bút.

Tất cả sách toàn bộ đều cho vào balo, Thẩm Kinh Từ đứng dậy, nghiêng đầu xoay người chạy về hướng cửa sau.

Cô ngồi ở vị trí trong cùng, muốn ra ngoài cần đi qua một loạt ghế dựa ở giữa.

Có chỗ ghế chưa được nâng lên, Thẩm Kinh Từ không dám phát ra tiếng động từ hàng giữa chậm rãi lách ra ngoài.

Vào lúc trong lòng cô đã chịu đủ dày vò, đột nhiên cửa sau bị người từ ngoài đẩy vào, một bóng người cao to xuất hiện trong tầm mắt.

Anh ta thuận tay ném đồ vật trong tay về vị trí cách cửa sau gần nhất, người cũng theo sau ngồi xuống, không quan tâm chuyện khác, cánh tay đặt lên cánh tay vùi đầu xuống, mặt mày sắc bén bị mái tóc lộn xộn trước trán che đi, tay áo mềm mại khiến góc cạnh trên mặt có vẻ dịu dàng.

Thẩm Kinh Từ giật mình tại chỗ, cô chớp chớp mắt, xem ba lần mới chắc chắn đó thật sự là Trần Trì Ngự.

Chỉ có điều nhìn anh ấy rất mất tinh thần, một cái áo hoodie màu xám, phía dưới là chiếc quần jeans nhạt màu, như là không có xương cốt nằm sấp xuống nơi đó.

Không giống với phong cách bình thường của anh ấy, rất sạch sẽ, thiếu đi cảm giác trẻ trung của thiếu niên.

Bên ngoài là bầu trời hồng phấn, tà dương xuyên qua tầng mây rọi vào cửa sổ, ngừng ở sau lưng cô.

Tựa hồ như mộng đẹp trở thành sự thật, trời cao nghe thấy được đáy lòng của cô, từ trên trời giáng xuống một cơ hội bù đắp.

Vì thế cô dường như về lại thời cấp 3.

Đáng tiếc trong phòng học còn tồn tại một loại bầu không khí quái gở.

Thẩm Kinh Từ đang đứng, Trần Trì Ngự nằm sấp, và còn có đôi tình nhân đang ôm nhau.

Có thể là cảm giác tồn tại của Trần Trì Ngự quá mạnh, ngay khoảnh khắc anh ấy bước vào đôi tĩnh lữ phía trước đã không còn anh anh em em, cánh tay hai người họ quàng lên nhau, cùng nhau quay đầu trừng mắt nhìn Trần Trì Ngự.

Tự hồ như đang trách anh ấy phá hỏng chuyện tốt của họ.

Nửa ngày sau, thấy Trần Trì Ngự không tiếng động, lại ngó qua liếc Thẩm Kinh Từ.

Thẩm Kinh Từ và người nọ ánh mắt va chạm vào nhau.

Cô nghe thấy người nam sinh bực bội chửi một câu "bệnh thần kinh".

Thanh âm không lớn, nhưng ở nơi phòng học trống trải này khiến nó trở nên rõ rệt đến từng chữ.

Người đang nằm sấp cử động một chút, bị người khác làm phiền, cực kỳ mất kiên nhẫn.

Anh mở mắt ra, không chút để ý bắn tầm mắt tới hai người phía trước. Tuy không nói chuyện, nhưng mọi chỗ trên mặt đều hiện lên người này không dễ chọc.

Có lẽ tâm trạng Trần Trì Ngự không tốt, khí thế cực kỳ ác liệt.

Anh hạ khóe mắt xuống, nhưng ánh mắt lại thẳng tắp lướt qua ghế trống, nhìn một lượt vô cùng chuẩn xác.

Anh nhìn một cái liền nhìn ra được hai người phía trước đang làm trò gì. Cười nhạo một cách rõ ràng, không kiềm chế, tràn ngập ý tứ châm chọc.

Tay chống lên bàn thuận thế ngửa thân mình về phía sau, hai sợi dây mũ áo hoodie đong đưa ra một khoảng động, hai đầu kim loại ánh lên màu bạc sáng bóng.

Khóe môi bạc bẽo tạo thành vòng cung tùy tiện khiêu khích, Trần Trì Ngự cố ý lên tiếng, đen tối đến nhộn nhạo: “Ơ ___”

“Hôn môi nhỉ?”

Vừa thốt ra, không khí liền lặng ngắt như tờ.

Hai tròng mắt Thẩm Kinh Từ trợn tròn, bắt đầu hoài nghi lỗ tai của mình có phải xuất hiện ảo giác hay không.

Có lẽ là lời nói trắng ra làm hai người phía trước xấu hổ, cũng có thể là bọn họ không ngờ được Trần Trì Ngự còn vô liêm sỉ hơn bọn họ.

Bờ môi nữ sinh đỏ bừng, khuôn mặt đỏ rát nóng hổi vì bị vạch trần, nắm lấy bàn tay của bạn trai mình.

Trần Trì Ngự vẫn là dáng vẻ không sợ gì hết, chân dài mở rộng, hai tay vòng trước ngực, nghiêng người không có ý tốt mà cười.

Anh hất nhẹ cằm, tỏ ý không sao cả: "Được thôi tiếp tục đi, tôi không để ý."

Nói xong, Trần Trì Ngự ngửa đầu, cái ót tì vào ghế dựa hẹp mà cứng, thân người anh trượt xuống một tấc, cánh tay không nhúc nhích, không coi ai ra gì mà nhắm nghiền hai mắt.

Vẻ mặt kiểu các bạn hôn, còn tôi tiếp tục ngủ.

Nói là làm, ý trong ý ngoài lời nói đều giống nhau.

Nam sinh cũng không ngờ tới, đang ở trước mặt bạn gái mình, cũng không nhịn được mà mở miệng hùng hổ, nhưng bởi vì đuối lý, nhìn Trần Trì Ngự lại không dễ chọc, đứng dậy lôi kéo nữ sinh liền đi.

Những cái ghế xung quanh bị chịu liên lụy, một mảnh bị ném văng loảng xoảng.  

Người đi mất rồi Trần Trì Ngự cũng không động đậy.

Là thật sự không sao cả.

Thẩm Kinh Từ lại dường như mọc rễ, không có cách nào đi dù chỉ một bước.

Cô yên tĩnh nhìn anh, căn phòng học chỉ có hai người.

Trần Trì Ngự không phát hiện ra cô.

Âm thanh hô hấp của anh rất nặng nề, nhưng như là có một loại dự cảm, Trần Trì Ngự chậm rãi cử động.

Như cảnh quay chậm trong phim điện ảnh xưa, ánh mắt của anh không có hứng thú lướt về phía cô, mí mắt nhấc lên từng tấc một, cuối cùng dừng lại ở trên mắt của cô.

Đồng tử của anh ấy đen nhánh, tia máu đỏ nhìn có vẻ mỏi mệt, ánh mắt thả lỏng rồi chậm rãi tập trung.

Nhìn thấy là cô ấy ở phía sau, anh nheo mắt, yết hầu nhô lên chuyển động rất nhẹ xuống dưới.

Hai người đối mặt nhau, đèn trong phòng học không bật toàn bộ, vừa đúng bật đèn bên này dựa vào tường ở lằn ranh giữa sáng và tối phân ra một đường nghiêng, nằm ở góc bàn, xét qua áo hoodie xám của Trần Trì Ngự.

Thật lâu, anh nghe thấy thanh âm của mình, không còn phóng đãng như vừa rồi, ho nhẹ một tiếng.

"Sao em ở đây?"

Ngón tay Thẩm Kinh Từ co quắp đặt trên mép bàn: "Em..."

Cô cắn nửa môi hứng lấy ánh mắt không lành của Trần Trì Ngự, giải thích nói: "Em vừa mới chuẩn bị đi..."

"Thì đúng lúc anh bước vào."

Trần Trì Ngự nhíu mày, phản ứng một lát, mới gật đầu, giọng điệu kéo dài một tiếng à.

Cảm giác còn chưa tỉnh lắm, có chút trì trệ.

Anh không nói chuyện, Thẩm Kinh Từ cũng không biết phải nói cái gì. Cô đã nói bản thân phải đi rồi, hình như cũng không có lí do gì để ở lại.

Trần Trì Ngự cúi thấp đầu, nhắm mắt. Thẩm Kinh Từ nhẹ nhàng băng qua bàn dài ở chính giữa, cuối cùng nhìn anh một cái, cảm thấy đi trước sẽ tốt hơn.

Nhìn tâm trạng anh ấy có vẻ bình thường, còn có hơi mệt mỏi.

Rất khác biệt so với tối qua.

Hoóc-môn tuyến thượng thận không vì yếu tố bên ngoài mà tăng lên, hiện tại Thẩm Kinh Từ rất tỉnh táo, cũng biết có chừng mực.

Chỉ là lúc đi vòng qua phía sau anh ấy, như ngửi thấy một mùi rượu rất nhạt, không khó ngửi, còn có loại cảm giác hơi say.

Thảo nào giống như bị say rượu.

Nhớ tới tình hình ngày hôm qua Hoàng Mao nói mới bắt đầu uống.

"Đuổi đi giúp em rồi còn chạy cái gì?"

Sau lưng truyền tới đột ngột thanh âm, ngăn lại ngón tay Thẩm Kinh Từ vừa mới đụng vào tay nắm cửa, cô kinh ngạc quay lại nhìn anh.

Trần Trì Ngự cau chặt mày, giờ phút này tốn công mở to mắt cùng cô đối diện.

Thoáng một phát liền nhìn thấy đôi mắt sạch sẽ của Thẩm Kinh Từ, lúc này đang chứa đựng bóng dáng của anh.

Bực bội trong lòng không tiếng động mà tăng thêm, nhưng vẫn đè xuống. 

Trần Trì Ngự khó chịu chạm đầu lưỡi vào quai hàm, thanh âm mơ hồ: "Đã sớm biết em ở đây."

Thẩm Kinh Từ nghe rõ câu này, nhưng mà đợi một lát cũng không nghe thấy đoạn sau, không nhịn được hỏi: "Cái gì?"

Trần Trì Ngự "a" một tiếng, mang theo giọng mũi không rõ ràng, nhớ ra mình chưa nói xong, rời rạc bổ sung thêm.

"Muốn thả bọn họ đi sẽ không dễ dàng như thế"

Thẩm Kinh Từ không hiểu những lời này là có ý gì, cô lại "a" một tiếng hỏi: "Tại sao?"

Cuối cùng Trần Trì Ngự cũng ngồi thẳng lên, bình ổn cảm xúc một chút, dần thản nhiên, không chống đối giống như vừa rồi. 

Anh giơ tay lên, ống tay áo hoodie trượt xuống một đoạn, lộ ra gân xanh nổi bật trên cổ tay. Ngón tay khớp xương rõ ràng chạm vào sống mũi cao thẳng, nhéo nhéo một cách mệt mỏi.

Lại trôi qua mấy giây, anh buông tay ra.

Đôi mắt thâm sâu nguy hiểm nâng lên, híp mắt nhìn kỹ cô.

Anh mở miệng nói, giọng không nhanh không chậm, chỉ là đang trình bày một sự thật.

"Dạy hư em."

Chương kế tiếp