Nhớ Anh Ấy

Chương 14

Ánh mắt vô định của Thẩm Kinh Từ dừng lại trên chiếc cặp sách màu hồng được đặt trên bàn đã từ rất lâu rồi.

Có ba chữ cứ văng vẳng bên tai cô như một quả bom, khiến cô càng đỏ mặt hơn.

Hư rồi.

Ai dạy hư?

Thẩm Kinh Từ dường như không còn là chính mình nữa. Hay là nói anh ấy đang trách hai người vừa rồi.

Thẩm Kinh Từ hoảng thần, cô vô tình nhìn vào ánh mắt đầy ý cười của người đàn ông. Anh ta nhìn cô chằm chằm, một vẻ mặt rất khó đoán được là đang nghĩ gì. Một luồng gió nóng thổi qua những ô cửa hẹp, những tấm màn lần lượt bay lên. Sự mập mờ dường như đạt đến đỉnh điểm chỉ trong một khoảnh khắc này mà thôi.

Thẩm Kinh Từ hoảng sợ quay đầu lại, không dám nhìn thẳng vào anh ta, cô muốn bật đèn lên, "cạch" một tiếng rồi nhấn nút bật đèn. Chiếc đèn dài sáng đột ngột có chút chói mắt, Thẩm Kinh Từ nheo hai mắt lại, rồi dần dần thích ứng.

Thẩm Kinh Từ quay lại, nhìn thấy anh đang đứng trước mặt cô, anh đang nhướng mi nhìn cô, một giọng nói dịu dàng vang lên, có thể hình dung như sự lãng mạn của Giang Nam dưới màn mưa vậy.

Đôi mắt của cô dường như biết nói, đôi lông mày hình lưỡi liềm vốn đã đẹp thì nay lại thẳng lên một chút. Thẩm Kinh Từ mím môi dưới, Trần Trì Ngự thì như cảm thấy mình đã nghe thấy một số câu chuyện tế nhị.

"Đừng làm phiền em."

Cứ tưởng giọng điệu này sẽ khiến người ta sợ, Trần Trì Ngự nghiêm túc xem xét, cô lại thận trọng nói thêm: "Được không?"

Thẩm Kinh Từ trầm mặc một lúc, loại cảm giác này khiến cô thấy xa lạ, nhưng lại hết sức phù hợp với con người anh.

Anh không thể chịu được mà trêu chọc.

"Được." 

Anh tỏ ra đầy thương xót, gật đầu đồng ý.

Trần Trì Ngự đứng dậy, vắt đôi chân dài của mình lên chiếc ghế bên dưới, mặt đối mặt với Thẩm Kinh Từ, tay chống lên ghế, anh nâng cằm cô lên. Anh cố ý quay sang nhìn cô, nhìn anh rất buông lơi, nhưng động tác thì lại tự nhiên, không nhìn ra có gì bất ổn.

Anh mặc một chiếc áo len mà rất hiếm khi thấy anh mặc trước đây, nét mặt dịu dàng mỉm cười, thật sự có cảm giác như bản thân đang ở năm 17 tuổi.

Thẩm Kinh Từ không thể nhịn được loại thẳng thừng này, tức giận nói: "Không phải nói sẽ không làm phiền em sao?"

Trần Trì Ngự nhíu mày, nụ cười càng thâm sâu.

Anh nói : "Không làm phiền em."

"Vẹo cổ nhìn em. Mệt."

"..."

Thẩm Kinh Từ kìm nén một lúc, cuối cùng vẫn lựa chọn từ bỏ.

Nhưng mà, mặt đối mặt với anh, không nói chuyện cũng không được.

Trần Trì Ngự cũng chẳng tìm ra được chủ đề gì để có thể nói chuyện cùng cô.

Cô không khỏi thầm nghĩ trong đầu : “Vậy tại sao anh ta lại quay lại?”

Sau một lúc, cô không muốn tiếp tục trong trạng thái bế tắc như này nữa, Thẩm Kinh Từ cảm thấy ít nhất mình cũng nên nói gì đó.

Ngay cả những lời vô nghĩa thì đây cũng là một cơ hội hiếm có.

“Anh cũng tới phòng này học bài sao?" Thẩm Kinh Từ mở miệng hỏi mà không chút nghĩ ngợi.

Câu hỏi nghe có vẻ vừa ngoan vừa dè dặt, Trần Trì Ngự không nhịn được mà bật cười thành tiếng.

Anh thản nhiên cầm lấy chiếc cặp sách màu hồng, đeo lên vai rồi xiêu vẹo đeo lên người, anh không phản bác lại mà còn thuận theo lời cô : “Ừ, anh đến để học bài.”

Có vẻ như cô hỏi sai câu hỏi rồi.

Vừa bước vào thì anh đã ngủ gục trên bàn, đồ đạc gì cũng không lấy ra, khác gì đi vào phòng nghỉ của anh đâu.

Cô im lặng nhìn anh, hoàn toàn không biết nên nói gì.

Chờ cô bực bội lần nữa, Trần Trì Ngự mới nghiêm túc giải thích: "Anh phải đi đón người, không lại trễ."

Tiếng chuông điện thoại bỗng vang lên khắp phòng học. Trần Trì Ngự thả tay ra, uể oải rút điện thoại từ trong túi ra, nửa sau của câu nói cũng bị tiếng nhạc chuông làm lu mờ đi: "Bên này gần hơn.”

Vì bên này gần, cho nên mới thuận đường ghé qua.

Anh ấy nhìn xuống màn hình hiển thị, màn hình nghiêng nên mọi thứ đều lọt vào tầm mắt của Thẩm Kinh Từ:

“Dịch Thuận Từ?"

Nghe như tên con gái vậy.

Trần Trì Ngự vuốt ngón tay, nhấc máy trả lời, nhưng anh vẫn không hề tránh mặt Thẩm Kinh Từ.

Anh đặt chiếc cặp sách trên vai xuống, giọng nói có chút hững hờ nhưng vẫn là dáng vẻ quen thuộc đó: "Alo"

Thẩm Kinh Từ sửng giây lát, không thể giải thích được đó là loại cảm giác gì.

Giây tiếp theo, nụ cười của người đàn ông đột nhiên tắt đi, tâm trạng thay đổi một cách rõ rệt. Nụ cười trên môi biến mất hoàn toàn, trái cổ của người đàn ông động một cái, ánh mắt trở nên nguội lạnh hẳn.

Thẩm Kinh Từ đứng gần, tựa hồ như nghe được điều gì đó : “...Đừng quên thứ năm này.”

Đó là giọng nói của người đàn ông trung niên, Thẩm Kinh Từ vô thức ngước mắt lên.

Không phải là Dịch Thuận Từ.

“Không thể nào”. Trần Trì Ngự bỗng thốt ra một câu, mặt anh biến sắc, sự thù hận xuất hiện trong ánh mắt chưa từng xuất hiện trước đây.

Sau đó, anh khẽ hừ một tiếng, giọng châm chọc nhưng cũng không muốn giữ lại cho người ta chút thể diện nào: “Ít dùng loại thủ đoạn này đi, làm xong thì cút đi cho tao.”

Dứt câu, anh trực tiếp đặt máy xuống, kéo số vào danh sách đen không chút do dự.

Sự kiên cường ban nãy không còn nữa, cảm xúc trên gương mặt không có chút gì là giả vờ, một bầu không khí u ám bao trùm nơi đây.

Đột nhiên, người đàn ông cảm nhận được có một ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình, anh lạnh lùng nhướng mi làm Thẩm Kinh Từ hoảng hồn. Có lẽ cô đang cản đường anh, Thẩm Kinh Từ thầm nghĩ trong đầu. Cô lặng lẽ đứng đó, cụp mắt xuống, muốn hạ thấp cảm giác về sự tồn tại của mình.

Trần Trì Ngự ngừng lại một lát, rồi đột nhiên lên tiếng, giọng anh khàn khàn khác hẳn lúc trước: “Chân em không sao chứ?”

“Không còn đau nữa.” Cô thành thật trả lời.

Trần Trì Ngự bày ra vẻ mặt cáu kỉnh, muốn hút thuốc nên anh lại liếc nhìn Thẩm Kinh Từ. Đầu lưỡi chạm vào vòm miệng, anh ta nghiến răng, đứng dậy nói: “Anh tiễn em.”

Thẩm Kinh Từ biết rằng anh ấy muốn đi rồi, cơ hội nói chuyện cùng đã kết thúc từ khi cuộc điện thoại đó bắt đầu.

Cô biết rằng mối quan hệ giữa hai người vẫn chưa đủ thân thiết đến mức để cô có thể bàn về việc riêng tư của Trần Trì Ngự, cô thì thầm: “Em không cố ý nghe đâu.”

Trần Trì Ngự phản ứng lại thì vừa vặn nhìn vào mắt cô.

Anh khẽ tặc lưỡi, đặt tay lên mũ sau áo len của Thẩm Cảnh Từ rồi đẩy người cô đi: “Không giết em đâu.”

Anh nói một câu thôi nhưng áp lực từ tay anh rất rõ ràng, Thẩm kinh Từ sửng người, dường như ánh mắt vừa rồi không còn quan trọng gì nữa.

Người đàn ông bước những bước dài, còn cô ấy đi chậm hơn rất nhiều, cô ngẩng đầu lên muốn nói với anh là không cần tiễn, bọn họ đều đang ở trường, cô có thể tự về.

 

Nhưng Trần Trì Ngự đã không cho cô có cơ hội để từ chối, hoặc cũng có thể cô muốn dùng khoảng thời gian ngắn ngủi này để bên cạnh anh, nên đã dây dưa từ chối.

Hai người bước xuống cầu thang, có biết bao nhiêu ánh mắt nhìn lướt qua cô và anh.

Cô nghe thấy tiếng một cô gái đi ngang qua nói với người bạn bên cạnh mình: “Bạn trai cô ấy đẹp trai quá, anh ấy còn sẵn lòng cầm chiếc cặp màu hồng của cô ấy nữa.”

“Thật ghen tị quá đi.”

Lúc này Thẩm Kinh từ phát hiện ra hôm nay cả hai đã cùng mặc áo len. Chiếc quần cô ấy mặc để che đầu gối thực sự hơi giống đồ đôi. Cảm thấy có lỗi, cô lén liếc nhìn vẻ mặt của Trần Trì Ngự, nhưng người đàn ông này mặt vẫn không biến sắc, như thể anh không để ý đến chuyện này.

Trên mặt tuy không biểu hiện cảm xúc gì, nhưng vẫn có thể nhận ra được tâm trạng anh rất tệ, người cũng không có tí sức sống nào. 

Nhưng màu hồng trên vai anh ấy rất nổi bật, Thẩm Kinh Từ bắt đầu bối rối tự hỏi, anh ấy có thực sự đối xử tốt với mọi cô gái như vậy không.

Chủ nhân của chiếc cặp sách, gọi nhau một cách thân mật, và có cả cô ấy.

Có thể vẫn còn rất nhiều việc mà cô không hề biết.

Trong lòng cô xuất hiện hai thanh âm, một giọng nói lí trí đến bào chữa cho anh, nói anh không phải là loại người như vậy.

Giọng nói kia thì đâm vào tim cô, còn có thể mong chờ vào một tên lãng tử đa tình sao?

Cảnh tượng trước mắt bỗng chuyển thành cảnh đứng trước xe của Trần Trì Ngự, lần này không giống như 2 lần trước.

Chiếc SUV màu đen thực sự không phù hợp với khí chất của Trần Trì Ngự.

Cô phát hiện ra rằng Trần Trì Ngự luôn mở cửa cho cô vào trước rồi sau đó mới vòng qua ghế lái, hành động vô tình này thôi nhưng cũng khiến cho cô nhớ rất lâu. Và ngày qua ngày, cô càng nghiện cảm giác này.

Nhưng hôm nay, anh đột nhiên lại không mở cửa nữa, như đang nghĩ ngợi điều gì đó

Anh do dự nhìn cô, nhíu mày. Vào giây tiếp theo, anh đóng cửa xe lại, trong lòng thầm mắng: “Phiền phức.”

Anh xoay người mở cửa sau ra, nói với Thẩm Kình Tử: “Ngồi phía sau đi.”

Trái tim của Thẩm Kình Từ như thắt lại, cổ họng của cô nghẹn lại dù biết không có vấn đề gì sai trong câu nói đó. Dùng móng tay véo vào lòng bàn tay, Thẩm Kinh Từ gắt gỏng đồng ý.

Sau khi lên xe, Trần Trì Ngự ném chiếc cặp sách không rõ chủ nhân sang cho ghế phụ, Thẩm Kinh Từ đã rất ngạc nhiên khi phát hiện ra rằng màu ghế đệm của người phụ lái và màu của chiếc cặp sách trùng khớp một cách bất ngờ. Cùng một màu hồng, rất nhạt, kết hợp cùng một màu đen cao cấp ở giữa, nhìn thì có vẻ không hợp nhưng dụng ý thì lại rất rõ ràng.

Cô vội vàng ngoảnh mặt đi, không nhịn được mà nắm chặt tay lại.

Vậy chở cô về kí túc xá là có ý đồ gì đây.

Một loại cảm xúc gọi là xấu hổ đang chiếm lấy lòng tự trọng của Thẩm Kinh Từ, cô thậm chí còn thấy khó chịu hơn khi mà thấy anh có bạn gái trước đây.

Chiếc xe chầm chầm khởi động, giọng nói bất ngờ vang lên của Trần Trì Ngự đã phá vỡ chiếc kén đang trói buộc cô.

“Xe của Yến Nhất, ghế phụ không cho ai ngồi.”

Anh có chút khinh thường, liếc nhìn chiếc cặp, tỏ ra chán ghét: “Là thật.”

Thẩm Kinh Từ sửng người một lúc, thẫn thờ nhìn Trần Trì Ngự từ phía sau.

Trần Tri Ngự bắt gặp đôi mắt của Thẩm Kinh Từ trong gương chiếu hậu, đôi mắt đã ửng đỏ, cau mày nói thêm vài từ. “Nhà Yến Nhất còn một đứa nhỏ, còn đang đi học.”

“Đi đón con hộ anh ta, có chỉ định đi xe gì, thật là phiền phức.”

Vậy là chủ nhân của chiếc cặp sách đã lộ diện.

Yến Nhất.

Xe của Yến Nhất với anh ấy không có quan hệ gì.

Thẩm Kinh Từ cảm giác rằng những lời mà Trần Trì Ngự như đang đặc biệt giải thích với cô vậy, hình như cô nên nói gì đó. “Ồ…”. 

Thật nhạt nhẽo, Thẩm Kinh Từ khô khốc, nuốt nước bọt một chút, mây đen trên đỉnh đầu cũng đã tan biến, cô gật đầu nói: “Như nhau thôi.” Ngồi ở đâu thì cũng vậy thôi. 

Tốc độ xe không nhanh, lúc đi ngang qua thư viện, người phía trước bỗng nhiên cười khẽ. Anh không nói gì, chỉ nhẹ nhàng ghé vào tai cô, khuôn mặt cô lúc đó đỏ ửng lên.

Vài ngày sau, cuộc sống của Thẩm Kinh Từ vẫn diễn ra như bình thường, chỉ là khá lâu rồi cô vẫn chưa gặp lại Trần Trì Ngự. Mọi người trong câu lạc bộ người mẫu đã tổ chức một cuộc họp, Yến Nhất và Mạnh Hữu Bác đều đến, nhưng người đó vẫn không xuất hiện.

Thẩm Kinh Từ có chút thất vọng. Tranh thủ cuối tuần, cô lại đến bệnh viện, sắc mặt của Thẩm Tung dường như đã khá hơn trước, lúc cô đến thì Thẩm Tung vừa mới hoàn thành phần phục hồi chức năng, trên trán vẫn còn lấm tấm mồ hôi. Thẩm Tung nở nụ cười tươi với Thẩm Kinh Từ, thể hiện được sắc thái mà thiếu niên nên có.

Cậu khẽ ghé vào tai cô, nói : "Chị, lần sau mang cho em ít sách nhé."

Chớp mắt đã đến thứ năm. Khâu Sam Nguyệt ghét nhất là thứ năm vì ngày này lớp học kéo dài từ 8 giờ sáng đến tận 9:10 tối mới tan học. Trừ tiết 1 và tiết 2 buổi chiều, tất cả các lớp đều kín chỗ, mệt chết đi được.

Vào lúc 7h50, Khâu Sam Nguyệt nằm gục trên chiếc bản ở hàng cuối cùng, mí mắt trĩu nặng đến nỗi không thể nhấc lên nổi nữa. 

“Kiếp trước tôi đã làm gì nên tội, sao lại…đối xử với tôi thế này.” Cô ngáp một cái, bỗng nhiên màn hình điện thoại sáng rực lên, hiện ra một người đàn ông rất đẹp trai.

Kể từ lần trước, Khâu Sam Nguyệt đã thề tránh xa đàn ông. Gần đây, cô ấy bị ám ảnh bởi một trò chơi otome, đe dọa rằng những bức tượng nhỏ bằng giấy là ngon nhất.

Thẩm Kinh Từ hỏi: “Bà sao thế? Đêm qua ngủ không ngon à?”

Khâu Sam Nguyệt xua xua tay: “Chồng tôi mạnh quá, chúng tôi đã phải ân ái đến tận 3 rưỡi sáng. Cậu không hiểu đâu.”

“….” 

“…”

Thẩm Kinh Từ mím môi, nhìn Khâu Sam Nguyệt mệt mỏi lấy cuốn sách giáo khoa từ trong cặp ra ra, lật đến giữa trang thì đội lên đầu.

“Cậu tiếp tục đi.”

Sau một buổi sáng vội vã, thì Khâu Sam Nguyệt cũng đã kiệt sức, cô bắt đầu nghĩ về món sườn xào chua ngọt của mình. “Đi, đi thôi, chúng ta đi ăn cho cả 3 bữa, ăn sườn!”

Giọng điệu quen thuộc bỗng hiện lên trong đầu, Thẩm Kinh Từ không tự chủ được mà nhớ đến Trần Trì Ngự.

Thứ năm…

Thứ năm mà trong điện thoại nói đến…?

Gió thoảng bên tai, Thẩm Kinh Từ lơ đãng nên không để ý đến Khâu Sam Nguyệt đang nói gì.

Cô muốn biết Trần Trì Ngự thế nào rồi, cô đã hơn một tuần không gặp anh ấy rồi.

Cô vẫn luôn tự hỏi là có chuyện gì sẽ xảy ra vào thứ năm, tại sao anh ấy lại không vui như vậy. Dòng trạng thái của anh không hiện bất cứ điều gì trong 3 ngày qua.

Thẩm Kinh Từ chỉ có thể xem đi xem lại các cuộc trò chuyện trước đó với hình đại diện không hề thay đổi, cô gần như cũng đã ghi nhớ vài từ rồi. Chỉ là, vào buổi trưa, Thẩm Kinh Từ không ngờ được rằng người cô nhớ tới lại có thể gặp ngay.

Trời tối.

Cái giá phải trả là cô bỏ cả tiết học.

Chương kế tiếp