Nhớ Anh Ấy

Chương 17

Thẩm Kinh Từ muốn lại gần một chút, để  nghe rõ Trần Trì Ngự nói gì.

Nhưng Trần Trì Ngự ngưng nói rồi.

Đột nhiên có luồng hơi nóng phà vào tai cô, tay Thẩm Kinh Từ đang chống lên ghế sofa cứng đờ và run rẩy, hoảng loạn bước chân loạng choạng về phía sau một bước.

Đột nhiên đụng phải bàn trà ở phía sau, chai rượu rơi xuống đất.

Tiếng chai rượu thủy tinh vỡ làm người ta giật mình. Rượu trong bình văng lên chân Trần Trì Ngự.

Một mớ hỗn độn trên mặt đất, có vài chiếc ly thủy tinh cũng theo đó mà lăn xuống đất, phát ra âm thanh chói tai.

Thẩm Kinh Từ vô thức nhìn Trần Trì Ngự, lông mày anh nhíu chặt, không biết có bị làm giật mình không.

Thẩm Kinh Từ nhanh chóng thu hồi ánh mắt rồi cúi người xuống, vươn tay nhặt những chiếc ly đang lăn càng lúc càng xa.

Những mảnh bị vỡ văng ra hơi xa, vỡ ra thành từng mảnh vụn. Chiếc ly lăn đến đầu bên kia của chiếc bàn trà, có hơn xa một chút.

Cô cúi thấp đầu xuống, dùng sức với tới chiếc ly đó.

Bàn tay chống một bên sofa đột nhiên bị một lực lớn kéo đi.

Khiến cả người đều ngã xuống sofa.

Thẩm Kinh Từ hoảng hốt, nhìn qua người kế bên mình.

Trần Trì Ngự lấy tay xoa nhẹ lông mày, liếc nhìn Thẩm Kinh Từ vẫn còn chưa ngồi vững: "Làm gì thế?"

Thẩm Kinh Từ rụt rè lên tiếng, tay chỉ xuống đất: "Cái ly rớt rồi. "

Tối hôm nay Trần Trì Ngự chẳng nói được mấy câu, lần duy nhất tỉnh táo là khi anh tặng cô chiếc vòng tay.

Anh ngước mắt nhìn, xung quanh chẳng còn một ai, chỉ còn Thẩm Kinh Từ ở đây.

Giọng nói có chút mệt mỏi: "Sao em vẫn còn ở đây?"

Thẩm Kinh Từ ngơ ngác, mặt ngay lập tức đỏ ửng.

Cô nhớ lý do quay lại đây là để quên đồ, nên cô đã dùng lý do này để giải thích.

Nhưng một lần nữa đối mặt với đôi mắt đen huyền của Trần Trì Ngự, cô muốn nói dối, nhưng đột nhiên giọng nói lại kẹt ngay cổ họng.

Cô mím chặt môi, hai người nhìn nhau một hồi lâu.

Cuối cùng, Thẩm Kinh Từ hít một hơi, nghiêng đầu, né tránh câu hỏi đó: "Anh cảm thấy sao rồi? "

Trần Trì Ngự cười một tiếng: "Chỉ muốn nói như vậy với anh? "

"Hả….. " Thẩm Kinh Từ không tự nhiên mà nuốt nước miếng, Trần Trì Ngự nhìn cô từ trên xuống dưới, áp lực vô hình như đè lên người cô.

Có cảm giác như học sinh không nghe lời bị giáo viên bắt được, bàn tay đặt trên ghế sofa lúng túng suy nghĩ nên trả lời như thế nào.

Suy nghĩ một lúc, Thẩm Kinh Từ thận trọng nhìn vào mắt anh.

Mắt thật đẹp, đâu đâu cũng đẹp. Tuy trong não miêu tả hình ảnh về anh rất nhiều lần, nhưng mà khi gặp anh, thì lại không biết tại sao bất giác muốn ở gần anh.

Tim Thẩm Kinh Từ đã rung động, đập liên hồi.

Thẩm Kinh Từ bối rối nói không phải.

Không phải nói cái này.

Cô đến xem anh sao rồi, cô quay lại cũng vì lo lắng anh xảy ra chuyện gì.

Thẩm Kinh Từ bị mê hoặc rơi vào vòng xoáy. Cô lấy hết dũng khí, thận trọng hỏi: "Trần Trì Ngự, có ai ở đây chăm sóc anh không?"

Mọi thứ xung quanh như mớ hỗn độn, bên tai vọng lại giọng nói như không phải của mình, chỉ có tiếng tim đập của Trần Trì Ngự là rõ ràng và rất nhanh.

Xiềng xích trên người bỗng dưng nhẹ hẳn, Thẩm Kinh Từ nghĩ, coi như mình và anh cùng nhau say vậy.

Mắt của cô rất sáng, lông mày cong cong, chỉ cần cô cười nhẹ là sẽ khiến người ta xiêu lòng.

Giống như vậy giờ, rất giống như một con mèo con mới vừa được chủ nhận về nuôi lần đầu tiên được chủ sờ vào người.

Một lúc sau, mắt Trần Trì Ngự hơi mờ, làm anh không nhìn rõ. Khi nhìn lại, cảm xúc cẩu thả lúc nãy đã bị kiềm chế lại, cảm xúc trong ánh mắt anh cũng mờ dần.

"Thẩm Kinh Từ."

Anh không nói trước gì cả, mà đọc lẫn họ và tên cô.

Anh cũng tỉnh rượu một chút, biểu cảm lạnh lùng của Trần Trì Ngự cũng quay lại. Đôi môi mỏng, chiếc mũi cao, đường nét khuôn mặt sắc nét.

Sắc mặt Thẩm Kinh Từ trắng bệch, có một cảm giác không tốt ập đến.

Cô đoán được Trần Trì Ngự muốn nói gì.

Quả nhiên, Trần Trì Ngự mở miệng nói chuyện không chút cảm xúc, giọng nói anh rất nhẹ, nhưng lại không quá sắc bén, bình tĩnh nói ra một chuyện không liên quan cho lắm: "Chỉ uống có chút rượu thôi, vẫn chưa đến nỗi."

Thẩm Kinh Từ chớp mắt một cái, đại não kêu gào muốn bỏ chạy, nhưng cơ thể cô lại chẳng chịu.

Trần Trì Ngự nói xong, không thấy Thẩm Kinh Từ biểu hiện gì cả, anh tự ý cúi người nhặt chiếc ly mà Thẩm Kinh Từ với không tới.

Tay anh nhẹ nhàng đặt úp chiếc ly lên bàn, phát ra tiếng động chói tai.

Giọng của anh như không có tâm trạng để nói chuyện, anh nói ngắn gọn: "Việc nhặt ly sau này đừng làm nữa, không thích hợp với em. "Sau này đừng làm thế nữa."

Đừng làm nữa.

Thẩm Kinh Từ ngơ ra 2 giây, quay đầu qua nhìn anh, giọng cô rất nhỏ nhẹ, hỏi: "Tại sao lại không thích hợp?”

Trên tay cô còn đeo chiếc vòng đàn hương mà hồi nãy anh tặng, quấn ba vòng rồi nhưng vẫn không vừa, cũng chẳng lỏng ra chút nào.

Nhạc nền trong quán bar không biết từ khi nào, bật thành nhạc jazz có chút thư giãn, nhưng cũng không quá trầm.

Trộn lẫn với giọng nói của Trần Trì Ngự, giọng nói nhẹ nhàng trầm ấm.

"Dưới đất toàn mảnh sành, rất dễ làm tay em bị thương."

Phải không?

Thẩm Kinh Từ có chút bướng bỉnh, rõ ràng đã làm lơ đi câu hỏi đó nhưng vẫn phải hỏi tới cùng, trong mắt cô bắt đầu có chút chua xót, cô nhìn chằm chằm vào chiếc ly trên tay Trần Trì Ngự: "Vậy không nhặt nữa là được chứ gì?"

Trần Trì Ngự vui vẻ ừm một tiếng: “Dù sao thì cũng không phải thứ quan trọng, cứ bò đi thôi."

Đôi tay của Thẩm Kinh Từ chống lên hai bên của sofa, không nghĩ là anh lại nói thẳng như vậy.

Rõ ràng trước đó rất tốt, tại sao mới một tuần đã thay đổi rồi.

Cô không hiểu, chóp mũi từ từ đỏ lên, giọng nghẹn ngào: "Vậy nếu như em rất……"

Trần Trì Ngự ngắt ngang: "Một chiếc ly thôi, không có cái gì là nếu như cả."

Thật sự chỉ là một chiếc ly.

Trần Trì Ngự bỏ tay ra, lấy ra một điếu thuốc trong bao thuốc.

Vẫn giống như lần trước, vẫn là một gói Hoàng Hạc Lâu màu trắng.

Điếu thuốc mỏng dài kẹp giữa đầu ngón tay, anh xoay tròn, nhưng lại không đốt lửa.

Những câu mất bình tĩnh nghẹn lại trong lồng ngực, thở không ra hơi, khó chịu cực kỳ.

Cô mím chặt môi không nói lời nào, rất lâu sau, mới nghĩ ra điều gì, giống như tìm được chứng cứ để bắt bẻ.

"Vậy có phải hồi nãy anh mới kêu tên em không?"

"Không có." Anh trả lời một cách dứt khoát, giọng nói có chút thiếu kiên nhẫn, muốn nhanh kết thúc đề tài này. 

Không phải.

Vậy là người khác thật à?

Điều may mắn trong lòng bị chính anh dập tắt, giọng nói có chút không bình thường mà run lên, tia hi vọng cuối cùng cũng bị dập tắt.

Nước mắt đọng ngay khoé mắt bất giác rơi xuống, đúng lúc rơi xuống ghế sofa màu đen, Thẩm Kinh Từ tay chân luống cuống lau đi, sợ ai đó phát hiện.

Có tiếng đánh lửa của chiếc bật lửa, nhưng lại không có mùi khói thuốc.

Anh vẫn là không châm thuốc, tay cứ thế mà ấn vào cục đánh lửa màu xám trong chiếc bật lửa, tiết tấu ổn định, nhưng cũng có vẻ đang thúc giục.

Thẩm Kinh từ hít một hơi thật sâu, gượng cười.

Cô bình tĩnh trả lời.

"Vậy em nghe lầm rồi."

Thẩm Kinh Từ cảm thấy mình như kẻ ngốc, tại sao chuyện mình nhịn rất lâu trước đó chỉ vì một chút chuyện tối nay mà vượt rào.

Cô không nên nói.

Cô đột ngột đứng dậy, nhéo vào lòng bàn tay mình để kìm lại nước mắt, cô cười mỉm, không nhìn Trần Trì Ngự, tự mình nói: "Vậy em đi trước đây."

"Lần sau gặp."

Nói xong, Thẩm Kinh Từ quay lưng, giẫm lên mảnh vỡ ly và nước, bước ra ngoài.

Chân không cẩn thận đụng vào chân bàn, đau kinh khủng. Người thì càng đi càng nhanh.

Sau đó Trần Trì Ngự cũng không lên tiếng.

Nước mắt không nghe lời rơi xuống.

Cô nhanh chóng lau đi nước mắt, cắn chặt môi không lên tiếng.

Cô chạy ra ven đường, nhìn vào khoảng không, đôi mắt mở to, dùng sức khống chế bản thân, tự nói với mình rằng chỉ là gió bụi bay vào mắt mà thôi.

Cô giơ tay với chiếc taxi, lên xe, cô ngồi nép lại, giọng không cảm xúc nói với tài xế địa chỉ: "Đại Học Lịch Chu."

Xe chạy rất nhanh, gió thổi mạnh vào xe, thổi rối mái tóc cô bù xù, cô nheo mắt.

Buổi tối bên ngoài thật bình thường, vẫn như mọi ngày, Thẩm Kinh Từ đưa mặt ra ngoài ngắm nhìn màn đêm, giơ tay dùng sức dụi mắt.

Rõ ràng vừa dơ tay lên là có thể nhìn thấy món đồ đó đang nằm trên tay mình. Nước mắt giống như hạt châu này, rơi lã chã như lúc anh không quan tâm giá tiền mà đeo lên cho cô..

Thẩm Kinh Từ vội vàng tháo xuống, run rẩy không phát ra tiếng.

Tài xế ngồi đằng trước nghe thấy tiếng động, nghĩ chắc cô gái nhỏ thất tình rồi.

"Ây da,tại sao lại khóc rồi, cháu sao thế? Thất tình à?"

Thẩm Kinh Từ âm mũi rất nặng vừa nói “không ạ” vừa lắc đầu.

Rõ ràng là cơ hội thất tình cũng chẳng có.

Thẩm Kinh Từ cong eo, cắn chặt tay kiềm chế bản thân, mặt đầy nước mắt.

Cô không nên tới đây, không nên xen vào cuộc sống của Trần Trì Ngự.

Cái đó từ trước đến nay đều không thuộc về mình, là cô quá tham lam rồi.

Chỉ là thứ năm rất là đáng ghét.

Nói là lần sau gặp.

Giống như là có lần gặp sau.

Là có thật không?

-

.

Một mớ tàn thuốc cũ lại có thêm không ít tàn thuốc mới.

Trần Trì Ngư bớp nhẹ bao thuốc, bên trong không còn nữa.

Anh bực mình vứt đi.

Điện thoại đổ chuông không đúng lúc, anh liếc mắt nhìn điện thoại xem ai gọi đến, sau đó bắt máy.

"Anh Ngự, người đưa đến trường rồi. Nhìn thấy đi vào rồi."

"Ừm, biết rồi."

Đầu bên kia nhịn không được mà lên tiếng: "Anh có cần phải làm vậy không, chọc người ta đi rồi còn nhớ nhung đến người ta."

Trần Trì Ngự lười đáp lại: "Cúp đây."

Vứt điện thoại lên bàn, vừa hay đập vào chiếc ly thuỷ tinh ngay cạnh bàn.

"Keng -------"

Lần này bị vỡ thành nhiều mảnh. 

Chương kế tiếp