Nhớ Anh Ấy

Chương 18

Khâu Sam Nguyệt nhìn thấy đôi mắt Thẩm Kinh Từ sưng đỏ, liền chạy tới, vội vàng bước lên hỏi đã xảy ra chuyện gì.

Thẩm Kinh Từ miễn cưỡng nở nụ cười, nhưng rõ ràng đôi mắt đỏ hoe vì vừa mới khóc xong.

Khâu Sam Nguyệt líu lưỡi lại: “Có chuyện gì vậy? Không phải Trần Trì Ngự uống say đã đánh bà chứ?”

Thẩm Kinh Từ lắc đầu, mệt mỏi lấy khăn tắm và quần áo ở trong tủ ra.

Vết rượu ở bắp chân dính nhớp khiến cô khó chịu. 

Gió thổi khiến người cô lạnh, Thẩm Kinh Từ không muốn nói một lời nào. Cô yếu ớt: “Khâu Sam Nguyệt, tôi đi tắm trước.”

Bước vào phòng tắm, Thẩm Kinh Từ dừng bước, chậm rãi lấy một chiếc vòng tay làm bằng gỗ đàn hương từ trong túi ra, liếc mắt rồi đặt nó lên giường.

Thẩm Kinh Từ tắm nhưng chẳng thể tập trung nổi.

Sàn nhà tích tụ không ít bọt xà phòng, trơn trượt suýt chút nữa khiến cô trượt chân.

Tắm xong cô đi ra khỏi phòng tắm.

Đến khi đi ra, Thẩm Kinh Từ phát hiện Khâu Sam Nguyệt cũng đang nhìn về phía mình.

Tắm xong, sắc mặt Thẩm Kinh Từ trắng bệch khác thường, duy chỉ có hốc mắt cùng với đầu mũi phiếm hồng làm người khác nhìn thấy cũng phải xót xa.

Ngưỡng Khả nhìn Thẩm Kinh Từ sau đó quay đầu lại hỏi Khâu Sam Nguyệt: “Cậu ấy làm sao vậy?”

Ngưỡng Khả là một người thẳng tính, nói chuyện luôn hỏi thẳng vào vấn đề.

Khóe miệng Khâu Sam Nguyệt giật giật, nhịn không được trợn mắt lườm cô một cái.

Thấy Khâu Sam Nguyệt không nói lời nào, nên tự mình nghiêng đầu đi kiểm tra Thẩm Kinh Từ, sau đó hoang mang hỏi: “Cậu thất tình sao?”

“Tớ đã nói không sao mà.”

Từ tối đến giờ đã có hai người hỏi mình có phải thất tình hay không, Thẩm Kinh Từ cảm thấy thật buồn cười, nhưng giọng nói lại khàn buồn: “Đơn phương thất tình.”

“Ồ…” Ngưỡng Khả gật đầu, “Thế là cậu yêu thầm người ta sao?”

Thẩm Kinh Từ ngồi ở trên ghế, lấy khăn lau tóc nhưng không phủ nhận.

Ngưỡng Khả phất tay, rót cho Thẩm Kinh Từ một cốc nước, nói giọng bình thường: “Tâm tư của thiếu nữ mình hiểu mà.”

Khâu Sam Nguyệt không ngờ Ngưỡng Khả lại hiểu hơn mình, giọng nói của cô bất ngờ: “Cậu cũng đã từng yêu thầm ai sao?”

Ngưỡng Khả gật đầu: “Hồi cấp ba.”

Cô nàng chuyển chủ đề: “Nhưng mà tớ phát hiện ra cách này không hiệu quả, nên đã tỏ tình.”

Quả thật, Khâu Nguyệt Sam chẳng biết gì về lĩnh vực này, cô đã trải qua một mối tình, là đối phương theo đuổi cô, nhưng tên kia lại là một tên tra nam khốn nạn.

Ngưỡng Khả quay đầu hỏi Thẩm Kinh Từ: “Người cậu thích có bạn gái rồi sao?”

Thẩm Kinh Từ nhấp một ngụm nước ấm, lắc đầu.

“Vậy cậu đi thổ lộ đi.”

Thẩm Kinh Từ hướng mắt lên nhìn Ngưỡng Khả một cái.

Cô lắc đầu.

“Vậy cậu còn khóc cái gì?”

Thẩm Kinh Từ cụp mắt xuống, dơ tay chạm vào đuôi mắt mình, không biết phải mở miệng như thế nào: “Tớ…”

“Ừm?”

Thẩm Kinh Từ cau mày, do dự nói: “Để tớ thử xem.”

“Sau đó?”

Thẩm Kinh Từ nhớ về cuộc nói chuyện với Trần Trì Ngự, đôi mắt lạnh lùng của hắn, trong lòng lại buồn rầu, nói cũng cảm thấy hơi khó chịu.

“Có lẽ anh ấy chẳng cần đâu.”

“Hơn nữa…” Thẩm Kinh Từ không nhịn được nói: “Sẽ làm phiền anh ấy…”

Ngưỡng Ngưng trầm tư: “Ừm… Lúc trước người đó có đối tốt với cậu không?”

Thẩm Kinh Từ nhớ tới lúc ở chung vài ngày trước, Trần Trì Ngự đối xử với cô… Cũng không tệ lắm.

“Cũng tốt.”

Ngưỡng Khả an ủi cô: “Nói không chừng, tạm thời bây giờ người đó chưa muốn nói chuyện yêu đương với cậu thôi.”

“.......”

Thẩm Kinh Từ cảm thấy mình không nên lãng phí thời gian bởi vấn đề này, cô ủ rũ gục bả vai xuống: “Thôi, bỏ đi.”

Ngưỡng Khả giận rèn sắt không thành thép tát nhẹ một cái lên lưng Thẩm Kinh Từ: “Hừ! Thế là sao?”

“Người đó cũng đâu có từ chối cậu, không phải Khâu Nguyệt Sam đã nói cậu mới ở quán Bar về sao, có khi lại uống nhiều quá nên không được tỉnh táo. Cậu buồn cái gì chứ, tự tin lên cho tớ!”

Làm sao mà không buồn cho được, Thẩm Kinh Từ miễn cưỡng hợp tác cười một cái.

Cô đâu có giống Ngưỡng Khả.

Đến khi bình ổn lại, Thẩm Kinh Từ không thể không nghĩ thái độ Trần Trì Ngự là vì lời nói của cô nên mới đưa đồ để bồi thường.

Nhưng dù sao, Thẩm Kinh Từ cũng tỉnh dậy từ trong giấc mơ ngắn ngủi.

Rõ ràng đã thấy lúc nào cũng có người bao quanh hắn, nhưng tới khi ánh sáng ấy chiếu lên người mình vẫn nhịn không được mà cố chấp.

Khâu Sam Nguyệt an ủi cô rất nhiều, sau đó lại oán trách chính bản thân mình: “Đều là lỗi của tôi, nếu không đưa bà tới đó sẽ không xảy ra chuyện này.”

“Bà đừng nói thế.”

Là bản thân cô nên nhận ra điều đó sớm hơn.

“Đúng rồi.” Khâu Sam Nguyệt ấp úng, như nhớ tới chuyện gì: “Đúng rồi, Từ Từ.”

“Đêm nay khóa trên, điểm danh…”

Đôi mắt Thẩm Kinh Từ mở lớn nhớ ra, sau đó lại nghe Khâu Sam Nguyệt nói: “Hai bọn tôi bị bắt… sẽ bị trừ 10% điểm chuyên cần.”

Bất hạnh chẳng bao giờ đến một mình, Thẩm Kinh Từ hít một hơi sâu, sau đó nói: “Quên đi, trừ thì trừ.”

….

Thẩm Kinh Từ nằm trên giường, sờ soạng cái vòng tay kia, nó có mùi thơm của gỗ đàn hương giúp an thần.

Nhớ tới lời nói của Trần Trì Ngự, Thẩm Kinh Từ thấy buồn cười.

Dùng cái này để buộc tóc, thế mà anh ấy cũng nghĩ ra được.

Thẩm Kinh Từ cười, khóe môi mỏng vì thế mà cong lên thành một độ cung.

Anh ấy không hiểu con gái nên mới có thể nói dùng cái này để buộc tóc. 

Nhưng nếu anh không hiểu con gái, mỗi câu anh nói ra đều dễ dàng khiến cô chẳng thể quên được.

Thẩm Kinh Từ còn suy nghĩ, sau này nhìn thấy dây chun có khi nào cũng nhớ tới Trần Trì Ngự hay không.

Quá đặc biệt cho nên thật khó quên.

Cả đời này có lẽ cô chẳng thể gặp được người nào khắc sâu như anh, từ năm mười lăm tuổi tới giờ, suy nghĩ này chưa từng thay đổi.

Hệt như trong “Hoàng Tử bé” đã nói, muốn có được một người, đều phải đau lòng rơi nước mắt.

Hốc mắt lại ngưng tụ nước mắt, Thẩm Kinh Từ chớp mắt, chịu đựng như không có chuyện gì xảy ra.

Cô cất đồ trên tay vào chiếc hộp sắt nhỏ cạnh gối đầu.

Trong đó có ba vật, tất cả đều liên quan tới hắn.

Rạng sáng 12 giờ đêm, kết thúc ngày thứ năm.

Đúng lúc ấy điện thoại từ Tỉnh Gia Trạch đột nhiên vang lên: “Cậu muốn chọc giận ông ấy sao?”

Trần Trì Ngự không trả lời.

Bên kia lại nói: “Cậu thật sự không quay trở lại sao?”

Trần Trì Ngự dựa người, trong đôi mắt phủ kín tơ máu, cà lơ phất phơ mà cười: “Về chứ, phải trở về luôn chứ.”

Tỉnh Gia Trạch thở dài: “Cậu như thế này không trở về còn tốt hơn ấy.”

“Bố ruột kết hôn, chẳng lẽ con trai không nên về nhà sao?” Anh ngừng lại, sau đó hừ một tiếng: “Ít nhất cũng phải về xem mẹ kế lớn hơn tôi mười tuổi trông như thế nào chứ.”

Tỉnh Gia Trạch thở dài: “Bố cậu đã gọi cho mẹ cậu, hình như có cãi vã.”

Trần Trì Ngự cắn điếu thuốc, hỏi lại: “Mẹ nào?”

Tỉnh Gia Trạch im lặng, nhưng Trần Trì Ngự hiểu rõ ồ lên một tiếng, không thèm để ý, lại nói: “Cái này thì có gì không tốt sao, bà ấy kết hôn lần hai tôi cũng không tới, không phải là công bằng rồi à?”

Một lúc sau, Tỉnh Gia Trạch thở dài: “A Ngự, cậu đừng như vậy.”

Trần Trì Ngự không cười nữa, vô cảm nói: “Thì sao?”

“Tôi còn phải cảm ơn bọn họ ấy chứ, bọn họ chỉ lừa tôi có mười lăm năm, ít nhất cả đời này cũng không biến tôi thành một thằng ngốc.”

Là thời điểm bắt gian trên giường đầy ghê tởm.

Hiện tại cũng vô cùng ghê tởm.

Cửa xe phản chiếu sườn mặt sắc sảo lạnh băng của người đàn ông, đôi môi mỏng mím chặt, ánh mắt nhìn về phía trước.

Tay cầm vô lăng nổi rõ gân xanh, một vệt máu kéo dài từ ngón trỏ tới ngón áp út, ẩn nhẫn âm lệ.

Cồn gây tê não bộ, không ít những ký ức vụn vặt nực cười xoẹt qua tâm trí anh.

“A Ngự, tuy bố với mẹ không ở cùng nhau nhưng vẫn yêu thương con nhất.”

“Con là con trai của chúng ta, sao chúng ta lại không yêu thương con được chứ.”

Mười lăm tuổi, hai người cha mẹ trên danh nghĩa ai theo ý người ấy đứng trước mặt anh nói những lời họ cho là tốt cho anh.

“Không được, hai chúng ta đều không ở Tầm Ninh, con qua đây thì ai sẽ chăm sóc cho con.”

“Con đừng có ngang bướng, bố với mẹ đều muốn tốt cho con, bố mẹ cũng có nỗi khổ riêng, con phải hiểu cho bố mẹ chứ.”

Con mẹ nó não tàn.

Lý giải cái đéo gì.

Lý giải tại sao trong gia đình bọn họ lại có hai người làm bố làm mẹ lừa dối con mình sao.

Xe đột ngột dừng lại.

Trước mắt là một khung cảnh nhộn nhịp, Trần Trì Ngự cầm hộp quà rồi đi vào cửa chính.

Trần Minh Huy biết Trần Trì Ngự sẽ trở về, ông ta ngồi ở sofa trong đại sảnh.

Nghe thấy động tĩnh, Trần Minh Huy tức giận đứng lên nhìn về phía cửa: “Hỗn trướng, trong mắt mày còn người bố này hay không?”

Trần Trì Ngự nhướn mi: “Chậc, không phải cũng quay về rồi sao?”

Anh động tay, khua khua trước mặt: “Còn mang qua mừng kết hôn cho bố này.”

Đèn pha lê treo trên trần nhà sáng choang, Trần Trì Ngự híp mắt, cầm túi quà chậm chạp đi tới.

Hộp quà màu đỏ trên tay bị anh ném đến trước mặt ông ta.

Động tác của Trần Minh Huy cứng nhắc đỡ lấy món quà, sắc mặt ông ta trầm xuống, nhưng hòa hoãn hơn, cố ý hỏi: “Đây là cái gì?”

Trần Trì Ngự ngồi bên bàn tròn, bắt chéo chân.

Thuận miệng nói: “Tống Tử Quan Âm.”

Trần Minh Huy vốn đang định mở hộp quà, nghe thấy anh nói thì lập tức dừng tay, phẫn nộ trừng mắt nhìn Trần Trì Ngự, cả người run lên vì giận dữ, ném thứ trong tay về phía anh.

“Súc sinh!!”

Trần Trì Ngự chẳng né tránh, cười nửa miệng nhìn Trần Minh Huy.

Góc hộp sắc nhọn đập thẳng vào trán Trần Trì Ngự, máu tươi quỷ dị từ thái dương anh chậm rãi chảy xuống.

Trần Trì Ngự dùng đầu lưỡi áp vào má, cười khẽ.

Lưng hơi cong lên, đưa tay lau trán, nhìn huyết rỉ ra, càng vui vẻ hơn. Cười tới nỗi bả vai cũng run lên, anh xoa ngón trỏ với ngón cái vào nhau, đứng thẳng dậy khỏi bàn.

Ngón tay dính máu chậm rãi bôi lên bàn gỗ kim sắc, động tác nhẹ nhàng. Trần Trì Ngự cười nhạo nhìn người đàn ông đứng cách đó không xa.

Sau đó anh quay người rời đi.

Nửa điểm thống khoái cũng không có.

Tốc độ của xe đã lên tới 170km/h, từng lỗ chân lông trên người anh đều run lên vì phấn khích, adrenaline tăng vọt, sống lưng cũng tê dại đi.

Toàn bộ cửa sổ đều mở, âm thanh gió dội vào rất lớn, hòa quyện cùng với tiếng động cơ gầm rú.

Mái tóc ngắn sắc bén bị gió thổi tung, Trần Trì Ngự thờ ơ nhìn về phía trước.

Tại sao lại không thấy thống khoái.

Thật giả tạo.

Muốn xé lớp da giả tạo ấy ra để xem bên dưới nó là thứ gì.

Giả dối…

Bất chợt một đôi mắt trong veo sạch sẽ thoáng xuất hiện trong tâm trí anh.

Thẩm Kinh Từ cong mắt cười ở bên cạnh anh.

Anh cau mày.

Cồn bay đi, ý thức dần trở lại.

Trần Trì Ngự bực bội nhớ tới, đêm nay hình như anh đã làm người ta khóc.

Chương kế tiếp