Nhớ Anh Ấy

Chương 19

Hai giờ chiều, căn phòng tối tăm kéo chặt rèm, điện thoại ở trên tủ đầu giường không ngừng rung lên, tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên.

Người nằm trên giường bị đánh thức, Trần Trì Ngự mở mắt, mất một lúc mới phản ứng lại mình đang ở đâu.

Say cả một đêm, tối hôm qua đua xe còn bị gió thổi mạnh, hiện tại cả người đều đau, đầu đau giống như sắp nổ tung vậy.

Anh vừa cử động, xương cốt cả người chẳng khác gì đang tan ra, nửa sức lực cũng chẳng còn.

Cổ họng cũng đau rát, yết hầu giống như bị lửa đốt. Yết hầu Trần Trì Ngự động động khó khăn nuốt nước bọt.

Anh nhăn mày khó chịu, khó chịu muốn chết, chẳng khác gì nuốt lưỡi dao.

Tiếng chuông điện thoại lại vang lên lần nữa, tiết tấu đều đặn thúc dục khiến người khác khó chịu.

Trần Trì Ngự chống tay lên giường, nâng eo lên với điện thoại di động.

Anh liếc mắt nhìn thông báo cuộc gọi video từ Mạnh Hữu Bác.

Cuộc gọi được chấp nhận, Mạnh Hữu Bác nói “A” một tiếng.

Cậu mất mấy giây để nhìn Trần Trì Ngự, cười gượng: “Anh Ngự, anh có khỏe không?”

Trần Trì Ngự ném điện thoại sang một bên, ngã người lên giường.

“Ừm.” Giọng anh hờ hững, hơi khàn khàn, Trần Trì Ngự hỏi lại: “Cậu cảm thấy sao?” 

Mạnh Hữu Bác lại hỏi: “À mà đầu anh sao rồi?”

“Bị ném vào đầu?”

Trần Trì Ngự híp mắt, sau đó chớp chớp mấy cái rồi nhớ ra.

Quên xử lý vết thương rồi.

Quá nhiều rắc rối, cả người đều cảm thấy mệt mỏi, anh gọi Mạnh Hữu Bác, “Mang đồ tới đây cho tôi.”

Hình như Mạnh Hữu Bác đang vui: “Được, nhìn anh đáng thương quá nên em sẽ tới thăm anh.”

Trần Trì Ngự cúp điện thoại, sau đó gửi định vị cho Mạnh Hữu Bác.

Cả người không nhúc nhích một lúc, sau đó mới ổn định, vững vàng từ trên giường bước xuống phòng tắm.

Nước lạnh dội lên trên khuôn mặt bơ phờ, Trần Trì Ngự lấy khăn lau tóc, chống tay lên bồn rửa mặt.

Anh ngẩng đầu nhìn gương, gương mặt người bên trong trắng bệch, nước đọng trên tóc còn không ngừng nhỏ giọt, vết máu đọng trên thái dương trượt xuống theo vết nước.

Anh nhớ, tối qua lúc bước vào khách sạn đã khiến quầy lễ tân hoảng sợ.

Trần Trì Ngự buồn cười giật giật khóe miệng.

Nụ cười vụt tắt, trước mặt anh hiện lên khuôn mặt quật cường.

Đêm qua Thẩm Kinh Từ đã trở về rồi?

Người đàn ông cau mày nhớ lại, trước mắt hiện lên cảnh tượng.

Từ lúc Thẩm Kinh Từ nhặt cái ly, sau đó nghe thấy cô hỏi có phải anh gọi tên của cô không.

Anh nói gì đó, mà hình như không nói gì cả.

Sau đó khiến cho cô gái tủi thân.

Trần Trì Ngự mím môi, quai hàm căng ra. Bỗng chốc cảnh tượng Thẩm Kinh Từ lấy tay lau nước mắt vụt qua.

Con mẹ nó, đúng thật là bị anh chọc cho phát khóc.

Nước ở vòi hoa sen vẫn ào ào xối xuống, va chạm với nền gạch làm bắn nước tung tóe, ồn ào tới nỗi Trần Trì Ngự khó chịu.

Anh giơ tay tắt vòi hoa sen đi, vừa lúc chuông cửa bên ngoài vang lên.

Trần Trì Ngự đi từ phòng tắm ra, để trần thân trên, lộ ra một phần cơ bụng rắn chắc.

Rầm một tiếng, cánh cửa mở ra, Mạnh Hữu Bác cầm một cái bao nilon, nhìn cảnh tượng trước mắt, lấm la lấm lét đánh giá Trần Trì Ngự.

“Mới sáng sớm mà anh đã làm gì vậy?”

Trần Trì Ngự rút khăn lông trên cổ ném lên mặt Mạnh Hữu Bác, giọng điệu không kiên nhẫn: “Đặt đồ xuống rồi thì cậu mau cút ra ngoài.”

Mạnh Hữu Bác hừ cười một tiếng, không nghe lời mà đi qua cửa vào phòng.

Cậu ta đem thuốc cùng với quần áo xuống rồi đi đến xem trán Trần Trì Ngự, tấm tắc hai tiếng: “Miệng vết thương của anh dính nước hết rồi.”

Mi mắt Trần Trì Ngự nâng lên, đẩy cậu ta ra, lấy một cái áo thun ở trong túi ra, sau đó cau mày nhìn Mạnh Hữu Bác: “Áo cậu mang tới nhăn nheo vậy sao tôi mặc được?”

Mạnh Hữu Bác ai u một tiếng: “Ngài đừng có ghét bỏ, đại lão gia nào có nhiều chuyện thế chứ, anh có giỏi thì tìm một người mang đồ đến cho anh đi.”

“Ngu ngốc.” Trần Trì Ngự mắng.

Trần Trì Ngự tùy tiện mặc áo lên, vừa nghĩ ra điều gì đó đã đạp Mạnh Hữu Bác một cái: “Này.”

Mạnh Hữu Bác ngồi trên sofa, cầm vài cái băng cá nhân, xé ra, thấy thái độ của Trần Trì Ngự thì kêu lên một tiếng, “Hả?”

Trần Trì Ngự mím môi, sau đó ngừng lại. Anh đưa tay lên che môi ho khan, lông mày tinh tế, ánh mắt lãnh đạm.

Mạnh Hữu Bác đã tháo băng cá nhân ra, đang vung tay múa chân xem dán như thế nào mới hợp lý. 

Miệng vết thương cũng không lớn lắm, độ nông sâu cũng vừa phải.

Mạnh Hữu Bác nhìn biểu tình trên gương mặt Trần Trì Ngự, cảnh giác tự túc lùi lại: “Anh đang nghĩ gì vậy?”

Trần Trì Ngự ngả người ra sau, chân gác lên trên bàn trà, câu được câu không mà hỏi, thản nhiên, nheo mắt nhìn Mạnh Hữu Bác: “Tối hôm qua Thẩm Kinh Từ đã xảy ra chuyện gì?”

Vừa nói tới đây, Mạnh Hữu Bác đã nghĩ tới: “À, đúng rồi, không phải tối hôm qua cô ấy tới tìm anh sao?”

Trần Trì Ngự mất kiên nhẫn: “Tôi không biết chắc?”

“Vậy anh muốn hỏi cái gì?”

“Tối hôm qua không phải hai người gặp nhau chỉ muốn chơi với nhau một lát, sau đó không hiểu sao anh lại nắm tay người ta, xong không vui lại như nằm một đống như xác chết ở đó, em gái kia lo lắng nên quay lại nhìn anh một lát.”

Mạnh Hữu Bác nói một lèo, sau đó bối rối hỏi: “Không phải như vậy sao?”

Trần Trì Ngự cảm thấy mình chẳng hiểu Mạnh Hữu Bác nói gì, khóe miệng nhếch lên, chẳng thèm lãng phí thời gian với cậu ta.

Sau đó anh cúi người lấy điện thoại, chống tay lên đầu gối, nhìn giao diện màn hình khóa tối đen trước mắt phản chiếu miếng băng cá nhân trên trán mình.

Trần Trì Ngự chán ghét xé nó ra, sau đó trở tay dán lên mặt Mạnh Hữu Bác, ánh mắt kinh tởm.

Lòng tốt bị lòng lang dạ thú báo đáp- Mạnh Hữu Bác: “......”

Trần Trì Ngự đứng dậy rót nước, Mạnh Hữu Bác không ngừng gào thét sau lưng anh.

“Vậy tối hôm qua anh đã làm gì?”

Mạnh Hữu Bác đi về phía Trần Trì Ngự: “Không phải anh đi gây chuyện với người khác đấy chứ? Tối hôm qua hai cô ấy còn trốn học, em cũng không biết…”

Lời còn chưa nói xong đã bị Trần Trì Ngự ngắt lời: “Là sao?”

“Em xem trong vòng bạn bè của Khâu Sam Nguyệt, hình như tối hôm qua trốn học bị bắt được, điểm chuyên cần cũng không được tính.”

Ánh mắt Trần Trì Ngự hạ xuống.

Mạnh Hữu Bác nhìn phản ứng này đã đoán được tối hôm qua bọn họ đã xảy ra chuyện.

Nhưng bởi vì thích hóng chuyện với thái độ cực kỳ bình thường, Mạnh Hữu Bác cười: “Đã xảy ra chuyện thật sao?”

Trần Trì Ngự vò tóc: “Uống nhiều quá, nói bậy.”

Mạnh Hữu Bác cất điện thoại, lắc đầu: “Bro, anh như thế này cũng không tốt, người tốt như thế nào cũng sẽ bị anh chọc giận.”

Trần Trì Ngự không hé răng, sắc mặt trầm xuống.

Nếu là người khác thì anh mặc kệ, nhưng người kia lại là Thẩm Kinh Từ.

Lần đầu tiên Trần Trì Ngự nhìn thấy cô đã biết đây không phải người mình có thể tùy tiện động chạm.

Vì vậy, ngày đó gặp đối phương đang lau khô góc váy ở bệnh viện đã quay mặt đi, đi hướng ngược lại.

Chính bản thân anh cũng chẳng ngờ được bản thân mình lại vượt qua ranh giới hết lần này tới lần khác.

Mạnh Hữu Bác nhìn gương mặt Trần Trì Ngự, biểu tình cũng thu lại: “Như thế này không giống anh chút nào, trước đây anh làm tổn thương bao nhiêu người cũng chẳng lộ ra bi thương như vậy.”

“Nói nhảm.”

Trần Trì Ngự buông ly nước xuống, lạnh lùng ngẩng mặt lên liếc Mạnh Hữu Bác một cái: “Cút.”

Mạnh Hữu Bác khoác tay thản nhiên nói: “Vậy cũng chẳng sao cả, dù sao cũng chưa thấy anh dỗ ai bao giờ.”

Lòng bàn tay chạm vào ly nước rất lạnh, sau đó hơi lạnh của nước len lỏi vào trong cổ họng.

“Anh đi đâu đấy?”

“Rầm!!”

Đáp lại cậu ta chỉ có tiếng cửa đóng rõ to.

Chẳng thấy bóng Trần Trì Ngự đâu.

Ở dưới lầu ký túc xá nữ, Trần Trì Ngự liếc nhìn thời gian biểu của lịch học.

Hôm nay Thẩm Kinh Từ không có tiết học.

Đúng lúc đến giờ ăn cơm, có lẽ đang ở ký túc xá.

Trần Trì Ngự đứng cách cửa mười bước, đôi chân dẫm lên đường hai bên bao quanh bởi bồn hoa. Anh mặc một bộ quần áo màu đen, kết hợp với cỏ cây khô, vẫn còn nhàu nhĩ, nhưng chẳng ảnh hưởng tới khí chất của anh. Mái tóc ngắn hơi ẩm bị gió thổi bay lộ ra đường nét tinh tế trên gương mặt. Điếu thuốc còn kẹp trên tay, châm lửa nhưng không hút, vết thương trên mu bàn tay chưa được băng bó khiến người khác phải kiêng dè.

Xung quanh có không ít ánh mắt nữ sinh bị thu hút tại đây, thậm chí nhiều người đi qua còn phải ngoái lại nhìn. Trần Trì Ngự chẳng thèm quan tâm tới họ.

Anh còn đang bận cúi đầu nhìn khung chat trên màn hình điện thoại.

Nửa ngày cũng chẳng gõ nổi một chữ.

Nói như thế nào được, nói hôm qua do anh uống nhiều?

Hay nói mấy lý do khác người để được bỏ qua.

Anh đang không biết phải làm gì thì ở sau lưng đột nhiên vang lên giọng nói của con gái.

“Anh đang đợi bạn gái sao? Nếu không phải, chúng ta có thể add wechat được không?”

Thẩm Kinh Từ cùng với Khâu Sam Nguyệt vừa mua cơm quay về, vừa đến cửa ký túc đã bị một đám người vây quanh.

Khâu Sam Nguyệt buồn bực: “Hôm nay nhiều người không mang thẻ vậy sao? Cả chỗ này cũng bị chặn lại rồi?”

Thẩm Kinh Từ sờ túi, cô có mang theo thẻ sẽ được vào.

“Hình như không phải, bọn họ đang nhìn cái gì ấy?”

Khâu Sam Nguyệt lắc lắc cánh tay Thẩm Kinh Từ, ý bảo cô nhìn sang bên đó.

Tầm mắt rơi xuống một dáng người cao gầy đứng dưới gốc cây.

5:32 chiều, ánh nắng nhạt nhòa xuyên qua hàng cây, ánh hào quang chói chang vỡ tan thành từng mảnh rơi xuống người đàn ông, anh đứng trước mặt một cô gái, vẻ mặt rất khó đoán, sáng tối đan xen.

Khâu Sam Nguyệt phấn khích: “Tôi không nhìn nhầm đúng không? Tại sao Trần Trí Ngự lại tới đây?”

Sau đó cô nàng lại nhìn người bên cạnh: “Từ Từ, có phải anh ấy tới tìm bà không?”

Ngực trái Thẩm Kinh Từ lỡ mất một nhịp, ngây người nhìn lại, giống như gặp phải ảo giác.

Mà dường như người kia cũng cảm nhận được ánh mắt của cô, phương hướng vừa phải, ánh mắt lãnh đạm mông lung lướt qua đám người rồi dừng lại ở khuôn mặt điềm tĩnh kia.

Chương kế tiếp