Nhóc Con Trùng Đực Kỳ Lạ

Chương 100
Chuyện của của trùng đực đã lắng xuống, mặc dù bi thống còn ở trong lòng, nhưng tóm lại vẫn có hi vọng. Chỉ là bi thống kiềm chế ở trong lòng các trùng cái vẫn chưa tiêu tán, mà chuyển bi phẫn trở thành chiến ý cao hơn khiến số lượng tham quân của Trùng tộc trong lúc nhất thời tăng vọt đến lên vô cùng cao, gần như đạt tới trình độ toàn dân giai binh.

Những chuyện này tự có trùng cái quân bộ sắp đặt, những trùng khác rảnh tay ở các ngành sẽ bắt đầu xử lý những trùng cái bí mật bại lộ của trùng đực, ác ý khiến toàn Trùng tộc náo động.

Kỳ thật cũng không cần thiết làm gì khác, chỉ riêng việc 103 vị trùng đực các hạ chết đi cũng đủ để khiến cho bọn họ đau đến mức không muốn sống, sống không bằng chết.

Ban đầu vì phòng ngừa bọn họ tự sát, Trùng tộc còn tiêm cho bọn họ một loại dược vật mang tính bảo hộ. Bây giờ thứ dược vật kia lại trở thành ác mộng tra tấn bọn họ, không chịu buông tha cho họ, bọn họ lợi dụng hết thảy tất cả những thứ có thể tạo thành tổn thương muốn tự giết chết chính mình. Răng, móng vuốt sắc nhọn, xương cánh, phàm là thứ có thể tự sát tồn tại ở trên cơ thể thì bọn họ đều không bỏ sót.

Thảm trạng một lòng muốn chết bây giờ của bọn họ khiến cho những quân thư luôn luôn vững tâm cũng không dám nhìn.

Những căn bệnh mà trùng đực mắc phải và hình ảnh về nó theo lý thuyết thì các trùng cái sẽ không thể nào có được và không thể nào biết được, nhưng mà cũng không phải là tất cả trùng đực tinh thần lực cao đều có trí thông minh cao, luôn có một hai trường hợp ngu xuẩn, năng lực chịu đựng kém nên đã không nhịn được muốn phát tiết bí mật ra một chút.

Bọn họ không thể nào phát tiết ý nghĩ, sự uất khí và không cam lòng trong lòng mình cho những trùng cái không biết rõ tình hình được, cho nên khi những trùng cái có năng lực mạnh mẽ kiên cường sống sót, những trùng cái nhìn qua có năng lực chịu đựng rất mạnh tới gần bọn họ nguyện ý lắng nghe bọn họ, thì bọn họ cũng không tự chủ được tiếp nhận sự tiếp cận của các trùng cái đó, trong lúc ở chung cả đôi bên đều dần dần buông lòng cảnh giác, thỉnh thoảng các trùng đực sẽ phàn nàn cho các trùng cái biết những gì không cam lòng trong lòng mình.

Bọn họ muốn đi ngắm nhìn vũ trụ rộng lớn, muốn nhìn biển cả bao la, muốn nhìn thế giới cổ quái kỳ lạ. Rõ ràng, thế giới rộng lớn như vậy, nhưng bọn họ chỉ có thể bị nhốt ở một góc, nghĩ như thế nào, an ủi ra sao thì vẫn không khỏi làm bọn họ cảm thấy có chút tiếc nuối.

Nếu thật sự có kiếp sau giống như nhân loại nói thì thật là tốt, vậy thì bọn họ không muốn được làm trùng đực nữa, vĩ đại vô tư kính dâng chỉ cần một lần như vậy là đủ rồi.

"Thế nhưng, đây chẳng qua chỉ là lời nói dối và vọng tưởng mà nhân loại tự biên ra an ủi mình hay thôi sao!" Làm gì có chuyện có kiếp sau nữa.

Quyền Quân nở một nụ cười khẽ lẩm bẩm đi qua đi lại trong sân, ánh nắng mặt trời phủ lên trên người anh, chẳng những không làm anh ấm áp hơn mà ngược lại còn phát ra hàn ý.

Thực ra trong chuyện này, anh cũng không làm bất luận việc gì thực tế cả, chẳng qua là anh biết chuyện này mà không báo cáo, đồng thời còn trợ giúp cung cấp một vài chứng cứ mà thôi.

Nhưng cũng chỉ điểm ấy cũng đủ để định tội, bởi vì đợt hỗn loạn này thực sự là rất lớn.

Quyền Quân bởi vì biết chuyện không báo, ác ý dung túng cho tình thế nghiêm trọng phát triển nên đã bị phán quyết năm năm lao ngục.

Tội danh đã được gửi vào chung đoan đến cho anh, phi hành khí áp giải anh đã ở bên ngoài nhà cũ của gia tộc Ngải Nhĩ Hãn chờ anh ra ngoài rồi.

Được rồi, được rồi, nói chung thì nơi đây cũng không thú vị!

Anh vội vàng nhấc chân đi ra ngoài cửa, lúc sắp đến trước cửa thì anh lại dừng bước, anh nhìn về phía Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp trước mắt đang đưa lưng về phía anh, hơi sửng sốt một chút, lập tức mặt mày cong cong, "Hùng phụ, người tới đưa tiễn con sao?"

Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp quay đầu lại nhìn về phía anh, bên trong đôi mắt xanh thẳm không có một chút cảm xúc nào, "Ta chỉ tới nhìn xem con có rơi một giọt nước mắt nào không thôi."

"Vậy thật đáng tiếc." Quyền Quân tiến lên trước, "Người nhìn đi, con không hề khóc nha."

Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp đối diện với đôi mắt màu xanh nhạt mang theo ý cười của anh.

Trùng cái con này của ông có tính cách rất là khó xác định, anh luôn có rất nhiều ý nghĩ cổ quái kỳ lạ, đồng thời còn có năng lực và can đảm để thực hiện những ý nghĩ quái lạ to gan đó của mình.

Chỉ vì một chút thiếu kiềm chế, mới khiến cho anh càng trở nên liều lĩnh hơn, với tính tình này của anh thì một ngày nào đó anh sẽ tự mình đi đến con đường hủy diệt.

"Hùng phụ." Quyền Quân đột nhiên thu nụ cười lai, anh đứng thẳng người giang hai tay, "Ôm con một cái đi!"

Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp khẽ giật mình, đột nhiên nhớ tới cảnh tượng chôn giấu ở trong trí nhớ đã lâu từ nhiều năm về trước.

Còn nhớ rõ ngày đó là sinh nhật ba tuổi của Quyền Quân, ông đã cố ý ra ngoài né tránh cái ngày này.

Nhưng lại không biết, Quyền Quân bị ông tránh né lại mang theo tâm trạng mong đợi đứng ở cửa trang viên Ngải Nhĩ Hãn chờ đợi ông suốt một ngày.

Đêm khuya, ánh sao vô cùng sáng tỏ, Quyền Quân chờ một ngày cuối cùng cũng thấy được hùng phụ, cơ thể nhỏ nhắn vui vẻ đứng lên, chạy bịch bịch đến trước mặt hùng phụ cao lớn, giang hai cánh tay nho nhỏ ra, bên trong đôi mắt màu xanh nhạt tròn trịa tràn đầy chờ mong, "Hùng phụ, ôm con một cái đi!"

Năm đó, Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp không ôm cậu, hôm nay ông cũng vẫn như cũ. không đưa tay ra ôm cậu.

"Thật vô tình!" Đối mặt với sự trầm mặc của ông, Quyền Quân không hề ngạc nhiên thu tay về.

Anh vượt qua Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp, đi thẳng ra ngoài, đi lên phi hành khí áp giải anh. Vừa mới rời đi một bước, một thanh âm non nớt từ xa xa phía sau truyền đến.

"Anh trai!"

Quyền Quân ngừng bước chân lại, một giây sau lại lần nữa đi tiếp, cũng không có ý định quay đầu.

"Anh trai!" Duy An ôm món quà ở phía sau đuổi theo anh, thấy anh trai chẳng những không dừng lại, ngược lại còn bước nhanh hơn liền tức đến phát khóc.

Quyền Cố đi sau lưng thấy vậy, một tay ôm cậu đặt vào trong ngực, nhanh chóng chạy đến trước mặt Quyền Quân.

"... ..." Quyền Quân nhìn Quyền Cố to cao ngăn cản trước mặt mình và Duy An vành mắt đỏ bừng thở phì phò nhìn anh, trong lúc nhất thời cảm thấy hơi đau đầu và không biết nói gì.

Tên trùng cái ngốc nghếch này!

Biết anh trai làm chuyện xấu sẽ bị giam lại rất lâu rất lâu, Duy An hít mũi một cái, nhịn xuống cơn nức nở nghẹn ngào rời khỏi tay Quyền Cố, nhón chân lên đưa món quà mình chuẩn bị tỉ mỉ đặt vào trong tay anh.

Đó là một thủy tinh cầu màu xanh mực cực kỳ đẹp mắt, bên trong hiện đầy ánh sao lấp lánh, giống như là cất giấu toàn bộ vũ trụ sáng lạng vào bên trong. Ở trung tâm đó còn có một trùng đực non nho nhỏ mềm mại, đó là bộ dáng Duy An khi còn bé.

"Hùng phụ nói anh trai nhìn cao cao to to, kỳ thật anh trai nhát gan cực kỳ, từ nhỏ đã sợ tối. Quả cầu này đến buổi tối sẽ phát sáng, bên trong còn có một Duy An nho nhỏ, có Duy An ở bên, về sau anh trai sẽ không sợ tối nữa." Cậu nhón chân, dùng bàn tay mũm mĩm an ủi vỗ vỗ cánh tay anh trai.

Quyền Quân trầm mặc nhìn cậu, sau đó chỉ thấy cậu lấy ra từ bên trong không gian rất nhiều món quà đặt lên trên tay anh, vừa lấy ra vừa nói liên mồm không ngớt, "Đây là quà sinh nhật một tuổi hùng phụ chuẩn bị cho anh trai, đây là hai tuổi, đây là ba tuổi, đây là bốn tuổi... ..."

Các món quà to to nhỏ nhỏ được lấy ra, tổng cộng có 26 cái.

Món quà trong ngực rõ ràng không nặng, nhưng anh lại cảm thấy ngực bị ép tới mức khó chịu.

Trước khi đi Quyền Quân quay đầu lại nhìn Duy An tay nắm tay hùng phụ, nước mắt rơi không ngớt nhưng vẫn đang cắn răng liều mạng nhịn, và ở dưới ánh mặt trời không thấy rõ khuôn mặt hùng phụ bị chiếu sáng lóa mắt.

Oán hận từ nhỏ đã tích lũy dưới đáy lòng, từ khi biết được chân tướng xong liền chôn thật sâu ở đó, cùng với nỗi phẫn uất khi bị lừa gạt, cuối cùng tiêu tán từng cái một.

Anh rủ lông mày xuống cười nhẹ, cuối cùng cũng cảm thấy được nhiệt độ ánh nắng vẫn luôn chiếu lên trên người.

Kỳ thật ánh nắng luôn có nhiệt độ, cái lạnh chỉ là đè nén hàn ý ở trong lòng mà thôi.

"Hu hu..." Bóng lưng anh trai vừa biến mất, Duy An liền vùi đầu vào trong ngực hùng phụ khóc lên, Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp rũ mắt xuống, vỗ nhẹ lưng của cậu an ủi.

Năm năm sau, ông sẽ đích thân đi đón anh ra, nếu như anh còn muốn, lúc đó ông sẽ nguyện ý ôm lấy anh... ...

... ... ...

Bầu trời dày đặc ánh sao, cơn mưa nhỏ tí tách rơi, hôm qua khóc mạnh mẽ một trận nên Duy An có chút xấu hổ không muốn gặp hùng phụ.

Ngồi ở bên hành lang, cậu lung lay cái chân nhỏ chờ Chử Nhất đến, anh trai Quyền Cố ngồi ở bên cạnh cậu, thỉnh thoảng sẽ vươn tay ra bắt hạt mưa nhỏ lại.

"Anh trai." Duy An cong cong đôi mắt nhìn về phía anh trai ánh mắt hỗn độn cùng với vẻ mặt cố chấp, đột nhiên đưa tay sờ lên đầu của anh, "Anh trai, Duy An sẽ điều trị cho anh."

Y học hiện tại không thể nào trị khỏi bệnh của anh trai, vậy thì cậu phải cố gắng đi học tập và đi nghiên cứu, tựa như là chú An Cách Tư vây. Một ngày nào đó, cậu nhất định có thể nghiên cứu ra dược vật và y thuật có thể cứu anh trai.

Quyền Cố vẫn như cũ không nghe hiểu cậu nói gì, chỉ nhìn lên cái tay đặt ở trên đầu mình, đần độn nở một nụ cười thật to.

"Duy An." Chử Nhất còn chưa tới nhưng đã nhìn thấy bóng trùng chân ngắn cách đó không xa ngồi ở bên hành lang quơ quơ chân, từ xa xa hô lên một tiếng.

Duy An nghe được giọng nói lập tức quay đầu lại, trông thấy là Chử Nhất liền cao hứng nhảy xuống chạy lên trước, kéo cậu ta lại, "Tại sao bây giờ cậu mới đến, tớ chờ cậu lâu lắm rồi đó."

Tròng mắt đen nhánh của Chử Nhất lẳng lặng nhìn ra sau gáy của cậu, "Xin lỗi, phải xử lý một số việc nên đi ra hơi chậm."

"Không sao đâu." Duy An lắc lắc cái đầu nhỏ, dừng bước lại, quay đầu nhìn chằm chằm cậu ta, "Không cần phải nói xin lỗi, tớ chỉ thuận miệng phàn nàn, cậu có thể coi như không nghe thấy."

Chử Nhất nhìn cái má phúng phính trên khuôn mặt sáu tuổi của cậu, nhịn một chút nhưng vẫn không nhịn được giơ tay lên nhẹ nhàng nhéo nhéo, trong lòng cảm thán ‘xúc cảm vẫn tốt giống như trước kia’.

Duy An phồng má nhướng mày lên, khuôn mặt trắng nõn tỏ ra không đồng ý, "Tớ đã trưởng thành, không thể bóp má nữa."

"Tớ lớn hơn cậu thì có thể bóp, chỉ có ai nhỏ hơn cậu mới không thể bóp thôi."

"Thật sao?" Duy An không tin hỏi lại.

"Thật." Chử Nhất mặt không đổi sắc nói dối, chơi cùng nhau đã lâu, cậu ta cũng học được cách lừa gạt Duy An giống như đám Khắc Lợi Lạc Xuyên hay làm rồi.

"Được thôi!" Mặc dù cảm thấy có điểm không đúng, nhưng bởi vì là Chử Nhất nói nên Duy An vẫn lựa chọn tin tưởng.

Quyền Cố phản ứng chậm nửa nhịp, vội chạy lên ôm Duy An giấu vào trong ngực, còn nhấc áo lên che lại đầu cho cậu, bảo vệ cậu vô cùng chặt chẽ.

Duy An đưa tay lấy cái áo phủ lên trên đầu xuống, mặc dù biết anh trai có lẽ sẽ không hiểu cậu nói gì, nhưng vẫn dùng khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc nói, "Anh trai, chút mưa như vậy không cần che đâu."

Nghe không hiểu nên Quyền Cố vẫn cố chấp nhấc áo lên che cho cậu, phản kháng không được, Duy An chỉ có thể bất đắc dĩ nằm ở trong ngực của anh, mặc cho anh trai giấu mình đi.

Lần đầu tiên thấy cảnh này, Chử Nhất cũng hơi buồn cười.

Trong khoảng thời gian này, vì chuyện trùng đực bộc phát, mà những rung động và bi thống còn chưa tiêu tan hết. Ngay sau đó, Trùng tộc liền xảy ra một đống chuyện, tuy lo lắng cho Duy An nhưng cậu không thể đến tìm Duy An được, thậm chí còn không thể ra khỏi trường quân đội.

Cũng may, cuối cùng tất cả đều gió êm sóng lặng, những việc kinh hồn táng đảm, khó chịu đến mức hít thở không thông đã từng trải qua, cậu cũng không muốn tiếp tục trải qua nữa.

Cuộc sống cứ như vậy, thật yên lặng là được, về phần những chủng tộc ngấp nghé trùng đực, tự có bọn họ đối phó, hết thảy sóng gió tốt nhất đừng tác động đến trùng đực, tác động đến Duy An.

Một ngày nào đó, trùng cái bọn họ có thể làm cho toàn bộ tinh tế sẽ không còn bất luận chủng tộc nào dám ngấp nghé trùng đực nữa, giúp trùng đực có thể tự do đi khắp tinh tế du lịch thoải mái, giúp Duy An và các trùng khác không cần đi đến biên giới Trùng tộc là phải quay đầu nữa.

Đây là mục tiêu Chử Nhất định cho mình, cậu sẽ luôn hướng đến mục tiêu này mà cố gắng.


App TYT & Cirad team
Chương kế tiếp