Nhóc Con Trùng Đực Kỳ Lạ

Chương 99
Vô số màn hình giả lập to lớn xuất hiện ở trên không trung, nó được đặt rải rác trên bầu trời tất cả các tinh cầu ở Trùng tộc, bảo đảm bất kỳ một trùng cái nào cũng có thể trông thấy.

Bên trong màn hình giả lập phát hình cảnh một trùng đực ra đời, từ lúc sinh ra còn là một cơ thể nhỏ bé co ro trắng trắng mềm mềm, đến khi ăn xong vỏ trứng có thể động đậy, nhanh nhẹn bò khắp bốn phía, bọn chúng có một đôi mắt to thuần khiết và một trái tim hiếu kì, vừa bò khắp nơi vừa kêu y y nha nha, vô cùng hứng thú thăm dò thế giới.

Video thay đổi đến tiệc phá xác, trùng đực non ngồi ở trên thuỷ tinh nâu lập tức được nâng lên cao, bọn họ giống như được mang vào trong vũ trụ, dùng đôi mắt ngây thơ nhìn rất nhiều trùng cái đặt tay trái ở trên ngực hướng về phía của trùng đực non rồi hạ thấp thân thể xuống.

Các trùng đực non nhón bàn chân nhỏ lên rồi dùng bàn tay mũm mĩm ôm lấy chân, tò mò nghe những lời thề như sơn như hải mà bọn họ không hiểu nhưng lại rất là hào hùng, mãnh liệt truyền đến từ bốn phương tám hướng.

'Trùng thần ở trên!'

'Trùng thần ở trên!'

'Dù chúng ta ở bất kỳ chỗ nào, ở bất kỳ hoàn cảnh cũng luôn bảo hộ ngài.'

'Không ngại trả giá!'

'Không ngại sinh tử!'

Lời tuyên thệ đó lập tức trở thành ký ức khắc sâu nhất trong đầu những trùng đực non, khiến cho bọn họ về sau, trong quá trình trưởng thành, từ đáy lòng đều tin tưởng trùng cái sẽ không làm thương tổn đến bọn họ.

Mỗi một trùng đực đều hết lòng tin theo điểm ấy, sự đặc biệt này cũng giúp cho bọn họ có thể yên lòng sống ở Trùng tộc.

Thời gian xoay chuyển rất nhanh, đã đến lúc các trùng đực con chín tuổi biết được chân tướng của trùng đực, bọn họ sụp đổ, bọn họ khổ sở, bọn họ khóc lóc.

Nhưng sau này, bọn họ đều lựa chọn gánh chịu, lựa chọn quyết định giống y như các bậc cha chú.

Những đôi mắt sáng ngời như ánh lên quang huy, non nớt nhưng vô cùng kiên định của các trùng đực non trong màn hình giả lập đã trở thành một dấu ấn khó phai mờ của tất cả những trùng cái đang ngửa đầu nhìn cảnh này.

Bọn họ tập trung nhìn vào màn hình giả lập, trông thấy trùng đực con đã phải học cách tự tay tước đoạt thân tình khổ sở như thế.

Nhìn trùng đực con vừa áy náy vừa mất mác trốn ở một bên, nhưng chỉ có thể lặng lẽ nhìn lén thư huynh, thư đệ, thư phụ của mình.

Nhìn bọn họ còn nhỏ tuổi đã phải thu liễm nội tâm mềm mại và nhiệt tình của mình.

Nhìn quá trình sinh trưởng, phong mang tất lộ của bọn họ vào ngày trưởng thành đã hoàn toàn thu lại phong mang.

Nhìn bọn họ hâm mộ nhìn về phía những trùng đực, có thể tùy hứng hơn bọn họ gấp trăm lần lựa chọn đi lên chiến trường.

Nhìn bọn họ từng chút từng chút biến mình thành một kẻ cô đơn.

Nhìn bọn họ sau khi trấn an trùng cái, đối diện với ánh mắt cảm kích của trùng cái, sau đó ánh sáng trong mắt từng chút từng chút một sáng lên.

Nhìn bọn họ dẫn đạo trùng trứng phá xác, nhìn thấy vô số trùng non sinh ra, nội tâm rung động đến mức không thể che giấu sự hoảng hốt trong mắt.

Nhìn đôi cánh đã từng lộng lẫy chói mắt của họ từng chút từng chút ảm đạm đi.

Nhìn bọn họ đi đến một khắc cuối cùng trước khi tử vong, còn ngửa đầu nhìn lên bầu trời Trùng tộc nở một nụ cười thật to và vui vẻ.

Trên màn hình giả lập hiện lên danh sáng những trùng đực đã chết đi trong mấy trăm năm qua, hiện lên ảnh chụp bia mộ của bọn họ, hiện lên đôi mắt non nớt và kiên định đã từng của bọn họ.

Vô số trùng cái ngửa đầu thật lâu nhìn cảnh này rồi trầm mặc, vào thời khắc này, bọn họ mới giật mình ý thức được trùng đực yêu Trùng tộc, yêu chủng tộc của mình đến cỡ nào.

Bọn họ sinh ở đây, lớn ở đây, cho dù sẽ giống vô số tiền bối bị trói buộc ở đây, chôn ở đây thì bọn họ vẫn vui vẻ chịu đựng.

Sau khi phát xong cuộc đời trùng đực thì lại bắt đầu phát sóng cuộc đời trùng cái.

Lúc sinh ra đời, trùng cái non đã hoạt bát hiếu động, bọn họ có một đôi mắt kiên định và vô cùng quật cường, cơ thể cứng rắn giống như từ lúc vừa ra đời đã khảm vào trong thân thể nhỏ bé của họ, bất luận bị hùng phụ trừng phạt đánh đập như thế nào thì bọn họ vẫn dành hết tình cảm bên trong trái tim nhỏ bé cho hùng phụ, sự thân cận giống như đến từ bản năng vậy.

Thái độ ác liệt lạnh lùng của hùng phụ là bóng ma trong lòng bọn họ, những tổn thương về thể xác và tinh thần mà bọn họ nhận phải sẽ không biến mất, ngược lại, nó còn càng ngày càng khắc sâu hơn theo năm tháng trưởng thành, sâu đến mức không thể đụng vào.

Non nớt lại quật cường, bọn họ mang theo mình đầy thương tích, cả thể xác và tinh thần đều hư hỏng trưởng thành rất nhanh.

Không hề nghi ngờ, bởi vì hùng phụ mà bọn họ cũng rất ghét trùng đực. Nhưng khi trùng đực gặp nguy hiểm, bọn họ vẫn không chút do dự lựa chọn dùng máu tươi và sinh mệnh, đúc lên một thiết luật bảo vệ trùng đực Trùng tộc không thể bị xâm phạm!

Từ cao cấp đến cấp thấp, tất cả trùng cái và á thư, bất luận có chán ghét hay không thì đều dùng thân thể huyết nhục thực hiện lời thề của bọn họ.

Thực hiện lời thề mà bọn họ từng tuyên thệ vô số lần!

'Trùng thần ở trên!'

'Trùng thần ở trên!'

'Dù chúng ta ở bất kỳ chỗ nào, ở bất kỳ hoàn cảnh nào cũng luôn bảo hộ ngài.'

'Không ngại trả giá!'

'Không ngại sinh tử!'

Trùng đực ở Trùng tộc tuyệt đối an toàn, câu nói này chính là dùng huyết tinh đắp lên.

"Trùng đực, trùng cái tương hỗ mới hợp thành Trùng tộc!" Một trùng đực hơn một trăm tuổi đột nhiên xuất hiện ở trên màn ảnh lớn tiếng quát lên.

Trên khuôn mặt nghiêm túc của ông tràn đầy thần sắc nghiêm nghị và phẫn nộ, "Không có trùng đực, trùng trứng sẽ không thể phá xác, Trùng tộc cũng không thể nào kéo dài được tiếp."

"Không có trùng cái, các trùng đực mỗi giờ mỗi khắc đều phải đối mặt với nguy hiểm, sẽ không có cách nào sống sót được trong vũ trụ rộng lớn này!"

"Cái gì mà trùng cái không nên sống? Cái gì mà trùng đực nên được chiếu sáng rạng rỡ? Hoang đường! Ngu xuẩn!"

"Dáng vẻ khó coi hiện tại của các ngươi, thực sự xứng đáng với những trùng đực đã ôm tiếc nuối mà chết sao? Xứng đáng với vô số tiền bối quân thư đã chết đi ở trên chiến trường giữ gìn tôn nghiêm của Trùng tộc sao?"

"Thứ chân chính không nên sống không phải là trùng cái, mà là hình dạng khó coi của các ngươi hiện tại, khiến bọn ta vô cùng xem thường các ngươi!"

Ông hiện nay là trùng đực sống lâu nhất ở Trùng tộc, sau lưng ông là một đôi cánh to lớn, ánh sáng ảm đạm giống là một miếng giẻ rách cũ nát.

Ông dựng thẳng lông mày lên quát, "Nhìn ta đi!"

"Nhìn cánh sau lưng ta đi! Để cho ta nhìn, để cho ta nhìn, ta - Ai Bá Nạp Tây Túc, chấp nhận bị trói buộc ở Trùng tộc, giấu diếm phong mang tài hoa của bản thân, dùng mệnh dẫn đạo trùng cái phá xác đến tột cùng là như thế nào! Nhìn xem các ngươi có xứng đáng để ta thiêu đốt sinh mệnh hầu như không còn của mình hay không! Các ngươi khiến ta thất vọng như thế, làm sao ta có thể chết mà nhắm mắt được? ! !"

"Các ngươi bây giờ cho dù có chết, ta cũng có thể đào mộ phần các ngươi lên, để thi thể cốt nhục của các ngươi bị soi mói!"

Từng tiếng quát đinh tai nhức óc vang lên, như những cái búa to đập mạnh vào tâm thần ngơ ngác của các trùng cái. Ánh mắt rơi vào cặp cánh pha tạp ảm đạm kia, một cảm xúc mãnh liệt không chịu nổi xông tới nhuộm đỏ hốc mắt của bọn họ, khiến cho bọn họ xấu hổ vô cùng.

Duy An đứng ở bên cạnh hùng phụ, nhìn đôi cánh pha tạp ảm đạm sau lưng ông trùng đực trước mặt, trong lòng nổi lên từng đợt căng thẳng.

"Hùng phụ, cánh của người..." Cậu còn chưa nói xong thì đã bị Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp ôn hòa ngắt lời.

"Ta đã nói rồi, Duy An rất lợi hại mà." Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp ngồi xuống nhìn thẳng vào đôi mắt của cậu, "Cánh của hùng phụ đã ổn hơn rồi, đợi chút nữa trở về sẽ cho con xem, cam đoan là còn đẹp hơn cả con."

"Hừ." Duy An ngạo kiều nhấc cái cằm nhỏ lên, "Hùng phụ lừa trùng, cánh Duy An mới đúng là đẹp mắt nhất."

Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp cười cười, đang chuẩn bị nói cái gì thì trên bầu trời lại vang lên từng đợt tiếng trùng thú rõ ràng, trầm thấp.

Âm thanh này ẩn chứa uy nghiêm và trấn an, giống như là đang trấn an linh hồn chết đi, lại giống như là đang tiếp dẫn linh hồn đi đến bên thần.

Ông thu nụ cười lại, đứng lên ngửa đầu nhìn về phía bầu trời.

Duy An kéo căng góc áo hùng phụ, khổ sở mím chặt môi. Cậu hiện tại đã hiểu rõ, đây không phải là âm thanh vang lên khi trùng thần muốn đón trùng đực về bên cạnh mình.

Mà là âm thanh tuyên cáo trùng đực tử vong!

Khi bí mật của trùng đực đã bộc lộ, chẳng những trùng cái trong nội bộ Trùng tộc nhạy cảm với chuyện của trùng đực tới cực điểm, mà các quân thư ở trên chiến trường cũng vậy.

Bọn họ cự tuyệt trùng đực trấn an, cho dù mỗi lần trở lại từ chiến trường, giá trị trùng nguyên hỗn loạn trong thể nội sẽ gia tăng, nhưng bọn họ tình nguyện chịu đựng nỗi thống khổ trùng nguyên bạo động, lúc nào cũng có thể đứng trước nguy cơ hóa thành trùng thú, cũng không chịu để cho trùng đực trấn an.

Các trùng đực lựa chọn lên trên chiến trường đều cao ngạo, tùy hứng đến cực điểm, ở trong suy nghĩ của bọn họ, bọn họ ngoại trừ không thể ra ngoài Trùng tộc thì luận về chiến lực, luận về trí tuệ, bọn họ không hề chênh lệch với trùng cái.

Trùng cái đã phủ định năng lực trấn an trùng nguyên của bọn họ, thì bọn họ cũng không cần thiết phải hưởng ưu đãi đặc biệt ở hậu phương như này nữa.

Ôm ý nghĩ này nên trong lúc trùng cái và Thú Tộc, Mạt Nhĩ Minh tộc đang chiến đấu kịch liệt, bọn họ đã tự động hợp thành một tổ chức quân đội hoàn toàn do trùng đực lập nên, ngang nhiên xuất hiện ở hậu phương Thú Tộc và Mạt Nhĩ Minh tộc để tập kích.

Sức mạnh tinh thần khổng lồ của trùng đực vô hình làm mơ hồ đi cảm giác của địch quân, khiến đám Mạt Nhĩ Minh tộc bất ngờ bị tập kích lập tức đại loạn, trong khi đó thì đống quân tư dự trữ ở hậu phương đã bị hủy hoại hoàn toàn.

Cấp tốc, quả quyết, tàn nhẫn, đội quân do trùng đực tạo thành đã bất ngờ thiết lập thắng bại lên một trận chiến vốn dĩ còn phải trải qua chiến cuộc ba ngày mới phân ra được.

Số lượng trùng cái thương vong đã giảm mạnh, đồng thời khiến cho đám Mạt Nhĩ Minh tộc, Thú Tộc tạm thời bại lui, nhường đi mấy chục hành tinh từ đông hướng tây ở Khoa Thấm Nhĩ tinh vực, trong đó bao gồm cả quân sự tinh và bốn mỏ tư quáng tinh trân quý.

Mà cái giá phải trả chỉ là cái chết của 103 trùng đực!

103!

Tiếng thú hùng hậu trầm thấp kéo dài bay lượn trên bầu trời Trùng tộc, giống như là muốn khắc ghi cơn ác mộng này vào bên trong huyết mạch Trùng tộc mãi mãi.

Kỳ thật mỗi ngày trên chiến trường, số lượng quân thư tử vong còn nhiều hơn gấp mấy lần so với số lượng này. 103 - con số này ở trên chiến trường hùng vĩ có thể coi là một con số nhỏ đến mức có thể sơ sót. Thế nhưng khi con số này đặt ở trên thân trùng đực thì lại trở nên nặng nề đến như vậy, nặng đến mức Trùng tộc nhất thời không thể chịu nổi.

Các trùng cái sợ run cắn nát hàm răng, chịu đựng miệng đầy máu tươi và nỗi đau xé rách tim gan, gắt gao chống cự bản năng, dốc hết toàn lực không để cho mình không sụp đổ.

Lúc này trong đầu bọn họ chỉ có một ý nghĩ, nếu bọn họ sụp đổ rồi trùng hóa thì các trùng đực chắc chắn sẽ trấn an cho bọn họ, việc này so với tử vong có lẽ còn làm cho bọn họ khó có thể tiếp nhận hơn.

"Cúi chào!" Một tiếng quát chói tai đột nhiên vang vọng khắp Trùng tộc, lập tức ngăn chặn tiếng thú kéo dài mãi không tiêu tan kia.

Các trùng cái và trùng đực trên khắp các trường trung học quân sự, vô luận là có bi thống hay không, vô luận là có sụp đổ hay không thì khi tiếng quát chói tai vang lên, tất cả đều nhanh như chớp vô thức kéo căng sống lưng hướng lên bầu trời chào.

Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp vẻ mặt nghiêm khắc nhanh chân đi lên phía trước, dáng người thẳng tắp giống như là một lợi kiếm sắc bén, sắc bén giống như có thể cắt đôi các trùng, giống như có thể xuyên thấu qua video giả lập thổi bay từng tấc huyết nhục của bọn họ.

"Có cái gì mà bi thống khổ sở? Vì nước không tiếc mạng, gặp nguy nan không sợ hiểm, chết có ý nghĩa, nên được ngợi khen!" Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp nhìn hình chiếu ảo trước mắt, ánh mắt giống như là đang xuyên thấu qua khoảng cách không gian nhìn thấy tất cả trùng cái, "Chúng ta nên thực sự tôn trọng bọn họ vì hành động đáng kính hi sinh cho thắng lợi này!"

"Thu hồi sắc mặt đau khổ của các ngươi đi, đứng thẳng sống lưng lên, đưa chiến sĩ của chúng ta đến đoạn đường cuối cùng!"

Tiếng thú hùng hậu lại vang lên, tất cả trùng cái và trùng đực của Trùng tộc vươn thẳng sống lưng đưa chiến sĩ bọn họ đến đoạn đường cuối cùng.

Duy An vừa cố gắng kéo căng sống lưng học cách cúi chào, vừa dùng đôi mắt xanh thẳm sùng bái nhìn hùng phụ.

Mấy ngày nay đi theo chú An Cách Tư và hùng phụ, cậu cũng học được rất nhiều, cũng đã tìm ra được bóng lưng to lớn và tấm gương vô cùng sáng chói sẽ luôn tồn tại trong trái tim vẫn còn non nớt của cậu.

Mục đích chân chính của các trùng đực ở trong chiến trường xa xa, chính là muốn dùng sự kiên quyết và cái chết của mình để thức tỉnh trùng cái!

Bọn họ tin các trùng đực còn ở Trùng tộc sẽ không bỏ qua cơ hội mà bọn họ đưa ra. Bọn họ tin các trùng đực ở trong Trùng tộc sẽ lợi dụng cái chết của bọn họ để giúp Trùng tộc thoát khỏi biên giới của sự hủy diệt!

Không có bất kỳ một trùng nào là không đáng sống, trùng cái và trùng đực, giống như là trời và đất, giống như là mặt trời và mặt trăng, mỗi người quản lí một chức vụ của mình, chung tay để bảo toàn Trùng tộc mãi mãi kéo dài.

Trong khi một bên đi lầm đường thì một bên khác sẽ phải gánh vác trách nhiệm kéo bọn họ trở về!

Trước mắt bao người, Duy An nghiêm mặt đi lên trước đứng ở bên cạnh hùng phụ, rõ ràng nói ra từng chữ từng câu tuyên đọc bản tuyên cáo trùng hoàng giao cho cậu, "Năm 7857 ngày 28 tháng 7, viện trưởng viện nghiên cứu tối cao trùng đực An Cách Tư dẫn đầu đoàn đội, được trùng đực con Ngải Nhĩ Hãn Duy An toàn lực trợ giúp và phối hợp, nghiên cứu ra dụng cụ giúp ức chế sự tăng trưởng tinh thần lực của trùng đực."

Lúc đọc đến tên của mình, trái tim Duy An còn có chút bất ngờ nho nhỏ.

"Trải qua hai ngày hai đêm dùng thử, xác định dụng cụ này quả thực có thể ức chế tinh thần lực của trùng đực."

"Hiện tuyên bố, năm 7857 ngày mùng 1 tháng 8 theo lịch Trùng tộc, tuổi thọ của trùng đực không còn chỉ giới hạn một nửa nữa!"

Thứ để làm ra dụng cụ ức chế tinh thần lực chính là vô số điểm bạc nhỏ bé từ hoa văn ngân sắc đã được Duy An lấy ra từ trên thân đao chia ra, sau đó đưa điểm bạc đó vào dụng cụ EY liên hợp chế tạo thành.

Sau khi được Duy An dùng tinh thần lực áp chế và khống chế thì dụng cụ ức chế tinh thần lực đã có thể bảo đảm sẽ từ bỏ hấp thu tinh thần lực trùng đực sau một trình độ nhất định.

Chỉ riêng cái này mà đám An Cách Tư và Duy An đã phải dùng mấy ngày mấy đêm mới có thể hoàn thành, cũng may, tinh thần lực của Duy An đủ cường đại, có thể phân tán những điểm bạc này rồi khống chế bọn chúng.

Đây chỉ là kế tạm thời mà thôi, bọn họ phải tiếp tục thâm nhập sâu nghiên cứu kỹ càng hơn, chân chính có thể giúp cho các trùng đực thoát khỏi con đường trói buộc.

Cho dù không thể hoàn toàn lý giải nhưng vẫn có thể hiểu hơn phân nửa, đôi mắt của Duy An càng ngày càng sáng, giọng nói non nớt xuyên thấu qua video giả lập quanh quẩn trên bầu trời Trùng tộc.

"Dần dần các trùng đực sẽ sống qua trăm tuổi, sống qua một trăm năm mươi tuổi, cho đến khi sống đến lúc an tường rồi qua đời!"

"Bọn ta sẽ tận sức ở đây, dốc hết toàn lực."

"Cuối cùng trùng đực sẽ thoát khỏi trói buộc! Cuối cùng Trùng tộc cũng sẽ thoát khỏi trói buộc!"

Đọc xong câu cuối cùng, Duy An cong cong đôi mắt xanh thẳm, tự động mềm giọng nói, "Duy An cũng đang cố gắng để cứu càng nhiều càng nhiều chú trùng đực, các chú trùng cái cao lớn uy mãnh cũng phải giống như con, dũng cảm cố gắng nha!"

Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp kinh ngạc nhìn về phía Duy An sau khi cậu nói ra câu nói này, đối diện với khuôn mặt mềm mại lại tràn ngập vẻ nghiêm túc kiên định của cậu, ông đột nhiên nhếch khóe miệng lên, tùy ý cười ra tiếng.

An Cách Tư cũng nhếch khóe miệng lên, không nhịn được bật cười.

Bên trong đôi mắt hồng ngọc của Á Nhĩ Ước Sắt cũng tràn đầy ý cười.

Trong trường quân đội, Chử Nhất ngửa đầu nhìn chằm chằm lên màn hình giả lập, bởi vì Duy An tới gần nên khuôn mặt cũng được phóng đại, làm cho trái tim của cậu dần nhảy lên như nổi trống, tựa như là lúc trước khi cậu lần đầu đến Tạp Thác tinh Trùng tộc và lần đầu tiên nhìn thấy Duy An.

Vô số trùng đực ngửa đầu nhìn về phía Duy An đang mỉm cười trong màn hình giả lập.

Cậu là đặc biệt nhất! Vật chất EY không đả thương được cậu, tinh thần lực điên cuồng sinh trưởng không ảnh hưởng đối với cậu, sự xuất hiện của cậu khiến viện nghiên cứu trùng đực nghiên cứu ra được tiến bộ và phát hiện cực lớn.

Cậu giúp trùng đực thấy được hi vọng, tìm được con đường!

Cậu là món quà mà trùng thần ban cho thế giới này!

103 trùng đực tử vong chỉ đánh thức các trùng cái còn mơ màng, còn thứ chân chính khiến cho các trùng cái tỉnh lại chính là dụng cụ ức chế tinh thần, nó đã giúp cho các trùng cái thấy được hi vọng.

Mà dụng cụ ức chế tinh thần lực xuất hiện là bởi vì Duy An!

Cậu cuối cùng vẫn giống như là một tia sáng rơi xuống một đống phế tích, cứu rỗi cả Trùng tộc khỏi thảm cảnh.

Đúng vậy!

Các trùng cái đột nhiên thanh tỉnh, bởi vì bọn họ mà các trùng đực đã phải một mình gánh vác bí mật và đủ loại hiểu lầm suốt nhiều năm như vậy, cho nên sau khi biết bí mật, bọn họ làm sao có thể ngơ ngơ ngác ngác vô tri vô giác gây ra hỗn loạn, khiến cho Trùng tộc lầm vào hiểm địa, để trùng đực đứng trước càng nhiều khó khăn càng nhiều nguy hiểm được?

Trùng đực vẫn đang cố gắng chống lại EY, tại sao bọn họ lại khoanh tay chịu chết?

Ngoại tộc còn đang ngấp nghé trùng đực, điều mà hiện tại bọn họ nên làm chính là hủy diệt tất cả những chủng tộc dám để ý đến trùng đực!

Những việc làm, những thái độ và biểu hiện của bọn họ những ngày qua thật sự là ngu ngốc!

Thật sự là đáng đánh!

Bi thống vẫn chưa tan hết, nhưng các trùng cái đã có dũng khí đối mặt với nó, chống cự lại nó!

Đôi mắt ngơ ngơ ngác ngác của bọn họ cuối cùng cũng dấy lên một ánh sáng rực rỡ, một ánh sáng kiên quyết mang theo phẫn nộ và hi vọng!

Thấy vậy, các trùng đực cuối cùng cũng có thể nhẹ nhàng thở ra!

Thương Doanh và các trùng đực khác thậm chí còn vui mừng tiến lên nâng Duy An ném lên không trung hoan hô.

"A!"

"A!"

Duy An ngơ ngác, đầu tiên là ngẩn người, sau đó lập tức cười khanh khách.

Khi bọn họ ngừng lại thì liền phát hiện, sau khi bị ném lên hạ xuống liên tục như vậy, Duy An đã ngủ mất rồi?

Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp tiến lên trông thấy Duy An ngủ mà gương mặt lại đỏ bừng bừng, cũng không nhịn được mà bật cười, nhưng ngay lập tức ông lại cảm thấy đau lòng. Chỉ trong vòng vài ngày ngắn ngủi, bọn họ đã phải tiếp nhận một lượng lớn tri thức để cố gắng tìm hiểu tìm ra phương pháp, chuyện này đích thật cũng làm ông mệt muốn chết luôn rồi. Duy An cũng vậy, chắc cậu phải mệt mỏi lắm mới có thể ngủ được trong hoàn cảnh như vậy.

Ông cúi người, cẩn thận, trân quý ôm Duy An vào trong ngực.

Có thể là đã nhận ra được khí tức quen thuộc, Duy An lập tức chẹp chẹp miệng, tự động tìm một dáng vẻ dễ chịu thoải mái nằm trong ngực ông.


App TYT & Cirad team
Chương kế tiếp