Nhóc Con Trùng Đực Kỳ Lạ

Chương 35
"Duy An, Duy An, Duy An." Vừa mới gặp mặt, Thương Dậu đã không kịp chờ đợi xông lên ôm Duy An một cái, "Anh nhớ em chết đi được, tại sao em không trở về Tạp Thác tinh."

Bị cậu ta ôm, Duy An còn đang vô cùng mơ hồ, một lát sau mới phản ứng được nhìn Thương Dậu, Thương Nhan, Nại Mạn và mấy trùng khác, chậm rãi nói, "Các anh, sao lại tới đây ~ "

"Hùng phụ tới tham gia tang lễ nên mang bọn anh cùng tới." Thương Dậu đắc chí ngẩng đầu lên.

"Tang lễ là cái gì ~" Duy An ngửa đầu hỏi cậu ta.

"Tang lễ hình như là một yến hội tổ chức khi một trùng chết đi." Khắc Lợi Lạc Xuyên thành thật nói, "Sẽ có rất nhiều trùng tham gia yến hội này đó."

"Trùng chết là cái gì ~" Duy An hiếu kì.

"Hình như là khi mà trùng không thể nói chuyện và không thể động đậy, nghĩ là về sau mãi mãi sẽ không gặp được nữa." Khắc Lợi Lạc Xuyên vừa nhíu mày nghĩ nghĩ vừa cố gắng giải thích.

"A, vậy tang lễ có vui không ~ "

"Hẳn là rất vui, nếu không thì sao bọn họ lại đến đông như vậy." Khoa Nhĩ ngồi ở bên cạnh Duy An, "Em ôm quả trứng này làm gì?"

"Chờ anh trai phá xác ~ "

"Anh trai?" Nại Mạn nghi ngờ, "Không phá xác không phải nên gọi là em trai sao?"

Duy An nghiêng đầu một chút, "Thế nhưng anh Sầm Tuế nói là anh trai mà ~ "

"Anh ta chắc chắn đã gạt em." Thương Dậu khẳng định nói.

"Không gạt đâu ~" Duy An đột nhiên nhớ tới cái gì đó, vỗ vỗ cái đầu nhỏ, "Em đã hỏi hùng phụ và bác cả rồi, bọn họ đều nói là anh trai ~ "

"Thôi được rồi." Thương Dậu cũng ngồi xuống dưới đất giống cậu, "Vậy chúng ta phải làm thế nào để nó phá xác?"

"Thư phụ nói chỉ có trùng đực mới có thể giúp cho trùng trứng phá xác." Khoa Nhĩ mở miệng.

"Chúng ta chính là trùng đực đây." Vẻ mặt Nại Mạn lúc này trông thật ngốc nghếch.

"Vậy phải làm sao mới có thể khiến cho nó phá xác?"

"Phải ăn đen nhánh ~" Duy An đột nhiên mở miệng nói.

"Đen nhánh? Cái gì đen nhánh?" Các trùng khác tò mò nhìn Duy An.

"Chính là đen nhánh đó ~ "

"... ..." Lần đầu tiên mấy trùng non biết cảm giác bất lực là như thế nào, "Trứng trắng như vậy mà còn có chỗ đen nhánh sao."

"Có mà ~" Duy An nhắm mắt lại dùng sức nhìn, "Phải nhìn như vậy, thì sẽ có thể thấy rất nhiều đen nhánh ~ "

Cả đám nhắm mắt lại, không thấy cái gì cả, sau đó đều mở mắt ra, "Bởi vì em nhắm mắt lại không nhìn thấy cái gì nên mới nói là đen nhánh sao?"

"Không phải, chính là đen nhánh ~" Duy An xua tay giải thích.

Khắc Lợi Lạc Xuyên và mấy trùng liếc nhìn nhau một cái, thống nhất cho rằng Duy An quá nhỏ, nên mới bảo nhắm mắt không nhìn thấy gì cả là màu đen.

Bọn họ học theo dáng vẻ của hùng phụ, lần lượt vỗ vỗ đầu Duy An, "Chúng ta cùng chơi dao gỗ đi, không có em ở đây bọn anh đều không có hứng chơi."

"Được thôi." Cũng đã rất lâu rồi không chơi dao gỗ, Duy An vuốt vuốt đầu, đặt trứng xuống dưới đất rồi đứng dậy.

Dưới ánh mặt trời nho nhỏ, đám trùng non xếp thành hàng đứng ở dưới bóng cây quơ quơ dao gỗ trong tay, nét mặt của bọn chúng rất nghiêm túc, mỗi một lần ra tay đều rất dùng sức, khiến cho khuôn mặt non nớt cũng phải rung động theo, trong miệng còn phát ra mấy âm thanh hây a không mấy chỉnh tề để phối âm cho mình.

Tham gia tang lễ được một nửa, Sầm Diên nhận được lời dặn dò của thúc phụ mang trùng đực chín tuổi nhà Mạt Mạt Nhĩ Lạc Khắc ra ngoài giải sầu một chút.

Không biết nên đi đâu, chợt nhớ tới trong nhà còn có Duy An, cậu liền dẫn Mạt Mạt Nhĩ Tinh đi về nhà.

Lúc sắp đến chủ trạch, cả hai trùng đã nhìn thấy cảnh tượng như thế này, rõ ràng không phải là kinh diễm hay là kì lạ gì nhưng lại làm cho tâm trạng không quá tốt của hai trùng thoáng trở nên tốt hơn.

Khi đi đến gần để chào hỏi, nét mặt của bọn họ đều xen lẫn chút ngạc nhiên, Mạt Mạt Nhĩ Tinh còn có thêm một tia chấn kinh hơn cả Sầm Diên.

Sầm Diên kinh ngạc là vì cậu là trùng cái, đồng thời cũng sắp tiến vào đợt trùng nguyên xao động, nhưng khi đến gần nơi đây cậu lại cảm thấy vật chất EY đang nhanh chóng giảm bớt.

Còn Mạt Mạt Nhĩ Tinh chấn kinh là vì cậu là trùng đực, cậu có thể mơ hồ cảm giác được vật chất EY giảm bớt, đều là vì bị trùng đực non đứng ở phía trước nhỏ nhất kia hấp dẫn vào trong thể nội.

Cậu ta bước nhanh đi lên trước ngồi xổm ở trước mặt Duy An, vẻ mặt nghiêm túc nắm chặt tay của cậu, ngăn cản động tác của cậu, "Em không thể làm như vậy."

Bị cậu ta làm giật nảy mình, trong mắt Duy An tràn đầy ngỡ ngàng.

Thương Dậu và các trùng khác cũng vội vàng đi lên vây quanh Duy An và cậu ta, sau đó khí thế hung hăng nhìn trùng đực lạ lẫm trước mặt đột nhiên xuất hiện nắm chặt tay Duy An này, "Anh là ai, mau buông Duy An ra."

Mạt Mạt Nhĩ Tinh không để ý tới bọn họ, cậu ta chăm chú nhìn chằm chằm Duy An, muốn nhìn ra cái gì đó từ trên mặt cậu, "Em có chỗ nào không thoải mái hay không?"

Cảm giác được sự quan tâm, Duy An đột nhiên không sợ nữa, nghe cậu ta hỏi như vậy liền lắc đầu, "Không ~ "

Mặc dù biết như vậy là rất thất lễ nhưng Mạt Mạt Nhĩ Tinh vẫn mở miệng, "Có thể cho anh nhìn cánh của em không?"

Nghe thấy yêu cầu muốn nhìn đôi cánh xinh đẹp của mình, Duy An cũng không bài xích, quay lưng lại giương cánh ra cho cậu ta nhìn, còn mong đợi được khích lệ, "Có phải là rất đẹp hay không ~ "

Lúc trông thấy cánh của cậu, Mạt Mạt Nhĩ Tinh chợt khẽ giật mình.

"Cánh của em như một bầu trời sao vậy." Cậu ta nỉ non đưa tay ra muốn sờ nhưng lại mau chóng thu hồi lại.

Cậu ta từng nghe hùng phụ và hùng gia gia nhắc đến, Trùng tộc bọn họ vừa mới cho ra đời một trùng đực non có một đôi cánh đẹp như bầu trời sao.

Bọn họ nói trùng đực non này được trùng thần vô cùng yêu thích, cánh của cậu cũng sẽ không bị mờ đi vì vật chất EY, tinh thần lực của cậu cũng không bởi vì việc hấp thụ vật chất EY mà xuất hiện bất kỳ sự tăng trưởng dị thường nào.

Hoá ra cậu bé trùng đực non tên là Duy An chính là cậu!

Cậu ta nhìn Duy An, trong ánh mắt có chút hâm mộ, có chút đố kị, lại có chút may mắn.

Cách giáo dục trùng đực và trùng cái rất khác nhau, trùng đực bọn họ được thừa hưởng sự giáo dục tốt nhất, Trùng tộc không che giấu bất kì một chuyện gì với bọn họ, bọn họ biết rõ ràng về quá khứ, hiện tại và cả những chuyện mà Trùng tộc sẽ gặp phải trong tương lai.

Chính là bởi vì biết nhiều như vậy, hiểu rõ được sâu sắc nguyên nhân, cho nên khi biết Duy An tồn tại, tuy thỉnh thoảng bọn họ sẽ đố kị với trùng non này, nhưng nhiều hơn lại chính là suy nghĩ, nếu như về sau trùng đực non nào cũng được như vậy thì thật là tốt.

Bọn họ nhìn đôi cánh lộng lẫy chói mắt của Duy An, tựa như nhìn thấy những sợi dây thừng đang trói buộc trên người bọn họ đang đứt gãy từng cái từng cái một.

Tinh tế rất lớn và rất rộng, cho dù hiện tại trong tinh tế, vô số chủng tộc có trí tuệ cũng chưa có cách nào phát hiện ra được lằn ranh của nó.

Ngay cả bây giờ, trong tinh tế của bọn họ, có lẽ cũng có vô số kỳ quan cảnh sắc thần bí rung động, rất nhiều chủng tộc phong cách muôn hình muôn vẻ, có những cố sự đã chết đi hoặc là những thứ đang phát sinh ầm ầm như sóng dậy.

Những tinh dân tinh tế này lúc nào cũng có thể dùng điểm nhảy vọt để đến ngắm nhìn, tham dự, cảm thán với những cảnh sắc rung động và những cố sự hay ho, đó cũng là thứ mà trùng đực hướng tới cả đời, nhưng lại bởi vì trách nhiệm mà đến chết cũng không thể chạm đến được.

Bởi vì sự quan trọng của bản thân, nên cho dù Trùng tộc chưa từng hạn chế hành động của bọn họ thì tự thân bọn họ cũng biết là mình sẽ không thể nào bước ra khỏi lãnh địa của Trùng tộc. Trong tinh tế, có rất nhiều ánh mắt âm u nhìn chằm chằm bọn họ, chỉ cần bọn họ bước ra khỏi Trùng tộc một bước thì thứ nghênh đón bọn họ chính là một cơn ác mộng.

Bọn họ không thể giống như các trùng cái hay là á trùng, không chút kiêng kỵ ngao du khắp tinh tế. Rõ ràng, trí tuệ, năng lực và sức mạnh quân sự của bọn họ đều không kém cỏi chút nào, nhưng cả đời bọn họ cũng chỉ có thể ở trong Trùng tộc.

Chỉ có chiến trường là khoảng cách xa nhất bọn họ có thể bước ra khỏi Trùng tộc.

Từ cái thời khắc biết được trách nhiệm của mình thì bọn họ cũng đã thấy rõ được cuộc sống của mình, khi nhìn thấy Duy An, bọn họ tựa như là thấy được bản thân mình trong tưởng tượng, một cuộc sống không bị bất luận thứ gì trói buộc.

Một trùng được trùng thần yêu thích, cả đời đều có thể tự do là chính mình.

Cho nên ở những chỗ mà Duy An không biết, đã có rất nhiều ánh mắt trùng đực hướng về phía cậu. Bọn họ đều rất ăn ý và đồng bộ, dùng quyền lợi tài lực trong tay dựng lên tường thành kỳ lạ nhất dành riêng cho cậu bé này.

Cậu chỉ cần đi một bước thì tường thành sẽ xê dịch một bước, cậu muốn chạy đi đâu tường thành sẽ kéo dài vô hạn đến chỗ đó, đây là một bức tường thành chỉ có bảo vệ chứ không có ngăn cản.

Không nghe được tiếng tán dương, Duy An quay đầu nhìn lại, phát hiện anh trùng kia đang dùng ánh mắt rất kỳ quái nhìn cánh của cậu.

Cậu do dự một lát rồi liền quay trở lại, tóm lấy tay Mạt Mạt Nhĩ Tinh rồi đặt nó lên trên cánh của mình, giọng nói sữa mềm mại vang lên, "Anh muốn sờ thì có thể sờ một chút ~ "

Mạt Mạt Nhĩ Tinh sững sờ một lát, sau khi tĩnh hồn lại liền cười cười, "Vậy anh có thể ôm em một cái không?"

Duy An lắc đầu, "Không thể ~ "

"Vì sao?"

"Duy An không biết anh là ai, nên không thể cho anh ôm ~ "

"Nếu như anh muốn ôm thì sao?"

Đôi mắt to xanh thẳm của Duy An trừng lên một cái, bịch bịch bịch xoay người chạy ra sau lưng Sầm Diên, ra vẻ hung ác nói, "Anh trai em sẽ đánh anh ~ "

"Còn cả bọn tôi nữa." Thương Dậu kéo Thương Nhan đến, khí thế hung hăng đứng ra trước mặt Mạt Mạt Nhĩ Tinh, "Không được phép ức hiếp Duy An."

Mạt Mạt Nhĩ Ngõa Hạnh một đầu tóc bạc mắt vàng đã chết đi trông vô cùng giống Mạt Mạt Nhĩ Tinh, lúc này trông cậu có vẻ vô cùng nhu nhược, che ngực lại, "Anh đâu phải muốn ức hiếp Duy An, chỉ là muốn làm bạn với các em, các em không muốn sao?"

Mạt Mạt Nhĩ Tinh tuy chỉ có chín tuổi nhưng đã có được một dung mạo tuyệt thế, nếu không Duy An cũng sẽ không dễ dàng lộ cánh ra trước một trùng xa lạ đâu.

Trông thấy anh trùng hết sức xinh đẹp đang khó chịu, Duy An lập tức bị mê hoặc, từ sau lưng Sầm Diên đi ra, từng bước một đi đến trước mặt Mạt Mạt Nhĩ, ngửa đầu hỏi, "Anh thật sự sẽ không ức hiếp Duy An sao ~ "

Mạt Mạt Nhĩ Tinh cúi đầu, đối diện với đôi mắt xanh thẳm của cậu, trong lòng không khỏi cảm thán, thật là sạch sẽ mà!

"Ừm, sẽ không ức hiếp Duy An đâu."

Nghe thấy cậu ta nói như vậy, Duy An mới nâng hai bàn tay nhỏ mập lên, đôi chân kiêng lên dùng cơ thể mềm mềm ôm cậu ta một cái, "Anh không thể ôm Duy An, nhưng mà Duy An có thể ôm anh ~ "

Mềm mềm, còn có mùi sữa thơm.

Mạt Mạt Nhĩ Tinh nghĩ nghĩ, đưa tay nhẹ nhàng ôm cậu bé trùng đực non kì lạ này, trầm thấp, "Ừm." một tiếng

Dưới ánh mặt trời, trùng đực non với đôi cánh ánh sao và một trùng đực tóc bạc mắt vàng ôm nhau, không trùng nào biết cảnh này giống y như một cảnh đã từng xuất hiện ngày hôm qua rồi.

"Ọt ọt ~ "

Tiếng bụng đói vang dội kêu lên, ánh mắt trùng ở đây đều không hẹn mà cùng nhìn về phía bụng Mạt Mạt Nhĩ Tinh.

Từ tối hôm qua đến bây giờ, Mạt Mạt Nhĩ Tinh vẫn chưa được ăn cái gì, ôn nhu sờ lên tóc Duy An, "Bụng của em kêu to lắm rồi đấy, đói đến vậy cơ à!"

Duy An ngỡ ngàng, cậu không đói mà, bụng của cậu cũng không kêu.

"Anh có làm món bánh anh đào ăn rất ngon, em có muốn ăn hay không." Căn bản không cho cậu thời gian phản ứng, Mạt Mạt Nhĩ Tinh lại nói tiếp.

Bị bánh ngọt hấp dẫn, Duy An ngơ ngơ ngác ngác quên đi chuyện vừa rồi, cái bụng bắt đầu cồn cào, "Muốn ăn ~ "

Thương Dậu hơi nhe răng, ngũ quan Trùng tộc đều rất nhạy cảm, ở khoảng cách như vậy, bọn họ có thể xác định trăm phần trăm cái bụng vang lên vừa nãy chính là của Mạt Mạt Nhĩ Tinh.

Nắm tay Duy An rời đi, Mạt Mạt Nhĩ Tinh nhu hòa cười cười, chỉ cần cậu ta không thừa nhận bụng mình vang lên thì trùng đó tuyệt đối không phải là cậu ta.

Thương Nhan dùng một tay bịt miệng Thương Dậu đang muốn bại lộ chân tướng lại, trùng đực này vừa nhìn đã biết không phải là trùng dễ trêu, đồng thời cậu ta còn là trùng đực. Nếu Thương Dậu đối đầu với cậu ta thì sẽ không thể làm gì được, nói không chừng còn bị bắt nạt lại khóc nhè.

Duy An bị nắm tay đi ở phía trước còn quay đầu lại phất tay với bọn họ, "Nhanh lên đi, có bánh ngọt ăn đó ~ "

Mấy cậu bạn nhỏ hai mặt nhìn nhau, đáy lòng bắt đầu xuất hiện sự lo lắng. Về sau Duy An cũng sẽ không bị một miếng bánh ngọt lừa gạt như vậy nữa chứ!

Đừng nói là bọn họ, đến Sầm Diên cũng bắt đầu có chút lo lắng.

"Các em vừa mới làm gì vậy?" Mạt Mạt Nhĩ Tinh nắm tay cậu đột nhiên hỏi.

"Chơi dao gỗ ~" Duy An dùng giọng sữa trả lời.

"Lần sau có thể cho anh cùng chơi được không?" Cậu ta thực sự tò mò với cảnh tượng vừa rồi, trong cảm giác mơ hồ của cậu ta, những vật chất EY kia hình như có gì đó không giống với bình thường.

"Có thể ~ "


App TYT & Cirad team
Chương kế tiếp