Nhóc Con Trùng Đực Kỳ Lạ

Chương 36
Buổi tối Duy An đang ngậm kẹo làm tinh thần dẫn đạo cho quả trứng kia thì đột nhiên bị Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp đi ngang qua ôm lấy hai bên gương mặt bắt ngẩng đầu lên.

Nhìn kẹo trong miệng Duy An, ông chợt phì cười, "Vừa mới rửa mặt xong đã ăn kẹo như vậy hả?"

Nhận thấy được hùng phụ có chút tức giận, Duy An liền mở mắt to bán manh, "Rửa mặt xong không thể ăn kẹo kẹo sao ~ "

"Nếu không thì sao?" Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp đưa tay đặt ở bên miệng cậu, "Mau nhè ra."

"Không đâu ~" Duy An lắc đầu.

"Nhất định phải nhè."

"Hùng phụ là người tốt nhất nhất trên đời ~ "

"Biết ta tốt nhất thì mau nhè kẹo ra đi." Đối mặt với Duy An dễ thương, ông vẫn khá là thờ ơ.

Cuối cùng, Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp vẫn chịu thua trước con mắt rưng rưng của Duy An, ông bất đắc dĩ lau khóe mắt cho cậu, "Lần này ta bỏ qua, lần sau đánh răng xong không được ăn kẹo nữa."

"Vì sao ~ "

"Bởi vì đánh răng xong mà còn ăn kẹo thì răng sẽ hư mất." Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp đe dọa cậu.

Duy An hoảng sợ đưa tay che miệng lại, lo lắng nói, "Đừng hư ~ "

Thấy cậu đã bị dọa, ông hết sức hài lòng vuốt vuốt tóc cậu, "Vậy sau này đánh răng xong còn ăn kẹo không?"

"Không đâu ~ "

"Rất ngoan."

"Con vẫn luôn ngoan mà ~" Duy An nói xong lại ôm lấy quả trứng tiếp tục dẫn đạo tinh thần lực.

Nhìn cậu bé dùng sức đến mức lông mày cũng nhíu lên, Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp cảm thấy hết sức buồn cười đưa tay xoa xoa đầu cậu, sau đó đứng dậy rời đi không quấy rầy cậu nữa.

Tiểu trùng non tập trung lực chú ý làm một chuyện gì đó là chuyện rất tốt, bất luận có kết quả tốt hay không thì cũng nên cổ vũ, chỉ là ông phải nhanh chóng nghĩ biện pháp tìm một quả trứng khác đổi cho cậu mới được.

Đỡ đến lúc cậu biết đây là quả trứng không phá xác được lại dùng nước mắt nhấn chìm ông.

Sau khi hoàn thành việc dẫn đạo tinh thần lực mà ngày nào cậu cũng làm kia, Duy An đứng dậy ôm lấy quả trứng trong tay rồi bước ra ngoài.

Bên cạnh, Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp đưa tay tóm lấy áo ngủ màu xanh nhạt của cậu, "Không ngủ mà chuẩn bị đi đâu đấy?"

"Muốn ngủ với Nại Mạn và những người khác cơ ~ "

Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp nhíu mày, "Vậy là con chuẩn bị vứt bỏ hùng phụ của con rồi?"

"Hùng phụ ngoan ~" Duy An quay đầu lại sờ lên đầu của ông, "Ngày mai Duy An sẽ ngủ với người ~ "

Được an ủi, Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp bất đắc dĩ nhéo nhéo mặt của cậu, "Đi đi, đi đi."

Nhận được sự cho phép, Duy An lập tức quay người ôm quả trứng tròn rời đi, vừa mới mở cửa phòng ngủ ra, Thương Dậu và các trùng khác đã sớm chờ ở phía ngoài đã hưng phấn xông lên, kéo Duy An chạy về phía gian phòng được chuẩn bị cho bọn họ.

"Chú Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp, hẹn gặp lại." Thương Nhan đi sau cùng đưa tay đóng cửa lại.

Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp bị bỏ lại trong phòng, tự giễu cười cười, ông hình như đã bắt đầu không nỡ rời khỏi Duy An rồi.

Đây cũng không phải là chuyện tốt.

Ông vuốt vuốt đầu ngồi dậy rồi lại ngã xuống giường.

Bên này, mấy cậu bạn nhỏ lần đầu tiên được ngủ cùng nhau hiển nhiên là vô cùng hưng phấn, bọn họ sắp xếp các chỗ nằm ở trên giường, Duy An và quả trứng tròn nằm ở chính giữa.

"Em nói là em trông thấy anh trai ở bên trong, anh ấy còn động đậy rồi sao?" Thương Dậu ngạc nhiên trừng to mắt, sau khi Duy An gật đầu, cậu ta lập tức lăn đến trước quả trứng tròn nhìn nhìn, "Làm sao thấy được? Bọn anh đều không nhìn thấy được mà?"

"Hẳn là phải dùng tinh thần lực để nhìn." Thương Nhan từ ban ngày đã luôn đứng ở bên ngoài quan sát đến bây giờ cuối cùng cũng không nhịn được lên tiếng.

"Tinh thần lực em có, để em thử một chút." Nại Mạn cũng bò dậy chen lên. Thấy động tác của cậu, Khoa Nhĩ và Khắc Lợi Lạc Xuyên cũng không nằm được nữa, cả đám dần dần đứng lên làm thành một vòng tròn, chính giữa chính là quả trứng tròn.

Thử một lát, Nại Mạn vẫn lắc đầu, "Vẫn không thấy cái gì cả."

"Để em thử một chút, em thử một chút." Thương Dậu vô cùng kích động ôm quả trứng tròn vào trong ngực, dùng tinh thần lực không quá thuần thục của mình để dò xét.

Cuối cùng cậu ta cũng không thấy cái gì cả, nhếch miệng trả trứng về, "Rõ ràng là không có cái gì mà."

Cậu ta vừa dứt lời, Khắc Lợi Lạc Xuyên bên cạnh đột nhiên vỗ tay một cái, "Anh đã biết rồi, hẳn là Duy An và quả trứng này có quan hệ máu mủ, cho nên em ấy mới có thể nhìn thấy, còn chúng ta không thể nhìn thấy."

Lời cậu ta nói rất có đạo lý, các trùng non khác đều gật đầu đồng ý.

Nhưng mà nếu là như vậy thì bọn họ phải làm như thế nào mới có thể nhìn thấy anh trai nhỏ bên trong quả trứng đây?

Bọn họ không biết là, ngoại trừ Duy An thì đến cả trùng có quan hệ máu mủ là Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp cũng không có cách nào có thể trông thấy được trùng non bên trong quả trứng.

Đám trùng non vô cùng muốn nhìn, bèn chống đầu thương lượng hồi lâu, cuối cùng thương lượng ra một biện pháp khá là đáng tin cậy.

Bọn họ tay trong tay cùng nhau nhìn thì nhất định sẽ có thể nhìn thấy.

Nói làm liền làm, ngoại trừ Thương Nhan ra thì các trùng non khác đều tay nắm tay nhau. Dẫn đầu là Duy An dùng tay phải nắm lấy tay trái của Thương Dậu đặt lên trên quả trứng tròn, kết thúc là Nại Mạn tay trái nắm lấy tay phải của Khoa Nhĩ, còn tay phải của Nại Mạn thì đặt ở trên quả trứng tròn trùng với tay của Duy An.

Thương Nhan không nhìn thấy được, lúc này xúc tua tinh thần lực của đám trùng đực non đang rất ung dung, lan tràn khắp xung quanh quả trứng tròn.

Không giống với các xúc tua tinh thần lực khác trên tinh tế, ở trong số đó, có một sợi xúc tua tinh thần lực nhìn rất to, mấy xúc tua tinh thần lực khác vừa thấy được xúc tua mập mạp kia thì lập tức quấn vào đó.

Xúc tua mập mạp cứ như vậy mang theo mấy xúc tua khác cùng nhau đi vào bên trong quả trứng tròn, bên trong đó rất đen, không có lấy một tia sáng, đi hết một đường xuống phía dưới, bọn họ cuối cũng có thể nhìn thấy trùng non ở trung tâm.

Thật nhỏ!

Mấy trùng rối rít cảm thán trong lòng, xúc tua nhỏ bé rời khỏi xúc tua mập mạp hiếu kì quấn lên trên thân trùng non.

Trên thân trùng non này đều là trùng văn đen sì, còn nhiều hơn trùng văn trên người đám trùng cái mà bọn họ từng thấy, lít nha lít nhít đến mức không thấy rõ được mặt.

Vừa dùng xúc tua tinh thần lực đâm vào cậu ta vừa cảm thán, xấu quá!

Nhưng bọn họ không nhận ra khi xúc tua tiếp xúc vào trùng văn thì màu của trùng văn sẽ nhạt đi một chút, những hắc vụ màu đen nồng đậm kia dọc theo xúc tua từng tia từng sợi chui vào trong cơ thể của bọn họ, nhưng đang đi nửa đường lại bị xúc tua tinh thần lực mập mạp kia ngăn lại.

Xúc tua tinh thần lực mập mạp lấy hết đám hắc vụ kia đi, còn tách một đám hồng vụ khó ăn từ trong hắc vụ ra vứt cho mấy xúc tua nhỏ bé.

Không đắng ~

Duy An vốn tưởng là sẽ rất đắng đột nhiên chẹp chẹp miệng, không đắng chút nào ~

Phát hiện không đắng, xúc tua béo bắt đầu ăn nhồm nhoàm đống hắc vụ, toàn bộ không gian hắc vụ gần như xuất hiện một đợt chấn động.

Không bao lâu sau, ăn đến mức ợ hơi, xúc tua béo cuốn theo mấy xúc tua khác mới chịu buông ra.

Thu hồi tinh thần lực, con ngươi của Thương Dậu và các trùng khác đều sáng lấp lánh. Khác với Duy An đang vô cùng buồn ngủ, bọn họ không cảm thấy buồn ngủ chút nào, không những vậy tinh thần còn hào hứng gấp trăm lần so với lúc mới ngủ dậy.

"Chơi thật vui, Duy An, chúng ta lại chơi thêm một lần nữa có được hay không." Thương Dậu hưng phấn lung lay bả vai Duy An.

Bị cậu ta lắc, Duy An mắt trợn trắng lên cự tuyệt, "Không ~ "

"Chơi nữa đi mà." Thương Dậu nũng nịu nói.

Duy An đưa tay đè lên mặt của cậu ta cự tuyệt, "Không ~ "

"Tại sao lại không chơi?" Bị cậu đè lên mặt nên Thương Dậu khá khó để mở miệng, nhưng cậu ta vẫn kiên cường hỏi.

"Buồn ngủ lắm ~ "

Nhìn Duy An đúng là đã rất buồn ngủ rồi, Khắc Lợi Lạc Xuyên bèn tiến lên kéo Thương Dậu ra, "Duy An buồn ngủ thật đấy, để em ấy ngủ trước đi."

"Thôi được rồi!" Thương Dậu nói xong, vừa mới nghiêng đầu đã thấy Duy An đắp chăn lên ngủ rất say.

"Em ấy ngủ thật là nhanh." Cậu tiến lên dí sát mặt lại gần mặt Duy An nghịch nghịch lông mi của cậu bé, "Lông mi thật là dài."

Nói xong cậu lại bóp mặt Duy An, vẻ mặt hài lòng nhếch môi. Tỉnh dậy, Duy An chắc chắn sẽ không cho cậu làm như vậy, Duy An ngủ thiếp đi cũng tốt.

Khoa Nhĩ lập tức đẩy tay của cậu ta, “Duy An tỉnh lại mà có khóc thì tự em dỗ đi nhé."

Cậu còn có chút bất mãn nhưng vừa nghe thấy Duy An sẽ khóc thì lập tức chắp tay sau lưng lắc đầu, "Không dỗ, không dỗ, Duy An không dễ dỗ chút nào."

Xem ra lần Duy An khóc nhè kia đã để lại bóng ma không nhỏ trong lòng cậu.

Thương Nhan nghĩ nghĩ, định thừa dịp lúc bọn họ không chú ý kéo cái chăn nhỏ của mình đến bên cạnh nằm ngủ Duy An.

Không hiểu tại sao tinh thần lại đột nhiên trở nên rất tốt, Khắc Lợi Lạc Xuyên và các trùng khác mặt đối mặt ngồi xếp bằng nhỏ giọng nói chuyện với nhau.

"Phải làm sao bây giờ, anh không ngủ được."

"Em cũng không ngủ được."

"Hay là chúng ta chơi chiến trường giả lập đi?"

"Được thôi."

Nói xong, các trùng đều lấy một khoang giả lập định chế từ bên trong không gian ra để ở một bên, sau đó bò vào nằm xuống.

Cả căn phòng an tĩnh trở lại. Ở chỗ mà các trùng không thể nhìn thấy, bên trong quả trứng, trùng con nằm ở trung tâm đang dùng tốc độ đáng kinh ngạc từng chút từng chút một lớn lên, sự phát triển này kéo dài đến chừng mười phút thì mới ngừng lại.

Sáng sớm hôm sau, lúc ánh nắng từ ngoài cửa sổ xuyên thấu vào, Thương Nhan liền mở hai mắt ra. Cậu ngồi dậy, đầu tiên là vuốt mái tóc màu xám tro ra sau, sau đó nhảy xuống giường mặc quần áo tử tế rồi đi vào phòng vệ sinh rửa mặt.

Chờ cậu rửa mặt xong trở về, đầu tiên là nhìn thấy Duy An còn đang ngủ mơ màng đạp chăn ra, sau đó cậu lại đi tới đằng trước bốn chiếc khoang giả lập nhìn nhìn, thấy phía trên là trạng thái ngủ, hơn nữa, cả sinh mạng thể chinh và trạng thái tinh thần đều rất tốt. Sau khi nhìn xong, cậu mới ngồi ở bên giường bắt đầu xem chương trình học của mình trên chung đan.

Cậu mặc dù còn chưa đến trường, nhưng mà cậu cũng không muốn bỏ lỡ môn học, nếu không về sau sẽ bị chê cười.

Không bao lâu sau, Duy An cũng tỉnh, cậu nằm ở trên giường nháy nháy mắt, duỗi hai tay nhỏ ra ôm lấy khuôn mặt nhỏ của mình vuốt vuốt mấy cái rồi mới ngồi dậy ở trên giường.

Vừa mới ngồi dậy, ánh mắt cậu đã bị bốn chiếc khoang giả lập cuối giường hấp dẫn, cậu chống tay lên giường bò qua, hiếu kì nhìn nhìn, "Thương Nhan, đây là cái gì ~ "

Phát hiện cậu đã tỉnh, Thương Nhan quay đầu lại, cân nhắc đến việc Duy An còn chưa thích hợp tiếp xúc với chiến trường giả lập, cậu ta đã nói dối, "Đây là giường nhỏ mà bọn họ tự làm."

"A ~" Duy An kinh ngạc há to miệng, “Em cũng muốn ~ "

"Muốn cái gì?" Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp đi tới vừa vặn nghe được câu này.

Vừa nhìn thấy ông tới, Duy An liền bò qua bổ nhào vào trong ngực ông, đưa tay chỉ khoang giả lập, "Muốn cái giường nhỏ này ~ "

Nghe cậu nói đó là cái giường nhỏ, Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp liếc mắt qua nhìn Thương Nhan một cái, ông cũng cảm thấy Duy An không thích hợp tham gia chiến trường giả lập, thế là bèn nói, "Được, hùng phụ sẽ tìm trùng làm cho con một cái giường nhỏ giống mấy cái này y như đúc."

Duy An mừng rỡ, hai mắt cong cong, vươn người lên hôn một cái lên mặt Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp, "Hùng phụ là tốt nhất~ "

"Ừm." Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp ừm một tiếng cho qua, sau khi cậu buông ra thì bắt đầu mặc quần áo và rửa mặt cho cậu.

Toàn bộ hành trình Duy An rất phối hợp với ông, rửa mặt xong, cậu chạy trước về bên giường, ôm quả trứng tròn vào trong ngực, "Hả?"

Cậu nghi ngờ mở to mắt nhìn, sao trứng trứng lại nặng hơn rồi ~

Bên cạnh, Thương Nhan thấy cậu ôm quả trứng đột nhiên nhớ tới cái gì đó, đi đến bên cạnh cậu, sát bên lỗ tai cậu nhỏ giọng nói, "Khắc Lợi Lạc Xuyên bảo anh nói với em, em không được nói chuyện trùng trứng cho hùng phụ của em biết, chờ chúng ta lặng lẽ ấp trứng ra xong thì sẽ mang đến cho bọn họ một niềm kinh hỉ."

Duy An trừng to mắt rồi gật gật đầu. Thấy vậy, Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp bèn quay lại vò rối tóc của cậu nói, "Nói thì thầm cái gì đấy, còn nói ở sau lưng ta?"

Duy An ngượng ngùng cười cười, quay người kéo tay Thương Nhan chạy xuống, khi chạy đến cửa tòa nhà, cậu mới đặt quả trứng trong tay cho vào trong ngực Thương Nhan rồi giang tay ra với Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp, "Hùng phụ ôm ~ "

Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp ôm cậu vào trong ngực rồi ước lượng, "Chuyện gì khiến con cam lòng bỏ quả trứng này vậy?"

"Hùng phụ đừng hỏi, đây là bí mật nhỏ của Duy An ~" Khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu trông vô cùng nghiêm túc.

Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp híp híp mắt, "Còn có bí mật nhỏ à, lặng lẽ nói cho ta đi, ta sẽ không nói cho trùng khác."

Duy An đưa tay che miệng của ông, "Không ~ "

"Thôi được rồi." Bị cậu che miệng, giọng nói của Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp có chút mơ hồ, "Con nhìn xuống phía dưới một chút xem là ai đang chờ con đó."

Duy An ngó đầu nhìn xuống, liền thấy Mạt Mạt Nhĩ Tinh ở lầu dưới đang cầm dao gỗ lắc lắc với cậu, mặt mày cong lên đầy vẻ nhu hòa, "Anh tới chơi dao gỗ với các em nè."


App TYT & Cirad team
Chương kế tiếp