Nhóc Con Trùng Đực Kỳ Lạ

Chương 37
Trên bàn ăn, Mạt Mạt Nhĩ Tinh nhìn Duy An nằm trong ngực hùng phụ hai tay dâng bình sữa lên tập trung mút, trong lòng chẳng những hiếu kì mà còn có chút ngứa ngáy.

"Dễ uống lắm sao?" Giọng nói của cậu vô cùng nhu hòa, khiến trùng nghe rất dễ chịu.

Bẹp một tiếng, Duy An rút núm vú cao su ra khỏi miệng, đưa bình sữa cho cậu, "Tinh Tinh uống đi."

Từ sau sinh nhật một tuổi, sữa của Duy An đã được đổi thành loại sữa bột đặc chế theo cơ thể của cậu, mùi vị được pha chế vô cùng cẩn thận, nên uống rất là ngon.

Các trùng con khác vào lúc này đã sớm cai sữa, cũng chỉ có Duy An là còn uống, nhưng vì cậu không muốn cai nên Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp cũng liền tùy theo ý cậu.

Mạt Mạt Nhĩ Tinh bị cậu kêu tên như vậy cũng không để ý.

Cậu ta cự tuyệt bình sữa Duy An đưa tới, thật ra cậu ta chỉ hiếu kì vì thấy cậu uống ngon như vậy thôi, chứ không có nghĩa là cậu ta muốn nếm thử.

Mãi đến khi bọn họ ăn xong điểm tâm nghỉ ngơi thì Khắc Lợi Lạc Xuyên Thương Dậu và các trùng khác thức trắng suốt đêm hôm qua mới đứng lên từ trong khoang giả lập.

Mấy thằng nhóc này nửa đêm mới ngủ nên hiện tại luôn mồm ngáp liên tục.

"Các anh không ngủ đủ, vì sao không ngủ tiếp đi ~" Duy An nhìn đôi mắt to của bọn họ, trong mắt đều là ngờ vực.

Thương Dậu múc một miếng cơm nhét vào trong miệng, nghe thấy cậu nói bèn nhai nhai hai lần rồi nuốt cơm vào, "Muốn đi đến nhạc viên chơi."

"Em cũng muốn đi ~" Duy An đứng lên từ trong ngực hùng phụ rồi nhấc tay lên.

"Chắc chắn là vậy rồi, chúng ta ở cùng nhau nên đương nhiên cũng phải cùng đi." Khắc Lợi Lạc Xuyên vùi đầu vào ăn cơm vội đáp lại lời cậu.

Nhận được câu trả lời, Duy An mừng rỡ để lộ ra một loạt cái răng trắng nhỏ, cậu đi xuống rời khỏi ngực hùng phụ, đi đến bên cạnh Mạt Mạt Nhĩ Tinh, đôi tay nhỏ mập tóm lấy góc áo của cậu ta, "Cùng đi đi~ "

"Được." Mạt Mạt Nhĩ Tinh nhéo nhéo gương mặt mập mạp của cậu, xúc cảm trơn mềm khiến cậu ta rất muốn trộm về nhà nuôi.

Cơm nước xong xuôi, nghỉ ngơi xong xuôi, các trùng non dẫn theo trùng lớn Mạt Mạt Nhĩ Tinh đi lên trên bãi cỏ nghiêm túc thiết lập trận hình bắt đầu vung dao gỗ.

Mạt Mạt Nhĩ Tinh cũng không còn nhỏ nữa, cười tít mắt nghiêm túc học theo động tác của bọn họ, cũng bắt chước bọn họ phát ra mấy tiếng hây a hây a.

Lúc đầu còn chưa cảm thấy gì, nhưng về sau, nhận thấy được cái gì đó, khóe mắt và đuôi lông mày của cậu lập tức thu lại ý cười. Tròng mắt màu vàng óng nhìn chằm chằm bóng người nhỏ nhất đứng ở phía trước, trong mắt cuồn cuộn suy nghĩ.

Thay vì nói tinh thần lực của trùng đực có thể áp chế trấn an vật chất EY, không bằng nói là vật chất EY là dinh dưỡng phẩm tốt nhất dành cho tinh thần lực của trùng đực.

Từ khi trùng đực ra đời, tinh thần lực của bọn họ đã đạt tới hạn mức cao nhất mà thân thể có khả năng tiếp nhận, đây cũng chính là lý do vì sao gần như hết một nửa trùng đực non có khả năng chết yểu.

Bởi vì từ lúc xuất sinh, tinh thần lực của bọn họ đã không ngừng cướp đoạt vật chất EY trên không trung biến nó trở thành chất dinh dưỡng, giúp cho mình điên cuồng trưởng thành.

Cho nên trùng đực non nhất định phải do trùng đực nuôi dưỡng, chỉ có bọn họ mới có năng lực hoàn toàn ngăn chặn việc trùng đực non dùng tinh thần lực của mình để lấy đi vật chất EY trong không trung khi mà trùng đực non còn chưa kiểm soát được tốt tinh thần lực của mình.

Từ lúc xuất sinh, tinh thần lực đã vô cùng cao, về sau mỗi lần tinh thần lực gia tăng thì đều là lúc tiêu hao sinh mệnh của trùng đực, màu sắc trùng nguyên đại biểu trên cánh bọn họ sẽ dần dần ảm đạm.

Tựa như là thủy cầu, nó chỉ có thể dung nạp một trăm ml nước, nếu ngươi rót vào không chỉ một trăm ml nước mà nhiều hơn số đó thì kết quả sau cùng chính là "bùng" một tiếng, nứt vỡ thủy cầu.

Vấn đề lớn nhất gây nguy hại đến sinh mệnh trùng đực chính là thể chất không thể đồng bộ tăng trưởng với tinh thần lực.

Nhưng mà ngay khi Mạt Mạt Nhĩ Tinh vừa mới cảm giác được, thể chất của cậu ta đã chậm rãi cải biến ở một tốc độ vô cùng ổn định. Một trùng cái có lẽ sẽ không phát hiện ra được sự cải biến nhỏ bé này, nhưng với một trùng đực nắm giữ tinh thần lực đến cực hạn mà nói thì rất có thể sẽ nhận ra được.

Về phần sự cải biến này là tốt hay là xấu?

Mạt Mạt Nhĩ Tinh liếc qua Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp ở nơi xa lẳng lặng nhìn qua bọn họ, nếu là xấu thì ông ấy không thể nào bình tĩnh được như vậy.

Ma trận tinh thần lực của Mạt Mạt Nhĩ Tinh trong nháy mắt tràn khắp mặt cỏ, bọn chúng giống như là những con mắt nhỏ bé, chăm chú nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động và sự thay đổi quanh thân của Duy An.

Khi thời gian trôi qua, Mạt Mạt Nhĩ Tinh dần dần phát hiện, trong lúc vật chất EY bị Duy An hấp dẫn vào thể nội thì đồng thời, có một thứ gì đó đã bị loại bỏ ra.

Mà những thứ bị loại bỏ ra, theo động tác bọn họ vung dao gỗ tạo thành một lực hút kỳ quái, rơi vào trong cơ thể của bọn họ.

Nói cách khác, năng lượng có thể giúp cho trùng đực tăng cường thể chất cũng là đến từ EY, chỉ là bọn họ không thể hấp thu được mà thôi.

Thật sự là quá buồn cười!

Mạt Mạt Nhĩ Tinh rũ mắt, một giọt nước mắt nhanh như chớp rơi xuống bãi cỏ.

Đến cuối cùng, thứ hại bọn họ và cứu bọn họ cũng là cùng một thứ.

Đáp án trùng tộc tìm kiếm trăm ngàn năm, vô số trùng đực thương tiếc mà chết vậy mà lại có thể tìm được ở trên thân một trùng đực non như thế.

Giờ khắc này, không có ngôn ngữ nào có thể hình dung được loại bi thống phát sinh trong cơ thể của cậu.

Cậu cứ như vậy, lẳng lặng đứng yên tại chỗ, mặc cho gió nhẹ chầm chậm cuốn lên từng sợi tóc của cậu.

... ...

"Nó còn nhỏ, việc duy nhất có thể làm cũng chỉ là giúp mấy trùng đực non kia đề cao thể chất." Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp đứng ở bên cửa sổ nhìn Duy An đang ở dưới lầu, dùng cái chân ngắn nhỏ nghiêm túc dọn dẹp đồ vật chuẩn bị chút nữa ra ngoài chơi đùa, nói.

Duy An là đứa nhỏ ông tự tay nuôi lớn, những sự khác biệt và đặc thù của cậu, ông đương nhiên có thể phát giác ra được.

Kỳ thật, Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp cũng không biết đối với Duy An, trùng càng nhiều thì sẽ càng tốt như vậy.

Trùng càng nhiều thì cậu sẽ càng có thể hấp thụ hắc vụ không giới hạn, sau đó kín đáo đưa đống hồng vụ tách ra từ đó cho bọn họ.

Những thứ bị tháo rời ra nếu như không thể nhét vào được thể nội trùng khác thì sẽ một lần nữa trở lại thiên địa.

Càng hấp thụ hắc vụ thì bên trong đó càng trộn lẫn nhiều hồng vụ, đến một lúc nào đó, thanh dao còn chưa ngưng thực ở thể nội Duy An sẽ bãi công, mặc cho chủ thể bị đắng.

Cho dù có đám Thương Dậu ở đó thì việc bọn chúng hấp thụ hồng vụ cũng vẫn có hạn mức, cho nên mỗi lần vung dao gỗ đến cuối cùng, Duy An cũng không hiểu tại sao mình lại thấy đắng như vậy.

“Vâng, cháu biết." Mạt Mạt Nhĩ Tinh nhu hòa cười cười, "Em ấy chỉ là một trùng đực, là một trùng đực kì lạ được trùng thần yêu thích, cũng không thể dùng sức một mình nâng toàn bộ Trùng tộc lên. Có thể biết giải quyết hi vọng và phương hướng đã rất tốt rất khá rồi, còn lại còn có chúng ta mà."

Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp quay đầu lại nhìn về phía cậu, cậu vẫn nở nụ cười rất nhẹ nhàng, nhưng mỗi chữ mỗi câu lại cứng giống như những khối đá, "Dù có cùng cực cả đời này thì cháu cũng sẽ làm được."

"Nếu không làm được thì sao?" Câu hỏi của Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp vô cùng băng lãnh và độc đoán.

"Không làm được còn có các trùng đực khác, thế hệ này không được còn có đời sau. Suốt nhiều năm như vậy, không phải trùng đực cũng đều làm như vậy sao?"

Trùng đực trước mắt mới chỉ có chín tuổi, thậm chí còn chưa qua được phạm vi trùng đực Trùng tộc chết yểu, nhưng vẫn cố chấp, muốn dùng cái lưng yếu ớt của mình để chống đỡ lên tương lai của các trùng đực.

Thật lâu sau, Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp vỗ vỗ lên bờ vai của cậu, "Ta đã bảo với hùng phụ của cháu là không nên mang cháu cho bác Ngõa Hạnh quá sớm, bác ấy để cháu hiểu được quá nhiều, chuyện này đối với cháu mà nói cũng không phải là chuyện gì tốt."

Nhớ đến vị hùng phụ không đáng tin cậy kia, Mạt Mạt Nhĩ Tinh cười cười, "Cháu cảm thấy rất may mắn vì không phải do hùng phụ nuôi lớn."

"Đi thôi, thằng nhóc rất muốn đi đến nhạc viên rồi đó."

Vừa mới xuống lầu, Duy An chờ đợi đã lâu lập tức xông lên ôm chân Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp, dùng giọng sữa phàn nàn nói, "Hùng phụ, sao bây giờ người mới trở lại, Duy An chờ người rất lâu rồi ~ "

Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp nhấc cậu lên ôm vào trong ngực, "Mới có chút thời gian mà đã chờ không kịp rồi sao?"

Duy An cười hì hì dùng cái đầu nhỏ chống lên bờ vai của ông cọ cọ, "Muốn ra ngoài chơi lắm rồi ~ "

"Thôi được rồi, đi ra ngoài chơi, đi thôi."

Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp không đưa đám Duy An đến chỗ nhạc viên đặc biệt chuẩn bị cho trùng đực non chơi, trong suy nghĩ của ông, nhạc viên trùng đực non có quá ít trùng đực non, không có không khí du ngoạn gì cả.

Đám trùng non đi ra ngoài chơi là muốn làm gì? Chính là muốn náo nhiệt.

Cho nên nơi bọn họ đi chính là nhạc viên trùng con lớn nhất thủ đô tinh.

Bọn họ vừa mới đi vào, toàn bộ trùng cái bên trong nhạc viên đều nhận được tin tức có sáu trùng đực non tới nhạc viên.

Đã quen với mấy cảnh tượng hoành tráng rồi nên dù trong lòng bọn họ tuy có kích động nhưng vì không muốn quấy rầy đến trải nghiệm du ngoạn của trùng đực non nên toàn bộ bọn họ đều rất thuần thục đè ép được hết các phản ứng trên mặt xuống, dáng vẻ giả bộ như cái gì cũng không biết.

Nhưng thật ra từ thể xác đến tinh thần đều đang chú ý đến tình huống của trùng đực non, để phòng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Đây cũng chính là nguyên nhân nhạc viên nói tin tức trùng đực non đến cho bọn họ biết, nhiều khi trong lúc tỉ mỉ cũng sẽ có gì đó sơ sót, cho nên lúc này có thêm nhiều trùng cái ở đây quan sát thì cũng an tâm hơn.

Nhạy cảm bắt được những lời đàm luận lặng lẽ của các trùng cái, bước chân Mạt Mạt Nhĩ Tinh dừng lại, cậu cảm thấy mình không thể quy về cùng một loại với đám trùng đực non được!

Nhận thấy được ý nghĩ của cậu, Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp nhíu mày, cho Duy An vào trong ngực cậu rồi nhẹ nhàng đẩy về phía trước, "Đi chơi đi!"

Mạt Mạt Nhĩ Tinh nhìn trùng đực con chỉ cao đến eo của anh, lại quay đầu lại nhìn ông một cái, trước kia sao cậu không nhận ra được người bác này của cậu còn có một thú vui kỳ quái như thế nhỉ?

"Tinh Tinh chơi đi~" Duy An nằm trong ngực cậu nắm lấy tay áo của cậu không kịp chờ đợi chỉ về phía trước.

Thương Dậu và mấy đứa nhỏ khác thì đã đi vào đó trước rồi, từng đứa một đã chạy qua chọn xong tinh thuyền mà chút nữa bọn chúng sẽ phải điều khiển.

Mạt Mạt Nhĩ Tinh sờ lên đầu của cậu, "Chúng ta đi chơi cái khác, cái này không thích hợp với em."

"Muốn chơi ~ "

"Em chắc chắn?"

"Ừm ~ "

"Vậy được rồi!" Cậu nở nụ cười vô cùng nhu hòa sờ lên đầu Duy An, "Nhưng không được khóc nha."

"Duy An sẽ không khóc ~ "

Đây là phiên bản cấu hình thấp của một trò chơi tinh chiến, mỗi một trùng non điều khiển tinh thuyền bay lên xong thì sẽ nã pháo công kích lẫn nhau, đương nhiên đạn pháo bắn ra cũng chỉ là đống thuốc màu vô hại.

Mạt Mạt Nhĩ Tinh thực sự không dám vứt bỏ hình tượng để chơi trò này, nên chỉ có thể đứng ở một bên nhìn bọn họ.

Duy An thận trọng thao tác điều khiển tinh thuyền bay lên không trung, cái đạn pháo màu tím đối diện đột nhiên bắn lên trên cửa của cậu.

"Ai nha ~" Cậu hét lên một tiếng nho nhỏ, sau khi liên tục bị công kích, Duy An có chút hoảng, đôi tay nho nhỏ liên tục đập loạn lên trên bàn điều khiển.

Ở trong mắt chúng trùng, chiếc tinh thuyền nhỏ đột nhiên bị công kích kia lúc này đang vô cùng hốt hoảng bay loạn khắp bốn phía.

Đúng lúc này, Thương Dậu thao tác tinh thuyền mạnh mẽ đâm tới dừng ở trước mặt Duy An, thay cậu ngăn cản đạn pháo, đồng thời tay áo xắn lên, khí thế hung hăng bắt đầu phản kích, "Duy An đừng sợ, anh sẽ đánh bay cậu ta."

Trông thấy bạn đến giúp mình, Duy An lập tức không còn hoảng hốt nữa, "Ừm, không sợ nữa ~ "

Kẻ khởi xướng tiến công đối diện cũng là trùng đực non, hiện tại đang đánh một trận có thể gọi là vô cùng kịch liệt với Thương Dậu, trên tinh thuyền song phương đều là đống thuốc màu nhìn thảm không chịu được.

Duy An bên này đã bình tĩnh lại được, cậu phồng má, tìm một vị trí tốt rồi liền bắt đầu dùng cái tay nhỏ vỗ vỗ vào nút bắn.

Trùng đực non đối diện vốn sắp không chống đỡ được Thương Dậu, lúc này lại có thêm Duy An thì trực tiếp há mồm lên gào thét, "Không công bằng, hai trùng đánh một trùng."

Thương Dậu tức giận nổ đóm đóm, sợ cậu ta không nghe được liền trực tiếp thò đầu ra ngoài, "Trùng đực bọn ta thì cần gì công bằng, a phi..."

Ăn một miếng thuốc màu, cậu mới thu hồi đầu lại, sau đó chính là một trận phi phi phi.

Trông thấy cảnh này, Duy An giận đến mức khàn cả giọng, "Cậu đánh lén ~ "

"Lêu lêu..." Trùng đực non đối diện thừa dịp Thương Dậu nói chuyện, nhắm ngay miệng của cậu bắn một phát đạn pháo, sau đó đắc chí lè lưỡi.

Tiểu Duy An nhìn vậy thì giận đến mức điều khiến tinh thuyền xông thẳng lên phía trước, "ầm" một cái đâm vào tinh thuyền đối diện.

Mấy trùng cái ở phía dưới quan chiến đều không nghĩ tới cuộc hỗn chiến hôm nay lại do một trùng đực non dễ thương đáng yêu mở ra, vốn đang nhìn con non nhà mình chơi, hiện tại đột nhiên đều hưng phấn hô lên.

Không trung, Duy An và Thương Dậu bị trùng đực non đối diện kêu gọi đồng bạn tới vây đánh xung quanh, cũng may Khắc Lợi Lạc Xuyên kịp thời mang theo Khoa Nhĩ, Nại Mạn và Thương Nhan tới trợ giúp.

Tình hình chiến đấu vô cùng kịch liệt, trong đó còn kèm theo mấy tiếng hét "Xông lên!", "Đánh cậu ta!", "Bên cạnh!" của đám trùng con.

Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp ở dưới mặt đất vô cùng hứng thú quay lại cảnh này, đây đều là quá trình lớn lên của Duy An, phải bảo tồn lại, về sau cũng dễ để nhớ lại.

Cuộc chiến đấu trên bầu trời càng ngày càng hỗn loạn, đến cuối cùng, đám trùng con địch ta không phân đã xông lại quần lấy nhau.

Mạt Mạt Nhĩ Tinh đứng ở phía dưới nhu hòa cười cười, mở lồng năng lượng ra, ngăn cản thuốc màu đủ loại màu sắc trên không trung nhỏ giọt xuống.

Có một chuyện khiến Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp và Mạt Mạt Nhĩ Tinh không ngờ chính là, đến tận khi tinh thuyền bị đâm cháy từ trên cao rơi xuống hộ mạng, Duy An cũng không hề biểu hiện ra dáng vẻ sợ hãi, hoảng hốt như trong tưởng tượng của bọn họ, mà ngược lại còn ngẩng đầu lên, dùng khuôn mặt đủ mọi màu sắc cười vui vẻ nói, "Chơi vui lắm ~ "

Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp dùng một tay nhấc gáy cổ áo của cậu lên, nhấc cậu ra khỏi hộ mạng rồi lắc lắc cậu ở trên tay, trên mặt có chút ghét bỏ, "Xấu hổ chết rồi."

"Không xấu ~" Duy An vừa nói xong quay đầu lại liền nhìn thấy Thương Dậu, Khắc Lợi Lạc Xuyên, Khoa Nhĩ, mặt bọn họ đều chỗ xanh chỗ đỏ trông rất là bẩn, cậu hơi há miệng ra phun ra một chữ, "Xấu ~ "

Thương Dậu nghe xong, lông mày lúc này liền dựng thẳng lên, lấy chung đoan ra mở camera lên đặt ở trước mặt cậu, cất cao giọng chất vấn, "Ai xấu đây?"

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của mình ở trong gương toàn là màu xanh xanh đỏ đỏ, Duy An ngượng ngùng dùng tay che mặt, giọng buồn buồn truyền ra, "Đều xấu ~ "

A, thật sự muốn mang về nhà nuôi!

Nhìn cảnh này, Mạt Mạt Nhĩ Tinh cười tít mắt nghĩ như vậy.

Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp liếc mắt nhìn cậu ta, Mạt Mạt Nhĩ Tinh ngẩng đầu đối mặt với ông, "Bác, có phải bác chuẩn bị về Tạp Thác tinh hay không?"

"Ta sẽ dẫn Duy An trở về." Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp trực tiếp chặt đứt tính toán của cậu.

Bị thẳng thừng từ chối, Mạt Mạt Nhĩ Tinh chỉ có thể tìm cách khác, "Ừm, có phải Duy An còn thiếu một người khai sáng hay không? Cháu có thể phân ưu cho bác mà!"

Thằng nhóc này, xem ra không đạt được mục đích thì sẽ không bỏ qua.

"Tự mang tiền sinh hoạt đi." Ông lạnh mặt nói.

"Đương nhiên, sẽ không cho gây thêm phiền phức cho bác đâu."

"A."


App TYT & Cirad team
Chương kế tiếp