Nhóc Con Trùng Đực Kỳ Lạ

Chương 81
Giữa trận nghỉ xong, 723 trùng đực non lại một lần nữa đứng lên lôi đài. Bọn họ quan sát đối phương, lúc ánh mắt chạm vào Duy An thì còn sửng sốt mất hai giây, bởi vì bề ngoài của cậu thật sự là quá lừa gạt.

Dưới mái tóc màu đen là một đôi mắt to xanh xanh, làn da trắng nõn còn có chút phấn hồng, quan trọng nhất chính là hai bên gương mặt nhìn qua còn mang đến xúc cảm cực kỳ tốt.

Các trùng đực non nhìn thấy vậy đều vô ý đưa tay lên sờ sờ khuôn mặt sữa của mình, tuy là rất mềm rất mịn, nhưng bọn họ vẫn cảm thấy mặt Duy An có thể sẽ tốt hơn.

Duy An bị ngàn vạn ánh mắt nhìn vào nhưng vẫn phải cố gắng đứng thẳng lưng, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc.

Vừa nãy đám Thương Dậu có nói, những trùng đực non này cũng là đối thủ của cậu, cậu phải xuất ra khí thế để hù dọa bọn họ, để cho bọn họ không dám động thủ với cậu, như vậy cậu sẽ có thể thành công “sống sót” đến cuối cùng.

Các trùng cái ở hiện trường và các trùng cái xem livestream cảm thấy hôm nay thật sự là thời khắc cao quang của bọn họ, vậy mà có thể trông thấy nhiều trùng đực non như vậy trong một lần duy nhất, đây đối với bọn họ mà nói quả thực là vui mừng lớn nhất từ lúc xuất sinh đến tận bây giờ.

Lúc này dù là trùng cái có cao lớn, hung mãnh, ít lời, lạnh lùng đến thế nào thì trong lòng cũng đều đang âm thầm cầu nguyện. Cuộc tranh tài như vậy có thể diễn ra nhiều hơn một chút được không, không cần mỗi ngày một lần nhưng một tháng một lần cũng không quá phận đâu nhỉ? Thực sự không được thì một năm một lần cũng được! Nếu như thực sự khó xử, hai năm, không, ba năm một lần đi!

Nói chung là đừng chỉ tổ chức một lần như thế!

Trải qua một trận tranh tài, các trùng cái đều đã thăm dò được tên tất cả trùng đực non lọt vào vòng trong, bao gồm cả những trùng đực non không vào được vòng trong.

Mà điều làm cho bọn họ kinh ngạc đến cực điểm chính là trùng đực non vẻ ngoài đáng yêu nhất kia lại chính là Ngải Nhĩ Hãn Duy An! ! !

Cậu là trùng đực non có tinh thần lực cực mạnh trong truyền thuyết, có thể chỉ trong một lần duy nhất trấn an hơn vạn trùng cái - Ngải Nhĩ Hãn Duy An! ! !

Thật có sức phá huỷ!

Ngải Nhĩ Hãn Duy An trong tưởng tượng của bọn họ hẳn là một trùng đực non rất cao quý, ngạo khí, cao cao tại thượng, không ngờ cậu lại là một trùng đực non dễ thương đáng yêu như thế.

Tưởng tượng tương phản rất lớn so với hiện thực, khiến cho các trùng cái nhất thời không thể nào liên hệ với Ngải Nhĩ Hãn Duy An các hạ trong truyền thuyết và trùng đực non dễ thương giả vờ nghiêm mặt trước mắt với nhau.

Thế nhưng, cậu thật sự rất đáng yêu! Vậy phải làm sao bây giờ?

Nghĩ đến việc trùng đực non dễ thương kia chính là Ngải Nhĩ Hãn Duy An các hạ trong truyền thuyết, bọn họ càng hưng phấn đến mức không thể hô hấp, càng muốn trộm về nhà, thì phải làm sao bây giờ?

Muốn trộm! Muốn trộm! Muốn trộm!

Chấp niệm mãnh liệt liên đới đến cả Quyền Kiêu, Quyền Phiền ngồi ở trên ghế thân hữu xa xôi phía trước.

Quyền Phiền quay đầu lại nhìn ánh mắt đều đang phát sáng của bọn họ thì hơi mím môi một cái, nhất thời lại có một suy nghĩ ngây thơ lóe qua bộ não.

Trở về, cậu ta sẽ giấu Duy An đi, không cho phép bọn họ trộm em trai của cậu ta! Nghĩ cùng đừng nghĩ!

Trận tranh tài thứ hai sắp bắt đầu, đấu trường rộng lớn chiếm cứ toàn bộ bầu trời đột nhiên đen ngòm, nhưng trùng ở hiện trường lại không hề bối rối chút nào, sự tự tin mạnh mẽ và năng lực khiến cho bọn họ dù đối mặt với bất luận tình cảnh gì cũng sẽ không cảm thấy bối rối.

Sau đó một loạt chấm nhỏ phát sáng lên trong bóng đêm, một chấm, hai chấm, vô số chấm liên tiếp sáng lên, hợp thành tinh hà sáng chói, tất cả trùng đều chìm đắm giữa các vì sao.

Một trận gió mang hơi lạnh thổi tới, mang đến mùi tanh trên mặt biển, tiếng sóng vỗ vào đá truyền vào trong tai. Cúi đầu nhìn lại, dưới chân của bọn họ là một mảnh biển cả, trên mặt biển là tinh hà vạn dặm, thỉnh thoảng có mấy con cá phát sáng trồi lên mặt biển, nhưng vì kinh hãi lên lại đâm đầu vào trong biển.

Lơ lửng chính giữa biển là một tòa núi cao do vách đá tạo thành, nó thẳng đứng, dốc ngược xuống, phía trên là cỏ nhỏ mọc rải rác và một ít nhấp nhô.

723 trùng đực non dùng tay không leo lên tòa núi cao này, mười trùng đực non đầu tiên leo lên đỉnh núi sớm nhất sẽ nhận được tư cách vào vòng trong.

Hiện trường lập tức vang lên tiếng kinh hô nho nhỏ, leo lên tòa núi cao này có lẽ đối với trùng cái non mà nói cũng không có gì khó, nhưng mà đối với trùng đực non thì lại rất khó. Đây là ấn tượng cố định của các trùng cái dành cho trùng đực, bởi vì dựa vào nền giáo dục từ lúc bọn họ xuất sinh đã nhận được mà nói thì trùng đực non là một sinh vật trân quý, yếu ớt, cần được bảo hộ.

Ngón tay trắng nõn nho nhỏ của các trùng đực thực sự không thích hợp leo lên vách núi thô ráp, như vậy sẽ làm hỏng ngón tay của bọn họ mất.

Lôi đài chia ra thành từng bệ nho nhỏ lơ lửng, đưa các trùng đực non đến dưới vách núi đá.

Không cần lo lắng đến an nguy của trùng đực non bởi vì cái bệ lơ lửng này sẽ biến thành đám mây mềm mại đỡ lấy trùng đực non khi bọn chúng rơi xuống, chỉ là khi rơi xuống từ trên vách núi đá thì sẽ bị loại.

Sau khi một tiếng thú kêu hùng hậu kéo dài vang lên thì cuộc tranh tài bắt đầu!

Các trùng đực non bắt đầu leo lên, mới bắt đầu mà đã có tiếng mấy trăm trùng đực non rơi xuống nước truyền đến. Hiển nhiên, bọn họ vừa mới hành động thì đã xuất hiện sơ xuất, mấy cái bệ biến thành đám mây lơ lửng mò trùng đực non từ trong biển lên, mang bọn họ rời khỏi đấu trường.

Ngoài ý liệu, Duy An được đánh giá rất thấp lại được ở lại.

Trên vách núi đá, cậu mím môi, tay nhỏ gắt gao chế trụ mỏm đá nhô lên, cái chân ngắn nhỏ giẫm lên những chỗ miễn cưỡng có thể thả chân, từng chút từng chút, chậm chạp kiên định leo lên trên.

Có trùng đực non đã leo ra ngoài được rồi.

Leo ra ngoài được một khoảng cách, Phí Lý Đức đột nhiên dừng động tác lại, cúi đầu nhìn Duy An đang gắng gượng leo lên.

Nhận thấy được cái gì, Duy An ngẩng lên đối diện với ánh mắt của cậu ta, cong cong đôi mắt.

Phí Lý Đức mấp máy môi, bò xuống một chút, đưa tay ra cho cậu, "Đưa tay cho tớ, tớ kéo cậu."

"Không." Duy An lắc đầu, gương mặt non nớt nhưng ở góc độ này lại có vẻ khá là kiên định, "Tớ phải tự mình bò."

Phí Lý Đức kinh ngạc vì bị cậu cự tuyệt, đến cả đám Khắc Lợi Lạc Xuyên bên ngoài cũng cảm thấy lạ lẫm khi nhìn thấy biểu hiện quật cường và kiên định trên khuôn mặt mềm mại của Duy An.

Trên vách núi đá, Duy An bò được một khoảng cách liền dừng lại, thổi thổi vào cái da tay bị mài hỏng của mình, bởi vì đau đớn mà phồng phồng má, hốc mắt cũng vô thức phiếm hồng, khiến Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp và các trùng khác thấy mà đau lòng.

Phí Lý Đức thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn về phía cậu, đột nhiên hiểu rõ cái gì xoay người trèo lên trên.

Đây là tranh tài, là cạnh tranh, chỉ có dùng sự cố gắng và năng lực của mình để đạt tới điểm cuối cùng mới xem như là thắng lợi, nếu đạt được quá dễ, thông qua sự trợ giúp của trùng khác thì đều không phải là thắng lợi!

Duy An muốn thắng lợi, cho nên đã cự tuyệt trợ giúp của cậu ta.

Ở phía dưới, cái miệng nhỏ nhắn của Duy An chợt lầm bầm, "Phù phù sẽ hết đau." Sau đó lại không ngừng trèo lên trên.

Bên ngoài sân, các trùng cái nghe rõ cậu đang nói cái gì, vừa buồn cười lại vừa đau lòng.

Trong lúc nhất thời không hiểu tại sao lại tổ chức ra cuộc tranh tài như thế, các trùng đực non tranh tài, đánh một chút, chơi một chút không phải là được rồi sao? Cần gì phải cố gắng như thế!

Thời gian trôi qua, trên vách núi đá không ngừng có trùng đực non rơi xuống, mỗi lần rơi xuống đều mang theo một tiếng gào thét. Biết rõ bọn họ không gặp nguy hiểm nhưng các trùng cái vẫn hãi hùng khiếp vía.

Bọn họ hiểu rõ, trận đấu này không phải dùng để rèn luyện cho trùng đực non, mà là dùng để rèn luyện năng lực chịu đựng cho bọn họ, chỉ cần trái tim có vấn đề thì sẽ không chịu được kinh hãi.

Trên vách núi đá, Duy An vừa bò vừa trốn tránh các trùng đực non ở phía trên rơi xuống, đột nhiên, có một trùng đực non ngay phía trên đầu cậu rơi xuống. Lúc sắp rơi vào người cậu, Duy An vội vàng tóm lấy một bên hòn đá nhô ra, vội vàng né tránh trùng đực non kia.

Đang lúc chúng trùng cái đang sợ hãi thán phục cậu mặc dù nhỏ, nhưng mà rất linh hoạt thì lại có một trùng đực non khác từ bên trên đáp xuống. Lần này chung quanh không còn hòn đá nào nhô lên cho cậu nắm, Duy An chỉ có thể tận lực nghiêng người dán chặt vào vách núi để tránh.

Cuối cùng, Duy An không tránh thoát được, bị va vào một phát, cậu không nắm vững được nữa, toàn bộ thân thể rơi xuống.

"Ô!" Bên ngoài sân, Thương Dậu lên tiếng kinh hô, lần đầu tiên cảm giác được tim sắp nhảy lên cổ.

Khi nhìn thấy Duy An rơi xuống được một khoảng lại một lần nữa tóm được nhỏm đá nhô lên, cậu ta mới yên tâm ngồi lại chỗ ngồi.

Nhìn Duy An tranh tài còn kích thích hơn so với tự cậu ta tham gia tranh tài.

Đá vụn từ bên cạnh lăn xuống rơi vào trong biển, tiếng nước rào rào kèm theo tiếng gió biển truyền vào trong tai, cũng không lớn bằng tiếng tim Duy An đập lúc này.

Năm ngón tay nho nhỏ của cậu dùng sức giữ chặt hòn đá, toàn bộ thân thể lắc lắc trước không trung, theo bản năng, cậu đẩy tinh thần lực lan tràn ra ngoài hòng tìm điểm dừng chân.

Duy An cẩn thận từng li từng tí dùng cái chân ngắn dẫm lên điểm dừng chân rồi mới bắt đầu thở hổn hển.

Dừng lại được, cậu liền cong miệng thổi vết rạch trên tay, nhẹ nhàng thổi thổi, vừa thổi vừa tự an ủi bản thân, "Không sao cả, không sao cả, không đau, không đau, thổi là sẽ không đau... ..."

Thổi xong vết thương trên tay, cậu lại đưa tay thử sờ một cái lên trên mặt, nhận ra cảm giác đau, cậu lập tức rút tay về.

"Mặt mặt không thổi được ~" Cậu ủy khuất nhếch môi, nhịn một chút, nhưng cuối cùng vẫn đau rớt nước mắt.

Nước mắt lăn qua vết trầy da trên mặt khiến cho vết thương càng đau hơn, đau đến mức nước mắt Duy An căn bản không ngừng được, nước mắt rơi càng nhiều càng đau, càng đau càng muốn khóc, đúng là một vòng tuần hoàn ác tính.

Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp ở bên ngoài nhìn thấy rõ ràng, trái tim không kiềm được run rẩy.

Cuối cùng ý thức được nước mắt sẽ làm cho vết thương càng đau, Duy An đưa tay lau lau nước mắt, gương mặt trắng noãn vốn đã có đầy tro bụi và vết máu, bị cậu lau như vậy, lập tức trông rất nhem nhuốc, nhìn vừa đáng yêu lại vừa đáng thương.

Nhịn đau nghỉ ngơi xong, Duy An lại bắt đầu tiếp tục trèo lên trên. Khác với lúc vô thức dùng tinh thần lực tìm kiếm điểm dừng chân vừa nãy, lần này cậu đã có thể chủ động dùng tinh thần lực để tìm kiếm chỗ có thể leo lên, cho nên đứng lên nhanh hơn lúc trước khá nhiều.

Vừa bò vừa đắc ý lung lay cái đầu nhỏ, Duy An khá là thông minh!

Sức mạnh tinh thần vô hình thuận theo vách núi mà đi, giúp chủ nhân tìm kiếm chỗ leo lên tốt nhất.

Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp đã nhận ra điểm ấy, ánh mắt lóe lên, mỉm cười, rất là thông minh nha.

Lúc Duy An leo đến hai phần ba, Á Luân, Hoắc Khắc Tư, Tháp Lợi, ba trùng đực non chiến thắng ở lôi đài số tám đã sắp leo đến điểm cuối cùng.

Trước khi đến điểm cuối, bọn họ dừng bước, sau đó tìm đến những vị trí tốt nhất bắt đầu công kích những trùng đực non theo sát phía sau bọn họ.

Cuộc tranh tài hết thảy có ba lượt, đây là vòng thứ hai, danh sách vào vòng trong trận này mặc dù có mười trùng, nhưng mà bọn họ cũng không tính để một trùng đực non nào khác ngoại trừ ba bọn họ được vào vòng trong.

Cuối cùng, trùng tranh đoạt thắng lợi chỉ có thể là ba trùng bọn họ.

Duy An phát hiện càng ngày càng nhiều trùng đực non từ phía trên rơi xuống, cậu ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy có ba trùng đực non gạt tay trùng đực non khác ra khỏi hòn đá rồi đẩy bọn họ xuống.

Bọn họ còn giả ý đưa tay ra kéo các trùng đực non khác lên nhưng sau khi trùng đực non kia đưa tay cho bọn họ thì bọn họ sẽ đẩy các trùng đực non kia xuống.

Duy An kinh ngạc và cực kỳ giận dữ, sao bọn họ có thể làm như vậy? !

Phí Lý Đức sắp đến điểm cuối cũng phát hiện ra hành vi của bọn họ, cậu ta cẩn thận quan sát một phen, phát hiện muốn vòng qua bọn họ là việc không thể nào, ba bọn họ chiếm cứ phần lớn thông hướng đến điểm dừng chân cuối cùng, điểm dừng chân còn lại thì có khoảng cách quá xa, vách núi cũng rất là trơn, vốn dĩ không thích hợp để leo lên.

Đám Á Luân cũng phát hiện ra Phí Lý Đức, sau khi đánh giá chiều cao của cậu ta, bọn họ rất thông minh không chủ động ra tay, chỉ là chiếm cứ những chỗ tốt nhất, chờ cậu ta leo lên.


App TYT & Cirad team
Chương kế tiếp