Nhóc Con Trùng Đực Kỳ Lạ

Chương 82
Đám Á Luân chiếm được vị trí quá tốt, muốn trèo lên đỉnh nhất định phải được đi qua được bọn họ, dù sẽ khá khó để vòng qua.

Đối với điểm ấy, các trùng đực non lần lượt bò lên trên đều rõ ràng.

Vách núi rất lớn, đường tới gần đỉnh lại không nhiều, chỉ là ba trùng non là đã có thể chặt đứt thông hướng lên đỉnh, nhưng mà vị trí của ba bọn họ cũng rất phân tán, cái này mang ý nghĩa là bọn họ sẽ không thể giúp đỡ cho nhau được.

Cũng mang ý nghĩa, bọn họ sẽ phải một mình coi chừng chỗ chiếm cứ của mình, khi có một ít trùng đực non leo lên thì bọn họ có thể coi chừng được, nhưng khi bảy tám hay mấy chục trùng đực non cùng nhau leo lên, tỉ lệ bọn họ sẽ sơ hở và hốt hoảng sẽ càng lớn hơn. Cho nên các trùng chỉ cần bắt được sơ hở chen vào xé toang sơ hở đó thì sẽ có thể đột phá chướng ngại này.

Các trùng đực non sau khi phân tích đến vậy thì không tiếp tục leo lên phía trên nữa, bọn họ dừng lại, ánh mắt hung ác nhìn vào đám Á Luân ở trên.

Bên ngoài sân, các trùng cái cũng ý thức được nguyên nhân vì sao các trùng đực non đã leo lên đỉnh rồi lại đột nhiên dừng lại, bọn chúng đang chờ các trùng đực non khác đến, chờ các trùng đực non đạt tới số lượng nhất định thì sẽ bắt đầu phát động phản kích.

Nhiều khi, ngoại trừ có được vị trí địa lý tuyệt hảo ra thì số lượng và khí thế cũng là cái quan trọng, các trùng đực non ý đồ dùng số lượng tuyệt đối và khí thế để áp bách đám Á Luân lộ ra sơ hở.

Khi địch quân gấp mấy lần phe mình hung ác xông lên thì những kẻ có năng lực chịu đựng sẽ cực kì khiếp đảm, lộ ra sơ hở.

Gió biển cuốn lên thủy triều đập trên vách núi đá, một tiếng lại một tiếng, sao trời vẫn quay chung quanh ở bên người, dùng ánh sáng sáng tỏ chiếu ra các trùng đực non đang cắn răng nghiến lợi, mấy con cá phát ra ánh sáng thỉnh thoảng sẽ trồi lên đầu nhìn quanh, dường như cảm giác được sự tức giận mãnh liệt, lại lần nữa ngụp vào trong biển.

Leo lên tới đây, Duy An thấy có rất nhiều trùng đực non dừng lại, ngờ vực nghiêng đầu một chút, giống như là không hiểu vì sao bọn họ lại dừng ở chỗ này.

Bên cạnh, trùng đực non thấy vẻ mặt trong sáng chân thật dễ thương của cậu, chần chờ một chút, cuối cùng vẫn nói cho cậu biết kế hoạch của bọn họ.

Nghe xong kế hoạch, Duy An nghiêm mặt, hết sức trịnh trọng gật gật đầu.

Lần đầu tiên tham dự vào kế hoạch trọng yếu và dữ dội như vậy, Duy An cũng bắt chước bọn họ lộ ra biểu tình hung ác, nhưng trong mắt lại lóe lên chút hưng phấn.

Khi trùng đực non đầu tiên bắt đầu động tác thì các trùng đực non còn lại cũng bắt đầu ùa lên.

Trên vách núi đá, lại có không ngừng trùng đực non rơi xuống, có trùng trực tiếp rơi xuống đến mặt biển, bị cái bệ biến thành đám mây lơ lửng mang đi, có trùng thì rơi xuống một khoảng lại tóm được hòn đá, hoặc là chế trụ khe hở lơ lửng giữa không trung, chờ ổn định thân xong lại bắt đầu trèo lên trên.

Vì lúc rơi xuống phải tóm lấy hòn đá và khe hở nên cánh tay của bọn họ, mặt và đầu gối đều bị mài rách, nhưng cho dù là như vậy thì bọn họ vẫn cứ quyết tâm rơi xuống là sẽ leo lên.

Lần lượt rơi xuống lại lần lượt leo lên, những gương mặt non nớt trắng nõn dính đầy bụi đất và tơ máu, dưới ánh sao chiếu rọi lộ ra một vẻ hung ác và kiên nghị.

Các trùng cái trông thấy cảnh này thì đột nhiên tỉnh táo lại.

Bọn họ đều nhìn thấy vẻ kiên định, không chịu thua trên mặt trùng đực non, bỗng nhiên ý thức được, tuy trùng đực non từ lúc xuất sinh đã nằm ở trên đỉnh xã hội, mặc dù bọn họ được nuông chiều, và cũng là sinh vật cần được bảo hộ, nhưng mà bọn họ vẫn là Trùng tộc, trong gen có hung tính của Trùng tộc.

Rõ ràng biết rõ trùng đực sau khi thành niên ở các phương diện đều không thua bọn họ, tính cách cũng trở nên ác liệt, tàn bạo, coi thường sinh mệnh.

Nhưng mà khi đối mặt với trùng đực, trong tiềm thức bọn họ vẫn cảm thấy những trùng này cần được bảo hộ, đây là việc mà gen và bản năng quyết định.

Khi đối mặt với trùng đực non thì điểm này càng mãnh liệt, bởi vì trùng đực non thường có tỉ lệ chết yểu gần một nửa, trùng cái luôn coi bọn họ như miếng ngọc lưu ly dễ nát, thậm chí cảm thấy đến nỗi những sự cạnh tranh tranh tài thắng lợi này cũng không cần thiết cố gắng, chỉ cần chơi một chút là được rồi.

Bọn họ không để ý đến việc trùng đực non cũng là Trùng tộc, tuy không thể phủ nhận được sự yêu thích và truy phủng dành cho trùng đực non, nhưng chỗ sâu ở trong lòng bọn họ thật ra vẫn hơi khinh thị trùng đực non.

Bọn họ đã quên ý muốn bảo hộ dành cho trùng đực chỉ là đến từ gen và bản năng, đến từ mong muốn kéo dài chủng tộc, chứ không phải là các trùng đực luôn yếu đuối và cần được bảo hộ.

Tự nghĩ mình là người bảo vệ, bọn họ thậm chí còn vô ý thức cho rằng trùng đực non không thể tham gia bất luận cuộc tranh tài mang tính cạnh tranh kịch liệt nào, cũng như không thể làm bất luận chuyện gì nguy hiểm.

Nhưng cảnh trước mắt đã giúp bọn họ tỉnh lại, trùng đực non chưa từng yếu hơn trùng cái non, trùng đực cũng không yếu hơn trùng cái!

Tỉnh táo lại, các trùng cái vẫn cổ vũ cho các trùng đực non, chỉ là lần này, cũng không còn cảm thấy các trùng đực non đang chơi đùa nữa, mà nghiêm túc quan sát biểu hiện của bọn họ.

Trên vách núi đá triển khai một trận công phòng chiến đã định trước, một bên không ngừng có ý đồ đột phá phòng tuyến, một bên thì giữ vững trận địa không nhúc nhích, tình cảnh nhất thời trông vô cùng kịch tính.

Duy An đã rơi xuống một lần lại tiếp tục bò lên trên, khuôn mặt mềm mại của cậu lại có thêm vài vết thương. Lúc Á Luân động thủ, cậu đột nhiên buông hòn đá đang tóm lấy ra, cả nửa người bỗng nhiên treo lơ lửng giữa trời. Trong tiếng hô kinh ngạc, cậu nhanh chóng tóm lấy cánh tay Á Luân, ôm thật chặt lấy không thả.

Bên ngoài sân, Thương Dậu đột nhiên đứng lên đã ngồi xuống, trong thời gian thật ngắn, cậu ta đã đứng lên rồi lại ngồi xuống mấy lần, trái tim nhỏ cứ khi nào thấy Duy An gặp chuyện là lại giật đùng đùng.

Trên vách núi đá, Á Luân giật mình, sau đó liều mạng vung vẩy cánh tay, muốn gạt Duy An xuống. Đây là lần đầu tiên cậu ta bị trùng đực non ôm lấy cánh tay, trước mặt, cậu ta vẫn luôn rất cẩn thận đề phòng mình bị kéo xuống, nhưng lại không nghĩ rằng lần này lại bị một trùng đực non mềm mại như vậy đắc thủ.

Lần trước Duy An cũng tóm lấy chân Hoắc Tư Khắc, nhưng lại bị cái chân còn lại của cậu ta đạp lên, sau đó cậu cũng rớt xuống, cũng may nửa đường được Phí Lý Đức tay mắt lanh lẹ tóm lấy, bám vào một hòn đá nhô ra mới không bị loại.

Lần này cậu thông minh hơn, trực tiếp ôm lấy cánh tay Á Luân. Dựa vào động tác ôm bắp đùi các anh trai trước kia, cậu quả thực không bị quăng xuống dưới.

Á Luân cũng không phải trùng có thể dễ dàng lộ ra sơ hở như vậy, cậu ta vẫn luôn rất cẩn thận, chỉ là các trùng đực non tiến công quá nhiều khiến cậu ta hơi mệt, nên chi mới ngẩn ngơ một chút thôi đã bị Duy An lấy được cơ hội.

Khi đám Phí Lý Đức dừng lại chờ đợi các trùng đực non khác bò lên trên, Á Luân, Hoắc Khắc Tư và Tháp Lợi đã hiểu ý đồ của bọn họ.

Thời gian trôi qua, tinh lực dần dần mỏi mệt, Á Luân hiểu rõ. Lúc này lựa chọn tốt nhất của bọn họ chính là từ bỏ việc ngăn cản các trùng đực non khác, rồi vượt lên trước đi đến đỉnh. Như vậy mặc dù không đạt được mục đích ngăn cản các trùng đực non khác, nhưng mà bọn họ cũng có thể thuận lợi tiến vào vòng trong.

Nếu cứ dông dài mãi, chờ thể lực hao hết thì có lẽ bọn họ còn không thể tăng bậc nổi.

Thế nhưng, cho dù biết rõ làm thế nào mới là tốt nhất, nhưng mà đám Á Luân vẫn không nhúc nhích.

Thân là trùng đực non, từ lúc phá xác đã ở một địa vị cực kỳ cao, tính cách cực kỳ ngạo khí, mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng bọn họ cũng tuyệt không cho phép trong lúc cạnh tranh, ngoại trừ người thắng và kẻ thất bại ra còn có kẻ lùi bước.

Á Luân dùng một cái tay tóm lấy mỏm đá, một cái tay khác thì điên cuồng vung vẩy, ý đồ vung Duy An ra. Nếu không phải hai chân cần giữ cố định thì cậu ta đã nhấc chân đạp rồi.

Duy An lúc này ngoại trừ mũi chân còn miễn cưỡng giẫm lên điểm dừng chân thì cả nửa người đã treo lơ lửng giữa trời, còn không ngừng lắc lư trước sự vung vẩy của Á Luân, thỉnh thoảng khi biên độ lắc lư lớn, mũi chân của cậu còn bị rời khỏi điểm dừng chân, toàn bộ thân thể treo lơ lửng giữa trời. Những lúc như thế, đám Thương Dậu, Khắc Lợi Lạc Xuyên, Khoa Nhĩ, Nại Mạn ở bên ngoài sân đều gào lên kinh ngạc.

Trong số quân giáo sinh, Chử Nhất nắm chặt quyền, thân thể căng cứng. Vị trùng cái non mạnh mẽ ở trong mắt quân giáo sinh khác lại biểu hiện ra sự căng thẳng đến vậy.

Lòng bàn tay Chử Nhất đổ mồ hôi lạnh, vốn cho rằng sau khi tiến vào trường quân đội thì cậu ta sẽ có một khoảng thời gian rất dài không được gặp Duy An, nhưng không ngờ mới nhanh như vậy đã lại gặp lại được, hơn nữa còn gặp lại ở tràng cảnh như vậy.

Khi Duy An đứng ở trên lôi đài vẫy tay với Chử Nhất, cậu ta mới biết được cậu sẽ tham gia trận đấu, cả trái tim đều lơ lửng giữa không trung.

Không nghĩ rằng chỉ trong một quãng thời gian không gặp, cậu trùng đực non luôn luôn mềm manh thích khóc ở trong ấn tượng của cậu ta đã trở nên kiên cường như thế!

Ngay khi song phương tiếp tục nóng ruột, đột nhiên, toàn bộ vách núi cũng bắt đầu chấn động, từng viên đá vụn theo rung động lăn xuống.

Thiết kế ban đầu là dự định khi mà có mười trùng tiến vào được vòng trong rồi thì sẽ đánh rơi những trùng đực non còn ở trên vách núi đá xuống.

Bọn họ cũng không nghĩ rằng sẽ xuất hiện cảnh tượng như này, càng không ngờ số lượng trùng đực non có thể trèo lên đỉnh trong thời gian dự tính của bọn họ không chỉ có mười trùng.

Các trùng đực non bởi vì phải leo lên rơi xuống liên tục nên cũng đã tiêu hao phần lớn thể lực, bởi vì biến cố này mà càng không cách nào ổn định được thân hình của mình, cho nên chỉ ngắn ngủi mấy chục giây đã liên tục rơi xuống mười mấy trùng.

Á Luân, Hoắc Tư Khắc, Tháp Lợi chiếm cứ chỗ cao cũng không tốt hơn là bao, các trùng đực non trên vách núi đá phải leo lên rơi xuống liên tục mà tiêu hao thể lực, còn bọn họ thì là bởi vì phải tập trung lực chú ý và phản phục đẩy trùng đực non xuống khiến cho tinh thần cũng tiêu hao nhiều không kém.

Lúc vách núi chấn động, bọn họ thiếu chút nữa không nắm vững được, thậm chí còn vì hành động lần này mà sợ hãi đến mức xuất thần. Chỉ trong nháy mắt, hai tay Duy An ôm lấy Á Luân, cái chân ngắn dùng sức đạp một cái. Khi cước bộ truyền đến làm phản lực cùng với lực lượng phần tay của Á Luân, toàn bộ thân thể của cậu cũng theo đó lật ngược lên.

Lúc lật ngược lên, Duy An nhanh chóng đạp lên bả vai Á Luân, mượn lực tóm lấy phần đá nhô ra phía trên.

Động tác này của Duy An được thực hiện trong khi không gian chung quanh còn bị đám bụi mù bao phủ, vừa nhanh lại vừa hung ác, không có liên quan gì đến gương mặt non nớt của cậu, cũng không biết trong đám tro bụi mà cậu đã phải làm như thế nào mà có thể tìm được điểm dừng chân trong tình huống không thể nhìn thấy được gì như vậy.

Hiển nhiên, động tác bất thình lình của cậu cũng làm cho bên ngoài sân.

Đến cả Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp cũng bị kinh ngạc không nhẹ.

Sau khi đứng vững, Duy An cúi đầu nhìn Á Luân dưới chân, phồng phồng má xong liền giơ chân thử đạp lên cái tay đang cố bám víu của cậu ta.

Thế nhưng chân của cậu quá ngắn nên không với tới được, còn khiến cho Á Luân trở tay bắt ngược lại chân cậu muốn kéo cậu xuống, Duy An nhạy cảm nhận ra nhanh chóng thu hồi chân lại.

Trùng đực non bắt lấy thời cơ này phát động phản kích không chỉ có Duy An, mà còn có cả Phí Lý Đức và Lai Tây nữa.

Trong lúc tro bụi và đá vụn bay lả tả giữa không trung, đám trùng đực non tung đòn phản công cuối cùng vô cùng dữ dội ở trên vách núi đá.

Phát động phản kích từ chỗ thấp đến chỗ cao vốn rất khó, chớ nói chi là còn ở trên một vách núi đá kịch liệt chấn động này, trong lúc nhất thời, trùng đực non rơi xuống giống như sủi cảo xuống nước, lốp bốp lốp bốp.

Duy An ở bên trên giúp bọn họ một tay, mấy lần nữa thiếu chút nữa bị túm rơi, sau khi gắt gao chế trụ khe hở thì mới thoát khỏi lôi kéo.

Sau khi màn bụi mù kết thúc, không khí lặng yên không một tiếng động, trên đỉnh núi chỉ có một trùng đực non ngồi ở dưới đất.

Giờ khắc này, những vì sao chung quanh cũng từ trên cao bay xuống, mấy con cá phát sáng trong biển liên tục trồi lên mặt biển, hóa thành từng điểm sáng nhỏ hướng về phía đỉnh núi, ngàn vạn ánh sáng rực rỡ hợp thành một điểm, hình ảnh mỹ lệ, bao la, hùng vĩ cực kỳ.

Trên đỉnh núi, có một trùng đực non ngồi dưới đất, cái tay áo ngắn cũn cỡn màu xanh bạc có hoa văn màu tím đã rách nát tả tơi, mái tóc màu đen bị mồ hôi và tro bụi tác động dính chặt lên trán, bàn tay nhỏ nhem nhuốc bẩn thỉu.

Trận đấu này chỉ có một mình cậu là vào vòng trong, cho nên không cần tham gia vòng chung kết thứ ba nữa, cậu chính là trùng non chiến thắng duy nhất.

Duy An ngồi dưới đất, đôi mắt to màu xanh trên gương mặt bẩn thỉu hơi nhíu lại, bên trong là ý cười óng ánh và một chút đắc ý.

Hãy nói đi, cậu là lợi hại nhất!


App TYT & Cirad team
Chương kế tiếp