Nhóc Con Trùng Đực Kỳ Lạ

Chương 84
Nghe cậu nói như vậy, Á Nhĩ Ước Sắt có chút kinh ngạc, nhìn vào đôi mắt to xanh thẳm trước mặt, tò mò hỏi Duy An, "Tại sao em lại nghĩ như vậy?"

"Thương Dậu nói, thân thể của anh rất yếu, nhưng mà em có thể trị, cho nên anh đi theo bọn em chính là muốn em trị bệnh cho anh." Duy An nói xong, mặt mày cong cong, "Có phải anh ngại nên không nói với em hay không?"

"Anh đúng là muốn em cứu anh, nhưng không phải hiện tại." Á Nhĩ Ước Sắt đưa tay sờ lên đầu của cậu, cảm thấy xúc cảm rất tốt còn thuận tay vuốt vuốt, nét mặt của cậu ta ôn nhu, bên trong xen lẫn chút cảm khái phức tạp, "Em còn nhỏ, rất nhiều chuyện phải chờ em lớn lên một chút, hiểu chuyện một chút, sau khi biết rõ ràng nên lựa chọn đối mặt với chuyện gì thì hãy đến quyết định xem có muốn cứu anh hay không."

"Duy An." Đôi mắt hồng ngọc của Á Nhĩ Ước Sắt vừa ôn hòa lại vừa trịnh trọng, nói ra một câu giống như là hứa hẹn càng giống như là một loại thiết luật vốn đã tồn tại, "Trùng tộc sẽ không bức bách bất kỳ một trùng đực nào làm chuyện cậu ta không muốn làm, đây có lẽ là bắt nguồn từ bản năng, cũng có lẽ là do hiện tượng sinh tồn đặc thù mấy trăm năm qua của Trùng tộc dẫn đến."

"Dù gì cũng phải nói, nếu trùng cái từ bản năng đã không muốn tổn thương trùng đực thì trùng đực lại càng sẽ không bức bách, lợi dụng một trùng khác cũng là trùng đực đi làm chuyện bản thân không muốn làm. Đối với rất nhiều chuyện, dù các trùng đực gánh chịu hay là trốn tránh thì cũng sẽ không có bất kỳ ai dám chỉ trích họ."

"Cho nên em không cần lo lắng, bọn anh tới gần em không hề có mục đích ép buộc."

Không có bất kỳ sinh vật có trí khôn nào là đơn thuần thiện hay là đơn thuần ác, thế giới loài người có một câu, nhân tính có tính hai mặt, khi trách nhiệm áp đảo sợ hãi, phần lớn con người sẽ lựa chọn gánh vác trách nhiệm, khi sợ hãi áp đảo trách nhiệm, số ít con người sẽ lựa chọn trốn tránh.

Nhưng mà giống như nhân tính là có tính hai mặt, trùng tính cũng như thế, có số ít trùng đực lựa chọn không trấn an cho quân thư, không trấn an cho bất luận một trùng cái nào, nhưng mà khi đối mặt với vô số trùng trứng chờ đợi phá xác thì bọn họ vẫn thỏa hiệp dùng sinh mệnh đánh cược, dẫn đạo trùng trứng phá xác.

Cuối cùng bọn họ đều giống nhau, khi bọn họ đứng ở điểm cao bức bách một trùng đực khác thì chẳng khác nào đang bức bách một bản thân khác chôn giấu ở dưới đáy lòng.

Cho nên trùng đực sẽ không bức bách trùng đực, cho dù là Duy An thì cũng giống vậy, huống chi... ... cậu còn là đặc thù...

Cậu không bị cái thứ tên là vật chất vận rủi quấn chặt lấy, cậu sẽ có một đôi cánh từ lúc xuất sinh đến lúc tử vong đều sáng chói như ánh sáng, từ thân đến trái tim đều vô cùng tự do. Các trùng đực từ trước đến nay đều khát vọng tự do lẽ nào lại để cho cậu gánh thêm gông xiềng?

Bọn họ không kịp chờ đợi, chờ mong Duy An lớn lên, muốn tới gần cậu, nhưng chỉ là muốn nhìn một chút, xem một bản thể không bị gông xiềng quấn chặt lấy là cậu sẽ sống thành bộ dáng gì?

Tựa như là nhìn bản thân khi không bị gò bò thì sẽ sống ra bộ dáng gì!

"Cho nên, Duy An." Ngồi ở trên xe lăn, Á Nhĩ Ước Sắt hơi tốn sức mới ôm được cậu ở trên đùi, cậu ta đưa tay chọc chọc vào cái má sữa của Duy An. Tựa hồ là bị xúc cảm lạ thường này mê hoặc nên cậu ta lập tức lộ ra một nụ cười thật to, "Em không cần lo lắng bất cứ chuyện gì, em chỉ cần mau mau lớn lên là được... Bởi vì..."

Cậu ta cũng muốn nhìn, nhìn một trùng đực không bị xiềng xích trói buộc thì sẽ loá mắt như thế nào, nhìn hình ảnh trùng đực xa xưa trong lịch sử đến tột cùng có phong thái ra sao... ...

Bị nụ cười rạng rỡ của Á Nhĩ Ước Sắt mê hoặc, Duy An gật đầu một cái thật mạnh, vì dùng sức quá lớn mà hai cái má phúng phính cũng rung rung lên.

"Em sẽ nhanh lớn lên, nhưng mà..." Duy An có chút phiền não nhíu mày, trong mắt tràn đầy ngờ vực không hiểu, "Nhưng mà em hiện tại có thể trị bệnh cho anh được không, vì sao phải để đến tận khi lớn lên mới được trị?"

Á Nhĩ Ước Sắt thở dài, vậy là mấy cái cậu ta nói trước đó đều phí lời, cậu căn bản là không hiểu.

"Em đó!" Cậu ta chọc chọc mặt Duy An, "Em cứ lớn lên là được, anh hiện tại mới mười ba tuổi, cách thời gian hai mươi tuổi trưởng thành còn rất dài, hẳn là có thể nhịn đến lúc em lớn lên hiểu chút chuyện, khi đó em sẽ tự quyết định có muốn trị bệnh cho anh hay không."

"Vâng ạ." Mặc dù không hiểu, Duy An vẫn gật đầu đáp ứng.

Á Nhĩ Ước Sắt lại không nhịn được chọc chọc vào mặt của cậu, khuôn mặt mềm mềm trơn bóng, nhẹ nhàng chọc một cái, cái tay liền lún sâu hẳn vào.

"Á Nhĩ Ước Sắt điện hạ." Chử Nhất vẫn luôn đặt ánh mắt lên người Duy An, không nhịn được mở miệng, "Đừng chọc vào mặt Duy An, mặt trùng non chọc nhiều sẽ chảy nước miếng đó."

Á Nhĩ Ước Sắt giật mình, lập tức bật cười. Mái tóc bạc đầu đinh vốn nên sắc bén nhưng ở trên người cậu ta lại trông có vẻ khá là ôn nhu, cậu ta nhìn về phía trùng non trước mắt. Bởi vì muốn chăm sóc Duy An mà cậu ta đã tra xét không ít tư liệu của trùng con, cho nên nghe vậy, cậu ta chỉ cười nói, "Có lẽ chỉ có trùng non một tuổi mới như vậy thôi, Duy An lớn rồi sẽ không làm vậy đâu."

Chử Nhất sững sờ, đối diện với đôi mắt sạch sẽ của Duy An liền nghiêng đầu đi, bên trong đôi mắt lặng lẽ hiện lên một tia bất ngờ.

Cảm giác như bị chê là chảy nước miếng, Duy An lập tức nhảy khỏi đùi Á Nhĩ Ước Sắt chạy đến trước mặt Chử Nhất, nghiêm túc giải thích, "Từ trước đến giờ tớ chưa từng chảy nước miếng."

Nói xong, dường như còn sợ cậu ta không tin, cậu bèn kéo tay của cậu ta chọc vào mặt mình, "Cậu nhìn đi, có phải là không có chảy nước miếng hay không?"

Chử Nhất đang chuẩn bị nói cái gì đó thì trên bầu trời liền vang lên từng đợt tiếng thú rống phẫn nộ, tiếng thú sục sôi, hùng hậu, mang theo sự dữ tợn và hung ác giống như bị chọc giận, muốn triệt để nghiền nát kẻ dám can đảm chọc giận nó.

Trong viện, trên đường phố, mỗi tòa thành thị, mỗi hành tinh ở Trùng tộc, bất luận là trùng cái hay là trùng đực đều vội vàng đứng lên, ngửa đầu nhìn lên bầu trời.

Thanh âm này dường như khơi dậy chiến ý chôn giấu ở trong gen của bọn họ. Huyết mạch trong thân thể cũng đang phun trào, chiến ý thực chất bên trong đang gầm thét, một tiếng hít thở một tiếng tim đập vang lên đánh tan màng nhĩ.

Trong khi đó, tinh dân ngoài Trùng tộc hoảng hốt liếc nhìn nhau, trong mắt đều có vẻ kinh hãi. Trong tiếng thú phẫn nộ gào thét này, bọn họ dường như nhận thấy được Trùng tộc trước kia, một chủng tộc dùng nhục thể thuần túy tàn sát toàn bộ tinh tế, mang ác mộng giết chóc và sợ hãi ấn sâu vào trong huyết mạch của các chủng tộc trên tinh tế.

"Đây là thanh âm gì?" Duy An ngẩng cái đầu nhỏ lên, ngờ vực hỏi.

"Đây là thanh âm tức giận!" Chử Nhất đáp lại.

Trùng tộc đã hoàn toàn bị các tộc Tháp Nhĩ minh tộc và Thú Tộc chọc giận, khiến cho con cự thú đã ngủ say mấy trăm năm lại một lần nữa nhe hàm răng nanh ra.

Năm 3856 ngày 16 tháng 3, Thú Tộc cầm đầu mấy chục chủng tộc liên hợp thỏa thuận một giao dịch với Trùng tộc, dùng quyền khai thác tài nguyên và Quáng tinh trăm năm trân quý khan hiếm của bản tộc tinh vực, cùng mấy chục quân sự tinh làm đại giá, đổi lấy một trùng đực non của Trùng tộc, Ngải Nhĩ Hãn Duy An!

Tin tức này vừa xuất hiện thì toàn bộ tinh tế đã xôn xao!

Hai mươi hai tuổi bị cắm sừng bốn lần, "Bản đạo bấm ngón tay tính toán, chắc chắn sẽ có việc lớn xảy ra!"

Cẩn thận tôi đoạt tên, "Xin hỏi đạo trưởng, cái gọi là việc lớn là như thế nào?"

Hai mươi hai tuổi bị cắm sừng bốn lần, "Đạo hữu từng nghe đến Thú Tộc vương chưa?"

Cẩn thận tôi đoạt tên, "Cũng có nghe đến, nghe nói Thú Tộc vương một lòng truy cầu con đường tu tiên, gần đây sắp đại thành vũ hóa thành tiên rồi. Không biết có thể cùng đám trư bằng cẩu hữu cùng nhau phi thăng hay không?"

Hai mươi hai tuổi bị cắm sừng bốn lần, "... ... Trình mỉa mai của đạo hữu vẫn là nhất! Bần đạo cam bái hạ phong."

Cẩn thận tôi đoạt tên, "Khiêm tốn, khiêm tốn."

Thú Tộc vương vì vật chất EY mà sắp bỏ mình, nên vẫn luôn ngấp nghé trùng đực, vào lúc này chắc là cũng sắp điên rồi, cái gì cũng không để ý, chỉ một lòng muốn sống sót.

Ông ta liên hợp mấy chục chủng tộc thực lực mạnh mẽ khác đưa ra lời giao dịch này, tất cả tinh dân đều biết, nếu giao dịch không được, bọn họ sẽ khai chiến với Trùng tộc để tranh giành trùng đực.

Sinh tử trước mắt là không thể tránh được, nhưng mà bọn họ lại nhằm vào một trùng non mới có năm tuổi, điều này khiến cho các tinh dân không thể không phỉ nhổ.

Nhất là Nhân tộc, trùng non luôn luôn là cấm kỵ của bọn họ, cho nên bọn họ mới chửi bới đám Thú Tộc ở trên tinh võng nhiều như thế.

Nhân loại cũng coi là một chủng tộc thực lực mạnh mẽ phi thường trên tinh tế, nhưng mà bọn họ cũng không nhúng tay vào sự kiện lần này. Cho dù Thú Tộc mấy lần uy bức lợi dụng bọn họ thì bọn họ đều không muốn gia nhập vào.

Bởi vì Trùng tộc đã từng trợ giúp cho Nhân tộc, lúc ấy nhân loại xuất hiện ở trong vũ trụ, không khác gì một con dê rơi vào giữa đàn sói, Trùng tộc che chở bọn họ, như tặng than trong ngày mùa đông, nên bọn họ lúc này không thể vong ân phụ nghĩa cắn ngược lại Trùng tộc được.

Độc vương, "Mọi người đoán Trùng tộc có đồng ý bản giao dịch này không?"

Bích Lạc, "Hẳn là có! Thay thế một trùng đực non lấy nhiều thứ như vậy là rất đáng, hơn nữa lần này có tận mười ba chủng tộc liên hợp, Trùng tộc có lợi hại đến mấy cũng không thể nào đối mặt với nhiều chủng tộc tiến công như vậy? Đến lúc bị bọn họ đánh bại thì thứ đoạt đi không chỉ có một trùng đực, không bằng hiện tại giao trùng đực non này ra, đổi lấy bình an."

Tý Thử, "Bác coi thường Trùng tộc đến vậy sao? Mấy trăm năm trước cũng đối mặt với cùng vấn đề, Trùng tộc không hề lựa chọn như bác nói."

Nhã Ngư, "Nhưng mấy trăm năm trước là những chủng tộc kia trực tiếp đến cướp, Trùng tộc không có cách nào mới điên cuồng phản kích như vậy. Lần này Thú Tộc còn đưa ra giao dịch, một trùng đực non đổi lấy an ổn của toàn bộ chủng tộc, Trùng tộc hẳn phải biết lựa chọn thế nào!"

Hai mươi hai tuổi bị cắm sừng bốn lần, "Cũng không nhất định, tôi thì vẫn ủng hộ Trùng tộc, trở về tôi sẽ lấy Tôn Tử binh pháp cha tôi tổ truyền ra, lặng lẽ gửi cho Trùng tộc."

Cẩn thận tôi đoạt tên, "Mẹ tôi cũng cất chứa một quyển sách du kích chiến pháp, tôi cũng sẽ lấy ra."

Phong Kỳ, "Vậy thì tôi sẽ lấy trộm vũ khí ASX mà anh tôi mới nghiên cứu được trong phòng thí nghiệm ra."

Bổ Trang Liêu Thượng Đan, "Người anh em, cậu làm vậy có vẻ hơi sai sai rồi đó!"

... ... ...

Ngải Nhĩ Hãn Tang Thế là nguyên soái nên phải trở về quân bộ, trước khi đi về quân bộ, Duy An đã nằm trong ngực ông rất lâu không buông tay.

"Bác cả." Duy An nằm ở trong ngực của ông, ôm lấy mặt của ông nói, "Có thể không đi hay không!"

Mặc cho cậu ôm lấy mặt mình, Ngải Nhĩ Hãn Tang Thế vẫn lắc đầu, lời nói ra có chút mơ hồ, "Nghe lời, ngoan."

"Hừ." Duy An tức giận nghiêng đầu sang chỗ khác, không bao lâu sau lại quay lại, bên trong đôi mắt xanh thẳm tràn đầy vẻ không muốn, "Vậy bác nhớ trở về sớm nhé."

"Được."

Dỗ Duy An một hồi lâu sau, ông mới giao Duy An cho Quyền Chử, sau đó quay người rời đi.

Xoay người, vẻ nhu hòa trên mặt Ngải Nhĩ Hãn Tang Thế đều thu lại, thân hình cao lớn uy mãnh làm mỗi bước đi của ông đều khiến cảm giác áp bách quanh thân lan tràn, thỉnh thoảng một cỗ khí tức hung hãn dữ tợn sẽ chợt hiện lên ở bên trong đôi mắt màu xám trắng, giống như là ác thú bị chạm vào vảy ngược, tàn bạo, hung hãn, tàn nhẫn.

Con ác thú trấn tọa ở sau lưng gia tộc Ngải Nhĩ Hãn, từng bước một bước ra!


App TYT & Cirad team
Chương kế tiếp