Nhóc Con Trùng Đực Kỳ Lạ

Chương 83
Tiếng vỗ tay! Tiếng vỗ tay như thủy triều từ bốn phương tám hướng truyền đến!

Các trùng cái vỗ tay với tất cả sự nhiệt huyết của mình. Xuất phát từ nội tâm, bọn họ đều cảm thấy trận tranh tài này thật là đặc sắc, thậm chí còn có mấy trùng cái nhiệt tình hú lên.

Không ngờ! Không ngờ! Cuối cùng lại là trùng đực non dễ thương kia giành được thắng lợi!

Duy An đứng ở trung tâm hơi ưỡn ngực, hai đôi mắt to uốn lên, cười đến mức thấy răng mà không thấy mắt.

Sau khi tiếng vỗ tay ngừng lại, cậu quay người chạy xuống từ trên đài cao, không kịp chờ đợi mang theo thắng lợi chạy về phía Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp.

Nhìn Duy An với khuôn mặt nhỏ bẩn thỉu nhưng mang theo nụ cười thật tươi chạy về phía mình, chóp mũi Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp chợt cảm thấy chua chua, trong lòng vừa tự hào vừa chua chát vô cùng. Ông ngồi xổm người xuống ôm thân thể nhỏ kia vào trong ngực.

"Hùng phụ." Duy An mềm giọng gọi.

"Hửm?"

"Duy An giỏi quá!" Cậu uốn cong mắt, cái tay nhỏ đầy thịt vỗ vỗ lên trên ngực, rồi trân trọng đưa phần thưởng đại diện cho thắng lợi cho hùng phụ.

Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp tiếp nhận phần thưởng, bên trong đôi mắt màu xanh thẳm có từng tia từng tia kinh ngạc, "Cho ta?"

"Vâng." Duy An gật đầu, khuôn mặt mềm mại cũng rung rung theo, "Cho hùng phụ đó."

Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp trân quý thu món đồ lại, món quà đầu tiên mà con mình nỗ lực đạt được tặng cho mình, cái này khiến trái tim của ông vừa cao hứng lại vừa tràn đầy cảm giác thành tựu.

Ông cúi đầu, đột nhiên hôn một cái lên trên trán Duy An, vẻ cưng chiều trong mắt gần như muốn tràn ra ngoài, "Thật tuyệt, thật lợi hại, đây là trùng đực non nhà ai vậy? Sao mà lợi hại thế!"

Bản thân mình tự khen mình còn đỡ, nhưng mỗi lần bị hùng phụ khen như thế, Duy An đều ngượng ngùng đưa tay che mặt. Lúc này cũng vậy, nhưng vừa che mặt đã động đến vết thương, cảm giác đau ập đến, làm hốc mắt Duy An cũng đỏ lên.

Cậu oan ức, đưa hai lòng tay bị mài rách da, còn đang chảy ra tơ máu tới trước mặt hùng phụ, rơi nước mắt nói, "Hùng phụ, đau ~ "

Không chỉ mặt và hai tay, mà trên cái cánh tay và trên cái đùi trắng như ngó sen của Duy An cũng bị trầy da với các mức độ khác nhau, thậm chí còn có tro bụi và bùn đất hỗn hợp dính vào. Thấy vậy, Ngải Nhĩ Hãn Tang Thế, Quyền Chử, Quyền Kiêu, Quyền Phiền và các trùng khác đều đau lòng.

Đám Thương Dậu, Khắc Lợi Lạc Xuyên nóng nảy vây quanh Duy An, ngửa đầu nhìn cậu được chú Ngải Nhĩ Hãn ôm, luôn mồm dỗ dành, "Duy An đừng khóc, đừng khóc, lát nữa bọn anh dẫn em đi ăn nhé, đừng khóc ~ "

Chỉ cần nước mắt cậu rơi là mấy cảm giác tự hào và thành tựu trong lòng Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp đều biến mất, chỉ còn lại khó chịu.

Lo lắng nước mắt rơi sẽ làm vết thương càng đau, Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp không ngừng lau nước mắt cho cậu, vừa nhẹ nhàng thổi vào vết thương an ủi cậu, vừa ôm cậu đi về, "Không sao đâu, không sao đâu, đợi chút nữa sẽ hết đau ~ "

Aizz, vẫn là thằng nhóc thích khóc!

Gió thu lạnh lẽo, mang theo mưa phùn liên miên rơi xuống, khiến đám cỏ thường thanh trên mặt đất càng thêm xanh biếc. Vào mùa này, cây cối hầu như đều khô héo nên đống cỏ xanh biếc này đã khiến tâm trạng mọi trùng đều tốt lên mấy phần, không đến mức theo mưa phùn gió thu mà nhiễm lên sự phiền muộn.

Trong căn nhà cũ của gia tộc Ngải Nhĩ Hãn, hệ thống điều hòa không khí khiến cho nhiệt độ căn phòng vô cùng ấm áp, thoải mái dễ chịu, so với không khí lạnh lẽo phía ngoài thực sự như là hai thế giới khác nhau.

Thảm trải dày trên mặt đất, trong phòng khách, Á Nhĩ Ước Sắt mang trên mặt nụ cười nhu hòa, nhìn về phía Duy An bị bịt kín con mắt đang khoa tay sờ soạng khắp nơi.

Chung quanh Duy An là Thương Dậu, Khắc Lợi Lạc Xuyên, Nại Mạn, Khoa Nhĩ, Chử Nhất đều đứng ở vị trí cố định, dùng hết tất cả khả năng tránh né tay của cậu.

Trò chơi này là do bác sĩ nhân loại Kiều Tùng đặt ra, hình như tên là sờ Miêu Miêu, ai bị sờ thì sẽ thua, sau đó sẽ phải thay phiên cho người sờ.

Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp, Quyền Chử, Quyền Kiêu, Quyền Phiền thì ngồi ở một bên, vừa uống cà phê, vừa nhìn Duy An và các trùng khác chơi đùa, có khi ngứa mồm quá thì sẽ không kìm lòng được lên tiếng nhắc nhở vài câu.

Mặc dù cảm giác của Duy An rất nhạy cảm, nhưng thế nhưng tay và chân cậu đều ngắn, mỗi lần sắp sờ được đều bị bọn họ linh hoạt tránh đi.

Bên này, Thương Dậu bị Duy An ép đến góc, gần như toàn bộ thân thể đều nằm trên đất, rõ ràng cảm giác được bên này có trùng nhưng sờ thì vẫn trống không, Duy An nghiêng cái đầu nhỏ, giống như là đang nghi ngờ vì sao không sờ được.

Tổn thương tạo thành từ cuộc tranh tài hôm qua đã khôi phục dưới tác dụng của thiết bị trị liệu, lúc này, cái tay trắng trắng mềm mềm kia vẫn không tin, lại lần nữa sờ lên bức tường trước mặt.

Không đúng, rõ ràng cậu cảm giác được nơi này có hơi thở!

Thương Dậu nằm rạp trên mặt đất ngừng thở, sợ Duy An đụng phải mình, cậu ta lại dán về phía chân tường.

Sờ sờ hai lần đều không sờ được, Duy An muốn rời khỏi, Thương Dậu nằm rạp trên mặt đất lúc này mới dám nhẹ nhàng thở ra, chậm rãi xê dịch sang một bên khác.

Sầm Tuế ở một bên lo lắng không thôi, không nhịn được mở miệng, "Trên mặt đất, trên mặt đất đó, Duy An, tại sao em không sờ trên mặt đất."

Được nhắc nhở, Duy An dừng bước chân lại, thấy tình thế không tốt, Thương Dậu lập tức lăn sang một bên khác, thế nhưng Duy An đã chuẩn xác nhào lên trên thân cậu ta, đặt cậu ta dưới thân.

Bị bắt được, Thương Dậu mặc dù tức giận vì Sầm Tuế chơi bẩn, nhưng vẫn nhịn xuống không nói gì, mò được còn chưa tính là thắng, còn phải đoán ra tên mới tính.

Bàn tay nhỏ của Duy An sờ lên mắt và cái mũi của cậu ta, giọng nói tràn đầy hưng phấn, "Thương Dậu, là Thương Dậu."

"Đoán chuẩn!"

Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp, Quyền Chử, Quyền Kiêu và các trùng khác cùng nhau cười, đúng là xem bọn nhỏ chơi trò chơi này rất là thú vị.

Trong mắt Chử Nhất có một chút ý cười, giúp Duy An cởi tấm vải che kín con mắt, rồi đeo lên mắt Thương Dậu đang ảo não đập tay xuống đất.

Cũng là bởi vì sắp đến cuộc so tài quân giáo sinh, nên một quân giáo sinh như cậu ta mới có thể đi ra ngoài, nếu không chỉ sợ lần này Duy An và các trùng khác tới cậu ta cũng không thể gặp mặt.

Sầm Tuế nhìn thấy các trùng chơi mà lòng ngứa ngáy, mặt dày mày dạn gia nhập vào trận này, vì không để cho mình quá nổi bật, cậu ta còn lôi kéo cả Quyền Phiền theo vào.

Bọn họ tản ra trong phạm vi cố định, Thương Dậu bị bịt mắt rất là linh hoạt. Với hiểu biết của mình về Duy An nên Thương Dậu đã lập tức đoán ra được phương hướng của Duy An đang đứng rồi nhào tới, làm Duy An sợ tới mức hét lên. Một giây sau, ý thức được việc mình không thể phát ra tiếng, cậu lập tức dùng cái tay nhỏ che miệng, rồi dùng cái chân ngắn nhỏ bắt đầu chạy trốn.

Bị Thương Dậu đuổi sát không buông, Duy An dưới tình thế cấp bách đã đột nhiên thông suốt, trực tiếp chạy vào trong ngực anh trai trốn.

Quyền Phiền ôm Duy An, ẩn tàng khí tức của bản thân, ôm cậu, bước chân nhẹ nhàng không hề có một tiếng động nào rời đi.

Thương Dậu đi đến đó lại mất đi phương hướng, cậu ta dừng bước lại nghiêng tai nghe ngóng, phát hiện đã mất đi dấu vết của Duy An.

Lúc chơi trò chơi, Duy An là trùng dễ bắt nhất, bởi vì cậu không bao giờ che giấu tiếng bước chân của mình, mặc dù dưới chân là một lớp thảm thật dày, nhưng mà Thương Dậu với ngũ quan rất nhạy cảm vẫn có thể dễ dàng bắt được.

Tiếng cười vui sướng và tiếng kêu buồn bã không ngừng phát ra từ bên cửa sổ, khiến cho cơn mưa phùn rả rích mùa thu cũng bị nhiễm lên một cảm giác hài lòng.

Bởi vì Á Nhĩ Ước Sắt đến nhà Ngải Nhĩ Hãn nên anh cả không phái trùng y đến cẩn thận từng li từng tí coi chừng cậu ta như trước nữa. Cậu ta hiếm khi nào được tự do như vậy nên khóe miệng lúc nào cũng thường trực nụ cười, đôi mắt giống như hồng ngọc lóe ra ánh sáng nhạt, cậu ta cực kỳ yêu thích bầu không khí như này.

Tới gần lúc ăn cơm trưa, cơn mưa phùn phiêu đãng bên ngoài mới ngừng lại, Duy An thò đầu ra quan sát rồi cao hứng gửi tin nhắn cho Phí Lý Đức. Nhận được địa chỉ xong, cậu liền dẫn theo Thương Dậu, Khắc Lợi Lạc Xuyên, Khoa Nhĩ, Nại Mạn, Chử Nhất, Quyền Phiền, Á Nhĩ Ước Sắt và cả các trùng khác trùng trùng điệp điệp xuất phát đến nhà Phí Lý Đức, đến nhà cậu ta là sẽ có thể ăn được món cơm giúp cậu cao hơn.

Quyền Phiền đi theo để chăm sóc bọn chúng, còn Á Nhĩ Ước Sắt thì tự mình chủ động đi cùng.

Phí Lý Đức là trùng đực non nhỏ nhất của gia chủ Phí Lý Tát Tư, gia tộc Phí Lý. Nói đến thì anh trai của cậu ta là Phí Lý Hạo Cổ còn từng đi tham gia tiệc phá xác của Duy An.

Biết Duy An và các trùng khác muốn tới, Phí Lý Đức đã chờ ở cửa chính nghênh đón từ rất sớm. Khi Duy An và các trùng khác xuất hiện ở trước mặt cậu ta, Phí Lý Đức ngẩn người, "Á Nhĩ Ước Sắt điện hạ?"

Á Nhĩ Ước Sắt cười cười, "Rất xin lỗi, trước khi đến đã không thông báo."

Phí Lý Đức lắc đầu, cậu ta chỉ cảm thấy hơi kinh ngạc mà thôi, bởi vì vị Tam điện hạ này rất ít khi đi ra ngoài.

Vừa thấy mặt, Duy An đã không kịp chờ đợi kéo Phí Lý Đức lại, muốn đi ăn loại cơm có thể giúp cho cậu cao hơn.

Phí Lý Đức dẫn bọn họ đi vào phòng ăn đã sớm chuẩn bị xong, bởi vì là cậu ta mời nên các trùng lớn trong nhà đều không có ý định nhúng tay vào mà để cậu ta tự chiêu đãi.

Thức ăn trên bàn mặc dù có mấy món Duy An chưa thấy qua, nhưng đại đa số đều là món bình thường cậu hay ăn, cho nên cậu chỉ ăn những món ăn mà cậu chưa ăn đến.

Ăn đến mức hai má phình lên mà vẫn còn cố nhét vào bên trong miệng, Duy An cực kỳ giống mấy con sóc con cất giữ đồ ăn ở tinh cầu nhân loại.

Lúc Duy An vùi đầu nghiêm túc ăn cơm, Thương Dậu và các trùng khác trao đổi ánh mắt với nhau.

Khắc Lợi Lạc Xuyên nhìn Thương Dậu rồi lại nhìn Duy An, 'Duy An tưởng ăn cơm này sẽ cao lên thật, đến lúc đó không cao lên được thì em tự đi dỗ nhé.'

Thương Dậu trừng mắt, 'Tại sao em phải đi dỗ?'

Khoa Nhĩ nhấc mắt lên nhìn cậu ta một cái, ‘Ai bảo cậu nói linh tinh, cái gì mà Phí Lý Đức ăn cái gì mà lớn đến như vậy.'

‘Đúng vậy, đúng vậy’ Nại Mạn phụ họa gật đầu.

‘Tớ... làm sao tớ biết là em ấy sẽ làm thật chứ.' Thương Dậu ủ rũ cúi thấp đầu.

Trình độ nháy mắt của các trùng có thể xưng là vô cùng đặc sắc, Phí Lý Đức còn hoài nghi không biết con mắt của bọn họ có phải căng gân hay không.

Vì để cao lên mà lần này Duy An liều mạng vô cùng, ăn nhiều hơn một nửa cơm so với bình thường, ăn đến mức suýt nữa không đi nổi.

Vừa không chú ý Duy An đã ăn quá no, Quyền Phiền bất đắc dĩ chọc chọc vào cái bụng trướng phình lên của cậu, "Có khó chịu không?"

Duy An gật đầu, "Có một chút."

Quyền Phiền cho cậu ăn viên thuốc tiêu thực, rồi lại nắm tay cậu chậm rãi đi dạo trong sân cho tiêu thực, Á Nhĩ Ước Sắt và Thương Dậu cũng đi theo cậu tản bộ.

"Tại sao lại muốn cao đến vậy?" Bên cạnh, Á Nhĩ Ước Sắt đột nhiên hỏi.

"Thương Dậu và các trùng khác đều cao hơn em." Bị anh trai nắm đi, Duy An quay đầu nhìn về phía cậu ta, còn đưa tay so đo đỉnh đầu của mình cho cậu ta nhìn.

"Đó là bởi vì bọn họ đều lớn hơn em một tuổi hoặc là hai tuổi." Á Nhĩ Ước Sắt cười nói.

"Nhưng mà trùng đực non cùng tuổi trong học viện cũng cao hơn em." Duy An méo miệng lầm bầm.

Quyền Phiền thấy vậy xoay người ôm cậu lên, chân thành nói, "Hùng phụ và phụ thư cũng rất cao, là trùng đực non của bọn họ, Duy An về sau nhất định cũng sẽ rất cao, không cần lo lắng."

Ngồi ở trên cánh tay của cậu ta, Duy An nói, "Thế nhưng em muốn mau mau lớn lên, sau đó sẽ có thể đi tìm các anh trai."

"Tìm bọn họ làm gì?" Quyền Phiền không hiểu.

"Duy An nhớ anh trai và chị gái, rất nhớ, rất nhớ."

Quyền Phiền ngẩn người, đối diện với đôi mắt nghiêm túc sạch sẽ của cậu, không nhịn được đưa tay nhấn cậu vào trong ngực, cúi đầu cọ cọ lọn tóc của cậu.

Bên cạnh, Á Nhĩ Ước Sắt cảm thán trong lòng, sao mà chú Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp nuôi ra được một trùng đực non ấm áp như thế chứ?

Đi một đoạn, bọn họ dừng ở bên hồ du ngoạn, Thương Dậu muốn xuống nước bắt cá thì bị Phí Lý Đức ngăn cản, "Cá ở đây không thể ăn."

"Sao cậu biết?" Thương Dậu hỏi.

"Tớ từng bắt rồi."

"Ừm, vậy thôi." Thương Dậu nhìn thì như là thỏa hiệp, nhưng để ý kỹ vào ánh mắt linh động của cậu ta là biết cậu ta đang có chủ ý xấu.

Chử Nhất lập tức đặt ánh mắt lên trên người cậu ta, chỉ sợ không chú ý một cái là cậu ta lại gây ra chuyện.

Bên này, Duy An đi đến bên cạnh Á Nhĩ Ước Sắt, đưa tay kéo cái tay có vẻ lạnh buốt của cậu ta lại, lúc cậu ta nhìn qua thì xích lại gần lặng lẽ nói, "Á Nhĩ Ước Sắt, anh đến tìm em, có phải muốn em giúp anh chữa bệnh hay không?"


App TYT & Cirad team
Chương kế tiếp