Nhóc Con Trùng Đực Kỳ Lạ

Chương 89
Một tiếng kinh lôi nổ ầm vang, trận mưa to đầu mùa hạ vội vàng giáng lâm, Duy An và đám Thương Dậu đang đứng trên đồng cỏ vội vàng khoác lên cho mình một tầng lồng năng lượng.

Duy An mặc cho mình xong, lập tức mặc cho anh trai Quyền Cố bên cạnh.

Mưa to ào ào ào đập vào lồng năng lượng, phản ứng đầu tiên của Quyền Cố chính là ôm Duy An vào trong ngực, sau đó nhấc quần áo lên cẩn thận từng li từng tí che cho cậu, sợ hãi cậu bị dính nước mưa.

Được anh trai ôm vào trong ngực dùng vạt áo che đầu lại, Duy An không phản kháng, cũng không bỏ vạt áo trên đầu xuống, ngược lại, mặt mày cong cong nằm ở trong ngực anh, hiếu kì đưa bàn tay mũm mĩm ra đâm vào cơ bụng lộ ra ngoài của anh, cậu biết anh trai chỉ sợ cậu bị dính mưa mà thôi.

"Anh trai." Cậu dùng cái tay nhỏ kéo tay anh trai để lên không trung, "Anh nhìn đi, mưa không đến chúng ta đâu."

Trong cổ họng Quyền Cố phát ra tiếng gầm vô ý thức, vẫn ngốc nghếch ôm chặt Duy An ở trong ngực, khom người che chở cậu rồi chạy về nhà.

Thấy anh trai không hiểu, Duy An đành phải nằm ngoan ở trong ngực anh trai, mặc cho anh trai ôm cậu chạy về nhà.

Ngồi trong phòng khách, Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp nghe được động tĩnh ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trong cơn mưa to, Quyền Cố phủ trên mình một lồng năng lượng cẩn thận từng li từng tí ôm Duy An giấu ở trong ngực, dáng vẻ như đang tránh mưa vọt vào trong.

"... ..." Dù đã quen với bộ dạng ngốc nghếch của anh thì Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp cũng hơi trầm mặc một chút, ông đứng dậy giành lấy Duy An từ trong tay của anh.

Ban đầu, Quyền Cố còn không muốn buông tay, nhưng khi thấy Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp giơ tay lên anh liền giật mình, lập tức giơ tay bảo vệ đầu, và thế là Duy An đã bị ôm khỏi tay anh.

Ngốc cũng có chỗ tốt, rất dễ dụ!

Duy An ôm chặt tay hùng phụ, không đồng ý lắc đầu, "Hùng phụ đừng dọa anh trai."

Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp buồn cười, chọc chọc vào mặt của cậu, "Sao con bảo vệ anh trai con thế?"

Duy An uốn cong mặt mày, "Con chẳng những phải bảo vệ anh trai, còn phải bảo vệ hùng phụ, thư phụ, bác cả, chị gái, em trai, rất nhiều rất nhiều trùng nữa."

"Lợi hại như vậy ư?" Ông kinh ngạc nói.

"Vâng." Duy An mỉm cười gật đầu, hai cái má phúng phính cũng rung rung theo.

Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp cười sờ lên đầu của cậu mà không nói gì, Duy An hiện tại chẳng những đi theo Quyền Kiêu học y, mà còn đi theo Mạt Mạt Nhĩ Tinh học đủ loại tri thức tạp nham. Mặc dù đều là kiến thức cơ sở, nhưng mà việc học vẫn rất là mệt mỏi, nhưng cậu chưa từng kêu lên một tiếng khổ nào, cứng cỏi học tập thật nghiêm túc.

Cậu có lẽ còn ưu tú hơn những gì mà cậu thể hiện hay là cậu trong suy nghĩ của các trùng.

Đám Thương Dậu lần lượt chạy vào, vì đã quen với biểu hiện ngu ngốc của Quyền Cố nên bọn chúng cũng không có ý nghĩ gì, chỉ vô cùng cao hứng tiến lên trước kéo Duy An cùng nhau chạy lên lầu chơi.

Quyền Cố đứng ở trong phòng khách lặng lẽ ngẩng đầu nhìn theo bóng lưng của Duy An và các trùng khác, rồi lại quay đầu nhìn Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp và Quyền Chử một cái. Thấy hai trùng đều không chú ý đến anh, anh liền di chuyển bước chân lặng lẽ tới gần thang lầu. Đến khi đứng ở dưới bậc thang thấy bọn họ vẫn còn chưa chú ý tới mình bèn nhanh chân chạy lên lầu tìm Duy An và các trùng khác cùng nhau chơi đùa.

Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp và Quyền Chử vẫn luôn chú ý tới anh liếc nhìn nhau một cái, đồng thời cảm thấy bất lực trước biểu hiện ngu ngốc này của anh, ngốc mà có thể ngốc đến trình độ này cũng là loại hiếm thấy.

Có lẽ lúc trước, bọn họ đã bị vẻ ngoài rạng rỡ thông minh của anh làm mờ mắt mà không để ý đến mặt vụng về ngu ngốc thực chất bị anh che giấu nên mới yên tâm để anh rời khỏi Trùng tộc như vậy. Nhưng cuối cùng, ai mà ngờ được anh lại bị lừa gạt đến bước đường này.

Những giao nhân tham dự sự kiện kia đều được Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp ghi lại, ngoại trừ dự định gây ra không ít phiền phức cho gia tộc của bọn họ ra thì ông cũng không định làm gì quá quắt với bọn họ cả. Ông sẽ cho Quyền Cố tận hưởng một chút, chờ khi nào Quyền Cố khôi phục thì sẽ để anh tự mình đi tính sổ.

Bị ủy khuất, bị chịu khổ, cũng phải tự mình trả lại mới thoải mái!

"Hùng chủ." Quyền Chử đột nhiên mở miệng, sau khi Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp nhìn qua bèn nói, "Lúc mấy tuổi, các ngài đã biết đến chuyện này?"

Biết mình phải gánh vác trách nhiệm, biết mình sẽ phải đối diện với một tương lai cô độc vô vọng.

"Chín tuổi." Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp thu tầm mắt lại, ngữ khí không có chút gợn sóng.

Chín tuổi!

Vào thời điểm mà bọn họ đều đang khát vọng tình yêu thương đến từ hùng phụ, đồng thời cố gắng vì chuyện này thì trùng đực con đã biết hùng phụ mình sẽ chết đi ở một tương lai không lâu rồi!

Không phải là sinh tử tự nhiên, mà giống như một cuộc tự sát mãn tính kéo dài vì chủng tộc, vì hôn trùng, tự tay bóp chết sinh mệnh của mình từng chút một.

Vừa mới nhận được chân tướng tàn nhẫn này, bọn họ phải vì thư phụ của mình, vì tương lai thư quân của mình, vì để cho các trùng cái con có thể sống tốt, phải học cách làm sao để tự tay tước đoạt thân tình, học cách làm thế nào để biến mình thành một trùng cô độc.

Trong mắt Quyền Chử có một tia thương hại, đây là một chuyện tàn nhẫn, vô lực đến cỡ nào cơ chứ.

Nhận thấy được ánh mắt của ông, Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp rùng mình một cái, khuôn mặt hiện lên vẻ ghét bỏ, "Đừng dùng loại ánh mắt thương hại kia nhìn ta, thật là buồn nôn."

Tuy nói bị mất đi một nửa tuổi thọ, nhưng trong một nửa tuổi thọ này, bọn họ cũng được hưởng thụ vật tư cực xa xỉ, địa vị cực cao và sự tôn trọng cực lớn, như vậy cũng có thể nói là công bằng rồi.

Đối với đại đa số trùng cái và quân thư cấp thấp mà nói, không kể đến địa vị, tài phú và những vật chất hưởng thụ, bọn họ có khi đến cả một nửa tuổi thọ của trùng đực còn chưa chắc đã có thể đạt được.

Bởi vật chất EY ở khắp mọi nơi, số lượng trùng đực cực kỳ thưa thớt đã định trước rất nhiều trùng cái, thậm chí còn không kịp chờ đến lúc được cứu vớt thì đã phải chết đi rồi.

Cho nên không có ai có tư cách thương hại ai cả!

"Hùng phụ, thư phụ." Duy An đột nhiên nhô đầu ra từ trên lầu, "Nhìn tranh con vẽ nè."

Cậu vừa nói vừa cầm một bức tranh từ trên lầu chạy xuống.

Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp và Quyền Chử ngồi gần lại nhìn tranh của cậu, trên tranh có trời xanh, mây trắng và bãi cỏ, trên đồng cỏ có một cái cây to lớn, dưới cây có rất nhiều bóng người.

"Đây là hùng phụ." Duy An chỉ vào một trùng đứng cao lớn nhất ở giữa, trùng này có con mắt màu xanh lam và mái tóc màu xanh sẫm, "Đây là con." Cậu lại chỉ vào một đống gì đó được trùng cao lớn kia ôm vào trong ngực.

Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp xích lại gần nhìn, mới miễn cưỡng cưỡng nhìn thấy một con mắt màu xanh lam và mái tóc màu đen, ông đưa tay ra vuốt vuốt đầu Duy An, thở dài trong lòng, kỹ thuật vẽ tranh này không biết là được di truyền từ ai.

"Đây là thư phụ."

"Đây là anh cả Quyền Diêm, đây là anh hai Quyền Yến, anh ba Quyền Luật, anh bốn Quyền Kiêu, anh năm Quyền Dặc, anh sáu Quyền Tranh, chị bảy Quyền Phiêu, anh tám Quyền Phi, anh chín Quyền Cố, anh mười ba Quyền Từ, anh mười bốn Quyền Quân, anh hai mươi ba Quyền Phiền, em trai Quyền Ngư, còn cả bác cả, anh trai Sầm Tuế, anh trai Sầm Vị." Một hơi nói xong hết những cái tên, Duy An khẽ thở phì ra một cái.

Thở xong, cậu lại cong mắt lên nói, "Duy An có thật là nhiều anh trai!"

Một tờ giấy không lớn lít nha lít nhít đầy hình vẽ, nếu không phải Duy An lần lượt chỉ từng trùng một thì Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp và Quyền Chử thật sự không nhìn rõ được những cái hình vẽ có vẻ ngoài không khác nhau lắm này là ai.

Nhưng mà, đây chính là bức tranh đầu tiên Duy An vẽ liên quan tới bọn họ!

Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp phản ứng nhanh lập tức lấy bức tranh từ trong tay Duy An qua, "Cho ta bức tranh này nhé?"

"Được." Duy An mỉm cười, nhìn về phía thư phụ chậm một bước, tay còn giơ giữa không trung, cậu đưa tay vỗ vỗ bả vai Quyền Chử, an ủi, "Thư phụ đừng buồn nữa, Duy An sẽ vẽ tiếp một tờ cho người."

Quyền Chử nhếch khóe miệng lên, "Được."

Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp cho tranh vào trong không gian rồi cúi người ôm lấy Duy An, "Đi, chúng ta tiếp tục vẽ, lần này cần phải vẽ một tờ riêng chỉ có ta và con."

"Được." Duy An lập tức đồng ý.

Quyền Chử đứng cạnh ghế salon nhìn về phía bóng lưng Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp, cơn đau đớn yếu ớt lặng lẽ lan tràn khắp trong ngực, chỉ vẻn vẹn tiếp xúc ở cự ly ngắn thôi, ông đã có thể cảm giác được một cách rõ ràng hô hấp của Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp đang vô cùng ngắn ngủi, nhịp chân cũng vô lực, giống như là một trùng đực chưa từng trải qua huấn luyện.

Thế nhưng, Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp đã từng là một trong những học viên thành tích ưu tú nhất sau khi tốt nghiệp của học viện quân sự Cổ Nhất, đã từng là một tấm gương mà vô số trùng cái trùng đực khó mà với tới được, những ghi chép quang huy của ông, mỗi lần nhìn vào đều chỉ cảm thấy loá mắt vô cùng.

Và lời giải thích hợp lý duy nhất, chỉ có thể là thân thể của ông đúng là đã đạt đến tình trạng không thể che giấu được sự yếu ớt nữa rồi.

Ánh mắt của ông càng thêm tĩnh mịch, lẳng lặng nhìn chăm chú bóng lưng từ từ đi xa, bóng lưng mà lúc trước ông phiền chán đến mức không muốn liếc nhìn một cái, lúc này lại khiến ông rét run, mỗi lần nhìn là một lần đau.

Loại đau đớn nhỏ bé này dưới sự tích lũy của thời gian, cuối cùng sẽ hóa thành một luồng sóng thủy triều hoàn toàn nhấn chìm ông.

"Thư phụ." Duy An nhô cái đầu nhỏ ra khỏi bả vai hùng phụ, bên trong đôi mắt xanh thẳm tràn đầy ngờ vực, cậu dùng bàn tay mũm mĩm vẫy vẫy nói, "Thư phụ, mau lên đây, chúng ta cùng nhau vẽ."

Quyền Chử sắp bị thủy triều nhấn chìm, từ cảm giác hít thở không thông lấy lại tinh thần, ông nhìn nụ cười mềm mại trên mặt Duy An, ấm áp lập tức tràn vào trong lòng, xua tan đi hàn ý kéo dài trong cơ thể.

Ông nhấc chân vội vàng đi đến, đưa tay ôm Duy An ở trong lòng Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp rồi đặt cậu lên trên bờ vai của mình, đối diện với ánh mắt kinh ngạc của Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp, nhàn nhạt đáp lại một câu, "Con là em sinh, ngài có ý kiến gì?"

Không được rồi, hiện tại trùng nào cũng có thể cướp Duy An của ông!

Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp há to miệng, kinh ngạc phát hiện ông không biết nên đáp trả lại câu nói này như thế nào, bởi Duy An đúng là từ bụng ông ta mà ra.

"Nếu có năng lực như vậy thì em tự sinh thêm một đứa đi!" Cuối cùng ông cũng chỉ có thể nói thầm một câu không có ý nghĩa như vậy.

Duy An cao hứng ngồi ở trên bờ vai thư phụ, thính tai nghe thấy câu nói này, cậu ngạc nhiên cúi đầu nhìn về phía thư phụ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn phúng phính tràn đầy chờ mong, "Thư phụ, có phải người muốn sinh cho Duy An một em trai nữa hay không?"

Quyền Chử bị câu nói này của cậu làm kinh ngạc, đôi chân hơi dừng một chút, lập tức mặt không thay đổi nhanh chân đi về phía trước, chỉ là bên tai thoáng đỏ lên.

Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp đi ở sau lưng ông ta, da mặt rất dày, trên mặt thờ ơ lộ ra một nụ cười, xem như ông biết cái gen thích xấu hổ của Duy An là di truyền từ ai rồi.

Nói không chừng gen thích khóc cũng là di truyền từ Quyền Chử!

Không, không phải nói không chừng, mà là nhất định di truyền từ Quyền Chử!

Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp chắc chắn nghĩ như vậy.

... ...

Trên lầu, trong phòng Duy An, Quyền Chử ngồi xếp bằng trên mặt đất, Duy An thì ngồi ở trong ngực của ông, thỉnh thoảng sẽ ngẩng đầu hỏi xem cậu vẽ ổn hay không, thỉnh thoảng cũng sẽ nghiêng đầu nhìn qua bức tranh mà đám Thương Dậu, Khắc Lợi Lạc Xuyên vẽ.

Bên cạnh, Quyền Cố cũng cảm thấy thú vị, ngồi dưới đất cầm bút vẽ lung tung ở trên giấy, vẽ xong còn cười khúc khích nhét vào trong tay Duy An. Cứ mỗi lần như vậy là Duy An đều sẽ khích lệ anh một phen, còn lấy kẹo ở bên trong không gian ra, lột vỏ, ban thưởng nhét vào trong miệng anh.

Ngoài cửa sổ, mưa rơi tí tách tí tách, Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp dựa lên trên giường nhìn cảnh tượng này, nhìn một chút, ông đột nhiên dùng chung đoan đăng bức ảnh mà ông chụp về bức tranh Duy An vẽ trước đó, gửi vào trong vòng bạn bè.

Còn đắc ý chèn thêm một câu, ‘Duy An nhà tôi cố ý vẽ cho tôi đó.'

Ở xa xa trong vũ trụ chinh chiến, Quyền Diêm có được vài giây phút nghỉ ngơi quý báu đã nhìn thấy bức tranh này, anh phóng to hình ảnh lên, cẩn thận nhìn kỹ một phen, cuối cùng cũng nhìn thấy chính mình.

Vết sẹo dữ tợn ngang qua bộ mặt Quyền Diêm khi vẽ lên đã được Duy An dùng bông hoa nhỏ màu xanh da trời thay thế.

Quyền Diêm đưa tay sờ lên bóng dáng nhỏ bé bên trong một đống bóng dáng cao lớn trong tranh, đôi mắt tinh hồng hiếm khi nào xuất hiện ý cười.

Tài vẽ tranh này của anh chắc chắn là học từ thư phụ rồi!

Quyền Yến cũng nhìn thấy bức tranh này, nhưng mà anh không thể nào phân biệt ra được hình vẽ của mình ở trong này, khuôn mặt vốn ôn nhuận có thêm một tia sắc bén của anh lúc này cũng hiển hiện một chút bất đắc dĩ.

Trong nhà, Quyền Kiêu cũng nhìn thấy bức họa này, cũng không thể phân biệt ra được mình ở trong đó, nhưng mà anh thì dễ dàng hơn, anh có thể đến trực tiếp hỏi Duy An.

Nói là làm, anh đến phòng Duy An, vừa mới rảo bước vào trong phòng, Duy An đã dùng ngón tay đặt dọc ở bên miệng ra hiệu anh đừng lên tiếng. Anh giương mắt nhìn lên, chỉ thấy Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp đang dựa vào bên giường ngủ thiếp đi, Duy An đang kéo cái chăn nhỏ đắp lên cho ông.

Sau khi đắp chăn cho hùng phụ, Duy An liền an vị nằm ở bên cạnh ông tiếp tục vẽ tranh, cậu biết bệnh hùng phụ đang càng ngày càng nghiêm trọng, cũng biết các trùng y hiện tại không thể nào chữa khỏi được bệnh của hùng phụ.

Cho nên cậu phải cố gắng, mau mau lớn lên!


App TYT & Cirad team
Chương kế tiếp