Nhóc Con Trùng Đực Kỳ Lạ

Chương 90
Gió nhẹ cuốn lên vài chiếc lá rụng, ung dung lơ lửng bay xuống mặt đất. Lúc bước chân giẫm qua thì lá cây hơi vàng sẽ phát ra tiếng lẹp xẹp rất nhỏ.

Trên đồng cỏ, cơn gió thổi đến làm vạt áo Duy An bay phất phới. Ở trước mặt của cậu là một con dị thú lông xù với rất nhiều ngân sắc tuy đang ngồi xổm nhưng còn cao hơn cả cậu. Giữa trán của nó có một vệt hoa văn màu đen, trên lưng có sáu cánh, tứ chi tráng kiện, lúc này đang dùng cái đầu to rúc vào trong lòng của Duy An.

"Ai nha!" Duy An đưa tay sờ đầu nó, bị cái đầu của nó rúc vào trực tiếp đặt mông ngồi phệt xuống dưới đất.

Cũng may là ngã trên đồng cỏ, nên không quá đau đớn.

Sau khi kịp phản ứng, Duy An chớp chớp mắt, tay chống đất chuẩn bị đứng lên.

Biết mình hình như đã làm sai, Đoàn Tử buồn bã, thận trọng đem đầu lại gần Duy An, lấy lòng liếm liếm lên tay cậu.

"Ha ha ha ~" Cái lưỡi mềm mềm lướt qua lướt lại trên tay làm làn da trở nên tê ngứa, Duy An bật cười, đưa tay cố gắng ôm lấy con thú trước mặt còn to hơn cả cậu, trong giọng nói còn mang theo sự sợ hãi thán phục, "Anh trai, Đoàn Tử lớn quá!"

Quyền Dặc ngồi xổm người xuống nâng cậu lên, trong đôi mắt màu xanh sẫm hiện lên một suy nghĩ ngưng trọng, giống như là đang tự hỏi một vấn đề nghiêm túc nào đó. Sau khi tính toán suy tư thật lâu, anh mới tính toán ra được sức lực thích hợp nhất, nhẹ nhàng lau vết bùn trên mông cho Duy An, "Nó đang trong thời kì sinh trưởng, lớn nhanh, đến tuổi thành niên thì nó sẽ càng lớn hơn."

"Vậy về sau nó sẽ còn lớn hơn cả anh trai sao?" Bị anh trai vỗ làm thân thể hơi lảo đảo một chút, Duy An liền vươn tay tóm lấy cánh tay anh trai ổn định thân hình của mình.

"Ừm." Quyền Dặc rủ mắt xuống, trong mắt xẹt qua một tia ảo não không dễ phát giác, sức lực vẫn bị lớn quá sao?

"Vậy đến lúc đó, nó sẽ có thể bảo hộ anh trai rồi." Nghe vậy, Duy An rất là vui, lúc trước cũng là bởi vì muốn Đoàn Tử có thể bảo hộ anh trai nên cậu mới mua nó tặng cho anh trai.

"Ừm." Quyền Dặc trầm giọng đáp một tiếng.

Hôm nay là sinh nhật sáu tuổi của Duy An, câu đã cao hơn một chút so với trước kia, tâm tính cũng đã trưởng thành hơn chút, chí ít là sẽ không vừa thấy mặt đã vội vàng muốn nhào vào trong ngực anh.

Quyền Dặc không biết cảm xúc lúc này trong lòng là tiếc nuối hay là vui mừng, anh nhéo nhéo hai cái má phúng phính vẫn vô cùng mềm mại trên mặt Duy An, tiếc nuối trong lòng mới phai nhạt đi một chút.

Cũng may, hai cái má phúng phính trên mặt này vẫn còn, nếu không anh sẽ cảm thấy mình đã bỏ lỡ Duy An quá lâu, đến mức cậu sắp trưởng thành luôn rồi.

"Anh trai." Duy An nhịn một chút, vẫn không nhịn được đưa tay ôm lấy cổ của anh, dùng mặt nhẹ nhàng cọ cọ. Ngữ khí ban đầu còn có chút thận trọng, bây giờ đã mềm mại hẳn, "Anh trai, Duy An rất nhớ anh."

Ánh mắt Quyền Dặc chợt trở lên nhu hòa, đưa tay nhẹ nhàng ôm lấy cậu, "Ừm, anh trai cũng nhớ em."

Duy An nhịn một chút vẫn không nhịn được, cười đến mức thấy răng mà không thấy mắt, hình tượng thận trọng giữ gìn thật lâu cuối cùng vẫn không kềm được, cậu nghĩ mình cũng nên phóng thích bản chất của mình ra một chút.

"Anh trai." Đôi mắt xanh lập tức xuất hiên chờ mong nho nhỏ, "Duy An muốn bay bay, bay cao cao."

"Ừm." Quyền Dặc kiệm lời cũng không nói hai lời đã đặt Duy An lên trên lưng, xương cánh đen nhánh to lớn phát động, vỗ một cái liền mang đến làn gió khiến lá rụng trên đồng cỏ tung bay. Một giây sau anh liền cõng theo Duy An bay hướng lên bầu trời.

Bên cạnh, Đoàn Tử thấy vậy lẩm bẩm hai tiếng, lập tức phe phẩy cánh bay theo sau.

Tiếng cười non nớt của Duy An theo gió phiêu đãng ở trong trang viên Ngải Nhĩ Hãn, nghe được tiếng cười của cậu, Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp ngẩng đầu nhìn lên, trong mắt hiển hiện ý cười.

Đối với chuyện Duy An có thể cứu được ông, ông, An Cách Tư và các trùng khác đều lựa chọn giấu diếm.

Ở trong mắt Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp, An Cách Tư và các trùng khác thì Duy An còn quá nhỏ, lần trước chỉ giảm bớt được một chút xíu tinh thần lực trong số tinh thần lực khổng lồ của ông mà Duy An đã mệt mỏi buồn ngủ, mất một hồi lâu mà vẫn chưa hồi phục được tinh lực.

Chuyện này khiến Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp, bao gồm cả An Cách Tư đều không muốn lấy Duy An ra tuỳ tiện thử nghiệm, cho nên bọn họ đều không hẹn mà cùng giấu Duy An biết chuyện cậu có thể cứu bọn họ.

Duy An là trân bảo của ông, so với việc để cậu bởi vì ông mà nhanh chóng trưởng thành, Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp càng hi vọng cậu có thể vui vẻ vui chơi, không phải bận tâm gánh vác, tùy hứng nhiệt liệt mà trưởng thành.

Nhưng mà bọn họ không biết, trong nội tâm nho nhỏ của Duy An vẫn luôn có một dự cảm mơ hồ nói cho cậu biết, cậu phải nhanh nhanh lớn lên. Sau khi lớn lên cậu sẽ có biện pháp chữa khỏi bệnh cho hùng phụ.

Mà nhận biết về lớn lên của Duy An, ở bên trong tư duy của cậu chính là, cao hơn, thông minh hơn, cho nên cậu luôn cố gắng học tập càng nhiều tri thức, ăn càng nhiều cơm, thực sự muốn mình mau mau lớn lên.

Việc cậu thay đổi, Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp đương nhiên biết rõ, trong lòng vừa chua chát chát vừa mềm mại ngọt ngào. Duy An quá nhạy cảm, từ lúc phá xác, cậu đã có tưởng tượng và trực giác nhạy cảm vô cùng với các hôn trùng của mình.

Cho nên tuy là không muốn, nhưng Duy An vẫn luôn vì bệnh của ông và Quyền Cố mà cố gắng khiến cho mình mau mau lớn lên.

"Anh trai, sao trên cánh của anh lại thiếu vài cái lông rồi?" Nằm lên trên lưng anh trai, Duy An dùng bàn tay mũm mĩm sờ lấy phần cánh bị thiếu đi mất vài cái lông của anh trai, ngờ vực hỏi.

"Rơi mất." Quyền Dặc nói.

"Có đau không?"

"Không đau."

"Không đau là được." Duy An nhẹ nhàng thở ra, cậu còn tưởng rằng anh trai lại bị khi dễ cơ chứ.

Quyền Dặc đoán được ý nghĩ trong lòng của cậu, ánh mắt nhu hòa đi mấy phần.

Đi theo anh trai bay lên trên trời một vòng, vừa rơi xuống đất, Duy An đã vô cùng hưng phấn chạy đi tìm hùng phụ.

"Hùng phụ." Cậu mỉm cười hết sức vui vẻ, trên chóp mũi còn có một chút xíu mồ hôi.

Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp cười ôm cậu lên, đưa tay xoa xoa mồ hôi trên chóp mũi của cậu, "Đi thôi, chúng ta đi thu quà thôi."

Xe bay lên trên, Duy An nằm trong ngực hùng phụ, trong đôi mắt có chút ngờ vực, cậu nghiêng đầu một chút, "Hùng phụ, chúng ta đi đâu vậy?"

Không phải quà đều ở trong nhà sao?

"Chúng ta đi lấy một món quà rất đặc biệt." Dáng vẻ và vẻ mặt của Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp đều rất thần bí, khơi gợi lên lòng hiếu kỳ rất lớn trong Duy An. Trên đường đi, đôi mắt xanh thẳm mắt của cậu không ngừng chớp chớp, làm Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp và Quyền Dặc thấy mà lòng cũng ngứa ngáy.

Không bao lâu sau, bọn họ đạt được mục đích, đập vào mi mắt đầu tiên là một hồ nước màu tím to lớn không thấy điểm cuối, hồ nước thanh tịnh đến mức có thể thấy đáy, có thể rõ ràng trông thấy dưới đáy hồ nước là những cục đá nhỏ và cây rong.

Khi Duy An tới gần, trên mặt hồ xuất hiện một con đường nhỏ do hòn đá xếp thành, Duy An kéo tay hùng phụ thử đứng lên khối đá thứ nhất.

Phát hiện rất ổn, lắc cũng không lắc, sau đó cậu liền ngửa đầu cười với hùng phụ.

Trời xanh mây trắng, phía trên hồ nước to lớn màu tím, tay trái Duy An nắm hùng phụ, tay phải nắm anh trai, nhún nhảy ngâm nga một bài hát, đi lên trên con đường do những hòn đá hình thù kỳ quái xếp thành.

Bên giữa hồ nước là một đảo nhỏ vô cùng nhỏ, trên đảo nhỏ có một cái cây to lớn, tán cây rậm rạp có rất nhiều người đứng. Khi nhìn rõ những thân ảnh kia, Duy An cao hứng kinh hô lên một tiếng, kéo tay hùng phụ và anh trai bước nhanh hơn chạy đi.

Đứng dưới cây, chính là thư phụ Quyền Chử, anh bốn Quyền Kiêu, em trai Quyền Ngư trước đó còn nói có việc muốn rời khỏi không thể ăn sinh nhật với cậu.

Còn có cả anh cả Quyền Diêm, anh hai Quyền Yến, chị gái Quyền Phiêu, anh mười ba Quyền Từ nói là bận đánh trận không thể trở về. Tiếp theo là những anh trai bởi vì bận bịu mà không thể trở về là anh ba Quyền Luật, anh tám Quyền Phiêu, và anh chín Quyền Cố bị anh mười bốn Quyền Quân mang ra, còn có cả anh hai mươi ba Quyền Phiền.

Sầm Vị lười biếng cũng đến đây, kể cả Thương Dậu, Khắc Lợi Lạc Xuyên, Nại Mạn, Khoa Nhĩ, Y Tư Tác Phàm và đám Sa La Khố Nhĩ nói không đến được và cả Chử Nhất thật lâu không gặp cũng ở đó.

Tinh Tinh và chú An Cách Tư, chú Thương Doanh và những chú khác cũng có mặt.

Chuyện này khiến Duy An vui sướng không chịu được, hào hứng chạy quanh bọn họ mấy vòng liền, trên khuôn mặt nho nhỏ nở rộ một nụ cười.

"Kinh ngạc không, vui mừng không?" Thương Dậu cười đắc ý.

"Có." Duy An hung hăng gật đầu, "Vô cùng kinh ngạc và vui mừng."

"He he, anh dẫn em đi xem cái này hay lắm." Thương Dậu kéo cậu định rời đi, Quyền Yến bên cạnh lại ra tay nhanh hơn ôm Duy An vào trong ngực.

Anh tựa đầu vào bên cổ Duy An hít sâu một cái, rất lâu không gặp Duy An, anh thật sự là rất nhớ cậu, "Nhớ anh không?"

"Nhớ!" Ngoan ngoãn để anh ôm, Duy An cất cao giọng trả lời, cao hứng cọ cọ lên mặt của anh.

"A." Quyền Yến cười nhẹ một tiếng, đưa tay vò rối mái tóc lông xù của cậu.

Anh còn chưa ôm bao lâu, Duy An đã bị Quyền Phiêu bên cạnh cướp mất.

Cái đầu đinh cứng cỏi, hai đôi lông mày mang theo sát khí phong mang tất lộ và ánh mắt như lưỡi dao sắc bén của cô khi đứng trước Duy An lại trở nên mềm mại nhu hòa đi không ít, "Đã cao lớn hơn kha khá rồi."

Được cô ôm lên, Duy An đột nhiên đưa tay ôm lấy cổ của cô dùng mặt cọ cọ, giọng nói mềm mềm, "Duy An cũng nhớ chị gái."

Rất ít khi tiếp xúc với thứ gì mềm mại như vậy, Quyền Phiêu sợ tới mức vội vàng nhét Duy An vào trong ngực Quyền Từ.

Lý do mà cô chỉ dám bế chứ không dám ôm cậu, chính là vì sợ bản thân mình thô ráp đã quen, một khi không chú ý sẽ làm hỏng em trai mềm mại này mất.

Quyền Từ ôm Duy An ở trong ngực, lâu không gặp lại cậu, khuôn mặt lạnh lùng của anh đột nhiên trở nên mềm mại. Nhưng, anh ôm Duy An còn chưa kịp nói cái gì thì Duy An đã bị Quyền Phi ở bên chờ đợi quá lâu ôm đi.

Quyền Phi chọc chọc lên gương mặt mềm mại của cậu, khóe miệng khẽ nhếch tạo thành một nụ cười rạng rỡ, "Có nhớ anh không?"

"Nhớ."

Anh chỉ chỉ mặt mình, "Hôn một cái."

"Không." Bàn tay núng nính mềm mềm của Duy An đặt lên trên mặt anh, nghiêm túc cự tuyệt, "Em đã trưởng thành, không thể tùy tiện hôn nữa."

Quyền Phi nhanh chóng sa sút mặt mày, trong giọng nói ẩn chứa sự khổ sở, "Haizz, anh biết rồi, Duy An trưởng thành nên ghét bỏ anh trai, đến cả hôn một cái cũng không muốn."

Thấy anh trai buồn, Duy An sợ hãi chớp chớp mắt, không một giây do dự nào, lập tức đứng lên hôn anh một cái.

"Anh trai, đừng buồn nữa!" Hôn xong cậu còn an ủi vỗ vỗ lên bờ vai của anh, còn xích lại gần nhìn kỹ nét mặt của anh.

Trong đôi mắt màu xám bạc của Quyền Phi mang theo ý cười, quay đầu tránh né ánh mắt của Duy An, giọng nói rất nhỏ, "Hôn như vậy còn chưa đủ."

Duy An nghe vậy lại hôn sang một bên mặt khác của anh, "Đừng buồn nữa mà!"

Quyền Phi đang chuẩn bị nói cái gì đó, một bàn tay to lớn đã đập vào ót của anh. Quyền Luật lạnh nhạt nhìn anh một cái, đưa tay cướp lấy Duy An khỏi tay anh, lúc đi ra chỗ khác còn ghét bỏ liếc mắt nhìn anh thêm một cái nữa.

Trong lòng trống vắng, Quyền Phi dùng đầu lưỡi để chỉnh lại hàm răng, rồi nhìn lướt qua Quyền Từ, Quyền Phiền, Quyền Ngư, sau đó lập tức thu tầm mắt lại.

Hừ, em trai đáng yêu như vậy, sao chỉ có một đứa thế?

Lần lượt được các anh trai bắt chuyện, Duy An cuối cùng cũng đến trước mặt Quyền Diêm, vừa mới đưa tay ra muốn ôm một cái thì trong ngực đã bị lấp vào một mô hình cơ giáp.

"Tay anh bẩn lắm." Quyền Diêm nói.

Duy An dùng ánh mắt hoài nghi nhìn về phía tay của anh, Quyền Diêm thấy cậu không tin, bất đắc dĩ xòe tay ra, có vết chai dày trên tay che đi một lớp tro bụi và một lớp chất lỏng cỏ cây nhớp nháp.

"Vậy anh trai rửa sạch đi rồi ôm em." Duy An ngửa đầu, nhu thuận nói.

"Được." Giọng nói Quyền Diêm trầm thấp đáp, ánh mắt vẫn đặt trên người cậu.

Sau khi chào hỏi thư phụ, các anh trai, Tinh Tinh, chú Thương Doanh, các chú khác và đám bạn xong, Duy An ngẩng đầu nhìn về phía món quà đặc biệt của cậu.

Cái cây trước mắt là một cái cây vô cùng to lớn, thân cây to khỏe, cành lá xanh tươi, giữa tán cây rậm rạp nếu nhìn kỹ sẽ thấy treo đầy đống lông vũ lớn chừng bàn tay.

Đó là lông vũ trên xương cánh của trùng cái, sắc bén, kiên cố, có thể ngăn cản hết thảy tổn thương, là loại dao sắc bén nhất, cũng là thứ vũ khí phòng ngự cứng rắn nhất.

Trên cây có rất nhiều lông vũ, hàng ngàn hàng vạn, đếm cũng không đếm xuể.

Từ khi Duy An bắt đầu đi theo Mạt Mạt Nhĩ Tinh học tập tri thức về vật chất EY thì thời gian cậu đi ra ngoài liền càng ngày càng nhiều. Lúc tan học, ngày nghỉ, chỉ cần có thời gian là cậu sẽ đi đến quảng trường Ma Nhĩ, tự động trấn an trùng nguyên cho các trùng cái ở đó.

Không có số lượng, không có hạn chế, làm đến khi cậu mệt mỏi.

Không có trùng nào yêu cầu cậu làm như vậy, đây là lựa chọn của chính cậu, sau khi càng ngày càng hiểu được vật chất EY, cậu liền càng ngày càng hiểu được sự đặc biệt của mình có ý nghĩa như thế nào.

Khi thân ảnh nho nhỏ của cậu xuất hiện ở trên quảng trường Ma Nhĩ, tượng trùng thần thú to lớn đã che kín mặt trời nóng rực cho cậu, từng ngày từng tháng, cậu đã trở thành ánh sáng chói mắt nhất trong lòng các trùng cái ở Tạp Thác tinh.

Bọn họ không khống chế được việc muốn tới gần anh, tựa như là bản năng muốn tới gần ánh sáng của lòng mình vậy.

Các trùng cái được trấn an trùng nguyên, trước kia phần lớn đều đi ra từ trên chiến trường.

Bởi vì đã tới gần giá trị bộc phát trùng nguyên nên bọn họ không còn thích hợp được mang ra chiến trường nữa, chỉ có thể ở trong Trùng tộc, trơ mắt nhìn trùng đực bị ngoại tộc ngấp nghé.

Bây giờ, trùng nguyên của bọn họ đã được trấn an, bình tĩnh trở lại, tương lai trong vài năm bọn họ sẽ không cần lo lắng vì sinh tử, nhưng mà bọn họ vẫn lựa chọn trở lại chiến trường.

Bọn họ muốn hủy diệt những kẻ dám ngấp nghé trùng đực, mơ ước đến Ngải Nhĩ Hãn Duy An các hạ của bọn họ ở trên chiến trường.

Vì trùng đực chết trận, vì vinh quang chí cao vô thượng của Trùng tộc trước giờ!

Những cái lông vũ treo ở trên cây này, mỗi một cái đều rút ra từ xương cánh của các trùng cái, phía trên khắc lên dòng chữ bọn họ dành tặng cho Duy An, chúc Duy An bình an lớn lên.

Đây là món quà bọn họ tự phát đưa cho Ngải Nhĩ Hãn Duy An các hạ, là sự cầu nguyện và hi vọng phát ra từ nội tâm bọn họ.

Lông vũ lớn gần bằng bàn tay còn kèm theo một vài lông vũ nho nhỏ, là lông vũ của những trùng non phá xác từ bên trong những quả trứng chết.

Phía trên có lời nói non nớt của bọn họ là muốn bảo vệ anh trai Duy An.

Khi biết Thú Tộc muốn dùng tài nguyên trao đổi anh trai Duy An của bọn họ, những trùng cái non nhỏ này đã bạo phát, cắn răng nghiến lợi muốn xông lên chiến trường tiêu diệt Thú Tộc, nếu không phải bị cản lại thì bọn họ cũng tự mình chạy đến tinh cảng rồi.

Gió thổi qua, lông vũ trên cây va chạm vào nhau phát ra tiếng vang đinh linh linh, thanh thúy êm tai.

Duy An ngửa đầu nhìn cảnh này, bên trong đôi mắt xanh thẳm xuất hiện một sự rung động nhỏ bé.

Cậu có thể xuyên qua đống lông vũ này tìm được lông của các anh trai, thư phụ, Thương Nhan, Sầm Vị, Chử Nhất.

Hoá ra nguyên nhân lông của anh trai biến mất là bởi vì cái này!

Duy An phát động cánh của cậu, màn đêm tinh hà hoa mỹ từ sau lưng cậu vung ra, một tầng hào quang không mảy may bị ánh nắng cướp đoạt.

Cậu trở tay sờ lên cánh của mình, tìm hồi lâu mà không tìm được một mảnh lông vũ nào.

Cánh trùng đực là sự kết hợp giữa tinh thần lực và trùng nguyên, bọn chúng mềm mại, không có năng lực bay lượn, không có lực sát thương, chỉ là một loại thưởng thức, cho nên phía trên đương nhiên cũng không có bất kỳ một mảnh lông vũ nào.

Thấy vậy, Chử Nhất phản ứng cực nhanh, rút ra một đống lông từ xương cánh của mình, tiến lên nhét vào trong tay Duy An, "Dùng của tớ cũng được."

Phản ứng chậm một bước, các anh trai liếc mắt nhìn nhau một cái, Quyền Ngư cũng tức giận đi sang một bên.

Lần sau, phản ứng của cậu nhất định sẽ là nhanh nhất!

Thương Nhan nhìn lông vũ trong tay, thuận tay nhét vào trong tay Thương Dậu.

Duy An nhận lông vũ ngồi xuống dưới đất, từng chút từng chút khắc tên của hùng phụ, thư phụ, anh trai, chị gái, em trai, bác cả, Sầm Vị, Sầm Tuế, Sầm Diên, Chử Nhất, Thương Dậu, Khắc Lợi Lạc Xuyên, Khoa Nhĩ, Nại Mạn, Sa La Khố Nhĩ, Y Tư Tác Phàm, Tinh Tinh, chú An Cách Tư lên trên đó.

Lông vũ rất cứng, khắc rất khó, nhưng mà Duy An không hề tỏ ra khó chịu, cậu mím môi, khuôn mặt mềm mại cực kỳ nghiêm túc.

Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp, Quyền Chử, Quyền Diêm, Quyền Yến, Quyền Luật, ... ... Bọn họ cứ như vậy đứng đấy bảo vệ cậu.

Thời khắc hoàng hôn hạ xuống, Duy An cuối cùng cũng khắc xong, cậu mỉm cười thật tươi, được sự giúp đỡ của hùng phụ dùng dây thừng xuyên qua lông vũ, đứng trên bờ vai Quyền Cố nhón chân treo lông vũ lên trên cây.

Một trận gió thổi qua, mang theo khí tức mùa thu, thổi vạt áo của bọn họ tung bay phất phới, âm thanh lông vũ kèm theo lá cây ào ào đinh linh đinh linh vang lên, giống như là những tiếng hát chúc phúc. Ánh sáng hoàng hôn xuyên thấu qua lá cây rơi vào trên người của bọn họ, xua tan đi bóng đen tích lũy tháng ngày.

Duy An ngồi ở trên bờ vai anh trai, mặt mày cong cong mà nhìn cái cây to này, đôi mắt xanh thẳm sạch sẽ và vô cùng loá mắt.

Từ nhỏ đã được hùng phụ và các anh trai bảo hộ, còn chưa hoàn toàn lớn lên đã hiểu được ý nghĩa bảo vệ là gì, cậu giang cái tay nhỏ non nớt ra, muốn bảo vệ hùng phụ và các anh trai dưới cánh chim của cậu.


App TYT & Cirad team
Chương kế tiếp