Những Cái Bẫy Chết Người

Chương 1: Phần 1. Cái bẫy son môi
Những vụ án chưa được tìm ra cũng giống như những bài toán chưa có lời giải. Có những lúc lí giải tại sao còn khó hơn kết quả của nó rất nhiều.

**

13 giờ 15 phút, xe cảnh sát đã có mặt tại một tòa nhà cao tầng.

Trong nhà ăn của công ty Vạn Quân:

"Nạn nhân tên là Bích Nhã, năm nay hai mươi sáu tuổi, vào làm nhân viên của công ty Vạn Quân được ba năm. Thời điểm tử vong xác định vào khoảng mười hai giờ ba mươi phút, trong nhà ăn tập thể của công ty. Kết luận ban đầu: Nguyên nhân tử vong do trúng độc."

Đội trưởng Thanh Lâm vừa nghe báo cáo sơ bộ, vừa khảo sát hiện trường. Anh đeo găng tay tỉ mẩn khám nghiệm mọi dấu tích trên người nạn nhân. Nạn nhân là một cô gái còn khá trẻ, mặc trang phục công sở đang gục đầu trên bàn ăn.

Lát sau, cảnh sát tìm hiểu lại lời khai của những nhân chứng có mặt tại hiện trường rồi đưa xác nạn nhân về khám nghiệm.

Trên xe cảnh sát, đội trưởng Lâm quay sang hỏi người thanh niên bên cạnh:

" Quang Huy, cậu có suy nghĩ gì không?"

Quang Huy là một cảnh sát trẻ mới vào tổ điều tra được ba tháng, tuy nhiên, anh đã tỏ ra là một điều tra viên rất có năng lực:

" Em thấy vụ án này có hai vấn đề cần lưu ý: Thứ nhất, nạn nhân chết trong giờ ăn trưa ở bếp ăn tập thể, rất khó kết luận, thức ăn ban đầu có thuốc độc, chỉ có thể là đã bị nhiễm độc trong quá trình mang về dùng mà thôi. Hơn nữa, nhân chứng cũng đã xác minh: Nạn nhân ngồi ăn một mình, giữa chừng có vào nhà vệ sinh một lát, nhưng không thấy có đối tượng khả nghi lại gần bàn ăn của cô ta, cho nên cũng loại trừ khả năng có người hạ độc vào đồ ăn. Thứ hai, đồng nghiệp của cô ta cũng xác nhận, gần đây tinh thần cô ta cũng không có dấu hiệu rối loạn, trên túi xách cô ta để lại hiện trường cũng không tìm thấy thuốc độc, càng khó xảy ra khả năng tự sát. Tóm lại, vụ án này có rất nhiều điểm phức tạp, chưa tìm ra được cách thức gây ngộ độc."

"Tốt lắm."

Đội trưởng Lâm nở nụ cười hài lòng nói tiếp:

"Tôi có thể bổ sung thêm: Cô ta chuẩn bị có một cuộc hẹn."

" Tại sao?"

Trên mặt Quang Huy lộ vẻ ngạc nhiên:

" Bởi vì, trên người cô ta mặc trang phục công sở khá nghiêm túc, nếu cậu quan sát kĩ, đồng nghiệp của cô ta cũng ăn mặc và trang điểm khá đơn giản, điều này chứng tỏ, quy định về hình thức của công ty khá khắt khe. Nhưng trên mặt cô ta lại trang điểm khá đậm, đây lại là giờ nghỉ trưa, chứng tỏ dùng cơm xong, cô ta sẽ đi gặp ai đấy. Hơn nữa, giờ nghỉ trưa của công ty cũng không hề kéo dài, cô ta lại đang dùng cơm trong công ty chứng tỏ cuộc hẹn này không có sắp xếp từ trước. Nhân chứng nói, lúc ăn cơm, cô ta nhận được điện thoại rồi đi vào nhà vệ sinh, có lẽ là do nhận được cuộc gọi hẹn gặp. Hơn nữa, người này ắt hẳn phải là người trong cơ quan, làm cùng với cô ta vì chỉ còn nửa tiếng nữa là cô ta vào làm, nếu có hẹn với người khác ở bên ngoài sẽ rất bất tiện, không ai làm thế. Tôi đoán, cô ta có hẹn với một người tình nơi công sở."

Quang Huy tập trung lắng nghe, lòng thầm thán phục. Anh đã nghe kể về khả năng phá án của đội trưởng Lâm rất nhiều, nhưng hôm nay là lần đầu tiên anh được tận mắt chứng kiến.

Xe cảnh sát đi về sở, lập tức, kẻ tình nghi được xác định. Hắn tên là Hữu Trí, làm cùng công ty với Bích Nhã. Hai người đã có quan hệ tình cảm khá lâu. Tuy nhiên, gần đây anh ta đã có quan hệ với một người phụ nữ khác.

Nhưng vấn đề là không có bất cứ bằng chứng gì để buộc tội Hữu Trí. Cái chết của Bích Nhã xảy ra trong nhà ăn công ty, lúc đó, đúng là hắn đã xác nhận hẹn gặp Bích Nhã để nói chuyện, nhưng khi hắn đến đã thấy cô ta chết rồi. Tuy làm cùng công ty, nhưng hôm nay, Hữu Trí kêu có việc bận nên không thể cùng Bích Nhã xuống nhà ăn. Lúc quá trưa anh ta nhớ ra có việc nên gọi điện hẹn gặp Bích Nhã.

Thanh Lâm đến phòng khám nghiệm tử thi, anh rón rén, lại gần bịt mắt một người con gái:

" A, anh đến rồi à, bỏ tay ra nào."

Hải Yến là bác sĩ chuyên giải phẫu tử thi, cô cũng đồng thời là vợ chưa cưới của Thanh Lâm:

"Có phát hiện gì không em?"

Hải Yến lắc đầu nói:

"Cô ấy có thai ba tháng rồi."

"Vậy sao?"

"Vâng. Không biết kẻ nào lại nhẫn tâm đến vậy. Chỗ anh đã có gì mới chưa?"

"Tạm thời chưa tìm ra cách thức đầu độc nạn nhân. Không biết hắn làm thế nào đầu độc được cô ta."

"Vậy à, dù sao cũng không cần nóng vội."

"Tối nay, tan làm anh đón em đi ăn cơm."

***

Tại một nhà hàng sang trọng, Thanh Lâm cùng Hải Yến quây quần bên bàn ăn, Thanh Lâm ngắm nhìn người vợ sắp cưới của mình, gương mặt nở một nụ cười thoải mái:

"Hôm nay em đẹp lắm."

"Vậy à?"

Hải Yến nhìn anh đỏ mặt:

"Màu son này hợp với em phải không? Một người bạn của em mới tặng đấy."

" Ừ."

" Loại son nước này mới ra, không có ở ngoài đâu, nghe nói phải đặt mua tại công ty."

Hải Yến mỉm cười, nhấc li rượu trên bàn nhấp một ngụm.

" Khoan đã."

Trong đầu Thanh Lâm chợt lóe lên một suy nghĩ. Anh mỉm cười nói với Hải Yến:

"Anh tìm ra cách thức hạ độc của hung thủ rồi."

Thanh Lâm nhấc máy điện thoại, gọi về sở cảnh sát.

"Kiểm tra xem trong túi xách của cô ta có thứ đó không?"

Sau khi cúp máy điện thoại, Thanh Lâm nở một nụ cười vừa ý:

"Em yêu, cảm ơn em nhé."

Hải Yến ngơ ngác không hiểu gì, cô nhìn anh, ánh mắt đầy nghi hoặc:

" Anh tìm ra hung thủ rồi à?"

" Ừ."

Hải Yến lặng yên một lúc rồi chợt nghĩ ra:

"A, chẳng lẽ là son môi, hắn ta hạ độc vào son môi."

"Ừ."

"Nhưng làm thế nào?"

"Em thử nghĩ xem?"

"Em không nghĩ ra được."

"Là quà tặng. Giả sử thế này nhé, nếu hôm trước anh tặng em một lọ son nước, ngày hôm sau anh gặp em."

"Ý anh là, hắn sẽ bảo: Em thử dùng loại son anh mới tặng xem sao."

"Phải. Hôm ở hiện trường, anh phát hiện, đồ ăn của cô ấy toàn món cay. Anh cũng đã tìm hiểu: Các đồng nghiệp của cô ta đều nói cô ta thích ăn cay, nhà ăn của công ty có thực đơn cố định theo các ngày trong tuần. Món cay cũng chỉ có vào ngày thứ sáu. Có thể tưởng tượng quá trình gây án của hắn thế này. Ngày hôm trước hắn tặng cô ta một lọ son nước giống của em, bởi vì nó là hàng mới ra, nên các cô gái hiển nhiên rất thích. Hôm sau, trong giờ ăn trưa, hắn cố tình không xuống ăn, nhưng đến giữa bữa ăn hắn gọi điện cho cô ta hẹn gặp, bảo cô ta dùng thử loại son mới cho hắn xem. Cô ta liền vào trang điểm chuẩn bị gặp người yêu vì nghĩ rằng hắn sẽ xuống nhà ăn. Vì ăn nhiều đồ cay dễ khát nước nên Bích Nhã trong lúc đợi Hữu Trí đến đã uống rất nhiều nước. Bản thân thuốc độc trộn vào son nước đã rất dễ tan, khi uống nước, lượng son chứa chất độc trên môi cô ta cũng hòa tan vào nước trôi vào cơ thể. Chỉ cần đến công ty son môi yêu cầu họ cung cấp danh sách những người đặt hàng mua là có thể kết tội được hắn."

"Nhưng anh có chắc là son cô ta được tặng? Nếu là của cô ta rồi hắn cho chất độc vào sau thì rất khó kết tội hắn."

"Khả năng này rất ít. Vì hoàn cảnh của Bích Nhã cũng không phải khá giả. Em đã nói, loại son này không có trên thị trường mà phải đặt mua chứng tỏ giá của nó rất đắt. Một cô gái bình thường như Bích Nhã sẽ không nghĩ đến chuyện mua nó."

Ngày hôm sau đó, Hữu Trí được đưa đến sở cảnh sát, hắn quả nhiên đã khai nhận: Hắn và Bích Nhã đã có quan hệ tình cảm mấy năm nay, nhưng hắn không hề có ý định kết hôn với Bích Nhã. Hắn đồng thời nảy sinh quan hệ tình cảm với một cô gái con nhà giàu khác và hai người đã đính ước, chuẩn bị kết hôn. Lúc Bích Nhã thông báo với hắn cô đã có bầu, hắn sợ phải chịu trách nhiệm, cũng sợ không kết hôn được với cô gái nhà giàu kia, bèn nghĩ ra kế hoạch độc ác để hại chết người yêu và chính con đẻ của mình.

Cuối cùng thì kẻ giết người cũng sa lưới pháp luật, cho dù có kế hoạch tinh vi, hoàn hảo tới đâu thì tội ác cũng không thể che giấu.
Chương kế tiếp