Nữ Chính Trong Ổ Cứng Của Tô Tiên Sinh

Chương 19

Rốt cuộc thì Đường Phi Nịnh cũng không biết mình muốn mua bao nhiêu đồ, cô cũng không muốn phải ôm tiểu nha đầu mập mạp này nhiều, lập tức đáp lời: “Được thôi.”

Tiền mua sữa, cũi cho trẻ, đồ ăn vặt, đồ chơi, Đường Phi Nịnh đã đi dạo được một vòng nhưng chưa bỏ vào xe. Cô còn định mua chút rau cũng chưa có chỗ để, không ngờ cô còn muốn mua nhiều đồ như vậy.

Rốt cuộc thì cô cũng biết vì sao người trong nước không nuôi nổi đứa con, hiện tại cô cũng không đủ sức để nuôi.

May mắn là bên cạnh cô có người coi tiền như rác.

Đường Phi Nịnh đẩy xe đi tính tiền, Tô Ngôn ôm Triệu Tiểu Bảo đi ra ngoài chờ.

“Tổng cộng 2128.” Nhân viên thu ngân quét xong mã nói, Đường Phi Nịnh hít một hơi thật sâu, cúi đầu nhìn thoáng qua trong túi đồ cũng không nhiều lắm.

Tuy trong lòng thanh đắt nhưng anh vẫn chấp nhận thanh toán tiền, dù sao Tô Ngôn mới vừa trả tiền đồ ăn vặt cho cô, cho nên cứ như vậy mà thanh toán.

Có quá nhiều đồ vật, Đường Phi Nịnh không xách nổi, lúc này cô mới hiểu được ý của Tô Ngôn vừa nãy, cô nhìn đoán sẽ có khoảng bốn túi đồ lớn, hỏi Tô Ngôn: “Làm sao bây giờ?”

“Có thể để ăn cơm tối xong rồi đến lấy.”

Tô Ngôn nói không chút nghĩ ngợi: “Trước tiên cứ gửi lại đây đã, cơm nước xong tôi đưa mọi người đưa trở về rồi lái xe lại đây lấy.”

Nghe được lời nói như vậy, Đường Phi Nịnh vui vẻ nói: “Được, vừa đúng lúc tôi đang thấy đói.”

Hai người đem đồ gửi lại siêu thị, cùng nhau bước ra cửa, gần đấy là một con phố thương mại, thứ không thể thiếu chắc chắn là hàng ăn.

Đường Phi Nịnh hỏi Tô Ngôn: “Anh muốn ăn cái gì?”

Tô Ngôn không có ý tưởng gì: “Cô muốn ăn cái gì thì ăn.”

Nếu cũng chưa nghĩ ra ăn cái gì, vậy hai người tìm một cửa hàng gần nhất, là một nhà hàng Trung Quốc.

Sau khi vào cửa sau muốn xin một cái ghế cho trẻ em để đặt Triệu Tiểu Bảo xuống.

Lần đầu tiên cô bé được đến nơi như vậy nên cảm thấy mới mẻ, không ngừng vỗ xuống mặt bàn, ê a nói.

Đường Phi Nịnh cười nói: “Con cũng muốn gọi món ăn à.”

Tô Ngôn đi đến, cười: “Nếu con bé biết gọi món, chúng ta sẽ đi nhà hàng lớn hơn.”

Đường Phi Nịnh tưởng tượng đến dáng vẻ của một nhà ba người ngồi ăn trong nhà hàng lớn, tốt đẹp và ấm áp biết bao: “Được, sau này con lớn thì chúng ta sẽ đi.”

Nhưng nghĩ đến chuyện đứa trẻ không phải của mình, mẹ của người ta trở về muốn đem nó đi, thở dài nói: “Chắc lúc đó Triệu Tiểu Bảo sẽ không còn nhớ đến chúng ta nữa rồi.”

Nghĩ đến Triệu Tiểu Bảo cô liền nghĩ tới mẹ của con bé, hỏi Tô Ngôn: “Anh nói mẹ của con bé đi đâu?”

Tô Ngôn: “Không biết, tôi không rõ về cô ta. Trước kia có gặp qua vài lần, đều là gặp trên bàn ăn cơm, lão Đường dẫn cô ta đi.”

“Đem cô ta đến bệnh viện, đến nỗi một chút tin tức về cô ta tôi cũng không có.”

Đường Phi Nịnh nhíu mày: “Vậy sao anh không hỏi anh của tôi?”

Tô Ngôn: “Hỏi cậu ta thì có ích gì?”

“Có thể khiến lão Đường mang đứa bé về nuôi sao?”

Điều này cũng đúng, Đường Phi Nịnh không nói, trêu đứa bé một lúc, có chút thở dài nói: “Quả thật tôi biết anh họ tôi không thích vị hôn thê của anh ấy, chẳng qua là bị bác cả của tôi ép cưới mà thôi.”

Tô Ngôn hiếu kỳ nói: “Đúng rồi, sao cô lại không quay về công ty của nhà mình đi làm?”

Nhớ tới chuyện này liền nhớ tới mẹ, Đường Phi Nịnh tức giận nói: “Tôi không đi, mẹ tôi nói không có chuyện con gái kế thừa công ty. Bà ấy sẽ tìm cho tôi một gia đình để liên hôn giúp bố tôi giành lại công ty, về sau để lại cho em trai tôi. Tôi đâu có ngốc, phí nhiều công sức như vậy mà tôi còn không có gì, anh nói xem tôi có nên giúp bọn họ hay không?”

“Còn muốn tôi hy sinh hạnh phúc của mình?” Nói tới đây, Đường Phi Nịnh càng thấy tức, sắc mặt thay đổi: “Điểm mấu chốt là người đàn ông kia vẫn còn có một đống ong bướm, sớm muộn gì anh ta cũng chết trên người phụ nữ.”

Nét mặt Tô Ngôn thờ ơ nhìn cô.

Đường Phi Nịnh tiếp tục tuôn tào: “Tôi hỏi anh ta nếu đính hôn cùng tôi rồi thì sau này có thể cắt đứt quan hệ với những người phụ nữ bên ngoài hay không.” Cô ngồi gần lại với Tô Ngôn: “Anh đoán xem anh ta nói như thế nào?”

Tô Ngôn hỏi thêm: “Nói như thế nào?”

Đường Phi Nịnh: “Anh ta nói chắc chắn chỉ có một người vợ là tôi, những người phụ nữ bên ngoài có như thế nào cũng không uy hiếp được địa vị của tôi.”

“Phi, thế cuối cùng tôi gả cho anh ta vì cái gì?”

“Chỉ vì cái danh vợ anh ta thôi sao?”

“Thật nực cười, đã là năm 2019 rồi mà anh ta còn cho rằng mình đang sinh hoạt ở xã hội cũ!”

Tô Ngôn phì cười, anh vốn dĩ rất đẹp trai, nếu anh không lộn xộn, thì bộ dạng buồn cười của anh thực sự hấp dẫn, bàn của người bên cạnh đều nhìn với ánh mắt ghen tị.

“Xem một nhà ba người của người ta kìa, thật hạnh phúc!”

“Người chồng đẹp trai, vợ thì xinh đẹp, đứa bé lại còn đáng yêu như vậy.”

“Ôi trời, thật muốn như vậy quá đi!”

Lúc đầu Đường Phi Nịnh không chú ý tới những lời người khác đang nói, chờ cô kịp phản ứng lại thì khuôn mặt đã ửng hồng, sao mọi người đều nói cô và Tô Ngôn là vợ chồng chứ?

Dường như Tô Ngôn không nghe thấy, thở dài nói: “Trước giờ đều nói nam nữ bình đẳng, nhưng vẫn có sự chênh lệch rất lớn.”

Nếu anh là cháu của ông ngoại, ông ngoại chắc chắn sẽ không bị khó xử như vậy, lại muốn cho anh tới công ty, còn muốn anh hỗ trợ anh họ, làm cho thân phận hiện tại của anh vô cùng xấu hổ, nếu không đã sớm dìu dắt anh để trở thành người nối nghiệp chính thức.

Tuy anh không quan tâm, sau khi bà ngoại chết thì chỉ có ông ngoại là người thân duy nhất của anh, ông ngoại muốn anh, sao anh có thể từ chối được?

Câu nói này rất đúng, Đường Phi Nịnh vô cùng cảm động: “Quá đúng, mẹ tôi còn cảm thấy bà rất thích tôi, còn nói quản lý công ty rất khó, giống như vì tôi mà lựa chọn một con đường thật tốt.”

“Nhưng bà ấy rõ ràng biết nhưng vẫn phải cho tôi đính hôn với tên đàn ông lăng nhăng, còn ném tôi vào hố lửa!”

Bởi vì Đường Phi Nịnh vẫn chưa nói với Tô Ngôn chuyện cô là streamer, Tô Ngôn vẫn luôn giả vờ không biết, nay cuộc hội thoại nói về chủ đề này, Tô Ngôn tiện thế hỏi: “Vậy hiện tại cô đang làm việc gì, làm thế nào để nuôi sống chính mình?”

Nhìn bộ dạng của Tô Ngôn cũng không giống người hiểu biết về livestream, Đường Phi Nịnh không trực tiếp nói với anh, chỉ nói: “Chính là kiếm tiền thông qua internet, kiếm chút tiền sống tạm qua ngày. Chờ sau này tôi có cổ phần rồi, có thể được chia hoa hồng không cần lo lắng.”

Bỗng nhiên nhớ tới đối phương ở công ty gây khó dễ cho cô, Đường Phi Nịnh không nhịn được mà tức giận: “Còn nói mà không biết xấu hổ, nếu không phải anh gây phiền phức trước cho tôi, tôi cũng không đến mức không có công việc.”

Tô Ngôn còn thấy ấm ức: “Do ai kia vừa đến đã báo cảnh sát, cũng không biết rõ chuyện gì xảy ra.”

Đường Phi Nịnh: “Ai bảo anh đi ngủ khỏa thân chứ?”

Tô Ngôn: “Bình thường tôi ở một mình, ngày hôm đó tôi trở về là đi ngủ luôn, tôi quên mất chuyện trong nhà đã có nhiều người hơn.”

Đường Phi Nịnh: “…”

Được thôi, đây cũng chỉ là hiểu lầm, anh nói: “Nhanh ăn cơm đi.”

Cơm nước xong, Tô Ngôn đưa đứa bé cùng Đường Phi Nịnh về trước, sau đó tự mình lái xe quay lại siêu thị lấy đồ.

Lại gặp phải vấn đề đi ngủ buổi tối. Tối hôm qua bị người khác chiếm tiện nghi, có nói gì thì đêm nay Đường Phi Nịnh cũng không muốn ngủ cùng anh.

Sao anh không mang con anh ngủ ở phòng dưới tầng?

Chẳng lẽ ban ngày cô đã tự trông rồi, định để cô trông tiếp buổi tối sao?

Buổi livestream chiều nay đã bị đảo lộn một nửa, buổi tối còn muốn cô trông đứa bé nữa, nhưng đứa bé kia lại không phải của mình?

Nhỡ đâu Tô Ngôn lấy cớ công ty có việc không trở về nữa, đến lúc đó lại càng không thể nói rõ

Hơn nữa đứa bé này là do cô nhận, Tô Ngôn chết cũng không muốn nhận, liền tính đến cách cuối cùng là làm xét nghiệm ADN, đấy cũng là chuyện phiền phức.

Điểm mấu chốt là không liên hệ được với Triệu Mạn Hân, không biết tại sao cô ấy lại trở về. Nếu một hai năm nữa cô ấy không trở lại, vậy về sau bản thân cô……

Nghĩ tới chuyện này Đường Phi Nịnh ra sức lắc đầu, cô không muốn chưa có bạn trai đã trở thành một người mẹ đơn thân.

Mãi cho đến khi Tô Ngôn trở về, Đường Phi Ninh mới nghĩ ra, cuối cùng đành chấp nhận rằng Tô Ngôn rất cần thiết tham gia vào toàn bộ quá trình. Nếu cuối cùng đứa nhỏ này không có cách này đưa lại cho mẹ nó, cũng phải nhường cho Tô Ngôn phụ trách mới được.

“Cô đang lẩm nhẩm cái gì thế?” Tô Ngôn xách hai túi đồ lớn vào phòng khách, xoay người ra xe đẩy một cái xe đẩy nhỏ vào.

Đường Phi Nịnh cười: “Không có gì, chỉ là tôi đang nghĩ, tối nay anh có thể trông con bé một mình được hay không?”

Tô Ngôn lập tức phủ định: “Chắc chắn không được, hoặc là đưa đứa bé đi, hoặc là cô trông, hoặc là hai chúng ta cùng nhau trông.”

Cô biết ngay được cái kết quả này, Đường Phi Nịnh không định nói nữa, dỗ cho đứa bé chơi, chờ đến giờ thì cô đi pha sữa cho cô bé, con bé đói bụng nên tự ôm lấy bình sữa bằng hai tay của mình.

Ăn rồi chơi, chơi rồi ngủ, tỉnh ngủ lại ăn, thật là mỗi ngày mà ai cũng hâm mộ, Đường Phi Nịnh thở dài, nói: “Là một đứa nhỏ vẫn là tốt nhất, không cần nghĩ gì, cái gì cũng không cần làm.”

Tô Ngôn: “Vậy thì đời này cô không bao giờ có cơ hội đâu.”

Đường Phi Nịnh nhìn lên chiếc đèn bằng thủy tinh trên đỉnh đầu, vẻ mặt ao ước nói: “Ừ, tôi sẽ tìm một người chồng yêu thương tôi, đến lúc đó ha ha ha…”

Tô Ngôn liếc xéo cô một cái, thản nhiên nói: “Chồng của cô chắc cũng nghĩ như vậy.”

Anh cứ như vậy dẹp mất suy nghĩ tích cực của cô, Đường Phi Nịnh cầm lấy cái gối ôm đánh vào người anh: “Anh nói dễ nghe hơn chút đi!”

Tô Ngôn đang phân loại đồ đạc, nghe thấy có tiếng gió phía sau, đưa một tay ra chặn cái gối, cái gối rơi trên mặt đất, anh tiếp tục nói: “Để nói dễ nghe hơn là cô chỉ có thể nằm mơ.”

Đường Phi Nịnh còn muốn đấu khẩu lại với Tô Ngôn hai câu nữa, nghe thấy điện thoại vang lên cầm lấy và nghe: “Mẹ.”

Giọng mẹ Đường ồn ào ngày trước giờ trở nên tốt hơn, khuyên nhủ: “Nịnh Nịnh à, con đã ra ngoài nhiều ngày như vậy rồi, mau trở về đi, bố con đang lo cho con.”

Đường Phi Nịnh a một tiếng: “Lo cho con kiểu gì mà khóa luôn thẻ của con?”

Mẹ Đường: “…”

“Trời ơi, con nói thế nào vậy, ở đâu cũng không tốt bằng ở nhà của chính mình. Có chuyện gì thì quay về rồi từ từ giải quyết cho tốt chứ?”

Đường Phi Nịnh: “Ngại quá, hiện giờ con đang vô cùng tốt…”

“Oa…”

Pha thiếu sữa nên Triệu Tiểu Bảo uống vẫn không no, mút hai miếng đã không còn gì, tức giận gào khóc.

Đường Phi Nịnh nhíu mày: “Tô Ngôn, anh mau đến xem sao đứa bé lại khóc đi?” Cô nói lại một câu vào điện thoại “Con đang vội” rồi cúp máy luôn.

Tô Ngôn bỏ đồ xuống và chạy tới, thấy con bé đang nằm trên sô pha, ôm bình sữa không ngừng mút, anh không nhịn được cười: “Chắc ăn không no đúng không?”

“Càng ngày càng ăn nhiều, tôi đã cho nhiều hơn 30ml so với hôm qua rồi.” Đường Phi Nịnh bế Triệu Tiểu Bảo lên, đưa bình sữa cho Tô Ngôn: “Anh nhanh lên đấy.”

Triệu Tiểu Bảo không có bình sữa nên lại muốn khóc, Đường Phi Nịnh vội vàng dỗ cô bé: “Bố đang đi pha rồi, sẽ trở lại nhanh thôi, bảo bảo ngoan……”

Cô ôm đứa bé theo vào phòng bếp, nghe thấy Tô Ngôn đang không vui mà phản kháng: “Cô đừng để đứa bé gọi tôi là bố, người không biết còn nghĩ là thật!”

Đường Phi Nịnh không nhịn được cười: “Anh nhìn xem này, mặt mày không giống anh sao?”

Tô Ngôn vừa rót nước xong, điều chỉnh độ ấm cho ổn định, nhìn thoáng qua Triệu Tiểu Bảo: “Tôi nói nó giống cô, cho nó gọi cô là mẹ được không?”

Đường Phi Nịnh: “Tôi là một cô gái chưa lập gia đình sao có thể tùy tiện gọi được chứ?”

Tô Ngôn: “Tôi cũng vẫn còn là trai tân mà!”

“Trai…tân…” Một tay Đường Phi Nịnh ôm đứa bé, một cái tay khác chỉ vào Tô Ngôn, nhìn lướt qua từ trên xuống dưới, vô cùng khinh thường nói: “Anh mau nói thật đi, anh đã lớn rồi, còn…”

Tô Ngôn chỉ là nói trong lúc nóng nảy, nhưng anh không muốn để Đường Phi Nịnh biết mình còn chưa có một người bạn gái nào, sửa lại lời nói: “Đó là nói nhầm, nhà tôi không thiếu gì ngoài phụ nữ.”

“Ha ha ha ha ha…” Đường Phi Nịnh không nhịn được cười: “Chỉ là anh! Anh như vậy không đáng tin, chắc mấy người phụ nữ đó mù mắt nên mới coi trọng anh!”

Tô Ngôn không nói mà liếc nhìn cô một cái: “Không phải các cô gái toàn chạy theo người đùi to có thể lập công ty sao?”

“Mắt cô cũng mù rồi!”

“Đừng có tự mãn.” Nhưng Đường Phi Ninh nhìn không ra Tô Ngôn có điểm nào đáng giá để con gái theo đuổi, ngoại trừ lớp da đẹp ở bên ngoài, người phóng khoáng, nhưng lại không có chút đứng đắn nào thì con gái sẽ thích nổi sao?

Tô Ngôn đem bình sữa đưa cho Triệu Tiểu Bảo vẫn đang ê a phản kháng, đôi mắt cô bé mở to nhìn chằm chằm vào bình sữa trên tay anh. Vừa nhìn thấy anh đưa qua thì cô bé nhào lên ôm lấy giống như con hổ hung ác vồ mồi, ngay khi vừa hạ đầu xuống thì đầu bình ti được đưa vào miệng.

Đường Phi Nịnh ngạc nhiên nhìn Triệu Tiểu Bảo: “Con bé giống như bị bỏ đói mấy trăm bữa rồi ấy, ai không biết còn tưởng rằng chúng ta ngược đãi con bé không đó.”

Hai người đi ra sô pha và ngồi xuống, Tô Ngôn hỏi Đường Phi Nịnh: “Cô có nghĩ đến chuyện bản thân tự sinh một đứa không?”

Đường Phi Nịnh lắc đầu: “Mấy ngày phiền quá, tôi cảm thấy khi tôi dỗ trẻ con sẽ để lại di chứng.”

“Tôi cảm thấy nếu con bé không khóc thì không sao, nhưng nó khóc thì tôi lại không biết làm thế nào.”

Đường Phi Nịnh nói xong chớp chớp mắt nhìn Tô Ngôn: “Chẳng lẽ anh muốn sao?”

Biểu cảm của Tô Ngôn có chút buồn, ánh mắt nhìn Triệu Tiểu Bảo rất nghiêm túc, một lúc lâu sau mới mở miệng nói: “Nếu có một đứa cũng không tồi.”

Đường Phi Nịnh ngồi sát vào anh và hỏi: “Này, vậy anh thích con trai hay con gái?”

Tô Ngôn không nghĩ tới vấn đề này: “Có gì khác biệt sao?”

Đường Phi Nịnh: “Nếu sinh một trai một gái thì anh sẽ thiên vị ai?”

Tô Ngôn nói một cách bất lực: “Tôi không như thế”

Đường Phi Nịnh lấy chân đá anh, bởi vì cách nhau khá xa, chỉ có ngón chân đầu mới đủ để với tới chân anh, thoạt nhìn giống như hai người đang tán tỉnh giống nhau: “Tôi đang làm điều tương tự sao?”

Tô Ngôn cúi đầu nhìn ngón chân cô, chân con gái trắng vô cùng, dưới ánh đèn ngón chân hồng phấn được phủ lên một lớp sơn móng chân, giống như một viên trân châu mượt mà, yết hầu anh chuyển động, ánh mắt nhìn đi chỗ khác, nói đùa: “Cô sinh cho tôi sao?”

“Đồ không biết xấu hổ.” Đường Phi Nịnh đứng dậy đặt đứa bé vào lòng anh: “Tôi đi nghe điện thoại.”

Điện thoại vang lên ba lần, tiếng khóc vừa rồi của Triệu Tiểu Bảo nhất định đã bị mẹ nghe được, lần gọi này chắc chắn là muốn nhanh chóng hỏi.

Đường Phi Nịnh vừa nghe điện thoại vừa muốn về phòng ngủ nói chuyện, Tô Ngôn kéo tay cô, dùng khẩu hình nói: “Nghe ở phòng khách đi.”

Nếu cửa bị khóa bên trong thì sao làm sao bây giờ?

Chẳng phải là cả đêm sẽ là anh trông đứa bé sao?

Đường Phi Nịnh im lặng trừng mắt nhìn anh, sao lại có loại đoàn ông như vậy chứ?

Tuy bây giờ đang là mùa thu, nhưng trong phòng rất ấm áp, cô chỉ mặc một chiếc váy có tay ngắn, người đàn ông ấy bắt lấy cánh tay cô, lòng bàn tay khô ráo vừa đúng lúc tiếp xúc với da thịt của cô, Tô Ngôn bị tê dại vì có dòng điện chạy qua.

Đường Phi Nịnh nhanh chóng chụp lấy tay anh, dùng khẩu hình uy hiếp nói: “Anh tìm đường chết à!”

“Mẹ, con đang nghe đây, rốt cuộc là mẹ muốn nói gì?”

Vừa rồi mẹ Đường đã nghe thấy tiếng trẻ con khóc, người run lên, không phải là con của con gái đấy chứ?

Cũng may bà đủ tỉnh táo để nghĩ ra được, con gái bà mới đi có hai tháng không thể có con nhanh như thế được.

Bà ấy rất nhanh lại nghĩ ra một vấn đề, con gái nói có bạn trai, không phải người đó là người đàn ông đã ly hôn chứ?

Còn mang theo một đứa con?

Mẹ Đường càng nghĩ như vậy càng thấy không yên tâm, hận không thể gửi ngay một cái công văn để bắt Đường Phi Nịnh về ngay.

Đây còn chưa phải suy nghĩ tồi tệ nhất, chẳng may người đó chưa ly hôn, con gái bà…Không phải trở thành tiểu tam sao?

Đứa con gái bảo bối của bà, thật khiến bà buồn vô cùng.

“Nịnh Nịnh, con cũng không thể ngớ ngẩn như thế được!”

Lời nói như vậy không khớp với lời nói ban đầu, làm cho Đường Phi Nịnh thấy khó hiểu: “Con là gì ngu ngốc sao?”

Mẹ Đường: “Con không thể ở với người đàn ông đã ly hôn được, đàn ông ly hôn còn mang theo con nhỏ thì càng không thể. Con mau trở về đi, mẹ bảo đảm không bao giờ ép con lấy chồng nữa, chúng ta sẽ tìm một chàng thanh niên đẹp trai tốt bụng, sẽ tốt hơn so với người đàn ông đã ly hôn kia, đúng chứ?”

Đường Phi Nịnh: “…”

Nhìn thoáng qua Tô Ngôn, cô không nhịn được cười: “Mẹ nghĩ con đang ở cùng với một người đàn ông đã ly hôn sao?”

Mẹ Đường nói bổ sung: “Còn có thêm một đứa con.”

Đường Phi Nịnh không nói nên lời: “Đứa con không phải của anh ta.”

Mẹ Đường mụ mụ: “Đứa con hoang do người vợ trước sinh càng không thể quản được.”

Đường Phi Nịnh: “…”

Dường như hiểu lầm đang lớn dần: “Mẹ, dù sao thì điều mẹ nghĩ cũng sai rồi. Một hai câu không thể nói rõ được chuyện này, con trông hộ đứa bé trong vòng hai ngày, hai ngày sau mẹ người ta sẽ tới đón.”

Mẹ Đường tức giận: “Nếu bố mẹ đứa bé đã đem đứa bé ném cho con thì họ còn có thể quay về đón nó sao?”

“Chắc chắn là con đã bị lừa rồi.”

Đường Phi Nịnh: “Dù sao con cũng không thể nói rõ được với mẹ.”

Mẹ Đường cho cô một lời cuối cùng: “Ngày mai con lập tức trở về cho mẹ.”

Đường Phi Nịnh: “Con mới không cần trở về thì hơn, lại muốn cho con đính hôn sao, không có cửa đâu.”

Mẹ Đường: “Không trở về mẹ sẽ cho Tiểu Binh đi bắt con về, mẹ cũng không tin là không bắt được con.”

Đường Phi Nịnh: “Để anh ta tới càng tốt, nhìn thấy con có con như thế, anh ta còn muốn đính hôn với con nữa hay không?”

Mẹ Đường tức giận một lúc lâu mà không nói lên lời, một lúc lâu sau mới khó hiểu mà nói: “Tiểu Binh có chỗ nào không tốt?”

“Cậu ấy ưa nhìn, gia thế cũng tốt, đối xử với con cũng không tồi đấy chứ?”

Đường Phi Nịnh: “Mẹ biết anh ta có bao nhiêu bạn gái không?”

“Mỗi ngày đều ngủ ở một nhà của một người bạn gái, đàn ông như vậy mà còn trầm trồ khen ngợi sao?”

Mẹ Đường: “Đàn ông trẻ tuổi ai mà không như vậy?”

“Kết hôn rồi sinh con thì sẽ ổn.”

Đường Phi Nịnh hừ một tiếng: “Người đang bên cạnh con không như thế.” Hơn hai mươi năm rồi vẫn là trai tân, nghĩ vậy cô liền không nhịn được cười, ha ha ha…

Tô Ngôn nằm không cũng trúng đạn, trong người đang có 10.000 điểm sát thương!

Không đợi mẹ Đường kịp nói, Đường Phi Nịnh lại nghĩ ra một câu có sức sát thương cao: “Con còn sợ sẽ bị lây bệnh AIDS!”

Cúp điện thoại, Đường Phi Nịnh ném điện thoại sang một bên, nhìn Tô Ngôn đang vô cùng khó chịu, nói: “Anh nói xem có phải đầu óc mẹ tôi có vấn đề không, nếu bà ấy lúc nào cũng bắt tôi phải tìm người yêu, ngày nào tôi cũng thấy khó chịu.”

Sau cuộc họp lớn như vậy, Triệu Tiểu Bảo đã  ngủ thiếp đi, bình sữa pha vừa rồi chỉ uống hết một nửa, Tô Ngôn nhìn đứa bé trong lòng, hơi hạ cằm, thấp giọng nói: “Ngủ rồi.”

“Ồ” Đường Phi Nịnh nhanh chóng nói: “Anh mau để đứa bé xuống, tôi cho con bé cái gối.”

Tô Ngôn cầm lấy bình sữa, con bé còn ôm rất chặt, Tô Ngôn phải dành ra hai lần mới được, để sang một bên rồi ôm con bé lên lầu.

Đường Phi Nịnh đã đem gối lên, một chân Tô Ngôn quỳ trên giường thật cẩn thận đặt đứa bé xuống: “Lúc nãy cô nói mới có mười mấy cân thôi, nếu là cái túi thì tôi có thể xách bằng một tay, nhưng đứa bé như vậy cần phải cẩn thận.”

Đường Phi Nịnh cười nói: “Đây là con người khác, nếu là do chính anh sinh chắc còn cẩn thận hơn.”

Tô Ngôn nghi ngờ nhìn cô: “Rốt cuộc thì cô cũng thừa nhận nó không phải con của tôi rồi sao?”

Thiếu chút nữa là bị mắc kẹt, Đường Phi Nịnh nhanh chóng nói: “Là anh không thừa nhận, tôi nói theo lời của anh thôi”

Chương kế tiếp